Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 60

Lúc Nghiêm Mẫn Hành đi đến bãi đậu xe dưới đất của tòa cao ốc đôi, bên cạnh có thêm một cái người mặc đồ giống y như anh xuất hiện.

Hai người hai chiếc xe chia nhau đi hai hướng, đây cũng là xe thường ngày mà Nghiêm Mẫn Hành hay đi, bên cạnh mỗi xe có ba vệ sĩ đi theo.

Chỗ xe của người vệ sĩ tên Sơn Hồ đóng vai thế thân cho Nghiêm Mẫn Hành thì đi ra ngoài trước, tiến về bệnh viện nơi mà ông ngoại đang cấp cứu mà người kia nói cho anh biết ở trong điện thoại.

Về phần điện thoại của ông ngoại và quản gia thì quả thực không gọi được.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành tin rằng, ông ngoại anh sẽ không gặp phải chuyện gì cả.

Nghiêm Mẫn Hành đã sớm sai người giám tra xét điện thoại của ông ngoại và quản gia, biết được tín hiệu của bọn họ chỉ là bị che giấu, chứ không hề có bất luận người nào gọi qua điện thoại thông báo bệnh tình, bên cạnh ông ngoại cũng có đầy đủ vệ sĩ, không gặp vấn đề gì về an toàn hết.

Căn cứ vào thông tin Sơn Hồ hồi báo, xe của anh vừa mới lái ra khỏi nhà để xe thì đã có ba chiếc xe đi theo.

Mà chỗ xe của Nghiêm Mẫn Hành thì chỉ thoáng đợi một hồi, lúc mà xe của anh chuẩn bị lái ra khỏi nhà để xe thì bên cạnh lại có ba chiếc xe mạnh mẽ đâm tới, lao về phía xe của anh.

Tốc độ quá nhanh quá đột ngột, còn là ba mặt giáp công, xe của Nghiêm Mẫn Hành né tránh không kịp nên bị đυ.ng thẳng.

Cũng may xe của Nghiêm Mẫn Hành đã được cải tạo, hệ thống ổn định cực kì, dù có bị cố ý đυ.ng thì anh cũng không bị thương gì.

Nhưng xe của Nghiêm Mẫn Hành lại bị ép ngừng.

Có mười mấy người từ chỗ tối vọt ra, cầm xăng lên muốn giội lên trên xe của bọn họ.

Diệp Nhất, Bích Hổ và Háo Tử ngồi cùng một chỗ trên xe với Nghiêm Mẫn Hành, người lái xe là Bích Hổ, anh tỉnh táo phân tích: "Nguy rồi, bọn chúng có xăng, phải mau xuống xe."

Nếu không xe bị dội cho xăng, rồi bị châm lửa thì... xe sẽ nổ tung

Nếu nổ, bốn người bọn họ đều chết hết.

Xuống xe, trên tay mấy người đều cầm gậy điện.

Nghiêm Mẫn Hành thân thủ không tệ, mặc dù vẫn kém hơn hai vị loại binh đặc biệt được trải qua huấn luyện nhiều năm đã xuất ngũ, nhưng cũng học về tán thủ và vật lộn, Diệp Nhất – một vệ sĩ đạt trình độ chuyên nghiệp cao nhất nếu có đánh nhau với Nghiêm Mẫn Hành, còn chưa chắc là có thể thắng.

Thế nhưng đối phương còn có dao và cả súng, đó đều là những vũ khí không phù hợp với yêu cầu quản chế... Đã vậy số lượng còn chừng mười mấy người, ba chiếc xe!

Cho dù Nghiêm Mẫn Hành và ba vệ sĩ có thân thủ tốt thì cũng không thể song quyền địch đa thủ...

Rất nhanh, cánh tay trái của Nghiêm Mẫn Hành trúng một viên đạn, tốc độ phản ứng của anh tức thời chậm đi rất nhiều.

Nghiêm Mẫn Hành nói với Bích Hổ, Háo Tử một câu: "Theo kế hoạch B hành sự!"

Những người cầm súng không trực tiếp bắn vào chỗ yếu hại của anh, là bởi vì Nghiêm Mẫn Hành đã sớm lập xong di chúc. Nếu anh xảy ra chuyện gì bất ngờ, người thừa kế toàn bộ tài sản của anh chính là bạn đời hợp pháp của anh Hạ Tuyên Dương.

Nếu Hạ Tuyên Dương cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ tài sản của anh sẽ đổi thành tiền, mang đi từ thiện.

