Chương 5: Không thể giữ nàng lại.
Ôn Nhuyễn chăm chú nhìn cẩn thận gương mặt Phương Trường Đình, không bỏ qua một chút biến hóa nhỏ nào, nhưng kết quả lại làm cho nàng thất vọng.
Thì thào tự hỏi: "Sao không có chút phản ứng nào vậy?"
A.
Không thể động đậy, miệng không thể nói, mắt không thể mở, nàng có muốn phản ứng gì nữa!
Phương Trường Đình kiếp trước bị tra tấn làm tính tình trở nên vặn vẹo, trong xương đã sớm chỉ còn lại âm hiểm tàn nhẫn. Hiện tại lại bị trêu đùa như vậy, cơn tức giận dâng lên, âm thầm cả giận nghĩ lúc tỉnh lại nếu nàng còn ở cạnh bên chàng, chàng nhất định trả lại gấp bội!
"Bỏ đi, hiện tại ngươi đến ý thức còn chẳng có thì làm sao cảm giác được đau." Ôn Nhuyễn bỏ qua ý tưởng tiếp tục châm kim.
Thở dài một hơi, bưng lên bát cháo độ ấm vừa phải, múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng chàng nhưng lại phát hiện môi chàng mím rất chặt.
Nghĩ tới bình thường đều đổ thức ăn vào, Ôn Nhuyễn buông bát, vươn tay bóp má dùng sức kéo hàm dưới của chàng để bắt chàng mở miệng ra, sau đó đổ cháo vào miệng chàng.
Phương Trường Đình hai má bị bóp đau đớn....
Chắc chắn là nàng cố ý!
Mặc dù tức tối, nhưng có lẽ Phương Trường Đình cũng đói bụng, hơn nữa biết cháo này không có độc, cơ thể tự giác nuốt cháo loãng trong miệng vào bụng.
Bón xong một chén cháo, tay Ôn Nhuyễn cũng mỏi nhừ.
Nàng nhúng khăn vào nước, lau đi chút cháo còn dính bên khóe miệng của Phương Trường Đình: "Cũng may ngươi hôn mê, nếu ngươi biết dáng vẻ thảm hại này của ngươi để người khác nhìn thấy, theo tính tình của ngươi đời trước sau khi từ Tắc Châu trở về, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, sau đó trả thù bọn ta."
Trong lòng Phương Trường Đình từ bỏ, nàng vẫn tự mình hiểu được.
Ôn Nhuyễn đứng lên, khom khom lưng xuống, giúp Phương Trường Đình kéo chăn lên một chút, nhưng mày lập tức nhíu nhíu: "Sao lại có mùi gì vậy nhỉ?"
Hoàn toàn không giống mùi thuốc đông y.
Hình như nghĩ tới gì đó, mặt Ôn Nhuyễn hơi ngẩn ra, sau đó nuốt nước miếng, dè dặt xốc chăn của Phương Trường Đình lên, nhìn trên giường có lót một lớp vải bông, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, lớp vải bông vốn dĩ đang khô ráo có vệt ướt chậm rãi lan ra.
Ôn Nhuyễn tức khắc lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
Phần dưới cơ thể truyền đến ẩm ướt, còn có sự thoải mái sau khi giải tỏa, Phương Trường Đình - người hiểu rõ chính mình vừa làm chuyện gì: ...
Trong khoảnh khắc chăn bị xốc lên thì hiểu được, nàng đang xem cái gì!
Bởi vì biết, cho nên Phương Trường Đình - người từ trước đến nay có lòng tự trọng vô cùng cao - chỉ còn lại một suy nghĩ trong đầu --- Ôn Nhuyễn này tuyệt đối không thể giữ lại.
"Làm phiền rồi, tạm biệt." Nàng lẩm bẩm giải thích một tiếng sau đó kéo chăn đắp lên rồi bưng bát cháo ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng hít sâu một hơi.
Đúng là không khí bên ngoài vẫn trong lành hơn.
Một khắc trước, Ôn Nhuyễn và Nguyệt Thanh nói chuyện của Kiêu Vương không được để người khác đυ.ng tay vào, mọi thứ đều phải tự thân làm lấy. Nhưng hiện tại, chỉ sau một khắc, Ôn Nhuyễn đổi ý.
Có một số việc, không thể chính là không thể.
Nàng gọi người đi vào giúp Kiêu Vương dọn rửa, bản thân đứng sau bình phong, nhìn mấy nam đồng giúp Kiêu Vương cởϊ áσ tháo thắt lưng, nhưng không ngờ bình phong là loại xuyên thấu, nhìn thấy mơ hồ, càng thêm khiến người ta... ngượng ngùng.
Hô hấp chậm chạp không thông, trên mặt nóng bừng, lỗ tai cũng đỏ ửng.
