Buổi trưa, Triệu Tranh ra mảnh đất trồng rau của nhà mình hái một ít rau xanh, lại qua sang phòng bên lấy một ít thịt khô. Đây là thịt lợn rừng mà mùa đông năm ngoái anh lên núi săn được, lúc đó một người ăn không hết nên anh bán lại một phần cho người cho trong thôn, chỗ còn dư lại thì ướp làm thịt hun khói. Lúc này vừa hay có cả nấm khô nữa, ngâm nước xong thì làm được món rau xào và thịt khô hầm nấm.
Anh làm thêm một ít mì, lại luộc thêm hai quả trứng vào trong bát cho cô.
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Thanh gắp phần trứng luộc trong bát mình bỏ qua chén anh rồi nói: "Tôi ăn không hết."
Cô nói thật, nhưng cũng một phần là vì cô cảm thấy đau lòng cho Triệu Tranh nữa. Người làm việc quần quật cả sáng lại đưa hết trứng gà vào trong bát cô, bản thân anh lại một quả cũng không có.
Triệu Tranh cắn một miếng trứng luộc, lại gắp thịt hun khói trong món thịt hầm nấm ra bỏ vào bát mì của cô: “Thịt hun khói này làm rất ngon, còn có cả sườn heo hun khói nữa, buổi tối tôi sẽ hầm với miến cho em ăn."
"Cứ để đó đã, chờ hai ngày nữa lại nói." Cô thực sự cảm thấy như vậy là quá xa xỉ, nhưng dù sao cũng sắp đến tết rồi… Mỗi ngày đều được ăn thịt như vậy, quá phô trương lãng phí, còn phải nghĩ cho cuộc sống ngày sau nữa chứ…
"Em cứ ăn đi, một người đàn ông như tôi chẳng lẽ không thể chăm nổi chuyện ăn uống của em sao? Đúng rồi, lên đại học thì phải chuẩn bị những gì? Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau lên huyện thành một chuyến, mua hết những thứ cần thiết. Cũng tiện để tháng sau em mang đến trường luôn.”
“Được.” Lâm Thanh Thanh gật đầu, dù sao thì cũng cần phải mua những thứ đồ dùng sinh hoạt cơ bản hàng ngày để nhập học nữa.
Triệu Tranh ăn rất nhanh, một bát mì lớn mà anh chỉ cần lùa ba năm đũa là đã xong rồi. Anh nói đây là thói quen từ hồi còn đi lính, cô thì ngược lại, một nửa còn chưa ăn hết mà bụng đã no rồi.
Triệu Tranh cũng không chê, anh ăn hết đồ ăn còn thừa của cô rồi đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Lâm Thanh Thanh ngăn anh lại, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô lấy hết dũng khí nói: "Cái kia của tôi hết rồi..."
Ban đầu Triệu Tranh còn không hiểu gì, nhưng sau đó rất nhanh anh đã hiểu ra, gật gật đầu rồi xoay người ra khỏi phòng để đi rửa bát.
Mặt ngoài thì không có gì thay đổi, chẳng qua bước chân vội vàng của Triệu Tranh đã làm bại lộ sự háo hức của anh rồi.
*
Buổi tối, Lâm Thanh Thanh tắm rửa xong, sớm đã về phòng, nằm ở trên giường.
Triệu Tranh theo sát phía sau, anh đi tắm nhanh một cái, khi trở lại phòng là đã thấy chăn bông của Lâm Thanh Thanh phồng lên một khối. Cô gái nhỏ quấn mình chặt kín, chẳng khác gì cái bánh bao cả.
Triệu Tranh biết Lâm Thanh Thanh thẹn thùng, dù sao thì hôm nay cũng là đêm đầu tiên của cô. Triệu Tranh vươn tay tắt đi đèn trong phòng.
Căn phòng trong nháy mắt trở nên tối om, anh không kéo rèm, cứ thế để ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cho trong phòng như là đang bật một cái bóng đèn công suất thấp vậy.
Anh cố ý không kéo rèm lại, anh muốn nhìn thấy bộ dạng cô nở rộ dưới thân mình, nhất định sẽ đẹp lắm...
Triệu Tranh cởi hết quần áo trên người, cả người trần trụi lên giường, xốc chăn cô lên rồi nằm xuống.
Điều mà Triệu Tranh không ngờ tới là Lâm Thanh Thanh cũng đã cởi hết quần áo giống như anh, cô nằm nghiêng người, quay lưng về phía Triệu Tranh, hai tay khoanh trước ngực, hai chân co quắp.
Triệu Tranh cố kìm nén cơn phấn khích đang dậy lên trong lòng. Anh dán người lên phía sau lưng cô, lưng cô mịn màng đến mức anh nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Nhưng anh lại chẳng nỡ, chỉ cúi đầu in dấu môi lên lưng cô, thấp giọng nói: "Chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Lâm Thanh Thanh cảm nhận được sức nóng từ cơ thể trần trụi của anh truyền đến, cả cảm giác ngứa ngáy khi môi anh hôn lên lưng cô nữa, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Cô có chút sợ hãi... Cũng có chút hồi hộp...
Triệu Tranh có thể cảm giác thấy cơ thể nhỏ nhắn của cô run rẩy trong vòng tay anh, anh còn chưa kịp làm gì mà cũng đã doạ hư cô rồi.
“Em sợ tôi à?” Anh hạ thấp giọng, khiến giọng nói của mình nghe có vẻ nhu hoà hơn một chút.
"Không... Tôi chỉ là… Lần đầu tiên nên có chút hồi hộp."