Những người kia chắc chắn là muốn bắt anh đi, dùng cái chết uy hϊếp anh đổi di chúc.

Nếu bọn họ có thể bắt cóc được Hạ Tuyên Dương, nói không chừng sẽ còn dùng Hạ Tuyên Dương làm con tin, dùng để uy hϊếp anh.

Đây chính là lý do vì sao Ngô đại sư lại tính ra kiếp nạn của anh là đại kiếp, chứ không phải là tử kiếp, nếu trực tiếp gϊếŧ chết anh thì những người kia sẽ không lấy được một phần lợi ích nào.

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con ... Dù sao Ngô đại sư cũng đã nói, lần này anh nhất định là có họa sát thân, cánh tay trái bị thương cũng coi như là họa sát thân rồi.

Cũng may Hạ Tuyên Dương bên kia không sao cả, còn anh nhiều nhất cũng chỉ bị trọng thương, huống chi Ngô đại sư còn nói lần này sẽ có khả năng chuyển biến tốt, thương thế của anh có thể giảm bớt đi rất nhiều.

Bắt cóc chưa thành và bắt cóc thành công, hai tội danh đó hoàn toàn không giống nhau.

Vì muốn tội danh mấy kẻ phía sau bị phán càng nặng, kế hoạch B của Nghiêm Mẫn Hành chính là để anh chủ động phối hợp bị những người này bắt cóc.

Về phần Bích Hổ, Háo Tử, Diệp Nhất, còn cả đám người Trần Xuyên cũng có thể nhìn thấy được vị trí của anh thông qua chip vi hình cắm vào trong người anh.

Bọn họ lúc nào cũng thể chạy tới cứu viện.

Ngoài thiết bị truy tìm đã được gắn trên người thì còn có máy ghi âm vi hình, trước khi xuống xe Nghiêm Mẫn Hành đã bật nó rồi.

Thế là, sau khi Nghiêm Mẫn Hành kêu lên "Kế hoạch b", không qua mấy phút, anh đã bị đám bắt cóc bắt lên xe, tay cũng bị dây thừng trói ở sau lưng.

Phương hướng xe chạy là bờ Đông Hải. Trên đường, Nghiêm Mẫn Hành đã bắt đầu bị mấy tên đó buộc ký vào một loạt di sản hợp đồng người thừa kế, Nghiêm Mẫn Hành nhìn vào hợp đồng, lập tức cự tuyệt.

Nghiêm Mẫn Hành đương nhiên sẽ không bao giờ đồng ý ký.

Ban đầu, hành động của những người này còn không có quá mức quá kích, khá là kiên nhẫn, có lẽ là muốn chờ xem tình huống Hạ Tuyên Dương bên kia.

Nếu như có thể bắt được Hạ Tuyên Dương - người bạn đời mà Nghiêm Mẫn Hành gần đây vô cùng xem trọng tới làm con tin thì khả năng Nghiêm Mẫn Hành đồng ý ký hợp đồng sẽ cao hơn rất nhiều.

Nghiêm Mẫn Hành thừa cơ nói với câu dụ dỗ: "Vị đại ca này, tôi thật sự muốn chết được rõ ràng, anh nói cho tôi nghe một chút xem, sau khi tôi sửa xong di chúc thì người được lợi sẽ là ai?"

Thủ lĩnh đám lưu manh cảm thấy Nghiêm Mẫn Hành sớm muộn gì cũng bị gϊếŧ, lộ ra một chút cũng không sao, cầm hợp đồng lên cho Nghiêm Mẫn Hành nhìn.

Nghiêm Mẫn Hành cũng không bất ngờ với cái tên này, nhưng mấu chốt là còn có mấy người...

Những người này hẳn là đều tham dự vào hành động lần này, khó trách lại xây dựng được một kế hoạch khủng bố như thế, có lẽ là đã bỏ hết cả tiền vốn vào đó.

Đương nhiên, lợi ích lớn nhất sẽ rơi vào tay cha của Nghiêm Mẫn Hành và mẹ kế của anh Đái Anh Huệ.

Về phần bạn đời của anh là Hạ Tuyên Dương, một đồng cũng không có.

Có thể thấy được cho dù Nghiêm Mẫn Hành đồng ý ký phần di chúc này, bọn họ cũng không bỏ qua cho Hạ Tuyên Dương.

