Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 20

Rời xa khỏi quân doanh, Tống Lang mới cưỡi ngựa song song với xe ngựa, hướng vào thùng xe gọi một tiếng "Điện hạ.".

Kiêu Vương ở trong xe ngựa lên tiếng: "Chuyện gì vậy?"

"Lôi Trận đó hiển nhiên không muốn trả lại binh quyền, điện hạ mặc cho hắn làm càn như vậy ạ?"

Phương Trường Đình nhẹ cười nhạt một tiếng: "Rất nhiều người ở Kim Đô đều gây áp lực cho hắn, dù cho hắn có giao ra, cũng phải kéo dài một thời gian, vả lại, khoảng thời gian này bổn vương phải dùng để dưỡng bệnh, liền thuận nước đẩy thuyền để cho hắn một cái nhân tình."

Chàng muốn cái nhân tình này càng lăn càng lớn, khiến cho sau này Lôi Trận ngoại trừ trận doanh của chàng thì không đi được đâu cả.

Đối với loại người giả ngu giả dại thẳng thắn này, thì phải thẳng thắn hơn so với hắn.

Trên đường trở về thành, được nửa đường, bên ngoài xe ngựa liên tiếp truyền đến âm thanh đánh xe bò, xe ngựa, Phương Trường Đình xốc lên một góc rèm che, chỉ thấy trên xe ngựa, xe bò đều là gỗ, từng xe từng xe chở hàng về hướng thành Tắc Châu.

Gỗ được dùng nhiều nhất không ngoài việc dựng nhà. Ai lại mặc sương giẫm băng mà xây nhà vào mùa đông này vậy?

"Tống Lang." Phương Trường Đình hướng ra ngoài xe ngựa gọi một tiếng, giọng nói không lớn, nhưng người đánh xe ngựa nghe thấy, truyền lời về phía trước.

Nghe nói Kiêu Vương gọi mình, Tống Lang cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh xe ngựa, nhìn Kiêu Vương vuốt cằm, hỏi: "Điện hạ có gì phân phó ạ?"

Phương Trường Đình liếc mắt về những xe bò, xe ngựa chở gỗ, hỏi: "Chuyện gì đây?"

Sau khi Tống Lang nhìn qua, trả lời: "Bẩm báo Vương gia, đây là gỗ dùng để xây dựng phòng để phòng chống thiên tai."

"Phòng chống thiên tai?"

Tống Lang gật đầu, tiếp tục giải thích: "Đó là phòng được xây dựng để phòng chống thiên tai vì để phòng ngừa sau bão tuyết, dân chúng không có nhà để về, tránh cho nhiễm lạnh bị đông cứng.”

Phương Trường Đình hơi híp mắt lại, đời trước bão tuyết cũng không có nhà tạm phòng thiên tai gì, chờ đến sau khi tuyết lớn đã rơi không ngừng suốt một tháng, lúc này mới mất bò mới lo làm chuồng, thời gian đã quá trễ.

"Ai hạ lệnh?"

"Là hạ quan."

Phương Trường Đình nhướn mày, Tống Lang liền cảm nhận được cảm giác áp lực.

Ổn định cảm giác áp lực này, Tống Lang nói: "Mặc dù là hạ quan hạ lệnh nhưng mà do Vương phi nhắc nhở."

Nghe thấy là Ôn Nhuyễn, Phương Trường Đình lập tức hiểu ra.

"Vì sao?" Biết rõ rồi còn cố hỏi.

Tống Lang không thể giấu giếm được, đành phải nói thật: "Lúc trước khi Vương phi ở Kim Đô, cũng chính là hôm điện hạ gặp nguy hiểm ấy có nằm mộng thấy điện hạ gặp nạn, điện hạ có từng biết không?"

Phương Trường Đình gật đầu, lúc hôn mê Ôn Nhuyễn đã từng nói một lần, sau khi tỉnh lại Thạch giáo úy cũng nói một lần, cho dù có muốn không biết Ôn Nhuyễn lấy cái cớ này để đến Tắc Châu cũng không được.

Tống Lang đè thấp giọng, nói: "Vương phi nói, người cũng mơ thấy bão tuyết..."

Nghe thấy vậy, Phương Trường Đình khoát tay, nói: "Chuyện còn lại, bổn vương hỏi Vương phi là được, việc này coi như ngươi chưa từng nghe qua."

