Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch

Chương 14

“Hừ…” Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cọ xát vào đùi trong trắng nõn mềm mại của cô, theo từng nhịp nhấp của anh mà truyền đến từng trận nóng rát.

Côn ŧᏂịŧ thô to của Triệu Tranh không ngừng đưa đẩy giữa khe đùi đang khép chặt của Lâm Thanh Thanh, có vài lần qυყ đầυ đầu dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc đâm vào chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô, khiến cô có chút đau...

Lâm Thanh Thanh cắn môi, cố kìm nén không kêu ra tiếng. Bàn tay anh không ngừng xoa nắn hai bầu vυ' của cô: "Tôi muốn nghe giọng em."

"Không... Ưm ha..." Lâm Thanh Thanh mới vừa mở miệng, anh đã lập tức dùng sức niết nhẹ vυ' cô một phen, khiến cô không kiềm được mà rêи ɾỉ ra tiếng.

"Chính là như vậy..." Âm thanh này đối với anh mà nói, thật sự chẳng khác nào thuốc tiên, nghe xong là cả người đều phồng lên khó chịu, ngay cả dươиɠ ѵậŧ đang chạy nước rút dưới thân cũng càng thêm dùng sức.

Lâm Thanh Thanh cảm nhận được sự va chạm của anh giữa hai chân mình, khiến cô trở nên tê dại, cả người run lên, có chút ngứa ngáy... Nhưng cô lại không thể nói nên lời là nơi nào ngứa.

Cô cứ thế tuỳ ý để Triệu Tranh rong ruổi vào giữa hai chân mình, một lúc lâu sau, anh ghì lấy mông cô, điên cuồng mà đâm thúc, cứ như vậy tới lui mấy chục lần thì gầm nhẹ rồi bắn ra.

Đầu óc Lâm Thanh Thanh trống rỗng, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Triệu Tranh – lúc này đang thở hổn hển trên người cô.

Triệu Tranh chạm vào mắt cô, lấy tay che chúng lại. Sau khi xong việc, giọng anh khàn khàn: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không được mà giày vò em lần nữa mất." Cơ thể cô thực sự không chịu nổi đâu.

Lâm Thanh Thanh sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại, hàng mi dài xẹt qua lòng bàn tay anh, khiến người đàn ông cao chín thước như anh cũng phải run lên.

Cô không hiểu, kɧoáı ©ảʍ lúc làm chuyện này tốt đến thế sao? Có thể khiến Triệu Tranh mê mẩn như vậy, cho dù hai người bọn họ không làm đến bước cuối cùng, anh cọ cọ cô mà vẫn có thể bắn...

Triệu Tranh xoay người xuống giường rồi bật đèn lên, ánh sáng mờ nhạt thay thế ánh trăng, chiếu sáng cả căn phòng.

Lâm Thanh Thanh vội vàng túm lấy chăn đắp lên người, hận không thể vùi mặt luôn vào trong chăn: “Đừng bật đèn.”

“Tôi lau cho em, nếu không thì dính như vậy làm sao ngủ được?” Triệu Tranh cầm cái khăn tắm đến, đang định xốc chăn của cô lên để lau.

“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Cô làm sao dám để anh lau cho mình chứ, xấu hổ chết.

Huống chi, anh đã bật đèn rồi, nếu giờ vén chăn lên thì chẳng phải sẽ nhìn thấy bộ dạng cô chỉ mặc qυầи ɭóŧ hay sao?

“Sau này chúng ta là vợ chồng, những ngày như thế này sẽ còn rất nhiều, em định sẽ không cho tôi xem luôn à?” Triệu Tranh tiến lại, vén cái chăn đang đắp trên người cô lên.

Lần này, Lâm Thanh Thanh cũng không chần chừ nữa, tuỳ ý để anh xốc chăn mình lên.

Đôi chân trắng bóc lại thẳng tắp của cô ngay lập tức đập vào mắt anh, thịt non bên trong gốc đùi có vết đỏ ửng, là do anh cọ xát mà thành.

Triệu Tranh cầm chiếc khăn, cẩn thận lau vết bẩn giữa hai chân cho cô.

Bàn tay thô to của anh nắm chặt khăn tắm, lại cực kỳ nhẹ nhàng mà chà lau từng chút một trên đùi cô, giống như thể đang lau một bảo vật quý giá nào đó, sợ rằng nếu dùng lực quá mạnh sẽ làm hỏng nó mất.

Chiếc khăn tắm mềm mại cọ qua cọ lại giữa bắp đùi như vậy làm Lâm Thanh Thanh dần dần cảm thấy chịu không nổi, cứ cảm thấy có chút ngứa ngáy, muốn rút nó ra nhưng lại không dám.

Chẳng qua chỉ là chà lau, vậy mà dần dần lại biến vị từ lúc nào không hay. Rõ ràng là đã lau sạch những vết nhờn đυ.c, nhưng Triệu Tranh vẫn cúi đầu nghiêm túc lau tiếp chứ không hề có ý định dừng lại.

Đôi chân của cô quá trắng, quá mê người...

Làm sao có thể có một đôi chân đẹp như thế này nhỉ? Thẳng tắp, vừa mảnh lại còn trắng đến vậy, dùng tay sờ vuốt một phen thì vừa mềm và mịn.

Lúc Triệu Tranh xoa chân cô thì những lời này tự động hiện lên trong tâm trí anh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thần kinh của anh, như muốn giải thoát dã thú đang được nhốt sâu trong lòng anh.

Anh biết cô bây giờ còn chưa được, thân thể của cô quá mảnh mai, chỉ có thể tiến hành từng bước thôi. Nếu anh để mình tuỳ ý đ* đ*t một lần, tám phần cô đến chết trên giường mất.

“Được rồi.” Triệu Tranh bực bội đắp chăn cho cô, không hề nhìn nữa, dù sao thì tự chủ của anh cũng không còn dư lại bao nhiêu.