Sau khi xe chạy được mười mấy phút, người trên xe nhận được tin tức mới nhất đến từ sảnh yến hội tầng cao nhất khách sạn năm sao, toàn bộ người của bọn họ bị đánh tổn thương, "Hạ Tuyên Dương" trong phòng yến hội cũng không phải là Hạ Tuyên Dương.

Nói cách khác, kế hoạch mà đám bắt cóc muốn lấy Hạ Tuyên Dương xem như con tin để uy hϊếp Nghiêm Mẫn Hành đã thất bại.

Thái độ của tên thủ lĩnh lưu manh đối với Nghiêm Mẫn Hành lập tức trở nên không còn khách khí.

Bắt đầu cầm súng lên uy hϊếp anh ký lên hợp đồng.

Nghiêm Mẫn Hành cười lạnh một tiếng, "Nếu như tôi ký, tôi chắc chắn vẫn phải chết!"

Đám bắt cóc cũng không còn quá nhiều tâm tư muốn đàm phán thêm với Nghiêm Mẫn Hành nữa, nghĩ là ở trên xe không tiện thi triển, chờ đến bờ Đông Hải Giang thành sẽ tính sau.

Anh ta cũng không tin, nhìn vách núi cheo leo cao mấy chục thước, nếu không đồng ý ký tên thì sẽ có khả năng bị đẩy xuống... Đến lúc đó, Nghiêm Mẫn Hành còn có thể bình tĩnh như vậy được hay không.

Bình an vô sự qua mười mấy phút, đến bờ Đông Hải, trước khi xuống xe, Nghiêm Mẫn Hành không biết đã làm thế nào mà tự mình cởi được dây thừng buộc ở trên tay của anh, mạnh mẽ đánh một quyền lên trên mặt cái tên lưu manh đang muốn đi qua kéo anh xuống xe.

Chỉ ngắn ngủi một tích tắc, Nghiêm Mẫn Hành đã trực tiếp cướp đi khẩu súng trên tay tên lưu manh.

Sau đó chính là triển khai màn vật lộn cộng thêm bắn nhau một đấu mười mấy của Nghiêm Mẫn Hành ở trên bờ Đông Hải.

Lần này giao chiến, đám bắt cóc nghĩ đến việc nếu Nghiêm Mẫn Hành chết khi chưa ký xong thì bọn chúng sẽ không lấy được số tiền còn lại nên đều không hạ tử thủ, nhưng cũng tuyệt đối là không khách khí.

Cho nên trên thân Nghiêm Mẫn Hành mới có thêm không ít tổn thương, chỗ đầu gối chân phải trúng một súng... Nhưng anh cũng không chịu thiệt, trực tiếp một súng bắn trúng trái tim, gϊếŧ chết cái tên lưu manh bắn vào chân phải của anh, còn có hai tên lưu manh nữa bị trọng thương, vị trí trúng đạn cách vị trí trí mạng chỉ một chút xíu.

Mấy tên lưu manh còn lại thì bị phế tay chân. Tóm lại, lúc Háo Tử và Bích Hổ mở máy bay trực thăng ra, lúc xe cảnh sát bên jg đuổi tới thì phía đối diện cũng đã bị xử lý hết một nửa.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành cũng đã là nỏ mạnh hết đà.

...

Hạ Tuyên Dương đứng ở bên ngoài phòng mổ, nghe Bích Hổ thuật lại lời bác sĩ nói.

Biết Nghiêm Mẫn Hành không có nguy hiểm đến tính mạng, trái tim vẫn luôn lơ lửng của Hạ Tuyên Dương cuối cùng cũng an định lại.

Nhưng cái câu "Chân phải có lẽ sẽ bị tàn tật" tức thời đã khiến cho tâm trạng Hạ Tuyên Dương trở nên trĩu nặng.

Trong lúc chờ đợi lo lắng, Hạ Tuyên Dương bỗng nhiên nhớ lại lần trước, khi anh và Nghiêm Mẫn Hành ở trong chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » kỳ thứ ba livestream, bị tập kích ở nhà ma, lúc đó cánh tay Nghiêm Mẫn Hành bị thương, anh đã dùng nước bọt giúp vết thương trên cánh tay Nghiêm Mẫn Hành nhanh chóng khép lại...

Đương nhiên, dùng nước bọt để trị liệu vết thương trong cơ thể cũng không quá thích hợp.

