Ban đầu, Hạ Tuyên Dương còn cảm thấy Nghiêm Mẫn Hành vừa sai người mở camera ẩn lên, lại vừa sai người kiểm tra những chỗ mà Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn đã đυ.ng chạm và ngồi vào là hơi quá mức cẩn thận.
Hai người kia mặc dù có rất nhiều thủ đoạn, nhưng cũng chỉ mới vào cửa an vị được mấy phút, có thể làm được cái gì cơ chứ?
Anh vừa nãy cũng cố tính chú ý đến cử động của Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn, cũng không nhìn ra có chỗ nào dị thường cả.
Nhưng mà, cẩn thận nhiều một chút luôn luôn không sai, Hạ Tuyên Dương cũng không có nói thêm cái gì cả.
Ai ngờ, đám vệ sĩ sau khi cẩn thận kiểm tra thì liền tra ra được vấn đề thật.
Trong khe hở đệm ghế sô pha, các vệ sĩ đã tìm ra mấy viên trân châu nhỏ màu lam nhạt.
Mấy viên trân châu nhỏ này rõ ràng nhỏ hơn so với trân châu bình thường rất nhiều, màu sắc cũng vô cùng oánh nhuận, nhìn qua đã thấy không phải là trân châu bình thường, mà là trân châu nhân ngư khóc mà ra.
Trân châu mà nhân ngư tạo ra, bình thường sẽ có màu sắc nhạt nhẽo hơn màu đuôi rất nhiều.
Nếu không phải cố ý tìm kiếm, người bình thường rất khó chú ý tới được mấy viên trân châu nhỏ chỉ lớn bằng hạt gạo như thế này.
Cho dù dì giúp việc lúc quét dọn có phát hiện ra những viên trân châu này thì hơn phân nửa cũng sẽ cho rằng đây là trân châu do mỹ nhân ngư Hạ Tuyên Dương khóc mà ra.
Ở trên ghế sa lon lại có rơi ra mấy viên trân châu nhỏ, gần như có thể đoán được là chủ nhà chơi trò tình thú ở trên ghế sa lon làm ra.
Đây là chuyện riêng của chủ nhà, dì giúp việc cũng không dám tùy ý đi hỏi, càng không thể nào tùy tiện lấy đi. Dù sao thì trân châu mà nhân ngư khóc ra cũng rất là trân quý, lỡ như ngày nào đó chủ nhân nhớ ra đi tìm những trân châu này thì sao?
Diệp Nhị là người đầu tiên tìm được trân châu nhỏ, anh còn giơ trân châu nhỏ trong tay lên, chân chất hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Nghiêm tiên sinh, đây là trân châu nhỏ mà Hạ tiên sinh khóc ra à? Mấy thứ này các ngài phải chú ý thu thập lại nha, không thể tùy tiện ném loạn như vậy."
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều lạnh đi rất nhiều.
Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Đây không phải là trân châu của Dương Dương, các cậu đưa đến chỗ bác sĩ Tống kiểm nghiệm lại một chút xem, với cả tiếp tục kiểm tra xem còn có cái nào nữa hay không."
Diệp Nhị và những vệ sĩ khác nghe xong đều ý thức được trân châu này có lẽ chính là Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn để lại, chắc chắn là có ý nghĩa gì đó. Thế là bọn họ lập tức nghiêm túc hẳn lên, tiếp tục nghiêm túc tìm kiếm, tỉ mỉ. Cuối cùng còn phá hủy luôn cả cái ghế sô pha.
Dù sao ghế sô pha này cũng sẽ thay mới.
Diệp Nhị tính tình thẳng thắn không ngừng mắng mỏ: "Mẹ nó, hèn gì vừa rồi tôi cứ thấy Hạ Gia Ngôn dùng ngón tay nghịch nghịch vạt áo sơ mi, đã vậy lúc ngồi ở trên ghế sa lon còn thỉnh thoảng cọ cọ lên người Nghiêm Tu Lãng, hóa ra là đang len lén giở trò."