Kiêu Vương che chở Vương phi, điểm ấy Tống Lang hiểu được, lập tức lên tiếng trả lời: "Hạ quan đã rõ."

Bàn tay chàng đang nắm thành nắm đấm trên đầu gối thả lỏng, một lúc sau cong môi lộ ra ý cười.

Còn hơn cả chàng, Ôn Nhuyễn thật sự rất yếu lòng. Đối với chuyện bão tuyết, chàng sợ bị nàng phát hiện manh mối, chàng vẫn còn đang cân nhắc, nàng thì ngược lại, đã bắt đầu thực hiện rồi mà không thèm do dự gì cả.

Đang định buông rèm xe xuống, lại bỗng nhiên dừng một chút, lại nhíu mày nhìn về phía Tống Lang: "Phản tặc Nguyên Khải đã dọn sạch sẽ ngân khố và kho lúa của Tắc Châu, làm sao có tiền để xây dựng phòng ở chống thiên tai?"

Tống Lang im lặng một chút, thành thật khai báo: "Vương phi quyên tặng ba vạn lượng, phí một phần để xây dựng phòng ở, còn lại thì mua lương thực và chăn mền, còn có thuốc men và sửa chữa phòng ốc của dân chúng nữa."

Phương Trường Đình ngẩn ra.

Chàng vẫn nghĩ tiền tài của nàng là bị lừa mất, nhưng không nghĩ đến thì ra toàn bộ đều tiêu ở mặt này, làm cho chàng có chút kinh ngạc.

"Năm nay dường như gió tuyết thật sự lớn hơn rất nhiều so với mấy năm trước, nếu là bão tuyết nghiêm trọng giống như hai mươi năm trước thì vẫn nên sớm làm công tác chuẩn bị cho tốt thì tốt hơn."

Phương Trường Đình gật gật đầu. Bão tuyết hai mươi năm trước không thể bằng được lần bão tuyết này, lần này có thể nói là trăm năm mới gặp một lần.

Cho nên ba vạn lượng căn bản không đủ.

Nếu đã đến phần này, chàng bèn thuận theo dòng nước của Ôn Nhuyễn, trợ giúp một phen.

"Nếu qua mười ngày nữa mà gió tuyết còn chưa dừng, lập tức làm cho mọi người quyên tiền, nếu không có người nào quyên..." Đôi mắt chàng trầm xuống: "Thì dùng một chút thủ đoạn cứng rắn."

"Vâng."

Sau khi buông rèm xuống, Phương Trường Đình lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Tuy vẫn có kiêng dè, nhưng vì mạng người, vẫn bỏ đi phần lớn e ngại, đây đúng là chuyện Ôn Nhuyễn có thể làm ra, giống như chuyện nàng tới Tắc Châu cứu chàng cũng giống vậy.

Ban đầu chàng cảm thấy trong lòng nàng khẳng định là oán hận chàng, nhưng vì vinh hoa và để bảo vệ đệ đệ không nên thân kia của nàng, nàng mới có thể đem oán hận này giấu trong lòng rồi sau đó đến bảo vệ, chăm sóc chàng.

Sau hai tháng ở chung, chàng cảm thấy, tuy rằng nàng có tư tâm, nhưng nàng đối với người đã từng liên lụy nàng bị chém đầu là chàng, vẫn có lòng trắc ẩn.

Có lẽ lòng của nàng cũng giống như tên nàng, cũng mềm mại như vậy.

Kiêu Vương không tự giác thoáng cong khóe miệng.

Xe ngựa đi vào thành, lúc chuyển nhập vào đường phố, xe ngựa lại bỗng nhiên dừng lại, người đánh xe nói: "Kẹt xe."

Phương Trường Đình cũng không để ý nhiều, mãi đến sau khi người đánh xe nói: "Hình như là xe ngựa của Tống Đại phu nhân... Vương phi cũng ở đó."

Nghe vậy, bỗng dưng Kiêu Vương xốc rèm che lên.

Nhìn về phía trước, chỉ thấy Tống Đại phu nhân ở bên cạnh xe ngựa phía trước hướng đến chàng chỉnh đốn trang phục hành lễ, rồi sau đó một nữ tử mặc y phục màu xanh lá cây, áo choàng bằng lông cáo thêu hoa văn hoa và chim, đội mũ trùm đầu từ trên xe ngựa bước xuống.

Nữ tử này ngoại trừ Ôn Nhuyễn thì còn có thể là ai nữa chứ?

