Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 71

Nghiêm Mẫn Hành đương nhiên là muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ.

Những chuyện liên quan đến hôn lễ, mấy tháng trước anh đã bắt đầu chuẩn bị, địa điểm tổ chức hôn lễ cũng lựa chọn xong, là ở trên một cái đảo nhỏ mang tên của anh.

Nhưng trước đó có khá nhiều việc chưa giải quyết được, một là Hạ Tuyên Dương đang mang thai giai đoạn đầu, sức khỏe không đủ ổn, thứ hai là bởi vì những cái người còn lại của Nghiêm gia kia còn chưa bị bắt vào, vẫn có thể tiếp tục nhảy nhót.

Hiện tại, cơ bản đã không thể nhảy nhót nữa rồi.

Nhưng mà, Nghiêm Mẫn Hành vẫn quyết định là sẽ cùng Hạ Tuyên Dương tiếp tục đến huyện x, lần thứ hai đến thăm Ngô đại sư.

Theo lý thuyết, nếu là khách bình thường, Ngô đại sư sẽ không đãi kiến như vậy, mấy năm gần đây ông rất ít khi đoán mệnh cho người khác, bởi nếu bại lộ thiên cơ thì tự thân ông cũng ít nhiều chịu hao tổn.

Nhưng ai bảo Nghiêm Mẫn Hành là cháu ngoại của bạn thân ông, còn là cha của đồ đệ ông, hơn nữa lần trước sau khi ông đoán mệnh cho Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương, Nghiêm Mẫn Hành còn gửi cho ông mấy món nguyên thạch và thành phẩm Phỉ Thúy phẩm chất tuyệt hảo, chẳng những đủ để bù thêm tiêu hao cho ông, còn giúp dung mạo của ông trẻ ra mấy tuổi.

Về sau, Nghiêm Mẫn Hành mỗi tuần là sẽ gửi cho ông ta rất nhiều hoa quả tươi và thịt phẩm tướng tuyệt hảo tương đối khó mua trên trấn nhỏ, giá cả không nói đến, chỉ là chân ý thôi thì cũng khiến ông rất thoải mái.

Cho nên, lần này Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương tới cửa đến thăm, Ngô đại sư còn cố ý mời trợ lý đến nghênh đón. Lúc Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương đi vào tiểu viện nông gia quen thuộc, Ngô đại sư còn tự tay rửa sạch dưa chuột mang lên cho hai người, còn là loại được trồng trong chính vườn rau của ông.

Nghiêm Mẫn Hành vẫn theo thường lệ mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và hoa quả phẩm tướng tốt nhất qua, Ngô đại sư nói: "Nguyên liệu nấu ăn khi nào con qua mang một chút cũng được, dù sao thì ở chỗ ta cũng không đủ nguyên liệu nấu ăn để đãi các con ăn, nhưng không cần ngày nào cũng đưa như vậy."

Ngô đại sư bây giờ đã không phải là nhân ngư, tuổi tác lại lớn, ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, ông cảm giác sau mấy tháng, mình đã mập lên mấy cân.

Ông cũng không muốn ăn thành lão đầu mập.

Hạ Tuyên Dương đánh giá Ngô đại sư, khẳng định nói: "Ngô đại sư nhìn trẻ hơn so với lần trước gần năm tuổi lận đó, đồng thời trên mặt thoáng còn có chút thịt, không còn gầy gò, nhìn còn đẹp hơn một chút. Chỉ cần phối hợp ăn uống và nghỉ ngơi, rèn luyện, ăn nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt hơn thì cũng không có gì đâu."

Nghe Hạ Tuyên Dương nói, Ngô đại sư cao hứng sờ sờ lên mặt: "Thật sao?"

Hạ Tuyên Dương: "Đương nhiên, ngài không tin con thì cũng nên tin tưởng mình chứ, ngài có thể đi lên tấm gương bên cạnh xem."