Cuối cùng, các vệ sĩ tìm ra thêm bảy viên trân châu nhỏ màu lam nhạt nữa, đều bị nhét trong khe hở ghế sô pha, dưới đáy ghế sô pha cũng có mấy cái lọt xuống.
Diệp Nhất tìm một cái túi, cho bảy viên trân châu vào trong đó, còn đem đống trân châu đã sắp xếp gọn đến trước chỗ camera ẩn lắc lắc.
Đây là muốn lưu lại chứng cứ.
Còn cái ghế sô pha kia rất nhanh đã bị các vệ sĩ thanh lý.
Hạ Tuyên Dương đã không còn tâm tư nào mà tiếp tục đi ra ngoài tản bộ, trái tim hơi trĩu nặng.
Anh và Nghiêm Mẫn Hành cùng nhau lên lầu.
Hạ Tuyên Dương biết Nghiêm Mẫn Hành phải xử lý việc này sau đó nên rất thức thời nói: "Em đi đọc tiểu thuyết đây, anh đi làm việc của anh đi, việc này ra kết quả thì hãy nói cho em nghe."
Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng ôm Hạ Tuyên Dương một cái, đặt một nụ hôn lên trên cái trán của anh: "Được, anh có lẽ sẽ phải bận rộn làm tương đối trễ, nếu em mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi trước."
Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành đi đến căn phòng làm việc nhỏ ở bên cạnh.
Ở trong phòng ngủ chính cũng có thể làm việc, nhưng Nghiêm Mẫn Hành có rất nhiều điện thoại phải gọi, trong đó cũng có thể nói một vài chuyện không thích hợp, Nghiêm Mẫn Hành không muốn cho Hạ Tuyên Dương nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc vô tình của mình khi đối phó với kẻ địch.
Tiểu nhân ngư của anh chỉ cần vui vui sướиɠ sướиɠ là được rồi.
Đầu tiên, Hạ Tuyên Dương ngồi ở trên ghế sa lon đọc tiểu thuyết, thời gian dần trôi qua, tư thế của anh dần biến thành nằm xuống, nhưng sau lại cảm thấy cứ giơ điện thoại thật là mệt mỏi. Thế là anh đổi thành nghe tiểu thuyết, vẫn là cái bộ « Tình yêu online sao, cậu trai mặc đồ nữ của tôi » trước kia.
Mặc dù bộ phim này anh không nhận nữa, nhưng cuốn tiểu thuyết thì anh vẫn muốn tiếp tục đọc.
Nhưng mà Hạ Tuyên Dương nghe nghe một lát thì liền mệt rã rời, bất tri bất giác ngủ mất.
Hơn một giờ sau đó, Nghiêm Mẫn Hành đi vào phòng ngủ chính, lập tức nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Tiểu nhân ngư nằm trên ghế sa lon ngủ thϊếp đi, giọng nữ máy móc trong điện thoại di động vẫn còn tiếp tục chậm rãi đọc tiểu thuyết.
Nghiêm Mẫn Hành đi tới, ấn tạm dừng cuốn tiểu thuyết, sau đó cẩn thận ôm ngang Hạ Tuyên Dương lên, đi đến trước cái giường lớn mềm mại thoải mái dễ chịu.
Hạ Tuyên Dương không ngủ sâu, Nghiêm Mẫn Hành vừa đυ.ng một cái vào người anh thì anh đã tỉnh, rất nhuần nhuyễn đưa tay ôm quanh cổ Nghiêm Mẫn Hành, còn dùng cái đầu cọ cọ lên trên cổ Nghiêm Mẫn Hành.
"A, vợ... anh làm xong việc chưa?"
"Còn có một chút công việc phải xử lý nốt, nhưng vẫn muốn ghé thăm em một chút..." Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành chậm rãi đặt anh lên trên giường, nói khẽ: "Dương Dương, ngủ đi, chúc em ngủ ngon."
Hạ Tuyên Dương mềm mềm nói: "Được, ngủ ngon."
Những công việc khẩn cấp mà Nghiêm Mẫn Hành cần phải xử lý kỳ thật đã hoàn thành hết, chỉ là anh không quen ngủ sớm như vậy, hiện tại mới hơn tám giờ tối.