Lúc ấy, anh hiếu kì hỏi thăm, bác sĩ Tống kỳ thật cũng nói, máu của anh trong việc trị liệu thương thế của những người khác sẽ mang đến hiệu quả khôi phục tốt hơn, sáng kiến anh không nên tùy tiện rút máu ở bệnh viện bên ngoài.

Điều kiện tiên quyết là nhóm máu phải trùng khít mới được.

Hạ Tuyên Dương chính là nhóm máu O, là nhóm máu vạn năng, trên lý luận, là có thể chuyển vận chút huyết dịch cho Nghiêm Mẫn Hành nhóm máu B.

Nơi này là bệnh viện quân khu, người mổ cho Nghiêm Mẫn Hành chính là một bác sĩ có y thuật vô cùng dữ dội.

Hạ Tuyên Dương không dám dưới tình huống không hiểu rõ bệnh tình của Nghiêm Mẫn Hành mà đã tùy tiện bảo bác sĩ lấy máu của anh cho Nghiêm Mẫn Hành, chỉ có thể chờ Nghiêm Mẫn Hành làm xong giải phẫu rồi tính sau.

Hơn hai giờ sau, chỗ phòng giải phẫu của Nghiêm Mẫn Hành sáng lên đèn xanh, anh nằm ở trên giường bệnh, bị đẩy ra.

Nghiêm Mẫn Hành không bị gây mê toàn thân, chỉ bị gây tê cục bộ, cho nên hiện tại vẫn đang thanh tỉnh.

Anh vừa ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt liền nhìn về phía Hạ Tuyên Dương trong đám người.

Hạ Tuyên Dương cũng nhìn chằm chằm Nghiêm Mẫn Hành, anh đi đến một bên giường bệnh, muốn cầm cái tay Nghiêm Mẫn Hành lên, lại phát hiện trên tay của anh ấy cũng băng bó một đống băng vải, không dám tùy tiện chạm lung tung.

Trái tim của anh rất đau, anh chỉ biết hỏi: "Anh Hành, nhất định rất đau đúng không? Tại sao anh lại làm như vậy!"

Hạ Tuyên Dương biết được từ chỗ Bích Hổ và Háo Tử việc Nghiêm Mẫn Hành đã tự mình chủ động phối hợp bị trói đi.

Người này ỷ vào việc sớm biết tổn thương lần này của mình sẽ không đến mức chết, nên đã khiến cho sức lực bị giày vò như vậy.

Sắc mặt Nghiêm Mẫn Hành tái nhợt, âm thanh rất suy yếu, nhưng vẫn cho Hạ Tuyên Dương một nụ cười trấn an: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại. Chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi. Xin lỗi, để em phải lo lắng."

Hạ Tuyên Dương cũng biết, hiện không phải lúc hỏi tội, anh quay đầu hỏi bác sĩ mới đi ra, "Thương thế trên cánh tay và ở chân của anh ấy như thế nào? Liệu có bị tàn tật hay không?"

Bác sĩ nói ra: "Tổn thương trên tay còn đỡ, chỉ là bị thương có hơi lâu, không kịp thời cầm máu, mất máu quá nhiều, sau này phải bồi bổ máu. Còn tổn thương trên đầu gối chân phải..."

Bác sĩ dừng một chút, mới nói tiếp: "Mỗi người có thể lực hồi phục không giống nhau, cụ thể còn phải xem tình huống khôi phục sau đó, cũng có khả năng sẽ khỏi được."

Ngụ ý chính là, nếu tình huống khôi phục không lý tưởng thì có rất lớn xác suất sẽ để lại tàn tật.

Nghiêm Mẫn Hành bị chuyển tới phòng bệnh một mình.

Trong phòng bệnh, rất nhanh không còn những người khác, chỉ còn lại Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.

Bữa tối Nghiêm Mẫn Hành cũng chưa được ăn, Hạ Tuyên Dương vừa rồi chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu đã sai người đi mua cháo gà.

Lúc này, Hạ Tuyên Dương đang đút cho Nghiêm Mẫn Hành ăn.

Nghiêm Mẫn Hành nằm trên gối đầu dựng thẳng, được cho ăn mấy ngụm cháo, cảm thấy thật là ngọt ngào, cũng có chút xấu hổ, anh nhỏ giọng nói: "Dương Dương, anh bị thương ở tay trái, tay phải chỉ bị trầy da, anh có thể tự ăn..."

Hạ Tuyên Dương dữ dằn trừng mắt nhìn Nghiêm Mẫn Hành một cái: "Ngậm miệng! Em thích tự tay cho anh ăn đó, không được sao?"

