Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 66

Hạ Tuyên Dương hỏi: "Anh Hành, anh đã sai người điều tra người đưa túi văn kiện kia chưa?"

Bên cạnh, Diệp Nhất báo cáo: "Tra rồi, kết quả vừa mới được đưa đến chỗ của tôi. Xe của tên kia là xe đi mướn, thông tin thuê xe cũng là thân phận giả, tiền thì là tiền mặt."

Diệp Nhất dừng một chút, nói tiếp: "Người kia hình như là biết chúng ta sẽ tra camera nên vừa tiến vào bãi đỗ xe studio đã dựng ngón giữa lên về phía camera."

Hắc Ưng ở bên hỏi: "Cần chúng ta vận dụng quan hệ điều tra ra người này không? Dù có đeo khẩu trang và kính mắt thì cũng có thể tra được."

Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Tra thử đi, về sau có thể dùng nó để bắt bóp Tưởng Chí Vinh. Còn Tưởng Chí Vinh... Người của tôi vừa mới tìm được ông ta, thừa dịp ông ta đang trong trạng thái hôn mê, đã cắm chip định vị lên người ông ta."

Cho nên, cho dù ông ta chạy trốn thì cũng vô dụng, chỉ cần tốn chút công sức là tìm được.

Hạ Tuyên Dương: "Cũng may anh Hành đã chuẩn bị chu toàn hết mọi chuyện."

Nghiêm Mẫn Hành cũng không ngờ, cái chip định vị kia lại có một ngày có tác dụng như vậy. Tưởng Chí Vinh đã rất quan tâm vợ con của mình, vậy thì dễ làm rồi.

Nghiêm Mẫn Hành đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gì phạm pháp phạm tội, nhưng anh có thủ đoạn. Có thể dùng những thủ đoạn không trái với luật pháp để cuộc sống của gia đình Tưởng Chí Vinh lâm vào khổ sở không chịu nổi.

Đừng nói là vợ con của ông ta không có tội, Tưởng Chí Vinh dựa vào việc giúp một tay hại chết mẹ của anh mới lấy được số tiền phi nghĩa. Lúc ly hôn, số tiền đó cũng được phân hơn phân nửa cho vợ của ông ta.

Hưởng thụ lợi ích số tiền kia mang lại, nhưng tuyệt không muốn gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy?

Nếu như Tưởng Chí Vinh có thể nói được làm được, Nghiêm Mẫn Hành cũng không nghĩ đến việc đối phó với người nhà ông ta.

Con trai Tưởng Chí Vinh giúp đỡ Tưởng Chí Vinh đệ trình những chứng cứ này có lẽ là xuất phát từ suy nghĩ không muốn chuyển giao chứng cứ, Nghiêm gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ tới tìm bọn họ.

Nhưng anh ta cũng có hi vọng cha anh ta có thể đào thoát được chế tài pháp luật, nếu không thì cũng không ngụy trang cẩn thận như vậy.

Ngoài ra, con trai Tưởng Chí Vinh hoàn toàn có thể thông qua phương thức gửi kiện để đưa đồ đến cho Nghiêm Mẫn Hành, nhưng anh ta lại muốn đích thân đưa tới, còn dùng phương thức lái xe đâm thẳng về phía đoàn người Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương... Nếu không phải Diệp Nhất tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Ô thì Tiểu Ô đã bị xe của anh ta đυ.ng vào rồi.

Tựa như là cố ý muốn làm như thế để hù dọa nhóm của bọn họ.

Dù cho không có bất kỳ lực sát thương nào, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh, đã vậy còn dám giơ ngón giữa thách thức như vậy.

Có thể thấy được, con trai Tưởng Chí Vinh cũng có khá nhiều oán khí dành cho Nghiêm Mẫn Hành.

Có lẽ là dù biết cha mình làm sai trước, nhưng anh ta vẫn oán hận vì nội đấu Nghiêm gia bọn họ, mà dẫn đến việc cha con anh ta những năm qua phải tách rời.

Hạ Tuyên Dương tức giận nói: "Anh ta nghĩ anh ta là ai! Còn dám giơ ngón giữa! Nhất định phải điều tra ra anh ta!"