Chăm sóc tiểu nhân ngư ngủ, nằm cùng với tiểu nhân ngư trên một cái giường nhưng không ngủ, anh không thể làm được. Anh sợ mình có thể sẽ nảy ra suy nghĩ nào đó, làm ra chuyện gì quấy rầy giấc ngủ của tiểu nhân ngư.
Anh đắp kín cái chăn mỏng lên cho Hạ Tuyên Dương, đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn trong một giây lát, sau đó mới quay người, tắt đèn lớn trong phòng đi, chỉ để lại một cái đèn tường màu vàng ấm áp.
Lúc đang định trở lại phòng làm việc bên cạnh, Nghiêm Mẫn Hành chú ý tới một cái điện thoại đặt ở trên cái bàn trà cạnh ghế sô pha, đây là điện thoại của Hạ Tuyên Dương.
Hạ Tuyên Dương cảm thấy không có gì cần phải giữ bí mật đối với bạn đời của mình cả, trước kia cũng thoải mái lưu dấu vân tay của Nghiêm Mẫn Hành vào điện thoại di động của mình.
Điện thoại của Nghiêm Mẫn Hành cũng lưu dấu vân tay của Hạ Tuyên Dương.
Nghiêm Mẫn Hành nghĩ đến đoạn vừa rồi anh nghe được trong cuốn tiểu thuyết, bước chân dừng một chút, cầm lấy điện thoại của Hạ Tuyên Dương.
Nhưng không phải là giúp Hạ Tuyên Dương đặt di động lên trên cái tủ đầu giường, mà là mang nó đi đến phòng làm việc bên cạnh.
Nghiêm Mẫn Hành tin tưởng Hạ Tuyên Dương, cũng không vào xem mấy phần mềm chat để dò la làm gì, anh chỉ mở giao diện cuốn tiểu thuyết mà Hạ Tuyên Dương vừa mới tạm dừng ra, lướt đến trang trước, mở ra xem.
Đây là lần đầu Nghiêm Mẫn Hành đọc tiểu thuyết ở trên app điện thoại, còn là tiểu thuyết đam mỹ.
Mặc dù anh cảm thấy quyển tiểu thuyết này hành văn rất trong sáng, kịch bản cũng hơi ngây thơ, nhưng nghĩ tới đây là cuốn tiểu thuyết yêu thích của Hạ Tuyên Dương, thậm chí Hạ Tuyên Dương còn rất muốn đóng vai nhân vật chính trong đó, Nghiêm Mẫn Hành vì nghĩ đến sự yêu thích của Hạ Tuyên Dương dành cho nó mà vẫn xem tiếp.
Tiểu thuyết có rất nhiều chỗ bị lỗi và chỗ thiếu sót, nhưng cũng có rất nhiều đoạn khôi hài, hoặc là cảm động, là một bộ tiểu thuyết có cười mà cũng có nước mắt.
Anh nghe Hạ Tuyên Dương nói, căn cứ vào kịch bản cải biên của bộ tiểu thuyết này thì sẽ gia tăng thêm rất nhiều nội dung liên quan đến cuộc thi đấu xe đua trong game, ý nghĩa chính là muốn tuyên truyền công nghệ bán ba chiều mà công ty khoa học kỹ thuật Nghiêm Tinh mới nghiên cứu ra.
Nói đến thì công ty khoa học kỹ thuật Nghiêm Tinh là một trong những công ty con của tập đoàn Nghiêm thị đầu tư kinh phí vào nghiên cứu phát minh kỹ thuật nhiều nhất.
Trong lòng Nghiêm Mẫn Hành bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ to gan...
Nếu anh đã có thể cùng Hạ Tuyên Dương tham gia chương trình giải trí yêu đương, quay MV, như vậy, vì sao không thể làm thêm nhiều những chuyện khác nữa?
Nghiêm Mẫn Hành tự nhận mình không am hiểu diễn xuất, nhất là anh đã là một người đàn ông hai mươi lăm tuổi thành thục, còn phải đi đóng vai một sinh viên mới mười tám, mười chín tuổi...
