Tống Lang xuất thân từ võ tướng, Tống Thập Thất cũng đi theo ông học một thân võ nghệ, tuổi còn trẻ tự tin rất nhiều, lấy việc đánh kẻ mạnh bênh vực kẻ yếu làm nhiệm vụ của mình.
Tống Lang chỉ có một đứa con bảo bối, mới hơn mười tuổi, không chịu ở trong nhà đọc sách viết chữ cho tốt, lại cứ la hét đòi trừ bạo giúp dân, làm sao không tức cho được.
"Vương phi, người ngàn vạn lần đừng nói chuyện tối hôm qua cho phụ thân thần biết, cho dù không đánh gãy chân thần, cũng sẽ giam giữ thần lại."
Ôn Nhuyễn nói: "Ngươi hay nhỉ, theo dõi kẻ xấu cái gì, nếu võ nghệ người ta tốt, các ngươi đánh không lại thì phải làm sao?"
Có lẽ là không khí không có căng thẳng như lúc nãy, Tống Thập Thất nhún vai, nói: "Đánh không lại thì chạy nha, với lại bọn họ chạy vào hẻm tối, bọn thần cũng không thể ngu ngốc mà vào theo, nếu bọn họ mai phục ở trong hẻm để cắt cổ chúng thần thì sao, nhưng hôm qua sau khi họ chạy vào hẻm tối, mấy người chúng thần chia ra chắn ở đầu và cuối hẻm một lúc lâu, cũng không chặn được người, chắc hẳn là bị phát hiện."
Nghe thế, Ôn Nhuyễn cười nhạt dần, nhíu nhíu mày, hỏi: "Trước kia Tắc Châu cũng loạn như vậy sao?"
Tống Thập Thất lắc đầu: "Cũng không phải, chính là trước khi Tiết độ sứ tạo phản, đối với việc quản lý Tắc Châu càng nghiêm, buổi tối cũng không cho phép mọi người ra ngoài, nếu nói đến loạn, có lẽ là sau khi bình loạn, nhưng đều chỉ là một số kẻ cắp vặt, nhưng gần đây hình như có chút kỳ quái."
"Kỳ quái thế nào?"
"Thần đặc biệt điều tra một chút, phu canh gõ mõ nói vào lúc đêm khuya nhìn thấy có người nhoáng qua trước mặt một cái, dọa ông ấy sợ không nhẹ, những người chúng thần nhìn thấy hôm qua, chỉ dựa theo bước chân không tiếng động của họ mà phán đoán, nhất định phải là người luyện võ có võ nghệ cao cường.”
Sắc mặt Ôn Nhuyễn trầm xuống, lộ ra vẻ nghiêm túc cẩn thận: "Thập Thất, sắp tới ngươi nhất định không được lại đi tuần đêm nữa, đi tuần đêm sẽ rất dễ gặp chuyện không may."
Thập Thất "A" một tiếng, chỉ suy nghĩ một giây, nháy mắt đã hiểu được là chuyện gì, kinh ngạc nói: "Ý Vương phi là, những người này muốn ra tay với Kiêu Vương điện hạ sao?"
Ôn Nhuyễn kinh ngạc nhìn về phía Thập Thất.
Thập Thất sờ sờ đầu mình, cười đến có chút ngại ngùng: "Người trong nhà thường hay nói, nếu thần đem thông minh nhanh nhạy đặt vào việc đọc sách, chắc chắn có thể là Trạng Nguyên châu phủ."
Ôn Nhuyễn cười khanh khách một tiếng, Tống Thập Thất này quả thật thông minh.
"Ngươi theo ta đi gặp phụ thân ngươi..." Nhìn thấy Tống Thập Thất liên lục lắc đầu tỏ vẻ kháng cự, Ôn Nhuyễn bất đắc dĩ cười nói: "Ta cam đoan phụ thân ngươi sẽ không đánh gãy chân ngươi, cũng sẽ không nhốt ngươi lại."
Lúc này Tống Thập Thất mới gật đầu đồng ý, khi đi theo Ôn Nhuyễn quay về đường cũ, bỗng nhiên nhớ đến vị Kiêu Vương phi này hình như chỉ lớn hơn mình vài tuổi, nhưng trong lúc nói chuyện vừa rồi, vì sao nó lại có cảm giác nàng lớn hơn nó rất nhiều tuổi vậy?