Ôn Nhuyễn giống như biết là chàng, vừa xuống khỏi xe ngựa đã nhìn qua bên này, vừa thấy chàng, trên mặt lộ ra ý cười kinh ngạc và vui vẻ, sau đó đi về hướng xe ngựa của chàng.

Mà trái ngược với khuôn mặt tươi cười của đối phương, Phương Trường Đình lộ ra một bộ mặt bình tĩnh.

Ôn Nhuyễn vừa đi đến nửa đường đương nhiên cũng chú ý đến sắc mặt của chàng, bước chân bỗng nhiên chậm lại.

Nàng có chút không dám đi qua, có chuyện gì xảy ra vậy?

... Nàng chọc đến Kiêu Vương chỗ nào rồi sao, làm sao chàng lại có sắc mặt âm u như vậy?

Âm u đến mức nàng nhớ tới Kiêu Vương đời trước.

Nhìn thấy phản ứng của Ôn Nhuyễn, Phương Trường Đình biết mình vô tình đã lộ ra vẻ mặt không phù hợp, thu vẻ âm u lại, mặt không chút thay đổi nói về phía Ôn Nhuyễn: "Đi lên đi."

Người đánh xe lập tức nhảy xuống xe ngựa, lấy ra ghế xe, sau đó nhường vị trí ra cho Ôn Nhuyễn lên xe.

Ôn Nhuyễn...

Nàng không muốn lên có được không vậy?!

Mặc dù không biết làm sao chọc Kiêu Vương, nhưng Ôn Nhuyễn vẫn ngoan ngoãn dẫm lên một bước. Lúc đang tính bám vào thùng xe để leo lên xe ngựa, Kiêu Vương bỗng vươn tay về phía nàng, Ôn Nhuyễn không đoán trước được Kiêu Vương có hành động này nên run sợ một chút, cũng may nàng phản ứng cũng nhanh, cánh tay quay lại cong lên nhẹ nhàng vươn tới bàn tay lạnh băng của chàng.

Phương Trường Đình lùi vị trí để cho nàng đi vào.

Đã lên xe Ôn Nhuyễn thật cẩn thận nói: "Cảm ơn điện hạ."

Nguyệt Thanh đi theo tới, đưa lò sửa cầm tay cho Ôn Nhuyễn, Ôn Nhuyễn rút bàn tay từ trong tay Kiêu Vương ra, nhận lấy lò sưởi cầm tay.

Phương Trường Đình nhìn về phía người đánh xe phân phó nói: "Quay về Tri Châu phủ."

Thực ra Ôn Nhuyễn vừa mới ra khỏi Tri Châu phủ, vừa mới xuống xe ngựa đã gặp Kiêu Vương rồi, còn chưa có bắt đầu đi dạo nữa, nhưng hiện tại trong không khí này, làm sao còn dám nói không muốn quay về.

Nhìn thấy rèm xe ngựa buông xuống, Tống Lang nhìn về phía phu nhân của mình, dùng khẩu hình miệng nói: trở về.

Trong xe nhỏ hẹp, Ôn Nhuyễn đã nhận ra cảm giác áp lực.

Xe ngựa bắt đầu di chuyển, im lặng một lát, Ôn Nhuyễn nhớ tới đôi bàn tay lạnh như băng vừa rồi của Kiêu Vương, do dự một chút, vẫn là giơ tay ra kéo tay Kiêu Vương.

Phương Trường Đình nâng mắt nhìn nàng, sau đó nhìn thấy nàng thả lò sưởi cầm tay vào trong tay mình.

Ôn Nhuyễn cười nói: "Tay điện hạ lạnh lẽo, sưởi ấm lên một chút."

"Không cần." Mang lò sưởi cầm tay thả lại vào trong tay nàng.

Ôn Nhuyễn: ...

Đây tuyệt đối là đang tức giận!

Do dự một chút, Ôn Nhuyễn vẫn còn hơi uất ức hỏi: "Điện hạ là đang tức giận với thϊếp thân sao?"

Phương Trường Đình liếc liếc bộ dạng dè dặt của nàng một cái, khuôn mặt nghiêm khắc đen lại, trầm giọng nói: "Phản loạn Tắc Châu mới qua bao lâu, ám sát mới qua bao lâu, bên ngoài nguy hiểm khó dò, nàng không ở trong phủ mà ra ngoài làm gì?"