Có ai mà không yêu sự xinh đẹp, Ngô đại sư thật sự đi vào phòng tắm cẩn thận soi soi lên tấm gương, bỗng nhiên rất vui: "Hình như dễ nhìn hơn thật."

Lại theo lẽ thường, bữa ăn hôm nay vẫn là sự kết hợp giữa đồ ăn nông gia thường ngày và các món ăn được nấu từ nguyên liệu nấu ăn cao cấp.

Sau bữa ăn, Ngô đại sư mới lo lắng nói: "Tử kiếp của hai người các con đều đã đi qua, muốn làm hôn lễ thì cứ làm hôn lễ, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó đi."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy mừng rỡ vì hết thảy đều kết thúc nhẹ nhõm.

Ngô đại sư nói: "Nhưng mà nếu cứ để mấy kẻ tâm thuật bất chính ở quá gần các con thì về sau sợ sẽ có biến số, nếu bọn họ không tổn thương được các con, về sau cũng có thể sẽ ra tay với con của các con."

Những kẻ tâm thuật bất chính mà Ngô đại sư nói, đương nhiên là Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn.

Nghiêm Mẫn Hành trầm ngâm một hồi nói: "Vậy con sẽ khiến bọn họ tự nguyện ra nước ngoài sống, như vậy có thể chứ?"

Ngô đại sư nói: "Hai người bọn họ đều bị hào quang nhân vật chính quang ảnh hưởng tới tâm tính, nếu giữ lại tương đối gần chỗ các con, chắc chắn còn không khống chế nổi mình mà làm ra mấy chuyện cực đoan, có thể đưa bọn họ ra xa một chút, đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt."

Hạ Tuyên Dương khó hiểu hỏi lại: "Ngô đại sư, ngài còn biết hào quang nhân vật chính à? Vậy bọn họ vốn dĩ là nhân vật chính, vì sao hào quang không có tác dụng "

Ngô đại sư nói: "Đương nhiên là bởi vì bọn họ quá tham lam, tam quan bất chính, lại bị một biến số như con ảnh hưởng. Làm gì có cái gì sinh ra là đã định trước không đổi?"

Hạ Tuyên Dương gãi gãi đầu: "Ồ, vậy con là người mang đến hiệu ứng cánh bướm rồi."

Nhưng mà Hạ Tuyên Dương không có hối hận chút nào. Ở trong tiểu thuyết, nguyên thân bị Hạ Gia Ngôn gián tiếp hại nhà tan cửa nát, anh bây giờ chỉ làm Hạ Gia Ngôn thân bại danh liệt, đã rất là nhân từ rồi.

Nghiêm Mẫn Hành thì nắm chặt tay Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, anh rất may mắn mới có thể gặp được em."

Nếu không nhờ có Hạ Tuyên Dương đến thì chỉ năm sau thôi, anh đã không chịu được mà bệnh nặng qua đời.

Bởi vì Hạ Tuyên Dương đến, cải biến hết thảy nên anh mới sống tiếp được.

Trong tiểu thuyết, Nghiêm Tu Lãng sẽ giả vờ vô tội và phủi sạch quan hệ, Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ mặc dù đã bị Nghiêm Mẫn Hành trừng trị, nhưng sau khi Nghiêm Mẫn Hành vì bệnh qua đời, cơ nghiệp của tập đoàn Nghiêm thị do Nghiêm Mẫn Hành cất công làm ra, ngoại trừ gần một nửa được Nghiêm Mẫn Hành dùng để phục vụ xã hội thì phần lớn đều rơi vào trong tay Nghiêm Tu Lãng, sao mà lại bất công như thế.

Cũng may, trong hiện thực, đồ vốn dĩ nên thuộc về Nghiêm Mẫn Hành đều không rơi vào trên tay những kẻ thù của anh.

Hạ Tuyên Dương cũng cầm ngược tay Nghiêm Mẫn Hành: "Có thể gặp được anh Hành ở cái thế giới này cũng là vận may của em."