Mưa gió kéo đến, đây là cảm giác của Phương Trường Đình.
Bởi vì hôn mê nên thính giác của chàng cũng nhạy bén hơn rất nhiều, âm thanh bên ngoài phòng cũng có thể nghe được một ít.
Hôm nay, trong chốc lát, người ở trạm gác gia tăng rất nhiều, người đi tuần tra cũng đã tăng lên, kinh nghiệm nhiều năm tòng quân cho chàng biết, Tri châu phủ này sợ là không yên ổn.
Cái gọi lại không yên ổn, không cần suy đoán nhiều cũng biết là hướng về chàng mà đến, nhưng chàng lại cứ bị vây trong trạng thái mê man, sống hay chết đều phải dựa vào người khác.
Nhưng hôm nay một trong số những người khác đó rốt cuộc đã đi đâu? Sao lâu như thế vẫn chưa trở về vậy?
Mặc dù chàng không biết thời gian, nhưng dựa theo từ lúc chàng ăn sáng đến giờ đã ăn lần thứ 3 mà tính, ước chừng đã trôi qua hai canh giờ.
Phương Trường Đình chờ trái chờ phải, cũng không chờ được Ôn Nhuyễn quay lại, mãi cho đến khi ý thức chịu không nổi, lại mê man đi.
Lúc tỉnh lại, cũng không biết lại qua bao lâu rồi, nhưng điều rõ ràng đó là mùi hương ấm áp trong phòng đã hoàn toàn tản đi hết, hơi thở đã không còn quanh quẩn hương thơm ấm áp nữa, chàng ngẩn ngơ một chút, điều này chứng minh Ôn Nhuyễn vẫn chưa từng quay về.
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vừa nhanh vừa nhẹ, Phương Trường Đình thoáng cái đã nhận ra, là tiếng bước chân của Ôn Nhuyễn.
Trong lòng Phương Trường Đình cười lạnh, nữ nhân này rốt cuộc đã chịu trở lại.
Mở cánh cửa phòng ra, có khí lạnh thổi vào, Ôn Nhuyễn vội đóng cánh cửa lại, sau đó cầm thứ gì đó trên tay đặt trên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó lạnh run cầm cập đi đến trước chậu than, vươn bàn tay đang bị lạnh hồng trong ống tay áo ôm lấy bếp lò để sưởi ấm.
Nghe được tiếng vang thanh thúy kia, Phương Trường Đình sửng sốt một chút.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đυ.ng vào binh khí của chàng mà nghe, nàng cầm tới xác thực là một cây đao, tính theo âm thanh đặt trên bàn khe khẽ, mà nàng có thể cầm đương nhiên không phải là đao lớn gì, nghĩ đến nên là một mã đao nhẹ nhàng.
Nhưng vấn đề không phải nàng lấy loại đao nào, mà vấn đề --- nàng lấy đao định làm gì?
Sưởi ấm cơ thể xong, nàng cởϊ áσ choàng treo lên giá, sau đó mới nhìn qua bình phong xuyên thấu nhìn về phía giường lớn.
Trong lòng nặng nề có giảm bớt một chút, ngồi xuống vị trí thường ngồi, thở dài một tiếng: "Hôm nay nghe tiểu Thập Thất nói, trong thành Tắc Châu có thêm rất nhiều cao thủ."
Phương Trường Đình nhíu mày, lý do hôm nay nàng ra ngoài lâu như vậy, thì ra là nàng ở cùng tiểu mao đầu kia lâu như vậy sao?
"Ta tìm Tống Tri châu, Tống Tri châu báo cho ta, trong những người bị bắt lại thì có một người nhận tội, nói lần trước hạ độc ám sát thất bại, người kia lại đập số tiền lớn mua mạng của ngươi, rất nhiều thích khách đón nhận cơ hội làm ăn này, có lẽ những cao thủ xuất hiện gần đây trong thành Tắc Châu đều hướng về phía ngươi mà tới."
