Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 8

Phương Trường Đình vừa nằm vừa mang theo tâm trạng nghi ngờ, bất an hết một ngày lại một ngày, cho đến khi Ôn Nhuyễn tới Tắc Châu đã hơn hai mươi ngày, nhưng Ôn Nhuyễn vẫn không hề làm chuyện ấy.

Phương Trường Đình cảm thấy rõ ràng là nàng ghét bỏ mình, cho nên vừa an tâm nhưng cũng vừa khó chịu.

Mà qua thời gian dài như vậy, tin tức đã truyền đến trong cung, cũng có người đến đây lại mang thêm từng xe từng xe thuốc bổ quý hiếm.

Có của Thái Hậu chuẩn bị, cũng có của Thánh Thượng cho người chuẩn bị, có thêm 2 ngự y và mười người y viên cũng theo tới đây.

Biết Phương Trường Đình trúng độc, Thái Hậu lo lắng đứa cháu Kiêu Vương của bà, cũng biết Ôn Nhuyễn là người không thể tín nhiệm, nên tìm một ma ma mình tin tưởng cùng với 4 cung nữ cùng đưa tới Tắc Châu.

Ôn Nhuyễn còn nghe nói, ma ma này họ Thôi, lúc Phương Trường Đình còn nhỏ đã từng chăm sóc chàng.

Ôn Nhuyễn đang dùng bữa, nghe đến Thôi ma ma này là người tâm phúc trước mặt Thái Hậu, xém chút nữa nghẹn sặc cả miếng cơm.

Vốn dĩ ở Tắc Châu này, hiện tại thân phận của nàng là lớn nhất, dường như tất cả mọi người khác đều nghe lời nàng, không cần xem sắc mặt người khác, ngoại trừ lo lắng đề phòng bên ngoài, cuộc sống hàng ngày trôi qua cũng còn khá. Bỗng nhiên bây giờ đến một người mặc dù thân phận thấp hơn mình, nhưng bối phận lại cao hơn mình, lại còn là người tâm phúc bên cạnh Thái Hậu.

Những người sống trong cung không biết qua bao nhiêu năm, khẳng định rất nhiều quy củ, chuyến này, cuộc sống sinh hoạt vui vẻ của nàng sắp kết thúc.

Chào hỏi các thái y đến từ Kim Đô xong, Triệu thái y nói lại kỹ càng tỉ mỉ với thái y kia và ma ma về thương thế bệnh tình của Kiêu Vương.

Sau đó nàng gặp được Thôi ma ma ở phòng cạnh phòng Phương Trường Đình.

“Lão phụ bái kiến Vương phi.” Ma ma tuổi gần 60 nhưng thoạt nhìn thân thể thực khỏe mạnh, vả lại gương mặt cũng rất hiền từ.

Nhưng Ôn Nhuyễn không dám coi nhẹ ma ma đã hầu hạ mấy chục năm bên cạnh Thái Hậu này chút nào, vội bước lên nâng người đang hành lễ đứng dậy.

“Thôi ma ma khách sáo quá.”

Tiến thoái vừa đủ, điểm này của Ôn Nhuyễn khiến Thôi ma ma hài lòng.

Ôn Nhuyễn thấy được vẻ bằng lòng trong mắt Thôi ma ma, âm thầm thở phào một tiếng, Kiêu Vương không có mẫu phi, nhưng hiện tại nàng có cảm giác đang nhìn thấy mẹ chồng vậy.

“Thái Hậu nương nương nói Vương phi ở Tắc Châu không có người sai bảo nên để cho ta tới hầu hạ Vương phi.”

Ôn Nhuyễn cười đến mức khổ sở, nhưng lại không dám lộ ra chút dấu vết nào: “Đã khiến Hoàng tổ mẫu nhọc lòng rồi.”

“Lần này lão phụ đến đây, ngoại trừ giúp đỡ Vương phi, còn thay Thái Hậu nương nương mang đến vài thứ cho Vương phi.”