Nếu không phải gặp được một người thực tình yêu anh, đồng ý thận trọng từng bước tiến đến gần Nghiêm Mẫn Hành thì Hạ Tuyên Dương ở một thế giới lạ lẫm, cho dù không đến mức nhà tan cửa nát giống như nguyên thân, nhưng chắc chắn cũng sẽ không giống hiện tại, cả tinh thần và vật chất đều rất hạnh phúc.

Sau ba ngày, màn thẩm phán của Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ đã hạ xuống, cả hai lần lượt bị phán quyết năm năm, hai năm.

Tưởng Chí Vinh lúc trước đồng lõa cũng bị phán quyết hai năm, chỉ là ông ta đã bị ung thư giai đoạn cuối nên hoãn thi hành hình phạt nửa năm.

Nói cách khác, nếu như ông ta may mắn không chết thì nửa đời sau cũng sẽ sống ở trong lao ngục.

Trong lúc đó, Nghiêm Mẫn Hành cũng chưa quên xử lý mấy kẻ tai họa là Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn luôn muốn hại chết bọn họ.

Thương thế chỉ khôi phục mấy phần, trông vẻ ngoài đã đỡ ghê hơn một chút, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn bị Nghiêm Mẫn Hành an bài chuyên cơ đưa đến một tiểu quốc nào đó ở Châu Phi, trước tiên ở trại an dưỡng dưỡng thương, thương lành thì sẽ mang sang bên kia đào quáng.

Công ty khai thác mỏ là công ty dưới danh nghĩa của Nghiêm Mẫn Hành, người tham gia đào quáng ngoại trừ cư dân bản địa, cũng có một phần nhỏ công nhân từ quốc gia khác đi đến kiếm tiền, còn có kỹ thuật viên trong nước điều động đến.

Nhìn chung, nếu chỉ ở khu mỏ quặng thì sẽ tương đối an toàn, nhưng nếu tự mình rời khỏi khu mỏ quặng, vậy thì chưa chắc.

Trên vùng quê, khắp nơi đều là dã thú hung mãnh, những mua sắm viên đi ra ngoài mua sắm vật tư sinh hoạt đều phải mang theo súng ống.

Cho nên, trừ phi hai người kia thực tình nhận thức được sai lầm của mình, đại triệt đại ngộ hối cải, thì bọn họ may ra vài năm sau sẽ có thể trở về nước.

Đã có lời Ngô đại sư chắc chắn, hôn lễ của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương chính thức chốt ngày, chính là vào giữa tháng sau.

Chỉ còn có hơn vài tuần nữa, phải nhanh lên một chút.

Cũng may, mấy tháng trước, Nghiêm Mẫn Hành đã bắt đầu chuẩn bị đầy đủ đồ vật cho hôn lễ, hiện tại thứ phải chuẩn bị chủ yếu là lễ phục hôn lễ của Hạ Tuyên Dương, phải đổi rộng hơn một chút, và cả danh sách tân khách, máy bay thuê bao, vân vân.

Hạ Tuyên Dương vốn định là khi nào sinh con xong sẽ xử lý hôn lễ, cảm giác vòng eo mình bây giờ đã mập ra hơn ba bốn centimet, nếu mà tiến hàng hôn lễ thì sẽ không quá "Đẹp mắt" .

Nhưng mà nghĩ đến việc sinh con xong mới làm hôn lễ, như vậy lực chú ý của mọi người gần như đều sẽ đặt lên trên mấy đứa trẻ con, nói không chừng còn dọa cho bọn chúng khóc rống lên, ngẫm lại đã thấy đau đầu.

Được rồi được rồi, nam tử hán đại trượng phu, vòng eo lớn một chút thì đã làm sao, anh dựa vào tài hoa, chứ cũng đâu dựa vào dáng người kiếm cơm.