Nghiêm Mẫn Hành: "... Được."

Ăn xong nguyên một bát cháo gà, tinh thần của Nghiêm Mẫn Hành cũng đã khôi phục một chút, nhưng cơn buồn ngủ cũng bắt đầu dâng lên.

Hạ Tuyên Dương cũng không định để anh ngủ ngay bây giờ, mà vội nói đến chuyện mình muốn truyền máu cho anh, bèn hỏi: "Anh có thể chuyển viện, hoặc là để bác sĩ Tống mang theo trợ thủ tới bên này làm tiểu phẫu truyền máu cho anh được không?"

Bệnh viện cá nhân của bác sĩ Tống quá nhỏ, công tác bảo an cũng không thể cam đoan an toàn, bệnh viện Nghiêm gia cũng giống như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người khác soi mói.

Quân cờ đã cắm, cho nên lần này Nghiêm Mẫn Hành bị thương, mới có thể trực tiếp tới bệnh viện quân khu.

Ông ngoại của anh đã từng là quân nhân, mặc dù đã nghỉ hưu rất nhiều năm, nhưng quan hệ thì vẫn có một ít, chú họ anh hiện còn đang nhậm chức trong quân bộ. Nghiêm Mẫn Hành chịu vết thương đạn bắn đến bệnh viện này nằm cũng không có vấn đề gì.

Nằm viện ở chỗ này, có thể nói là an toàn tuyệt đối.

Nếu như có thể, Hạ Tuyên Dương cũng không hi vọng Nghiêm Mẫn Hành phải xuất viện trước khi thương thế tốt lên.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Dương Dương, anh không cần em rút máu..."

Hạ Tuyên Dương ngắt lời anh: "Lời khách khí thì không cần nói, em chỉ hi vọng anh mau khỏe lại, không, nhất định phải là khỏi hẳn. Em cũng sẽ không lấy quá nhiều máu cho anh đâu, coi như là hiến máu nhân đạo vậy!"

Nghiêm Mẫn Hành cũng biết, hiện không phải là lúc từ chối, nếu anh bị tàn tật, hoặc là vết thương trên người kéo dài hồi lâu mới chuyển biến tốt thì sẽ làm chậm trễ rất nhiều chuyện.

Nghiêm Mẫn Hành: "Được, anh sẽ bảo bác sĩ Tống mang theo phụ tá của ông ấy tới một chuyến."

Rút máu, truyền máu đều có độ khó không cao, ở trong phòng bệnh là có thể tiến hành, không cần vào phòng giải phẫu.

Hơn một giờ sau, bác sĩ Tống đã đến.

Sau khi thí nghiệm phối máu, huyết dịch của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương cũng không có bất kỳ phản ứng bài xích nào, bác sĩ Tống rút 200ml máu của Hạ Tuyên Dương, sau đó truyền máu sang cho Nghiêm Mẫn Hành.

Trước kia Hạ Tuyên Dương đã đi kiểm tra sức khoẻ, anh mặc dù đang mang thai, nhưng thân thể rất khỏe mạnh, thể chất nhân ngư vốn tốt hơn so với thường nhân một chút, anh còn là nhân ngư cấp S, cường kiện hơn nhân ngư bình thường không ít, cho nên, rút máu 200ml cũng sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi.

Nhưng bác sĩ Tống vẫn căn dặn Hạ Tuyên Dương sau đó, phải giống như Nghiêm Mẫn Hành, ăn nhiều đồ ăn bổ huyết.

Hơn nữa còn phải chú ý nghỉ ngơi, trước tiên đừng nhận những công việc cường độ quá cao.

Nghiêm Mẫn Hành tiếp xong máu thì cũng không ngăn cản nổi mỏi mệt và nhiều chỗ đau xót trên thân thể mang tới, ngủ thϊếp đi.

Hạ Tuyên Dương tiễn bác sĩ Tống đi, nằm xuống giường bảo vệ ở bên cạnh.

Hạ Tuyên Dương vốn muốn đẩy giường bảo vệ đến bên cạnh giường bệnh của Nghiêm Mẫn Hành sát nhập thành một cái giường, nhưng mà anh sợ ngủ sát bên Nghiêm Mẫn Hành, có lẽ sẽ không cẩn thận đè lên miệng vết thương của anh ấy.

Một giấc trôi qua, Hạ Tuyên Dương ngủ không hề yên ổn.