Khi cởϊ qυầи, Ôn Nhuyễn quyết định nhắm hai mắt lại.
Những gì không hợp lễ nghĩa không được nhìn nha, không được nhìn.
Kiếp trước gả làm vợ người ta, cũng một mình coi giữ khuê phòng trống không suốt 4 năm trời, không chỉ chưa từng có lúc nào thân mật với trượng phu, cũng chưa từng có hành động nào vượt quá giới hạn với người đàn ông khác, dù là nhìn thấy nam tử toàn thân không mặc quần áo, cũng là lần đầu tiên.
Sợ kẻ thù biết rõ chuyện hạ độc sẽ tìm cơ hội mới để ra tay, Ôn Nhuyễn cũng không dám lơi lỏng chút nào.
Quần áo đã cởi ra, Nguyệt Thanh cũng nấu xong nước ấm, được một nam đồng bưng vào. Vì trên người đều là vết thương, cho nên cũng chỉ đơn giản lau rửa ở những chỗ không có băng bó.
Sau khi lau người, tên nam đồng đang tính bôi thuốc, Ôn Nhuyễn nhớ tới kẻ hạ độc ám sát, vội lên tiếng: "Khoan đã."
Nhất thời, động tác của mấy tên nam đồng đều ngừng lại, Ôn Nhuyễn nói: "Các ngươi bôi thuốc không biết nặng nhẹ, cho mời Triệu thái y lại đây bôi thuốc."
Đợi một lát, Triệu thái y đang ở trong cùng một viện, mang theo y viên chạy đến, theo sau nam đồng lùi về sau bình phong, ngửi ngửi thuốc trị thương rồi bắt đầu bôi thuốc.
Biết Phương Trường Đình có một số vị trí bị che khuất, trong đầu Ôn Nhuyễn như có hai người đang đánh nhau.
Để sau này chăm sóc tốt hơn, sao không tới xem thương thế của chàng?
Không nên, không nên, không hợp lễ nghĩa không được nhìn, không được nhìn.
Lỡ sau này không cẩn thận đυ.ng trúng miệng vết thương thì sao?
Nghĩ vậy, lá gan Ôn Nhuyễn lớn hơn một chút, bước qua bình phong.
Khi nhìn thấy vết thương khắp người Phương Trường Đình, sắc mặt Ôn Nhuyễn bỗng trắng bệch, mọi ngượng ngùng hoàn toàn bay biến.
Trên hông che một chiếc khăn dài, lõa thể. Những vị trí lộ ra ngoài có thật nhiều vết thương, có to, có nhỏ, có sâu, có nông, có cũ, có mới không đồng nhất, miệng vết thương mới lại đè lên miệng vết thương cũ, lốm đốm khắp người.
Trên ngực chàng có một vết thương do đao kiếm, kéo từ ngực trái đến bụng, rất sâu. Còn trên vai trái bị trúng một mũi tên gần như tới xương, những vết cắt phần da thịt bị hoại tử, từng mảng từng mảng còn chưa kết vảy, nhìn thấy mà giật mình. Đại khái là mùi thuốc đông y trong phòng che mất, hơn nữa còn đốt hương an thần cho nên mới không ngửi được mùi máu tươi.
Sau lưng chàng còn có vết thương gì, Ôn Nhuyễn không biết, nhìn thấy cả cơ thể hầu như không còn chỗ nào lành lặn, Ôn Nhuyễn chịu không được, vội bịt chặt miệng, chạy nhanh ra khỏi phòng nôn khan.
Nguyệt Thanh vội vàng chạy lại vuốt lưng cho nàng, có lẽ cũng đoán được rốt cuộc nàng đã nhìn thấy cái gì.
Ôn Nhuyễn há miệng thở hổn hển, thật sự là nàng bị những vết thương trên người Phương Trường Đình làm hoảng sợ, nàng cũng không biết, bị thương đến như vậy nhưng vẫn có thể còn sống, không biết điều gì đã giúp Phương Trường Đình gắng gượng giữ lại hơi thở sắp tàn kia.
Ôn Nhuyễn nhớ lại những lời chàng nói trên đoạn đầu đài, thù của tướng sĩ, thù của mẫu thân, thù của bản thân, có lẽ là thù hận đã chống đỡ giúp chàng sống sót.
Cũng là lý do khiến chàng tạo phản.
Ôn Nhuyễn vẫn cảm thấy là đời trước bản thân vô tội bị liên lụy, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, kỳ thực nàng cũng không được coi là vô tội. Đường là do nàng chọn, cũng chính nàng chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phương Trường Đình, không trách ai được, càng không thể trách Phương Trường Đình.
Thê thảm của nàng so với bi thương của Phương Trường Đình, hầu như không đáng nhắc tới.
