Đối Tượng Xuất Quỹ

Chương 5

Bên này, cô cũng đang nằm dài trên giường lớn. Cao trào qua đi, một cảm giác trống vắng khó chịu không ngừng lớn dần trong lòng.Nghĩ đến quyết định cùng người kia gặp mặt, càng có thêm tia mong chờ thật lớn dù không tránh khỏi sự sợ hãi trong lòng.

Không thể nào ngờ được, một cô gái truyền thống như cô, có thể đi đến bước này chỉ vì cái được gọi là khát khao du͙© vọиɠ.

Cuộc sống Tô An An cứ như thường lệ mà trôi qua. Cái gì đến rồi sẽ đến, thứ bảy mà hai người mong ngóng cuối cùng cũng đến.

Mấy ngày qua, cô vẫn cùng hắn call video qua lại, mỗi lần như vậy, cả hai đều thêm mong chờ có thể trực tiếp từ trên người đối phương đắm chìm vào tìиɧ ɖu͙© cao trào.

Sau khi tan tầm, Tô An An lái xe thẳng đến nhà hàng.

Tô An An vẫn mặc trên người bộ đồ công sở mà đi đến địa điểm gặp mặt. Tới nơi, cô đỗ xe đi thẳng vào nhà hàng. Qua nhân viên mới biết được rằng người kia đã đến và chờ cô trong phòng bao. Cô bất an mà đi đến trước cửa phòng, hít sâu một hơi mới đẩy cửa bước vào. Cánh cửa mở ra, trong phòng bao không có một bóng người. Cô bước vào, nhìn một vòng xung quang phòng.

Bỗng nhiên tiếng mở cửa phòng vệ sinh vang lên, cô xoay người hướng mắt về cánh cửa phát ra âm thanh. Một tiếng đùng vang lên trong đầu Tô An An, cô tựa như bị ông đời đánh cho một tia sét, ngốc trân mà nhìn người đàn ông trước mắt.

Một thanh tây trang sang trọng, chiếc áo sơmi đã tháo mở hai nút trên cùng, cà vạt được tháo lỏng, đã làm bớt đi sự nghiêm túc bình thường trên người đàn ông. Đôi chân dài bị che lấp chiếc quần được cắt may tỉ mĩ. Cả người người đàn ông toát lên một vẻ thanh cao quả dục.

Đồng thời người đàn ông cũng đang nhìn về phía cô gái đối diện, một tia bất ngờ xẹt qua trong mắt người đàn ông. Hắn cũng đơ rồi. Cô gái vẫn mang trên người chiếc sơ mi trắng cùng chân váy ngắn ngang gối, mai tóc dài tùy ý mà buộc gọn. Nhìn cô đang ngốc lăng nhìn mình, hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Cô bỗng nhiên run rẩy mà lên tiếng:

"Ba, ba chồng, người cũng có hẹn ở đây ạ? Người có đi nhầm phòng không?"

Cô hỏi thế vì trong lòng chắc chắn rằng bản thân không thể đi nhầm phòng được. Đứng trước cửa làm tâm lý bình tĩnh lại khi, cố đã không dưới hai lần ngẩng đầu kiểm tra số phòng. Hơn nữa trang trí trong phòng này cũng khác biệt những phòng khác, trong này đều trang hoàng theo sơ thích riêng của cô. Nên bây giờ cô chỉ dám đặt niềm tin vào ba chồng mình, thật mong là ba chồng cô đi nhầm phòng.

Nhìn phản ứng của cô con dâu ít khi nào thất thố trước mặt mình, Hoa Hạo Nghiêm biết là tia hy vọng mong manh là nhầm lẫn trong lòng hắn biến mất. Hắn đi về phía chiếc bàn đặt ở trung tâm phòng bao, thông thả mà mở miệng:

"Không nhầm, hôm nay ta đến gặp Tiểu Bông Gòn, bạn trên mạng của ta."

Nghe đến đó, Tô An An không còn bất cứ hy vọng nào nữa, cái gì mà Tiểu Bông Gòn, cái gì mà bạn trên mạng, tất cả đều như tiếng sấm, đùng đùng mà đánh vào tâm trí cô.

Cơ thể cô run rẩy, chân đứng không vững, nghiêng người như sắp ngã xuống.

Nhanh tay, Hoa Hạo Nghiêm đã kịp giữ lấy cô, ôm vào lòng, tránh cho cô phải té xuống sàn. Thân thể trong lòng ngực run rẩy đến lợi hại. Một cổ mùi hương nhẹ nhàng trên người cô bay vào trong mũi người đàn ông, hắn thoải mái mà hít thêm mấy ngụm.

Hắn ôm lấy cô, mặt đối mắt, hai tay vòng quang chiếc eo nhỏ gọn của cô. Nhìn cô ngơ ngác mà nhìn mình, hắn không biết sao lại cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn trấn an.

Giờ phút này, hắn bỏ mặc quan hệ công tức giữa hai người, bỏ mặc luân thường đạo lý, chỉ muốn phóng túng bản thân.

P/S: Lời tác giả: mấy chương trước vì tạo nên cốt truyện mà gò bó cho hai người, từ chương sau sẽ là hành trình ăn thịt nha, hành trình dụ dỗ thỏ con luân hãm vào du͙© vọиɠ của sói đói a...