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Ừm, tìm ra xong sẽ trùm bao tải đánh một trận, tiền thuốc men anh bồi thường nổi ."

Hạ Tuyên Dương: "Đánh một trận làm sao đủ, phải đánh mấy trận cho chừa."

Con trai Tưởng Chí Vinh trước kia không làm chuyện gì sai cả, nhưng anh ta thân là con trai kẻ đồng lõa với tội phạm gϊếŧ người, ít nhiều gì cũng phải tỏ ra có lỗi với con trai người bị hại là Nghiêm Mẫn Hành mới đúng.

Nếu như anh ta ngoan ngoãn đứng ngoài nhìn thì đây cũng không phải chuyện của anh ta, nhưng anh ta dám phách lối như vậy, vậy thì nhất định phải để anh ta cảm thụ một chút cảm giác bị xã hội đánh đập!

Nghiêm Mẫn Hành: "Được, nghe Dương Dương hết."

Dù con trai Tưởng Chí Vinh đeo khẩu trang và kính mắt, năm đó lúc anh ta và mẹ anh ta về nước còn sửa đổi tên chữ thì Nghiêm Mẫn Hành giao thiệp rộng rãi, rất nhanh, tư liệu con trai Tưởng Chí Vinh cũng đã bị tra xét ra hết.

Nguyên danh của anh ta là Tưởng Vũ Đông, đổi tên theo họ mẹ là Triệu Nhất Phương, nên bây giờ tên là Triệu Đông Vũ.

Sau khi Triệu Nhất Phương và Tưởng Chí Vinh ly hôn, trên tay bọn họ có không ít tiền, sau khi về nước thì mua một căn phòng nhỏ ở huyện thành bên cạnh Giang thành, như vậy bà ta có thể thuận tiện bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Giang thành thăm cha mẹ, cách Nghiêm gia chỉ có một khoảng cách.

Bởi vì Triệu Nhất Phương cũng sửa đổi tên chữ, còn phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt, nếu không phải lần này tra xét ra được ghi âm cuộc trò chuyện của Tưởng Chí Vinh và họ hàng nhà bên vợ thì Nghiêm Mẫn Hành thật sự không biết Triệu Nhất Phương và Triệu Đông Vũ ở cách bọn họ gần như vậy.

Mà Tưởng Chí Vinh cũng đã bị người của Nghiêm Mẫn Hành tìm được.

Hôm sau trời vừa sáng, người của Nghiêm Mẫn Hành trực tiếp quay video Triệu Đông Vũ bị đánh sưng mặt sưng mũi gửi cho Tưởng Chí Vinh xem.

Tưởng Chí Vinh vốn dĩ không muốn phối hợp, còn tuyên bố nếu như Nghiêm Mẫn Hành cưỡng chế ông ta về nước thì ông ta tình nguyện tự sát, nhưng sau khi xem xong video lập tức không thể nào bình tĩnh nổi.

"Tôi đi cùng mấy người về nước là được rồi, cậu đừng làm như vậy với tiểu Vũ, nó vẫn còn là con nít! Nghiêm Mẫn Hành, cậu thực sự không có trái tim!"

Nghiêm Mẫn Hành đang xem video, lạnh lùng nói: "Trẻ con? Anh ta chỉ hơn tôi có một tuổi, 24 tuổi rồi. Nếu ông có lương tâm như thế thì vì sao lúc trước lại ra tay với mẹ của tôi? Để cho tôi mới chỉ 7 tuổi đã mất đi mẹ của mình?"

Tưởng Chí Vinh không dám nhìn mặt Nghiêm Mẫn Hành trong video, sa sút tinh thần cúi thấp đầu xuống dưới đất.

Những năm qua, ông ta sống lang bạt kỳ hồ, khoản tiền lớn mà ông ta nhận được cũng đã bị tiêu hết sạch, bây giờ khối u trong đầu ông ta cũng không có tiền để đi trị liệu, bất đắc dĩ mới phải dàn xếp lại, liên hệ với vợ trước và con trai đã rất nhiều năm không liên hệ, hi vọng bọn họ có thể cho ông ta một chút tiền khám bệnh.