Phương Trường Đình im lặng, cho nên, nàng cầm bả đao kia tới, là tính bảo vệ chàng sao?
Nhưng thân thể đó của nàng, có thể dùng để đảm đương cái gì? Lúc sát thủ đến đây, còn không bằng nàng tìm một chỗ trốn đi, đừng ném mất mạng nhỏ thì tốt lắm rồi.
Lúc tối, Ôn Nhuyễn kéo mở bình phong, mang chăn nệm đến phủ bên cạnh giường từng lớp từng lớp, cho tới lúc cảm thấy nằm thoải mái mới ngừng, sau đó đặt bả đao vào bên cạnh đệm chăn, nằm xuống.
Phương Trường Đình nghe từng hành động của Ôn Nhuyễn suýt nữa muốn cắn răng, nàng tình nguyện ngủ trên mặt đất, cũng không muốn nằm cùng giường với chàng, thật sự ghét bỏ chàng như vậy!?
Nếu có thể trợn mắt, chỉ sợ Phương Trường Đình sẽ tức giận trợn mắt lườm nàng cả một đêm.
Đêm đã khuya, gió lạnh thấu xương, tiếng gió giống như tiếng ngựa hí vang dài, Phương Trường Đình cho dù đang mê man cũng vẫn đề phòng như trước, lỗ tai hơi hơi động, ý thức bỗng dưng tỉnh táo lại.
Lại nghe tiếng hít thở kéo dài mềm mại, nhất thời có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Còn tuyên bố nói phải bảo vệ chàng, hiện giờ sắp xảy ra nguy hiểm, nàng vẫn ngủ say như heo!
Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to "Có thích khách!" Ôn Nhuyễn đột nhiên tỉnh dậy, đứng dậy trong chớp mắt, ấp mã đao trong ngực, đứng che ở trước giường.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xuyên qua lớp cửa chỉ thấy được ngọn lửa lay động, âm thanh mang theo run rẩy an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, bên ngoài đều là các cao thủ bảo vệ trận địa, thích khách không xông vào được!"
Phương Trường Đình: ...
Nàng đang an ủi chính mình hả?
Vả lại, lúc lấy đao phòng thân, sao không bỏ vỏ đao trước đi?
Bên ngoài phòng có âm thanh binh khí va chạm vang lên, theo sau là tiếng Thạch giáo úy: "Bảo vệ điện hạ, không được để cho kẻ gian vào phòng!"
Dường như đã ý thức được chưa bỏ vỏ đao đi, Ôn Nhuyễn cuống quít bỏ vỏ đao, hai tay cầm đao không ngừng run rẩy, giữ đao bên người đứng gác ở trước giường.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nhuyễn cầm đao, có chút hoảng hốt.
Cầm đao run lẩy bà lẩy bẩy, nghe tiếng leng keng duoang duoang bên ngoài, trong lòng vẫn còn đang đánh trống.
"Ta vẫn còn sợ thì làm sao đây, nếu lỡ như sát thủ vào được, đến chính bản thân mình ta cũng không bảo vệ được, còn nói gì đến ta bảo vệ ngươi."
Giọng nói run rẩy rơi vào tai Phương Trường Đình, chàng trầm mặc.
Nếu đã biết nói cả chính mình còn không bảo vệ được, vậy còn gác ở trong này làm gì?
Không biết vì cái gì, trong lòng Phương Trường Đình lộ vẻ xúc động nhè nhẹ.
"Nhưng nếu ngươi không sống được, còn ai có thể giúp ta trở mình?" Thanh âm Ôn Nhuyễn có chút nghẹn nào.
...
Trong lòng Phương Trường Đình có một cỗ buồn bực, căn nguyên lời nói của nữ nhân này là bởi vì tư tâm!
Vậy mà chàng còn cảm động, cảm động cái quỷ ấy!
Qua một lúc lâu, mãi đến khi bên ngoài phòng truyền đến một tiếng "Rút lui" rõ ràng mới khiến cho cơ thể căng thẳng của Ôn Nhuyễn thả lỏng một chút.
Sau đó Thạch giáo úy gõ gõ cửa, nói: "Xin Vương phi yên tâm, tặc nhân đã chạy rồi, Tống Tri châu đã phái người đuổi theo bắt."