Thế nhưng, nếu như người mà anh hợp tác cùng là Hạ Tuyên Dương... thì anh cũng muốn cố gắng thử một chút.
Nếu Hạ Tuyên Dương đóng vai nhân vật chính thụ "Diệp Kha" thì sẽ được mặc đủ loại nữ trang xinh đẹp... Nghiêm Mẫn Hành chỉ cần nghĩ đến thôi thì đã không hiểu vì sao lại vô cùng chờ mong.
Đương nhiên, càng có lực hấp dẫn hơn chính là, nếu anh đóng vai nhân vật chính công bên trong bộ phim thì có thể dùng thân phận bạn cùng lứa tuổi, bạn học cùng Hạ Tuyên Dương ở bên trong bộ phim trải qua một khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào.
Sau suy nghĩ này, anh cảm giác như mình đã quen biết Hạ Tuyên Dương trước thời hạn rất nhiều năm, có thể được nhìn thấy khuôn mặt lúc còn thanh xuân nhỏ tuổi của anh ấy.
Nghiêm Mẫn Hành cầm điện thoại, đi đến trước tấm gương phòng tắm trong phòng làm việc.
Anh dựa theo cuốn tiểu thuyết, bắt chước hình tượng nhân vật chính công "Lăng Chước", mặt không biểu tình, lạnh lùng, thỉnh thoảng biểu hiện ra dáng vẻ hung hãn...
Ừm, chuyện này cũng không khó, dù sao thì thái độ của anh bình thường với những người khác cũng chưa bao giờ tỏ ra thân cận, thậm chí có thể nói là siêu hung.
Mà ở trong tiểu thuyết, khoảng thời gian duy nhất "Lăng Chước" cần thể hiện ra vẻ ôn nhu, cũng chỉ sau khi anh và nhân vật chính thụ "Diệp Kha" yêu nhau.
Nghiêm Mẫn Hành cảm thấy, nếu như diễn viên diễn "Diệp Kha" là Hạ Tuyên Dương, ôn nhu cưng chiều như thế nào, vốn chính là khắc hoạ chân thực từ anh mà ra!
Điều duy nhất cần khổ não chính là anh bây giờ rõ ràng là lòng tràn đầy yêu thương với Hạ Tuyên Dương, nhưng vừa mới bắt đầu, hai vị nhân vật chính bên trong bộ phim đã là một đôi hoan hỉ oan gia "nhìn thấy nhau là ngứa mắt", "đối chọi gay gắt"... Anh có lẽ rất khó có thể quắc mắt nhìn trừng trừng vào Hạ Tuyên Dương với vẻ chán ghét hoặc là lạnh lùng với Hạ Tuyên Dương được.
Nhưng mà, chỉ là khống chế nét mặt mà thôi, cũng không phải là không thể thử một chút.
Ví dụ như, hồi tưởng tâm trạng lúc mà Hạ Tuyên Dương bị người đàn ông khác theo đuổi, giá trị tức giận chẳng phải sẽ vụt vụt vụt dâng lên hay sao?
Nghiêm Mẫn Hành lặng lẽ đọc, chỉ trong một lúc đã đọc hết cuốn tiểu thuyết, nhìn phần ký hiệu pin trên điện thoại di động của Hạ Tuyên Dương đã hiển thị là sắp sử dụng hết, mới vô cùng chột dạ mang điện thoại đi sạc điện.
Lúc chờ điện thoại sạc điện, anh nhìn tiếp vào tấm gương luyện tập nét mặt của mình trong đó...
...
Đợi đến lúc Nghiêm Mẫn Hành về đến phòng, nằm trên giường thì đã là 0 giờ rồi.
Hạ Tuyên Dương ngủ ngáy khò khò, nhưng dường như trong giấc mộng anh cũng cảm nhận được Nghiêm Mẫn Hành đến, không tự giác trở mình, lăn vào trong ngực Nghiêm Mẫn Hành.
Nghiêm Mẫn Hành điều chỉnh một tư thế thoải mái mà hai người đều có thể ngủ được, nắm lấy tay tiểu nhân ngư, rồi lại tiến tới hôn lên trên môi Hạ Tuyên Dương một cái, sau đó mới hài lòng ngủ thϊếp đi.