Trước kia, khi nghĩ tới người khiến mình bị chém đầu trong lòng có nhiều oán hận. Hiện tại, Ôn Nhuyễn cũng không hiểu sao mình lại có chút đau lòng.
Thôi quên đi, trong khoảng thời gian chàng hôn mê này nàng bỏ qua ân oán trước, đợi tới khi chàng hồi phục đi.
Gần nửa canh giờ sau, Triệu thái y và y viên từ trong phòng đi ra, dặn Ôn Nhuyễn: "Nếu Vương phi có thức dậy trong đêm, có thể thuận tiện cho điện hạ uống nhiều nước ấm một chút."
Ôn Nhuyễn gật đầu, thái y lấy một gói nhỏ gì đó từ trong hòm thuốc ra, nói: "Đây là mơ cam thảo phơi nắng, Vương phi phải túc trực trong phòng điện hạ, trong phòng nồng đậm mùi thuốc, nếu nhịn không được có thể dùng để thoải mái một chút.
Ôn Nhuyễn biết ơn nói: "Đa tạ tấm lòng tỉ mỉ của Triệu thái y."
Nguyệt Thanh bên cạnh thay Ôn Nhuyễn nhận lấy mơ cam thảo.
Sau khi Triệu thái y đi, Nguyệt Thanh khuyên nhủ: "Vương phi, nếu không thì để nô tỳ gác đêm, người đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi?"
Ôn Nhuyễn lắc đầu: "Lại chịu đựng một hai tháng là được rồi."
Đến lúc đó, nếu Phương Trường Đình tỉnh lại, nàng sẽ không trông coi thế này nữa.
Ngậm một quả mơ cam thảo, cảm giác buồn nôn kia mới từ từ đỡ hơn.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới giờ Dậu trời đã bắt đầu dần tối xuống, Tri châu phủ chuẩn bị bữa tối đưa đến phòng cách vách của Phương Trường Đình.
Ngồi vào bàn, nhìn thấy thức ăn trên bàn có thịt đỏ, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, vội vàng sai người bưng hết thịt xuống, chỉ còn lại một phần cá hấp và đậu hũ, còn có mầm đậu.
Dặn dò hạ nhân: "Sau này tạm thời không cần đưa thịt đỏ qua đây, một mình ta dùng bữa, cũng không cần chuẩn bị đồ ăn quá phong phú, hai ba món là được rồi."
Không có khẩu vị, ăn có một chút xíu, sau đó sai người chuẩn bị giấy mực viết hai phong thư, một phong thư là cho Thái Hậu, nàng báo cho Thái Hậu Kiêu Vương bị thương nặng, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tâm nàng vương vấn Kiêu Vương nên tạm thời không quay về, ở lại Tắc Châu chiếu cố Kiêu Vương.
Lúc nàng viết phong thư này, cũng dùng chút tâm tư, âm thầm gây ấn tượng tốt với Thái Hậu, hơn nữa, những việc nàng làm ở Tắc Châu, nàng không nói cũng sẽ có người khác nói.
Trước thời gian Phương Trường Đình tạo phản, nàng cần phải sống trên cơ, thanh danh phải vượt qua Đại phu nhân của bá tước phủ, khi đó nàng mới có khả năng giáo dục, lo liệu cho Ngạn ca nhi, giúp đỡ đệ ấy đi theo đường ngay nẻo chính.
Một phong thư khác là viết cho Ngạn ca nhi, trong thư ít đi những lời giáo huấn linh tinh như ngày trước, chỉ có một số lời hỏi thăm ân cần.
Đời trước, Ngạn ca nhi trở thành người cực đoan, cũng không thoát khỏi liên quan với việc nàng từng bước dồn ép, bức thiết hy vọng đệ đệ thành tài.
Lúc đó nàng chỉ biết bắt đệ ấy phải chăm chỉ đọc sách, bắt đệ ấy tiến tới, làm cho đệ ấy nhầm tưởng Đại phu nhân, người đối xử ấm áp với đệ ấy, còn yêu thương hơn so với con thân sinh, mới chính là người thực lòng quan tâm đệ ấy.
Sau khi đã viết thư xong, chọn hai người trong số trăm người hộ tống lần trước mang thư trở về.
Buổi chiều, phu nhân của Tống Lang mang sách lại, nói nếu nàng nhàm chán thì lấy ra xem, còn khách khí hỏi có cần thêm gì nữa không, Ôn Nhuyễn bèn xin vài nhánh tịch mai, sau đó để Nguyệt Thanh chia ra cắm vào trong 2 cái bình hoa nhỏ.
Hoa mai đỏ tươi tô điểm trên nhánh cây khúc khuỷu, cắm trong bình sứ trắng nhìn vô cùng đẹp mắt.
Bước vào phòng, để cho Nguyệt Thanh đi nghỉ ngơi trước, nàng đặt một bình hoa ở sau tháp của mình trước, sau đó cầm bình còn lại bước tới trước giường Phương Trường Đình.