Sau đó Thôi ma ma hướng ra ngoài hô lên: “Mang những đồ vật đó vào đây.”

Ôn Nhuyễn tò mò nhìn về phía cửa, nhìn hai cung nữ trong cung tới, mỗi người bưng theo một cái hộp gỗ vào. Sau khi Thôi ma ma gật đầu ra hiệu, hai cung nữ cùng lúc mở hộp gỗ ra.

Nhìn đến thứ trong hộp, hai mắt Ôn Nhuyễn bỗng nhiên sáng ngời, nhưng rồi lại biến mất vô cùng nhanh, dường như không có ai phát hiện, nhưng sau đó lại ngơ ngẩn.

Thái Hậu cho...cho nàng tiền riêng là ý gì đây?

Trong một cái hộp đựng vàng và ngân phiếu, tờ ngân phiếu đầu tiên là một ngàn lượng, xấp ngân phiếu nghìn có vẻ dày.

Một cái hộp khác bên trong chứa những hộp gấm hình dạng khác nhau, nhìn bên ngoài hộp gấm thì có lẽ là trang sức, châu báu.

“Thái Hậu nương nương nói, người tới Tắc Châu rất vội vàng, tất nhiên không thể để ý đến các vật ngoài thân, cho nên liền ra lệnh cho lão phụ giao những vật này cho Vương phi, để Vương phi dùng để thưởng phạt hạ nhân, còn phần còn dư lại, Vương phi tự mình xử lý."

Ôn Nhuyễn: ...

Lời này nghe rất hay, nhưng Ôn Nhuyễn vẫn hiểu rõ.

Nàng thân là đích trưởng nữ của bá tước phủ, người khác nhìn vào thì thấy nở mày nở mặt, nhưng thực ra chỉ có cái danh mà thôi, lúc Ôn Nhuyễn xuất giá, của hồi môn nhìn có vẻ nhiều, nhưng phần lớn là những vật không có giá trị, những thôn trang, cửa hàng làm của hồi môn đều vắng vẻ hoặc thu hoạch rất kém. Cho nên nói về tài sản thì thực sự là túng thiếu.

Mà lời nói của Thôi ma ma có hàm ý là Thái Hậu biết nàng nghèo, vì để cho tôn tử dưỡng thương cho tốt, dùng những của cải này thu mua nàng đồng thời lại để nàng đi thua mua nhân tâm người khác.

Nàng không phải là người thấy tiền sáng mắt, nàng dùng toàn lực cứu Kiêu Vương càng không phải bởi vì vấn đề tiền tài, hơn nữa của cải là vật ngoài thân, sống không thể mang đến, chết không thể mang đi....

Nhưng những vấn đề này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng thích cảm giác có tiền trong tay nha.

Suy nghĩ như vậy, Ôn Nhuyễn rất yên tâm, thoải mái.

Một lát sau, Thôi ma ma nói: “Vương phi tuy là Hoàng thất cao quý, nhưng bất kể nói thế nào cũng chỉ là khách, hiện giờ nhiều người thế này làm phiền Tống Lang đại nhân, ngày mai lão phụ và Vương phi cùng đi bái phỏng Tống phu nhân một chút."

Lời nói của Thôi ma ma vừa dứt, ngoài cửa truyền đến âm thanh hạ nhân báo Tống đại phu nhân tới chơi.

Thôi ma ma hơi mỉm cười, nói: “Thực ra Tống đại phu nhân này lại là người khách sáo.”

Trong khoảng thời gian này, Ôn Nhuyễn bận rộn trông coi Phương Trường Đình, rất nhiều việc đều tự tay làm, hàng ngày rất ít khi ra khỏi cửa. Cứ cách vài ngày, Tống đại phu nhân sẽ tới hỏi một chút xem nàng có thiếu cái gì không.