Nghe thế, Ôn Nhuyễn mới phản ứng lại: "Điện hạ đang lo lắng cho thϊếp thân sao?"

Phương Trường Đình hơi hơi sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt từ e dè mà trở nên kinh ngạc, vui mừng của nàng, thoáng trầm mặc một chút.

Sau đó thuận theo lời của nàng, khuôn mặt đen thui dần trở nên dịu dàng, hít sâu một cái, hòa nhã nói: "Mới vừa rồi ta tức giận với nàng, quả thật không nên, nhưng nàng cũng nên hiểu được, Tắc Châu này không thể so với Kim Đô, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng ra khỏi phủ."

Biết Kiêu Vương đang quan tâm mình, Ôn Nhuyễn lập tức không cảm thấy uất ức nữa, thậm chí còn có một chút cảm động, chỉ cảm thấy Kiêu Vương là một người rất tốt.

"Vâng, thϊếp thân đều nghe theo điện hạ... Chẳng qua." Nói đến cuối cùng, lại có một sự chuyển biến.

Phương Trường Đình nhìn nàng chăm chú, chờ lời nói kế tiếp của nàng.

"Chẳng qua điện hạ... thích khách đều là vì người mà đến, nguy hiểm nhất chính là điện hạ người, vả lại cơ thể điện hạ còn chưa khỏi hẳn mà đã ra khỏi cửa vào ngày tuyết rơi dày đặc như thế này, thật sự khiến người ta không yên lòng."

Phương Trường Đình nhàn nhạt nhìn lướt qua nàng, thầm nghĩ đây là tứ lạng bạt thiên cân* sao, vậy mà lại đẩy đến trên người chàng!

*Bốn lạng đẩy ngàn cân: thể hiện sự khéo léo, mềm dẻo trong Thái Cực Quyền, lấy kỹ xảo, sức lực nhỏ để chống lại với sức mạnh cứng rắn, tương đương với lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều...

Phương Trường Đình thở dài một tiếng, giơ tay đến đặt trên mu bàn tay mềm mại, ấm áp của nàng, nắm lấy: "Bổn Vương đồng ý với Vương phi, sau này có thể không ra khỏi phủ thì sẽ không ra, nhất định sẽ dưỡng bệnh thật tốt."

Nghe vậy, ý cười trên mặt Ôn Nhuyễn càng xán lạn. Đồng thời cảm thán, Kiêu Vương đúng là không giống như đời trước, chính là có thể bàn bạc, tính tình cũng tốt, còn biết quan tâm người khác. Chỉ cần nàng có tâm, vẫn có thể có cuộc sống rất hạnh phúc!

Nghĩ thế, ý cười của Ôn Nhuyễn đối với Kiêu Vương càng đậm, trong ý cười dường như còn trộn thêm ngòn ngọt nhè nhẹ.

Phương Trường Đình ngẩn người một chút, không tự nhiên dời ánh mắt đi, vì thế còn giả bộ che miệng ho khan vài tiếng.

Ôn Nhuyễn vội buông lò sưởi cầm tay xuống, nắm tay đặt trên lưng chàng vỗ nhẹ: "Chắc là bị lạnh, chờ đến lúc trở về, mau chóng để Triệu thái y chuẩn bị thuốc tắm ngâm một chút để xua đuổi khí lạnh."

Phương Trường Đình chỉ đành khụ thêm vài tiếng phối hợp với "bị nhiễm lạnh" trong miệng Ôn Nhuyễn.

Trên xe ngựa giả vờ bị nhiễm lạnh, sau khi trở về Tri Châu phủ, báo ứng cũng đến luôn.

Trở về Tri Châu phủ uống canh gừng để ấm cơ thể, lại tắm nước thuốc, nhưng Kiêu Vương vẫn bị cảm lạnh.

Vào lúc đêm khuya, Ôn Nhuyễn bị một trận ho khan đánh thức, tỉnh lại trong chốc lát vẫn còn có chút mờ mịt, nhưng bên người lập tức truyền đến nhiệt độ nóng bỏng làm cho nàng tỉnh táo trong nháy mắt.

Kiêu Vương khó chịu cất tiếng ho khan, Ôn Nhuyễn bỗng dưng giật mình, giơ bàn tay áp lên trán chàng.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng như lò sưởi của cơ thể người kia, vẻ mặt nàng lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: "Làm sao lại nóng như vậy?!"