Ông ta vẫn rất sợ chết, dù tỉ lệ tử vong khi có khối u ác tính này là rất cao, thì ông ta cũng muốn tiếp tục sống thêm một khoảng thời gian nữa.

Cũng may, mặc dù bị vợ trước và con trai cùng nhau thống mạ một trận thì bọn họ vẫn chuyển cho ông ta một số tiền lớn, bảo ông ta nhất định phải trị hết bệnh, còn định xuất ngoại đến thăm ông ta.

Những năm qua, sau khi Triệu Nhất Phương và ông ta ly hôn thì bà ta vẫn chưa tìm người đàn ông nào khác.

Có lẽ là bởi vì cảm nhận được tiền tài cũng không thể mang đến cho ông ta niềm vui sướиɠ, còn cả sự đáng sợ của tử vong, cùng sự quan tâm của vợ và con trai nên Tưởng Chí Vinh mới vô cùng hối hận vì mình lúc trước như bị ma quỷ ám ảnh, vì tiền mà đồng ý những yêu cầu kia của Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ.

Ông ta ung dung ngoài vòng pháp luật, nhưng lại vẫn luôn sống trong lo sợ và khủng hoảng, tiền đồ vốn dĩ tốt đẹp cũng đều bị hủy.

Ông ta đã sai, sai hoàn toàn, nhưng Tưởng Chí Vinh vẫn không có mặt mũi nào đi đến trước mặt người con trai Lâm Thanh Ảnh đã bị ông ta hại chết là Nghiêm Mẫn Hành.

Cũng không có mặt mũi đi gặp vợ trước và con trai.

Hạ Tuyên Dương ở bên cạnh nói: "Tưởng Chí Vinh, nếu ông không ngoan ngoãn về nước, còn muốn giở trò nữa thì về sau con của ông cứ ba ngày sẽ bị đánh một trận nhỏ, năm ngày sẽ bị đánh một trận lớn. Về phần vợ trước của ông, bọn tôi không muốn ức hϊếp nữ sĩ, nhưng mặc kệ bà ta về sau có đổi tên là gì, trốn đến nơi đâu thì bọn tôi nhất định cũng phải để cho tất cả hàng xóm người thân bên cạnh bà ta, toàn bộ đều biết bà ta có một người chồng trước là tội phạm gϊếŧ người đang lẩn trốn! Bà ta còn dựa vào tiền gϊếŧ người để ăn ngon uống sướиɠ! Ông nói xem, đến lúc đó có phải bà ta cũng sẽ mắc bệnh trầm cảm mà chết sớm hay không?"

Lâm Thanh Ảnh vốn chỉ bởi vì chuyện Nghiêm Khải Sơn vượt quá giới hạn mà tâm trạng ủ dột và hơi mất ngủ, trưng cầu ý kiến bác sĩ tâm lý mà bà tín nhiệm nhất là Tưởng Chí Vinh, Tưởng Chí Vinh cho bà thuốc trị liệu mệt mỏi cường độ thấp và thuốc mất ngủ, nhưng phân lượng còn nặng hơn thuốc người bệnh bị bệnh trầm cảm nặng.

Lâm Thanh Ảnh vốn chỉ bị mệt mỏi cường độ thấp, nhưng sau khi uống thuốc thì bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Tưởng Chí Vinh đã hại Lâm Thanh Ảnh, ông ta nhất định phải trả giá cho những chuyện mà mình làm!

Mà Triệu Nhất Phương, những năm này vẫn thản nhiên hưởng thụ tiền tài lấy được từ cái chết của Lâm Thanh Ảnh, vốn cũng phải gánh chịu hậu quả.

Đương nhiên, hiện tại Hạ Tuyên Dương chỉ nói vậy để uy hϊếp Tưởng Chí Vinh mà thôi, nhưng nếu Tưởng Chí Vinh vẫn tiếp tục bỏ trốn thì những lời anh nói sẽ không chỉ là nói nữa.