Ngoại trừ những lần Nghiêm Mẫn Hành thỉnh thoảng đi công tác và những lần anh quay cảnh đêm ở bên ngoài thì đây là lần đầu tiên hai người phân giường ngủ từ sau khi anh và Nghiêm Mẫn Hành ở chung.

Hạ Tuyên Dương ngủ mơ mơ màng màng một lúc, giống như nghe được có người đi vào, anh mới mở con mắt buồn ngủ mông lung ra.

Lại nghe thấy Nghiêm Mẫn Hành đang chỉ huy vệ sĩ đẩy giường của bọn họ vào cùng một chỗ.

Hạ Tuyên Dương quay đầu nhìn về phía một cái giường ở bên khác của Nghiêm Mẫn Hành, lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã là nửa đêm ba giờ hơn.

Nghiêm Mẫn Hành: "Dương Dương, không có em ở bên cạnh, anh ngủ không ngon, còn gặp ác mộng."

Kỳ thật Hạ Tuyên Dương cũng giống vậy, trước khi mở mắt, anh suýt chút nữa còn tưởng là mình gặp phải đám lưu manh tập kích.

Hai tấm giường được sát nhập cùng một chỗ, Hạ Tuyên Dương nằm ở trên giường bảo vệ vừa đúng lúc ở bên phải Nghiêm Mẫn Hành, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không đυ.ng phải cánh tay trái bị thương của anh ấy. Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương đi ngủ không bao giờ chịu nằm yên, rất thích chen chân lên trên người Nghiêm Mẫn Hành, có khả năng sẽ đυ.ng phải chân phải của Nghiêm Mẫn Hành...

Bất đắc dĩ, Hạ Tuyên Dương dùng hai cái gối đầu ngăn cách ở giữa hai người, bọn họ cũng có mỗi người một bộ chăn mền nên sẽ không có vấn đề gì lớn.

Giày vò một phen, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cũng có thể nhắm mắt lại.

Một đêm không mộng, ngủ ngon.

Sáng sớm ngày kế, Hạ Tuyên Dương mở mắt ra, trước tiên chính là cảm ứng xem tay và chân mình có trung thực ở nguyên tại chỗ hay không...

Cũng may, đều khá là ngoan!

Nghiêm Mẫn Hành còn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều so với vẻ bệnh tật yếu ớt tái nhợt tối hôm qua, có mấy phần huyết sắc.

Đợi đến hơn chín giờ sáng, bác sĩ làm kiểm tra thân thể theo thông lệ cho Nghiêm Mẫn Hành.

Bác sĩ vui mừng quá đỗi nói: "Tình huống khôi phục vô cùng lý tưởng ! Cái này chẳng lẽ chính là sức khôi phục siêu thần kỳ của thể chất cấp S trong truyền thuyết sao? Những người bệnh cấp S khác cũng không có số liệu nghịch thiên như thế!"

Thể chất thân thể Nghiêm Mẫn Hành cũng là cấp S, với trận thương nặng sau vụ tai nạn xe cộ hơn nửa năm trước của anh, nếu anh không phải cấp S thì gần như cũng không có khả năng khôi phục, chín thành chín là cũng sẽ ngồi ở trên xe lăn.

Lần này, đầu gối phải Nghiêm Mẫn Hành chịu một súng, chủ yếu làm bị thương kinh mạch, nếu ở trên thân những người khác thì chắc chắn là sẽ bị tàn tật, bác sĩ cân nhắc đến việc thể chất Nghiêm Mẫn Hành là cấp S, có thể lực khôi phục mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, hơn nữa còn muốn cho bệnh nhân và gia đình một tia hi vọng để bệnh nhân tích cực phối hợp trị liệu nên mới nói khá là tích cực.

Nhưng thực sự không nghĩ đến, thương thế lại khôi phục được tốt như vậy!

Vào tối hôm qua lúc mà bác sĩ Tống còn chưa đi tới, Nghiêm Mẫn Hành đã cân nhắc về vấn đề này.

Với thân phận nhân ngư cấp S của Hạ Tuyên Dương, có thể giấu diếm đối với người ngoài được, nhưng cũng không thể nào cả một đời đều không cho anh đi đến bệnh viện chính quy kiểm tra và trị liệu.

Nghiêm Mẫn Hành biết Ngô đại sư trước kia cũng đã từng là nhân ngư cấp S, nên sau đó anh từng gọi điện thoại cho Ngô đại sư rất nhiều lần để trưng cầu ý kiến của Ngô đại sư về những chuyện liên quan tới nhân ngư cấp S.

