Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch

Chương 10

Lâm Thanh Thanh sờ sờ khuôn mặt hơi lạnh của cậu: "Đừng nghĩ nhiều, đây là lựa chọn của chị. Em phải dưỡng bệnh cho tốt, ba mẹ còn đang ở nhà chờ em đấy."

"Chị, em hiểu rồi. Chị yên tâm đi, chờ em khỏi bệnh, em sẽ chăm chỉ học hành, tốt nghiệp xong tìm một việc làm thật tốt để có thể nuôi sống gia đình mình, lúc đó em sẽ khiến cho chị và Triệu Tranh ly hôn, chị về nhà rồi em nuôi chị!"

Nghe em trai mình dùng giọng điệu non nớt trẻ con nói ra những lời đầy khí phách đàn ông như vậy, trong lòng Lâm Thanh Thanh vừa vui mừng lại vừa chua xót. Đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, lại nhịn không được mà bật cười, thế nhưng vừa quay đầu qua thì thấy Triệu Tranh không biết đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, trong tay anh còn cầm một cái cà mèn giữ nhiệt.

Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người ta được, cũng không biết vừa rồi Triệu Tranh nghe được bao nhiêu.

Lâm Thanh Thanh nhìn qua Lâm Hạo, Lâm Hạo sợ hãi rụt cả đầu lại. Cậu cũng muốn chống lưng cho chị mình lắm, nhưng không phải bây giờ, bây giờ cậu còn nhỏ xíu à, Triệu Tranh chỉ dùng có một tay là đã đủ để nhấc cả người cậu lên rồi.

Triệu Tranh không nói gì, chỉ đem cà mèn đặt lên trên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh: "Anh thấy hôm nay bệnh viện có món canh trứng tảo tía không tồi nên mua một phần, em tranh thủ còn nóng ăn đi.”

“Ừm... Để chị đút cho.” Không ai đề cập đến chuyện vừa rồi cả.

Lâm Thanh Thanh vặn nắp cà mèn, mùi thơm của tảo tía và hoa trứng xông vào mũi, thơm vô cùng. Cô lại mở hộp nhôm mang từ nhà, lấy đồ ăn và bánh bao ra.

Lâm Hạo vẫn còn đang truyền nước, ăn bằng một tay không tiện, thế nên Lâm Thanh Thanh chỉ có thể đút từng muỗng cho cậu. Cô không cẩn thận làm nước canh đổ lên người Lâm Hạo nên vội vàng tìm giẻ để lau.

Triệu Tranh đứng bên lạnh mặt nhìn tình cảnh trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái, thế là anh vung bàn tay to lên đoạt lấy cái thìa: "Để tôi đút cho."

Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp hiểu ý anh thì đã bị Triệu Tranh kéo dậy, còn anh thì ngồi vào chỗ cô vừa ngồi, cả thân hình cao lớn ngồi bên mép giường, bắt đầu dùng thìa vụng về đút cho em trai cô.

Rõ ràng là Triệu Tranh không có kinh nghiệm đút cho cho người khác rồi, thế nên anh cứ từng muỗng từng muỗng đầy tràn đưa đến bên miệng Lâm Hạo, cũng không nhắc nhở cậu đồ ăn nóng nguội hay đợi cậu nuốt hết trước mà đã nhanh tay đút muỗng tiếp theo rồi.

Đối mặt với người anh rể vừa cường tráng lại mặt đen này, Lâm Hạo không còn cách nào khác là phải há miệng ngoan ngoãn ăn cơm.

Lâm Thanh Thanh đứng bên cạnh nhìn mà muốn cười, đây nào phải là đút cơm, đây rõ ràng là đang thi hành nhiệm vụ!

“Ăn giỏi lắm, ăn một viên kẹo đi.” Triệu Tranh đặt hộp cơm xuống, lấy một viên kẹo cưới ra, lột vỏ kẹo rồi nhét vào miệng Lâm Hạo.

Lâm Thanh Thanh không thể nhịn cười nổi nữa, cô cúi đầu trộm cười, hẳn là vì hồi nãy đã nghe được mấy câu Lâm Hạo nói nên giờ anh mới trả thù nhóc con này đây nhỉ?

"Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt, nếu rảnh anh và chị em sẽ tới thăm em." Triệu Tranh thậm chí còn không cho Lâm Thanh Thanh cơ hội nói chuyện đã kéo cô đi luôn ra cửa rồi.

“Em, em cố gắng nghỉ ngơi đi nhé.” Lâm Thanh Thanh chỉ kịp nói một câu như vậy là đã bị lôi ra khỏi bệnh viện luôn.

“Nhanh lên, không là không kịp chuyến xe cuối đâu, phải đi bộ về nhà đấy.” Triệu Tranh túm cô, vừa đi vừa giải thích.

Lúc này, Lâm Thanh Thanh mới nhận ra là nãy giờ mình quên để ý giờ giấc rồi! Một ngày chỉ có hai lượt xe đi và về giữa huyện thành với thôn nhỏ của bọn họ thôi, một chuyến đi vào buổi sáng và một chuyến về vào buổi chiều. Nếu mà đến trễ là xem như khỏi đi xe luôn.

Khi hai người họ đến bến xe thì xe đã rời bến rồi, xem ra bọn họ chỉ có thể đi bộ về nhà thôi. Lâm Thanh Thanh có chút hối hận, vừa rồi cô không nên nán lại bệnh viện lâu đến vậy. Đột nhiên, cô nghe thấy Triệu Tranh nói: "Sớm biết thế, tôi đã để em ở lại bệnh viện lâu hơn một chút rồi."

Lâm Thanh Thanh nhìn về phía anh, trong mắt anh chẳng hề thấy bất kỳ sự phàn nàn hay oán trách gì cả. Anh thực sự không trách cô vì ở lại bệnh viện quá lâu mà để lỡ mất chuyến xe về thôn.

“Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên ở bệnh viện lâu như vậy.” Lâm Thanh Thanh vẫn chủ động nói lời xin lỗi, giờ mà đi bộ về thì ít nhất cũng phải mất hai giờ đồng hồ chứ không ít đâu.