Rất nhiều khoảng thời gian Phương Trường Đình mê man, nhưng hôm nay thời gian tỉnh táo lại nhiều hơn, khi Ôn Nhuyễn vừa tiến vào, ý thức của chàng liền thanh tỉnh.
Bởi vì tức giận chiều nay còn chưa xuôi, Phương Trường Đình như nghẹn ở cổ, nghĩ tới Ôn Nhuyễn là dâng lên một cỗ sát ý.
Ôn Nhuyễn đã bước tới, sát ý càng tăng thêm, nhưng theo đó lại ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ.
Ngơ ngẩn.
Đây là hương thơm ngan ngát duy nhất chàng ngửi thấy được ngoại trừ mùi thuốc đông y và mùi máu tươi gay mũi trong suốt nửa tháng nay.
"Hoa trong viện nở rất đẹp, đặt ở trong phòng cũng rất thơm, ta nghĩ là ngươi cũng thích nên cắt mấy nhành mang vào."
Ôn Nhuyễn đặt bình hoa, ngồi xuống bên cạnh giường, kéo kéo chăn.
"Ta không biết trên người ngươi có nhiều vết thương như vậy, hôm nay còn đâm kim vào chân ngươi, thật xin lỗi."
Nhưng mà nếu có một lần nữa, nàng vẫn muốn thử xem.
Dường như Ôn Nhuyễn sợ người bên ngoài nghe thấy tiếng, cố ý nhỏ giọng, thái độ cũng coi như thành khẩn.
Phương Trường Đình bên cạnh không nghe được tiếng lòng của Ôn Nhuyễn, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, sát ý tiêu tan một chút.
Một lúc sau, Phương Trường Đình lại nghe thấy nàng nói: "Ta tính kế gả cho ngươi, thực ra không phải bởi vì vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn dạy dỗ tốt Ngạn ca nhi, đảm bảo đệ ấy sẽ không đi lại con đường cũ, cũng tranh thủ giáo huấn kế mẫu hai mặt kia của ta một chút."
Trong lòng Phương Trường Đình hừ lạnh một tiếng, mơ mộng.
Nhưng không có cách nào khác, nếu thật sự có thể giúp chàng đời này không cần dùng đến xe lăn để đi, có thể thuận lợi chính tay đâm kẻ thù, chàng có thể hứa hẹn giúp nàng thực hiện những mục đích này.
Ngồi trên xe lăn 4 năm, chàng đã sớm buông tha tất cả hy vọng, chưa từng có ý nghĩ xa vời là có thể dùng hai chân đi lại lần nữa, hiện giờ nghĩ đến có khả năng làm một người hoàn hảo, sát ý đối với Ôn Nhuyễn trong lòng lại giảm thêm hơn nửa.
Cuối cùng Ôn Nhuyễn nhịn không được nói hết với Phương Trường Đình đang hôn mê, những lời này, nàng không thể nói với ai khác, nghẹn trong lòng, sợ nghẹn ra bệnh.
Ôn Nhuyễn đứng lên, cầm bình đựng nước ấm màu xanh dùng cho mùa Đông, rót một ly nước ấm ra, bưng tới bên cạnh giường, bóp hai má Phương Trường Đình, dùng chiếc thìa nhỏ từng muống từng muống đút vào vừa dùng chiếc khăn lau đi những dòng nước chảy ra khóe miệng.
Một chén nước, có lẽ vào đến cổ họng không tới được một nửa.
Sau khi làm xong mọi việc, Ôn Nhuyễn cũng mệt mỏi.
Tháp La Hán* đã trải chăn đệm sẵn, Ôn Nhuyễn bôn ba hai mươi ngày, sau khi tới Tắc Châu chỉ ngủ một giấc nhỏ một canh giờ không đủ để xua tan mệt mỏi, cho nên vừa đặt mình trên tháp là lập tức ngủ sau.
*Tháp La Hán (từ cổ): Giường nhỏ, dùng để nghỉ ngơi ngắn hoặc tiếp khách (một loại sofa giường của cổ nhân)
Phương Trường Đình nghe thấy từ phía khác trong phòng truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ, đề phòng khẩn trương siết chặt đã nhiều ngày, hình như nơi lỏng một chút, có lẽ là biết những người này đều không phải người sẽ hãm hại chàng, mà là tới cứu chàng.
Dần dần, Phương Trường Đình cũng ngủ say.
Mãi đến khi hai má lại bị người ta dùng sức bóp mở, ý thức của chàng mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Nữ nhân này!
Thực là dám cả gan làm loạn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kiêu Vương: "Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?!"
Tiểu Nhuyễn Nhuyễn: "Không có, ta không nhìn thấy gì cả, ta trong sạch!"