Hôm sau trời vừa sáng, Hạ Tuyên Dương không có công việc, ngủ thẳng tới lúc tỉnh.
Chỉ là anh không ngờ, lúc anh tỉnh lại thì đã hơn chín giờ, mà Nghiêm Mẫn Hành còn chưa có đi làm.
Nghiêm Mẫn Hành nói: "Hôm nay công việc không quá đặc biệt quan trọng, chỉ có một hội nghị, anh xem qua video là được rồi."
Hạ Tuyên Dương cảm thấy Nghiêm Mẫn Hành không đúng lắm, nhưng lại không biết được là anh không đúng ở chỗ nào.
Ăn sáng xong, Hạ Tuyên Dương vào thư phòng tìm Nghiêm Mẫn Hành.
"Anh Hành, tối hôm qua em đã nói với Chung lão sư về việc chúng ta sẽ cùng nhau quay MV, anh ấy đã đưa kịch bản tới, bảo chúng ta làm quen trước một chút. Trong đó, cảnh quay trước bầu trời sẽ quay ở trong rạp, còn cảnh quay ở biển thì phải tới bờ biển quay, anh cũng phải đi ra biển, có lẽ sẽ cần quay hết hai đến bốn ngày, anh lúc nào thì làm được?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Bất cứ lúc nào cũng được, gần đây trên tay anh không có dự án nào quá quan trọng, công việc thỉnh thoảng tập trung làm một chút là được."
Trước kia lúc tổn thương trên chân của anh nghiêm trọng, anh đã tranh thủ nuôi dưỡng một đống thuộc hạ đắc lực, nên cho dù anh có mười ngày nửa tháng không trấn thủ ở công ty thì công ty cũng có thể phát triển như bình thường.
Hạ Tuyên Dương: "Ừm, vậy kịch bản của « Tình yêu online vυ't bay », chút nữa em sẽ gọi điện thoại nói với chị Mai Hân là em không nhận, bảo chị ấy nói với đạo diễn, cũng để cho đạo diễn mau chóng chọn lựa diễn viên thích hợp khác... Nhưng mà em cũng khá muốn tham dự vào mảng đầu tư của bộ phim này, anh Hành, anh cảm thấy thế nào?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Mẫn Hành, thần sắc hiếm khi nào lại có vẻ hơi mất tự nhiên như vậy, ánh mắt cũng có mấy phần lấp lóe, anh nhỏ giọng nói: "Em không cần đầu tư cũng được…”
Hạ Tuyên Dương: "A? Vì sao?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Anh đã chào hỏi qua hai nhà đầu tư của bộ phim này là Nghiêm Tinh và Vân Du rồi, 80% đầu tư bộ phim này xuất phát từ công ty đầu tư Hành Hành do cá nhân anh chiếm 90% cổ phẩn bỏ vốn."
Hạ Tuyên Dương biết công ty đầu tư Hành Hành, mục đích của công ty này chủ yếu là khi nào Nghiêm Mẫn Hành có một dự án nào mà anh coi trọng thì sẽ lấy ra để đầu tư, nhưng mười phần, hay tám chín phần cũng là tiền, cũng là một trong những sản nghiệp kiếm tiền chủ lực của Nghiêm Mẫn Hành.
Anh còn được phân cho 5% cổ phần.
Hạ Tuyên Dương kỳ quái nói: "Anh Hành, anh rất xem trọng bộ phim này sao?"
Phim khoa học viễn tưởng 3D ở trong nước, mặc dù có series « Tinh hàng kỷ nguyên » là thành công dẫn đầu thì những bộ phim khác vẫn khá là chao đảo.
Tương đương với việc đầu tư kinh phí vào đó quá lớn thì cũng chưa chắc là sẽ nhất định kiếm được, nếu là nhiều công ty cùng một chỗ đầu tư, chia sẻ nguy hiểm thì cũng thôi đi, nhưng hành động lần này của Nghiêm Mẫn Hành lại tương đương với việc đặt nguy hiểm lớn nhất lên trên người mình.