Tưởng Chí Vinh lập tức cả giận nói: "Không cho mấy người làm như thế với A Phương! A Phương vô tội! Sao mấy người lại ác độc như vậy?"

Nghiêm Mẫn Hành nói với vệ sĩ canh chừng Tưởng Chí Vinh: "Ông ta bị u não đúng không? Vậy thì đánh gãy chân ông ta thì có thể làm tăng thêm bệnh tình hay không?"

Vệ sĩ nói: "Sẽ không đâu, Nghiêm tiên sinh, đây là mệnh lệnh sao?"

Tưởng Chí Vinh vội vàng đổi giọng cầu xin tha thứ: "Không, van xin các người, đừng đánh gãy chân của tôi. Tôi biết sai rồi, người ác độc là tôi, là tôi."

Nghiêm Mẫn Hành thản nhiên nói: "Chân gãy thì các cậu còn phải đẩy xe lăn cho ông ta, làm hai cánh tay ông ta trật khớp đi, để ông ta chịu chút đau khổ. Nhưng làm nhẹ nhàng thôi, đừng làm ông ta chết."

Bên kia, vệ sĩ lập tức đáp: "Vâng."

Video dừng lại.

Vừa vặn, cũng đã đến studio quay chụp.

Hạ Tuyên Dương nói: "Anh Hành, gần đây anh cũng không còn tâm tư quay phim nữa đúng không? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi?"

Hôm nay Tưởng Chí Vinh sẽ bị áp giải lên chuyến bay về nước.

Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ dính líu vào tội cố ý mưu sát (với Nghiêm Mẫn Hành), còn dính líu vào tội gϊếŧ người (với Lâm Thanh Ảnh), tất cả đều đã bị bại lộ.

Đây đều là những chuyện khá là bực mình.

Nghiêm Mẫn Hành lắc lắc đầu nói: "Anh đang cần làm những chuyện khác để di chuyện lực chú ý, quay phim rất hay, anh thích."

Nghiêm Mẫn Hành có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu về chuyện của cha và mẹ kế của anh, sự thật cũng đúng là như thế, nhưng anh đã bực mình quá nhiều năm, đã sớm chết lặng rồi, nghĩ đến về sau rất nhiều năm sẽ không cần phải đối mặt với những sát chiêu bất ngờ của họ, Nghiêm Mẫn Hành cảm thấy cả người nhẹ dàng đi rất nhiều, chẳng những không còn cảm thấy bực mình, mà ngược lại còn cảm thấy giải thoát.

Việc Lâm Thanh Ảnh chết, chủ mưu Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ, và cả đồng lõa Tưởng Chí Vinh chắc chắn chiếm nguyên nhân chủ yếu, nhưng Nghiêm Mẫn Hành cũng không phải là chưa từng oán hận mẹ của anh là Lâm Thanh Ảnh trước kia.

Khi đó tuổi tác của anh còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng từng rất nhiều lần nhắc nhở Lâm Thanh Ảnh: "Mẹ, chúng ta không cần cha nữa có được hay không? Mẹ ly hôn đi, con đi cùng mẹ. Về sau con sẽ cố gắng kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, còn lợi hại hơn cả cha, về sau con sẽ nuôi mẹ."

Lâm Thanh Ảnh ôm anh khóc, cảm thấy con trai mới năm sáu tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy.

Nhưng bà vẫn không chịu nghe anh, cho rằng anh không thể không có cha, còn luôn miệng nói bà kiên trì không ly hôn cũng là vì anh, vì để gia nghiệp Nghiêm gia không rơi vào tay mấy đứa con riêng kia.

Khi đó Nghiêm Mẫn Hành vốn dĩ không hề muốn mấy thứ như gia nghiệp kia, chỉ hi vọng mẹ mình ổn, mà không phải càng ngày càng bực bội, sau này đến cả nói chuyện với anh cũng rất ít.

Lâm Thanh Ảnh cảm thấy tình yêu và tranh gianh còn quan trọng hơn cảm thụ của con trai mình, còn muốn dùng anh làm cớ để không ly hôn.