Ngô đại sư không chịu nổi phiền phức, nói một vài hạng mục cần chú ý, cuối cùng chỉ ném cho Nghiêm Mẫn Hành một câu. Quốc gia rất đáng để tín nhiệm, bảo anh tìm một thời cơ thích hợp báo cáo việc này lên phía trên.

Nước Hoa có một nhân ngư phân hoá cấp S, với quốc gia mà nói cũng là chỗ tốt cực lớn.

Quốc gia sẽ phái người bảo vệ tốt nhân ngư cấp S, đương nhiên, bọn họ cũng cần nhân ngư cấp S cung cấp chút ít huyết dịch và nước bọt nhất định vì nghiên cứu chế tạo một vài loại thuốc đặc biệt để cống hiến, cũng sẽ cho nhân ngư cấp S được thù lao nên được.

Về phần nhân ngư cấp S bị kẻ có tiền bình thường cướp đoạt?

Với nhân ngư cấp S mà nói điều đó sẽ không tồn tại, không nói đến việc nhân ngư cấp S có thể biến ảo ra móng tay sắc bén, mà quốc gia cũng không cho phép việc đó xảy ra.

Những nhân ngư bị tước đoạt, hơn phân nửa cũng chỉ có có cấp độ tương đối thấp, không dám nhờ sự trợ giúp của pháp luật để bảo vệ mình.

Bởi vậy, sau khi nghe bác sĩ sợ hãi thán phục, Hạ Tuyên Dương vẫn luôn đứng ở một bên cùng làm kiểm tra với Nghiêm Mẫn Hành, dựa theo kết quả tối hôm qua sau khi thương lượng với Nghiêm Mẫn Hành xong, anh liền nói ra tình huống của mình.

Hạ Tuyên Dương: "Có lẽ bởi vì tôi là nhân ngư tiến hóa cấp S-, tối hôm qua đã cho tiên sinh của tôi mượn một chút máu!"

Bác sĩ lập tức giật nảy cả mình, "Cái gì? Nhân ngư cấp S? ! Người thân của vị bệnh nhân này, anh chắc chắn sao?"

Nước Hoa đã rất nhiều năm rồi không có một nhân ngư cấp S mới nào xuất hiện!

Có lẽ có, cũng có thể là đã ẩn giấu đi.

Xuất phát từ sự tôn trọng lý lịch công dân cùng ý nguyện cá nhân, quốc gia chỉ có thể sáng kiến các nhân ngư báo cáo thể chất thật của mình, định kỳ kiểm tra sức khoẻ, nhưng nếu có người hữu tâm giấu đi thì bọn họ cũng không phát hiện được.

Bác sĩ lập tức kéo Hạ Tuyên Dương đi đến chuyên khu nhân ngư, làm một bài kiểm tra sức khoẻ toàn diện.

Trong lúc đó được Hạ Tuyên Dương cho phép, còn rút hai ống máu, ước chừng 10ml huyết dịch.

Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Hạ Tuyên Dương sẽ không có nhanh như vậy, nhưng đẳng cấp thể chất cơ bản quả thực là đã vượt qua phạm trù cấp A đặc biệt rồi.

Còn có một số tình trạng cơ thể rất rõ ràng nữa, bác sĩ cũng tra ra được.

"Hạ tiên sinh, ngài đã mang thai!"

Bây giờ Hạ Tuyên Dương đã có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật mình mang thai: "Ừm, đúng vậy, trước kia tôi đã biết rồi."

Bác sĩ trịnh trọng thỉnh cầu, trước khi có báo cáo kiểm tra sức khoẻ thì hi vọng Hạ Tuyên Dương ở yên ở trong bệnh viện, không nên đi đâu hết.

Tối hôm qua Hạ Tuyên Dương cũng thiếu chút nữa gặp phải tập kích, chỉ là may mắn tránh được, bác sĩ cũng đã nghe nói đến.

Nhân ngư cấp S! Còn là nhân ngư cấp S đang mang thai! Thực sự là còn hi hữu hơn cả quốc bảo gấu trúc của bọn họ!

Huống chi cha của đứa trẻ cũng là thể chất cấp S, như vậy, chỉ cần trong khoảng thời gian mang thai Hạ Tuyên Dương không gặp phải chuyện gì bất ngờ, hấp thu đầy đủ dinh dưỡng thì đứa con mà anh sinh ra cũng có khả năng rất lớn là có thể chất cấp S...