Lễ phục cải biến, chỉnh sửa danh sách tân khách, thiết kế lại lễ phục, đã có cha mẹ Hạ gia và Nghiêm gia gia làm cho, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành thì chỉ cần sớm chụp cho xong mấy bức ảnh với lễ phục.

Chuyện này đối Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đã cùng nhau quay một bộ phim mà nói thì vô cùng đơn giản, làm một ngày là xong.

Đối với ảnh chụp lễ phục, Hạ Tuyên Dương còn cho thêm không ít ảnh chụp chung của anh và Nghiêm Mẫn Hành trước đây, dù sao đối với một đôi người yêu nam nam mà nói, chỉ cần hai người đều mặc trang phục chính thức thì đều có thể nói là lễ phục.

Nghiêm Mẫn Hành vốn định thêm mấy ảnh mà Hạ Tuyên Dương mặc nữ trang, nhưng nghĩ nghĩ liền bỏ, Hạ Tuyên Dương thấy vậy lại thoải mái thêm vào. Dù sao cảnh anh mặc nữ trang ở trong phim về sau tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, ảnh lễ phục cho mọi người nhìn cũng không có gì.

Hạ Tuyên Dương muốn thêm mấy ảnh đuôi cá của mình vào thì liền bị Nghiêm Mẫn Hành ngăn lại, cuối cùng, chỉ để vào một tấm ảnh chụp trong MV hơi mờ của hai người ở dưới nước.

Lúc đó Hạ Tuyên Dương còn chưa hoàn toàn phân hoá thành nhân ngư cấp S, đuôi cá mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng cũng chỉ đẹp mắt hơn so với cấp A đặc biệt một chút xíu, không đẹp đến mức mị hoặc và tuyệt diễm như sau khi phân hoá thành cấp S, đẹp đến mức có thể khiến cho người ta cuồng nhiệt.

Hạ Tuyên Dương cũng biết, thân phận nhân ngư cấp S của mình không hợp để bại lộ trước mặt đại chúng, nên chỉ có thể đồng ý.

Năm 202x, mùng bảy tháng bảy âm lịch, một ngày tuyệt đẹp ở nước Hoa.

Cũng là ngày Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương kết hôn.

Hòn đảo nghỉ phép tư nhân của Nghiêm Mẫn Hành từ tuần trước đã bắt đầu ngừng tiếp đãi du khách, cả hòn đảo chứa đầy những công trình kiến trúc bố trí lộng lẫy, mộng ảo mà lãng mạn.

Ngay cả bên đường, cũng đầy những ruộng hoa, ngụ ý tình yêu thật dài thật lâu.

Hai người đã đến đảo từ ngày hôm trước, còn tân khách ngày mai mới bắt đầu vào ở khu khách sạn.

Hạ Tuyên Dương là một chàng trai tự nhận mình là rất có thẩm mỹ của một thẳng nam, vậy mà khi nhìn thấy đảo nhỏ được bố trí tinh mỹ mộng ảo thì cũng hơi bị cảm động đến.

Cái khác không đề cập tới, chỉ là khắp nơi đều có thể thấy được hoa hồng, đó không phải là thứ mà một tuần có thể chuẩn bị được, Hạ Tuyên Dương hỏi: "Đống hoa này anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?"

Nghiêm Mẫn Hành nói vài câu bên tai Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương không khỏi đỏ ửng tai, không ngờ lại sớm như vậy sao?

Vào lần đầu tiên bọn họ mua bcs. Khụ khụ, cũng chính là lần thứ hai kỳ phát tình của anh bị đến sớm, sau khi hai người vượt qua vài ngày nghỉ có thể gọi là mị loạn.

Hạ Tuyên Dương: "Khụ khụ, vậy nếu hôn lễ của chúng ta rất lâu sau đó mà vẫn chưa tiến hành, hoặc là không làm luôn thì sao?"