Nghiêm Mẫn Hành nói: "Không phải em rất thích bộ phim này sao? Cũng chỉ có mấy trăm triệu, coi như quăng ra chơi đùa thôi mà."
Hạ Tuyên Dương: "..."
Cái gì gọi là cũng chỉ có mấy trăm triệu?
Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương bây giờ đã sở hữu tài sản chục tỷ, đối với hành vi bại gia coi mấy trăm triệu như cỏ rác của vợ mình thì cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Hơn nữa, dùng ánh mắt đầu tư chuẩn xác của Nghiêm Mẫn Hành đến để phân tích thì bộ phim này nói không chừng còn có thể đại bạo một phen, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Hạ Tuyên Dương nói: "Vậy em phải dặn dò đạo diễn một chút, đó là nhân vật chính nhất định phải thận trọng chọn lựa, phải chọn phái thực lực..."
Ai ngờ, Nghiêm Mẫn Hành đột nhiên nói một câu như sét đánh bên tai Hạ Tuyên Dương: "Hai diễn viên chính đã định ra rồi."
Hạ Tuyên Dương chấn kinh: "... A? Em còn chưa từ chối đạo diễn mà! Sao lại đột nhiên chọn rồi?"
Nghiêm Mẫn Hành mấp máy môi, hơi ngập ngừng nói: "Không phải em rất muốn quay bộ phim này sao? Anh và em cùng nhau quay. Nhưng mà anh chưa từng quay phim, có lẽ lên hình sẽ không ổn lắm, vé xem phim rất có thể sẽ thua lỗ... Cho nên, anh mới để Hành Hành ôm phần lớn nguồn đầu tư đấy."
Nghiêm Tinh vốn là sản nghiệp dưới tên Nghiêm thị, ông chủ và vợ của ông cùng quay một bộ phim, dù có thua lỗ bọn họ cũng không dám có ý kiến gì, lỗ hổng thiếu tài chính, Nghiêm thị sẽ bổ sung đầy đủ.
Về phần một nhà đầu tư khác là Vân Du, Nghiêm Mẫn Hành cũng đã hứa hẹn, nếu phim lỗ vốn, mấy màn hình lớn ở trung tâm thương nghiệp cbd của Nghiêm thị sẽ miễn phí cho Vân Du phát sóng quảng cáo một tháng, mỗi ngày chí ít 2 tiếng đều là giờ hoàng kim...
Nhưng mà, những chuyện này cũng không cần phải nói cho Hạ Tuyên Dương biết.
Theo Nghiêm Mẫn Hành, phim, chỉ là một thứ thời lượng hơi dài một chút, chi phí hơi cao một chút so với MV mà thôi.
Hạ Tuyên Dương đã lấy được trọng điểm —— Nghiêm Mẫn Hành muốn cùng anh đóng phim! Tham gia diễn nhân vật chính công của một bộ phim đam mỹ thanh xuân vườn trường!
Anh bị dọa đến mức giật mình một cái: "Anh Hành, anh không bị làm sao đấy chứ?"
Nói xong, Hạ Tuyên Dương đi đến bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, sờ lên cái trán của Nghiêm Mẫn Hành, xác định nhiệt độ cơ thể của Nghiêm Mẫn Hành là bình thường.
Nghiêm Mẫn Hành bất đắc dĩ kéo Hạ Tuyên Dương vào trong ngực: "Anh chỉ không muốn để cho em thất vọng. Hơn nữa, muốn cùng em lưu giữ lại thật nhiều hình ảnh cho sau này."
Dừng một chút, Nghiêm Mẫn Hành cũng nói ra một phần tư tâm khác của mình: "Hơn nữa, anh rất muốn giống trong « Tình yêu online vυ't bay », ở trong khoảng thời gian mười tám, mười chín tuổi học đại học, có thể gặp được Dương Dương..."
Trong hiện thực, Nghiêm Mẫn Hành mười bảy tuổi đã nhảy lớp lên đại học, học vị song bằng, trong lúc lên đại học, có một nửa thời gian là anh dành cho công việc buôn bán đầu tư ở Nghiêm thị... Đến cả bạn cùng lớp có hình dạng ra sao anh cũng không nhớ.