Thôi ma ma bước đến trước chiếc hộp được sắp xếp gọn gàng kia, nghiêm túc xem xét một hồi, mới lấy ra một chiếc hộp gấm hình vuông, sau đó chuyển tầm mắt tới trước mặt Ôn Nhuyễn, mở ra hộp gấm, là một vòng tay bạch ngọc trong suốt óng ánh được nạm vàng.

Tơ vàng tinh tế quấn quanh một phần vòng tay tạo thành những đám mây tốt lành, điểm xuyến vô cùng đẹp.

Vừa nhìn đã biết vòng tay này không phải vật bình thường, đời trước làm Kiêu Vương phi nhiều năm không được sủng ái, túng quẫn khó khăn, Ôn Nhuyễn cũng chỉ mới nhìn thấy trên tay của Đại phu nhân bá tước phủ có loại vòng này, nhưng độ tinh khiết tuyệt đối không thể so với chiếc vòng tay này.

“Tống đại phu nhân nếu đã khách sáo như vậy, Vương phi đừng ngại lấy lý do chúng ta quấy rầy, đưa vòng tay này cho Tống đại phu nhân."

Ôn Nhuyễn gật đầu, nghĩ thầm sau này Tống Lang sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Kiêu Vương, giữ mối quan hệ tốt với phu nhân của y, chỉ có chỗ tốt chứ không có chuyện gì xấu.

Ôn Nhuyễn lấy vòng tay từ trong hộp ra, đeo vào tay, dùng tay áo che khuất đi, đến lúc đó tặng lễ vật, cũng dễ nói một chút, không cần để cho Tống đại phu nhân biết là người trong Kinh đưa tới.

Thôi ma ma thấy vậy chỉ nhàn nhạt cười, đóng hộp gấm lại, đặt lại vào trong hộp gỗ, phất phất tay sai cung nữ bưng đồ vật xuống dưới.

Ôn Nhuyễn thầm nghĩ, người từ trong cung đi ra, thủ đoạn đúng là không giống bình thường.

Tống đại phu nhân tiến vào, hành lễ hậu với Ôn Nhuyễn sau đó lại hành lễ bình với Thôi ma ma.

“Tống đại phu nhân khách sáo quá.”

Tống đại phu nhân biết thân phận của Thôi ma ma, cười vô cùng cẩn thận nhưng cũng không mất lễ nghĩa: “Vương phi và Thôi ma ma đều là khách quý trong phủ, đương nhiên không thể mất lễ nghĩa.”

Người tâm phúc trước mặt Thái Hậu, dù câu nào truyền đến tai Thái Hậu cũng đều có thể dấy lên sóng gió không nhỏ.

Thôi ma ma nhìn vào mắt Ôn Nhuyễn, Ôn Nhuyễn ngầm hiểu, bước lên thân thiết kéo lấy tay Tống phu nhân, ngữ điệu nhỏ nhẹ: “Trong khoảng thời gian này, ta và điện hạ cảm phiền Tống Tri châu cùng Đại phu nhân giúp đỡ.”

Hoàng đế khai quốc Đại Khải hướng tới sự thân thiện giữa mọi người, miễn quỳ lạy giữa quân thần, mối quan hệ giữa các quan lại cũng thân thiết, hòa nhã, không có quá nhiều nghi thức xã giao.

“Chư vị từ Kim Đô gấp rút lên đường chạy đến đây, chắn hẳn rất mệt mỏi, ta đã chuẩn bị thức ăn và chỗ nghỉ ngơi để chư vị dừng chân."

Ôn Nhuyễn nắm tay nàng ấy đi vào phòng trong, Thôi ma ma thấy vậy thức thời không vào theo.

Vào phòng trong, Ôn Nhuyễn gỡ vòng tay còn mang một chút hơi ấm xuống, kéo tay Tống đại phu nhân, tính đem vòng ngọc xỏ vào tay nàng. Tống đại phu nhân vội thu tay lại, được quan tâm mà giật mình nói: "Vương phi làm gì vậy."