Toàn bộ nước Hoa, người có thể chất cấp S mặc dù trăm vạn dặm có một, nhưng vẫn có một nhóm nhỏ, người nào cũng là rường cột nước nhà, ở mỗi một phương diện đều sở hữu những thành tích vô cùng ưu tú.

Nếu con của bọn họ cũng là nhân ngư cấp S thì lại càng hiếm có khó tìm!

Ánh mắt bác sĩ nhìn Hạ Tuyên Dương cũng như đang phát sáng.

Hạ Tuyên Dương không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Bác sĩ, về tình trạng thân thể của tôi, bất luận là thể chất cấp S- hay là mang thai thì hi vọng ngài đều có thể giữ bí mật..."

Bác sĩ: "Đây là chuyện đương nhiên, bọn tôi tuyệt đối tôn trọng lý lịch của bệnh nhân."

Sau khi kiểm tra sức khoẻ kết thúc, Hạ Tuyên Dương trở lại phòng bệnh.

Nghiêm Mẫn Hành đang nằm ở trên giường bệnh gọi điện thoại.

Lúc Hạ Tuyên Dương đi vào, nghe được nửa câu: "... Đúng vậy, bảo cảnh sát xử trí theo đúng pháp luật."

Hạ Tuyên Dương ngồi xuống, cầm một quả táo lên gọt, chờ Nghiêm Mẫn Hành cúp điện thoại, bèn hỏi: "Có người nào bị bắt rồi?"

Nghiêm Mẫn Hành nhạt nhạt nói: "Trước mặt là vợ chồng chú, vợ chồng cô nhỏ, còn cả hai anh họ, một em trai họ, một em gái họ của anh."

Hạ Tuyên Dương nghe xong không khỏi ngạc nhiên: "Chờ một chút, cha của anh và mẹ kế của anh, còn Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn nữa, bọn họ..."

Không bị bắt sao?

Theo lý thuyết, nếu Nghiêm Mẫn Hành và anh chết, mấy người này sẽ là người thu lợi lớn nhất, bọn họ chắc chắn cũng xuất lực nhiều nhất.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Những chứng cứ mang tính then chốt chỉ hướng về hai nhà chú và cô nhỏ, tất cả chuyện cần qua tay cũng là do hai nhà này làm."

Nghiêm Mẫn Hành không chết, nên nhà cô và chú cũng sẽ không bị phán tử hình.

Bọn họ cho rằng, lỡ như Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ thành công thượng vị, bọn họ còn có thể lợi dụng chuôi dao trên tay, uy hϊếp Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ giúp bọn họ chạy trốn, tranh thủ giảm hình phạt, nhanh chóng ra tù, cho nên sẽ không chủ động khai ra mấy người này.

Bởi vì nếu khai ra, toàn bộ đều bị vào tù, vậy thì bọn họ sẽ gần như không trông cậy được vào người nào.

Hạ Tuyên Dương cau mày nói: "Vậy nếu bọn họ lại một lần nữa..."

Anh thực sự không muốn phải tiếp tục nghe thấy tin tức Nghiêm Mẫn Hành bị thương nữa.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Chứng cứ trên tay còn chưa đủ để đưa bọn họ vào đó, nhưng giật đi quyền lợi trung tâm ở trên tay bọn họ từ Nghiêm thị xuống để bọn họ ăn chút đau khổ thì cũng có thể."

Căn cứ vào hiểu biết của Nghiêm Mẫn Hành, lần này bọn họ mời nhiều người như vậy để ra tay với anh và Hạ Tuyên Dương, nếu chỉ có tiền từ mấy cô chú ở Nghiêm gia không được ông cụ Nghiêm cho phép thì tuyệt đối không đủ, Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ mới đúng là người bỏ vốn đầu to.

Trực tiếp đoạn đi nguồn kinh tế của Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ, xem bọn họ còn lấy ở đâu ra khoản tiền lớn để tiếp tục "Mời người làm việc" cho bọn họ nữa!

Hạ Tuyên Dương vẫn cảm thấy chưa hết giận, anh thở phì phò nói: "Có thể tìm người bọc bao tải mấy người bọn họ rồi đánh một trận được không? Cũng không cần đặc biệt che giấu thân phận, đánh gãy chân bọn họ, tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần, chúng ta bồi thường là được rồi!"