Nghiêm Mẫn Hành khẽ cười nói: "Vậy cũng không sao hết, anh sẽ làm thêm một cái đảo nhỏ hoa hồng khác cho em, mang em đi ngắm phong cảnh, trải qua hai thế giới."

Cứ như vậy thì tình cảm không đủ chắc chắn, Nghiêm Mẫn Hành rất hi vọng có thể mau chóng hoàn thành hôn lễ, tuyên cáo với toàn thế giới Hạ Tuyên Dương là vợ của anh.

Bây giờ tình cảm hai người sâu đậm, có thể tổ chức hôn lễ để tân khách chứng kiến tình yêu hạnh phúc của bọn họ đương nhiên là rất tốt, nhưng cho dù xảy ra điều gì, hay tình trạng gì không xử lý được, hoặc là muốn trì hoãn khá lâu, Nghiêm Mẫn Hành cũng sẽ không thấy bất an hoặc là lo lắng.

Đại khái là bởi vì anh biết, mình ở trong lòng Hạ Tuyên Dương cũng vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là quan trọng nhất, quan trọng đến mức Hạ Tuyên Dương đồng ý vì anh mà từ bỏ cơ hội trở lại thế giới của anh ấy.

Đương nhiên, Nghiêm Mẫn Hành sẽ không bởi vậy mà "ý sủng sinh kiêu" đối xử với Hạ Tuyên Dương không tốt, ngược lại, anh sẽ đối xử với anh ấy càng tốt hơn.

Thật ra nội tâm của anh đã lấy được đầy đủ cảm giác an toàn, hôn lễ cũng chỉ là một việc hình thức mà thôi.

Hạ Tuyên Dương nghi ngờ nhìn Nghiêm Mẫn Hành: "Sao em cứ có cảm giác, dù hôn lễ của chúng ta sắp diễn ra, mà anh nhìn vẫn rất là bình tĩnh, không có gì đặc biệt kích động hết thế?"

Nghiêm Mẫn Hành hôn một chút lên khóe môi Hạ Tuyên Dương: "Đó là bởi vì ở cùng với em, ngày nào cũng giống như cưới. Hơn nữa, anh vẫn luôn kích động, chỉ là lực khắc chế tương đối tốt, sợ dọa em thôi."

Nhìn ánh mắt Nghiêm Mẫn Hành ám chỉ, Hạ Tuyên Dương: " "

Tê dại trứng, tên đàn ông này thật sự càng ngày càng mồm mép.

Hai người diễn tập một vài quá trình diễn ra trong hôn lễ.

Hạ Tuyên Dương chỉ phối hợp một vài quá trình đơn giản hoá thôi mà còn cảm giác mệt mỏi đến hoảng.

Hạ Tuyên Dương phàn nàn: "Hôn lễ thật là quá mệt mỏi, cũng may chỉ có một lần, nếu như có thêm mấy lần thì chẳng phải là sẽ mệt chết sao."

Nghiêm Mẫn Hành: "Chớ nói lung tung, chúng ta kết hôn chỉ một lần, nhưng thể xác tinh thần của anh đều là của em, hàng đã bán ra, không đổi."

Hạ Tuyên Dương cười, rúc vào trong ngực Nghiêm Mẫn Hành: "Ha ha ha ha, anh Hành, anh thật là dẻo miệng! Nhưng mà em thích!"

Nghiêm Mẫn Hành rất đau lòng khi thấy Hạ Tuyên Dương mệt mỏi, nên đã cải tiến một chút quá trình diễn ra hôn lễ, ví dụ như, chỉ cần không phải trong các trường hợp chính thức tuyên thệ, những lúc khác, sẽ chuẩn bị cho Hạ Tuyên Dương một chỗ ngồi thoải mái, để Hạ Tuyên Dương có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Rất nhanh, đã đến ngày bảy tháng bảy, ngày chính thức cử hành hôn lễ.

Trên đảo nhỏ, phong cảnh mỹ lệ như vẽ, áo thơm tóc mai, vô cùng náo nhiệt.