Ôn Nhuyễn giữ tay nàng không cho rút về, cương quyết xỏ vòng tay vào: "Đừng từ chối, Tống Tri châu thanh liêm, ta muốn đưa một chút quà cho ngươi để lòng ta thoải mái một chút, không đáng tiền chút nào đâu."

Tống đại phu nhân cúi đầu khẽ nhìn chiếc vòng ngọc kia, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra phẩm chất rất cao cấp.

.....

Đây mà gọi là không đáng tiền?

Vương phi, rốt cuộc người có phải nhiều tiền rồi phung phí hay không?!

“Đây là Thái Hậu tặng ta, Đại phu nhân phải cất giữ cẩn thận đó.”

Vừa nghe là Thái Hậu tặng, Tống đại phu nhân giật mình, “Quý giá như vậy, ta không thể nhận được.”

Đang tính tháo vòng ngọc ra, Ôn Nhuyễn đã cầm tay nàng, giả vờ không vui nói: "Làm gì có chuyện đã tặng đi còn lấy lại, lúc ta gả cho điện hạ, Thái Hậu cũng tặng ta rất nhiều trang sức, ngươi không cần lo lắng. "

Nhưng mà làm gì có, lúc thành hôn, Thái Hậu không thích đứa cháu dâu là nàng, chỉ sai người đánh hai cái trâm rủ bằng vàng cho tượng trưng, thực ra Hoàng Hậu còn ra tay hào phóng hơn một chút, cái gọi là tặng rất nhiều trang sức, là vừa rồi trước khi ngươi đến mới bắt đầu nóng chỗ.

Thấy Ôn Nhuyễn như thế, Tống đại phu nhân cũng từ chối không được, chẳng qua là trong mắt có ý thân thiết hơn nhiều so với lúc trước.

Ôn Nhuyễn thầm nghĩ có tiền rất dễ lung lạc lòng người, chẳng trách đời trước hàng năm Kiêu Vương đều phải chi ra phần lớn số tiền trong phủ, khiến cho không chỉ nàng khó khăn túng thiếu mà toàn bộ Kiêu Vương phủ cũng đều túng quẫn.

Bỗng nhiên nhớ tới lúc thành hôn lần này, danh tiếng Kiêu Vương hừng hực, người muốn nịnh bợ chàng, tất nhiên sẽ tặng rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng mà tất cả đều toàn khóa trong kho, vốn dĩ do quản sự Vương phủ quản lý, Vương phi không có thực quyền là nàng, không có nhà mẹ đẻ để dựa lưng, cũng không thể dựa vào trượng phu, đương nhiên không thể chạm vào.

Trò chuyện với Tống đại phu nhân một lúc, sau khi nàng đi, Ôn Nhuyễn cũng để cho nhóm người Thôi ma ma xuống nghỉ ngơi.

Trở lại trong phòng, nhìn thấy hai cái hộp gỗ đặt trên mặt bàn, ánh mắt từ từ sáng lên, biết không ai dám xông vào, nàng vui vẻ cầm hai cái hộp gỗ đi đến trước giường của Phương Trường Đình, đặt mấy chiếc hộp xuống, âm thanh run rẩy mang theo hưng phấn không kiềm chế được: "Điện hạ, hoàng tổ mẫu của chúng ta tặng ta rất nhiều đồ tốt nha.”

Phương Trường Đình: …

Hoàng tổ mẫu của chúng ta, tiếng này gọi thật đúng là trôi chảy. Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, câu này đặt trên người nàng không sai chút nào.

Ôn Nhuyễn mở ra một cái hộp đếm số kim nguyên bảo, thuận tiện hưng phấn báo cáo với Phương Trường Đình đang hôn mê: “Hai mươi thỏi kim nguyên bảo”

Sau đó lại lôi ngân phiếu ra đếm, giọng nói càng thêm run rẩy: "Tới ba vạn lượng ngân phiếu.... ta cảm thấy ta là một tiểu phú bà."

