Dương Tấn Vũ nâng tay lên, ngón tay trượt từ má phải của cô đến dưới vành tai, nhấc chuỗi khuyên tai hình hoa linh lan ngọc trai treo lủng lẳng ở vành tai cô lên và gảy nó hai cái: “Nguyễn Nguyệt, tại sao tôi chưa từng chú ý tới em…một cô gái xinh đẹp như em nhỉ?”
“Chẳng phải bây giờ anh đã chú ý rồi sao?” Trái tim Nguyễn Nguyệt đập điên cuồng. Cô nhếch môi cười, để lộ một nửa hàm răng, đôi mắt thuần khiết, xinh đẹp và long lanh như được tô vẽ nhìn thẳng vào mắt anh. Hai lúm đồng tiền ngọt ngào lần lượt xuất hiện hai bên khóe môi của cô, tỏa sáng cùng với hai chiếc răng nanh.
Trái tim Dương Tấn Vũ loạn hết mấy nhịp, anh mập mờ vuốt ve trên cần cổ thon thả của cô đôi lần, sau đó trượt xuống dưới và dừng lại trên một bầu ngực của cô.
Cách một lớp vải, anh đặt cả bàn tay lên bầu ngực, năm ngón tay từ từ bóp chặt và nắm cả bầu ngực của cô trong lòng bàn tay, thong thả xoa nắn.
Đầṳ ѵú mềm mại nhanh chóng cứng rắn dưới lớp áσ ɭóŧ, đầṳ ѵú mẫn cảm cọ vào áo ngực vừa tê dại vừa đau nhói.
Tiếng cười giãn hi hi ha ha của một vài học sinh vang lên ở hành lang xa xa, Dương Tấn Vũ xoa mạnh một bầu ngực của cô và nói: “Thật đáng yêu, bầu ngực bị em xoa nắn trong bức ảnh rất đáng yêu, cả em cũng vậy.”
Lúc mấy học sinh bên ngoài sắp vượt qua hành lang, Dương Tấn Vũ kịp thời rút tay về và quay người nói: “Đi thôi.”
Anh vừa quay người lại thì Nguyễn Nguyệt lập tức không kìm được đỏ bừng cả gương mặt, đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu, chóp mũi nóng bừng đến nỗi mồ hôi sắp bay hơi.
Cô bước theo Dương Tấn Vũ vài bước, đợi khi anh đi đến đầu bậc thang xuống dưới, cô bỗng lách vào nhà vệ sinh nữ và mở vòi sen, tay luống cuống hất nước lên mặt.
Nếu Dương Tấn Vũ xoa nắn ngực cô thêm vài giây nữa, chắc chắn cô sẽ đỏ mặt ở trước mặt anh.
Nguyễn Nguyệt ở trong gương khá luống cuống, đôi mắt tỏ vẻ hốt hoảng, hàm răng run rẩy đánh vào nhau lập cập, hoàn toàn như hai người khác nhau với Nguyễn Nguyệt vừa bình tĩnh và tự nhiên khi ở trước mặt anh vừa rồi.
Dương Tấn Vũ đi rất chậm, anh hơi thất thần, cảm xúc mềm mại, đầy đặn khi nắn bóp bầu ngực của Nguyễn Nguyệt vẫn còn lưu luyến trong lòng bàn tay.
Nếu vừa rồi anh luồn tay vào trong cổ áo cô, có lẽ xúc cảm sẽ thoải mái hơn.
Nguyễn Nguyệt đợi khi mặt mình bớt nóng thì mới nhanh chân xuống lầu. Cô vốn cho rằng Dương Tấn Vũ đã đi không thấy bóng dáng, nhưng không ngờ anh vẫn chưa đi xa, cúi đầu chậm rãi bước đi dọc theo đường lớn.
Nguyễn Nguyệt nhanh chân chạy đến, bước sau lưng cách anh chừng năm bước.
Trước giờ mỗi khi theo dõi anh, cô chưa từng dám đến gần anh như vậy.
Ven đường có máy bán đồ uống tự động, Nguyễn Nguyệt dừng bước và mua hai chai Cocacola thủy tinh rồi nhanh chân đuổi theo Dương Tấn Vũ và đưa cho anh một chai.
“Mua khi nào thế? Cảm ơn, tôi rất thích uống cái này.” Dương Tấn Vũ nhận lấy chai nước rồi vặn mở nắp, tu vài hớp đã cạn sạch chai cocacola, tiện tay ném vào thùng rác.
Vừa rồi anh xuất thần cả đoạn đường nên không phát hiện Nguyễn Nguyệt rửa mặt xong mới đuổi theo anh.
Nguyễn Nguyệt thầm nghĩ tất nhiên cô biết anh thích uống loại này.
Lúc trước vô số lần ngắm nhìn anh chơi bóng rổ trên sân thể dục, cô đã muốn bước lên đưa cho anh một chai.
Nhưng vì quá nhút nhát nên mỗi lần cô đều ôm chặt chai cocacola ở trong ngực, ôm đến khi nóng lên cũng không dám đưa đến trước mặt anh.
“Mở không ra sao?” Dương Tấn Vũ thấy Nguyễn Nguyệt không muốn bèn dành chai nước trong tay cô rồi cắn mở nắp, sau đó mới đưa lại cho cô.
“Cảm ơn anh.” Nguyễn Nguyệt chỉ uống một ít rồi không uống nữa. Dạ dày của cô không tốt, thường xuyên bị đau bao tử, vừa uống những thứ có chứa cacbon-axit thì sẽ bị đau dạ dày ngay.