Lâm Thanh Ảnh điên lên, thậm chí còn mấy lần nói là muốn mang anh đi tự tử... Chỉ vì để Nghiêm Khải Sơn nhìn thấy thi thể mẹ con bọn họ thì sẽ cảm thấy hối hận.

Nghiêm Mẫn Hành ngăn cản bà tự sát mấy lần, còn trốn thoát mấy lần bà muốn bóp chết anh.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành biết, anh có thể né tránh, cũng là vì bà kỳ thật không hề muốn chết, chỉ là muốn lấy "Tự sát" làm cớ, muốn Nghiêm Khải Sơn về nhà nhiều hơn mà thôi.

Cô một lần "Tự sát" cuối cùng thành công, căn bản chính là do những người kia ngụy tạo.

Chỉ là trước kia Lâm Thanh Ảnh náo loạn tự sát quá nhiều lần nên lúc bà bị người ta hại chết thật thì không có ai tin tưởng bà bị mưu hại cả.

Bây giờ, anh cuối cùng cũng có thể báo thù cho Lâm Thanh Ảnh.

Cũng thay mặt tư cách là con trai của Lâm Thanh Ảnh, đã không còn trách nhiệm gì với bà nữa, về sau có thể quên đi bà.

Tiêu Khung phát hiện tâm trạng của Nghiêm Mẫn Hành gần đây tương đối sa sút, thế là bèn sắp đặt cho anh một phần diễn một mình cực kỳ khó khăn. (đạo diễn ác thật)

Cũng sắp xếp cho Hạ Tuyên Dương cảnh quay với những người khác.

Cả ngày quay phim, đến cả lúc nghỉ ngơi Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương cũng bị tách nhau ra, chỉ có lúc ăn cơm trưa và lúc nghỉ trưa ngắn ngủi mới nói được với nhau mấy câu.

Chờ khi nào quay xong phim, hai người mới có thể cùng nhau về Bích Thủy Cư.

Trên xe, Nghiêm Mẫn Hành trầm giọng nói: "Buổi chiều, Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ đã bị jc mang đi."

Hạ Tuyên Dương an ủi ôm lấy Nghiêm Mẫn Hành: "Không sao đâu, về sau anh còn có em, còn có các bảo bảo... Chúng ta bốn người một nhà, sẽ càng ngày càng tốt."

Cho nên, không cần vì những kẻ không đáng gọi là người thân kia mà khổ sở.

Nghiêm Mẫn Hành cũng không có buồn vì chuyện Nghiêm Khải Sơn bị bắt đi, mà ngược lại còn vui vẻ ghê gớm, chuyện làm anh sa sút là bởi vì cả ngày rất ít thời gian được tiếp xúc với Hạ Tuyên Dương.

Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương vừa chủ động ôm anh một cái, hơn nữa còn nói ra lời nói quan tâm anh như vậy, trái tim Nghiêm Mẫn Hành lập tức bị tình cảm mềm mại lấp đầy.

Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng ôm lại Hạ Tuyên Dương: "Ừm, đại bảo bối và tiểu bảo bối đều ở bên cạnh anh, anh chính là người hạnh phúc nhất trên đời này."

Chỉ là hai người còn chưa tâm tình với nhau được bao lâu thì điện thoại của Nghiêm Mẫn Hành đã vang lên.

Nghiêm Mẫn Hành cầm lên nhìn, phát hiện là một dãy số xa lạ.

Anh vốn định cúp máy, nhưng nghĩ tới việc người bình thường căn bản không biết số điện thoại cá nhân này của anh nên vẫn nhận.

Đối diện là Nghiêm Tu Lãng đã bị Nghiêm Mẫn Hành kéo vào danh sách đen, đành phải đổi sang số điện thoại mới gọi cho anh, anh ta vừa mở miệng thì đã chất vấn: "Anh cả? Tại sao anh có thể làm như vậy? Anh dám tố cáo chính cha ruột của mình và mẹ của em? Bọn họ cũng là người một nhà với anh! Anh thật là ác độc!"

Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, tôi không có người nhà nào như mấy người. Hơn nữa, nếu bàn về nhẫn tâm thì tôi không bao giờ sánh bằng cha mẹ của cậu đâu!"