Cũng không thể trách nàng nhỏ mọn, thân là đại cô nương của bá tước phủ, tiền tiêu hàng tháng cũng chỉ có mười lượng bạc, tuy tiền tiêu hàng tháng của Vương phi tốt hơn nhiều, nhưng một tháng cũng chỉ có ba trăm lượng bạc, lại thường phải dùng để quan hệ, thường xuyên thu không đủ chi, đã có lúc nào nàng có được nhiều tiền như vậy?

Chưa bao giờ!

Lại mở ra một cái hộp khác, đếm đếm, tính thêm cả cái hộp rỗng, có tới mười hộp gấm, một đám được mở ra đặt trên giường, ánh mắt lập lòe sáng lên, những trang sức này nếu lấy ra, mỗi cái đều là thượng thừa.

“Ta cảm thấy nếu đêm nay ta ôm những thứ này đi ngủ, ta khẳng định nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.”

Nghe Ôn Nhuyễn nói, Phương Trường Đình đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy, nếu chàng đưa cả Kiêu Vương phủ cho nàng quản lý, còn không phải nàng hạnh phúc phát điên sao?

“Lần đầu tiên cảm thấy hình như gả cho ngươi cũng không tệ, nếu lần này ngươi chống đỡ không được, ta cũng sẽ giúp ngươi quản lý vương phủ thật tốt, sẽ không để những thứ vàng bạc châu báu đó bị người tham lấy mất."

Âm thanh vô cùng vui vẻ, không còn nghi ngờ gì nữa, người đầu tiên thèm muốn là Ôn Nhuyễn.

Phương Trường Đình...

Chàng còn chưa có chết, vậy mà nữ nhân này đã nghĩ đến tài sản của chàng!

Ôn Nhuyễn lấy trang sức ra đeo lên rồi chạy đến bàn trang điểm cài trâm và đeo hoa tai lên, khiến chính mình như một phu nhân. Một lúc sau nghe được tiếng gõ cửa, sợ đến mức cuống quít ném tiền vào hộp đậy lên.

Phương Trường Đình nghe thấy những âm thanh hoảng loạn này, hận không thể tỉnh lại bổ đầu nàng ra để xem trong đó là cái gì.

Nàng đang ăn trộm sao?

Nếu không phải thì nàng đang hoảng cái gì!

“Vương phi, Vương gia nên dùng bữa.”

Nghe thấy tiếng Nguyệt Thanh, Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra, nàng không sợ gì khác, chỉ sợ người khác nhìn thấy Kiêu Vương phi nàng là kẻ hám tiền. Nhưng nếu là Nguyệt Thanh thì không sao cả.

“Vào đi.”

Nguyệt Thanh đẩy ra cửa ra một nửa, sau đó bước vào, khép cửa lại, tránh cho gió lạnh ùa vào.

Bưng bát cháo đã được ninh nhuyễn vào, nhìn thấy Ôn Nhuyễn đang đeo châu báu thì sửng sốt: "Vương phi, người đây là..."

Ôn Nhuyễn giơ lên cánh tay đang đeo vòng ngọc, hai mắt sáng long lanh, khóe miệng giương lên: “Làm trộm.”

Phương Trường Đình vừa mới tính bổ đầu nàng ra: ...

Nguyệt Thanh đương nhiên không tin, nghĩ nghĩ nói: “Đều là do Thái Hậu nương nương cho ạ?”

Ôn Nhuyễn mở hộp ngân phiếu và kim nguyên mở ra: “Đúng rồi đó.”

Nguyệt Thanh ánh mắt cũng sáng lên theo: “Vậy hiện tại Vương phi chẳng phải là một tiểu phú bà à.”

Phương Trường Đình: ...

Chủ tớ hai người này thật đúng là giống hệt nhau.