Nghe vậy, Ôn Nhuyễn mới chân chính thở phào nhẹ nhõm một tiếng, tay mềm nhũn, đao trước người rơi xuống trên đệm chăn mềm mại, hít sâu một hơi ổn định tâm tình, nhưng trong giọng nói vẫn còn sót lại một tia run rẩy: "Đừng thả lỏng cảnh giác."
"Vâng, tối nay thích khách sẽ không đến nữa, Vương phi có thể ngủ yên rồi."
"Ừ."
Phương Trường Đình nghe lời nói của Thạch giáo úy, cảm thấy buồn cười, cho dù không nói, nữ nhân Ôn Nhuyễn này cũng sẽ ngủ vô cùng ngon.
Sau đó tâm tư lại trầm xuống, chỉ sợ những người đêm nay có lẽ chỉ là tới dò đường, người chân chính muốn đến còn ở phía sau.
Vì có người xâm phạm nên ánh lửa ngoài phòng vẫn sáng, Ôn Nhuyễn ngồi trên đệm mềm mại, dựa lưng vào tường, nhìn chằm chú vào ánh lửa bên ngoài, dường như là độc thoại, hay dường như nói với Phương Trường Đình đang hôn mê: "Rốt cuộc khi nào ngươi mới tỉnh lại."
Trong lời nói mang theo ủy khuất.
Phương Trường Đình nằm trên giường không nói gì, hai mắt nhắm nghiền, tâm tư rối bời.
Chàng cũng muốn tỉnh lại.
--- Rất muốn!
Khi Ôn Nhuyễn đang thở dài, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một tiếng "Cạch" rất nhỏ.
Ôn Nhuyễn cho rằng là ảo giác, nhưng lại "cạch" một tiếng.
Quay đầu phắt lại, trên mặt lộ ra vừa sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vẫn nhắm nghiền kia, vui vẻ bị thất vọng thay thế trong nháy mắt.
Thở dài, thất vọng nói: "Có lẽ là quá mong đợi, xuất hiện ảo giác..."
Còn chưa nói xong, lại là tiếng "cạch" rất nhỏ, tầm mắt Ôn Nhuyễn nhìn tới chăn thì hơi hơi giật mình, thoáng cái lại lộ ra vẻ kinh ngạc, vội xốc chăn lên, nhìn thấy ngón tay Phương Trường Đình thoáng nâng lên, sau đó gõ vào giường.
Kích động đến mức không nghĩ được gì nhiều, trực tiếp cầm tay chàng, hô lớn với bên ngoài: "Mau truyền Triệu thái y!"
Một đêm này, không yên ổn chút nào, đầu tiên là thích khách đột nhập, sau đó lại truyền đến Kiêu Vương hình như có dấu hiệu chuyển tỉnh.
Sau khi Triệu thái y chẩn mạch xong, trên mặt lộ ra ý cười.
Ôn Nhuyễn vội vàng bước tới, hỏi: "Điện hạ thế nào rồi?"
"Khởi bẩm Vương phi, nếu không ngoài ý muốn, sắp tới Vương gia sẽ tỉnh lại."
Nghe vậy, trái tim bị treo lên của Ôn Nhuyễn cuối cùng cũng được hạ xuống.
"Vương gia đã có ý thức, trong khoảng thời gian này có lẽ Vương gia cũng có thể nghe thấy âm thanh, Vương phi nên trò chuyện với Vương gia nhiều, có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh hơn."
Phương Trường Đình: ...
Nếu không phải chàng chính là người đang nằm kia, đúng thật là chàng sẽ tin lời nói của lão đầu tử này.
Mới vừa rồi chàng cảm nhận được tay mình hình như có một tia sức lực, chàng liền đem hết sức lực để gõ vào giường, hy vọng Ôn Nhuyễn có thể nghe thấy.
Nghe thấy lời nói của thái y, ánh mắt Ôn Nhuyễn thu lại rất nhẹ, quay đầu nhìn về phía người trên giường.
Nếu đã có ý thức, vậy về sau nàng phải thận trọng vững vàng, để lưu lại ấn tượng tốt với Kiêu Vương!