Trong lúc đó, anh căn bản không có cân nhắc qua chuyện yêu đương.
Nhưng hôm nay, anh lại nghĩ đến, nếu như mình có thể gặp được Hạ Tuyên Dương sớm hơn một chút thì tốt hơn nhiều.
Hạ Tuyên Dương cũng tràn đầy xúc động, anh không phải cũng như vậy sao. Lúc đại học, ngoại trừ phải cân bằng việc học thì hơn phân nửa thời gian của anh đều phải bận rộn với đủ loại lời mời...
Nếu như anh cùng một diễn viên khác đóng phim chung với nhau, anh có lẽ sẽ lo lắng mình ở cùng với nam nhân khác thì sẽ không có cách nào diễn xuất ra được cảm giác yêu đương, nhưng nếu như người cùng anh quay phim là Nghiêm Mẫn Hành, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng đến chuyện đó nữa rồi.
Sau khi hết khϊếp sợ, Hạ Tuyên Dương lại cảm thấy cảm động.
Anh dùng sức ôm lấy Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, cám ơn anh."
Anh biết Nghiêm Mẫn Hành là một bá tổng giá trị trăm tỷ, nhưng lại đồng ý buông bỏ công việc, đi quay chương trình giải trí yêu đương, MV ca khúc, bây giờ còn quyết định thử nghiệm sang mảng đóng phim... tất cả đều là vì anh.
Có Ngô đại sư đề điểm, tỷ lệ tử kiếp của bọn họ rất lớn là có thể qua được, nhưng vẫn có một hai khả năng thất bại...
Nghiêm Mẫn Hành cũng sợ nếu thật sự có cái gì lỡ như, cho nên anh càng muốn chứng minh thêm nhiều hơn về việc bọn họ có tồn tại ở thế giới này, và cũng từng yêu nhau.
Hạ Tuyên Dương nghĩ đến khả năng này, trong lòng buồn buồn: "Anh Hành, tại sao anh lại tốt như vậy chứ... Em hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, nếu như không có anh, em nên làm cái gì đây..."
Nghiêm Mẫn Hành ôm lấy thiếu niên trong ngực, cau mày nói: "Đừng nói bậy, anh sẽ vẫn luôn ở bên chăm sóc em."
Hạ Tuyên Dương tiếp tục nói: "Nếu lỡ như, em nói là lỡ như... Nếu em biến mất ở cái thế giới này, anh Hành cũng nhất định phải sống tốt, nói không chừng em sẽ nghĩ được biện pháp tiếp tục xuyên về thì sao?"
Nghiêm Mẫn Hành hôn lên môi Hạ Tuyên Dương, ngăn chặn lời nói ra từ miệng anh, "Không được phép nói lung tung mấy chuyện như vậy."
Nếu Hạ Tuyên Dương mất, Nghiêm Mẫn Hành sẽ nghĩ, nếu anh ta cũng “chết” thì có phải là anh cũng sẽ có khả năng xuyên qua thế giới của Hạ Tuyên Dương hay không?
Nhưng mà Nghiêm Mẫn Hành không đem suy nghĩ sâu trong nội tâm của mình nói ra.
Anh đương nhiên là hi vọng có thể ở lại thế giới này, ở cùng với Hạ Tuyên Dương thật dài thật lâu, huống chi, bây giờ bọn họ còn có thêm một tiểu ngư con, về sau sẽ là một nhà ba người hạnh phúc.
Khi nụ hôn của hai người càng ngày càng triền miên, một cuộc điện thoại gọi tới đã đánh thức hai người.
Nghiêm Mẫn Hành thoáng ổn định lại hơi thở hổn hển, mắt nhìn màn hình điện thoại di động, lập tức nhận điện thoại.
Hạ Tuyên Dương thấy được tên biểu hiện trên đó là bác sĩ Tống.
Tối hôm qua, bảy viên trân châu nhỏ màu lam nhạt tìm ra được từ trên cái ghế sô pha mà Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn ngồi xuống đã được đưa đi cho bác sĩ Tống kiểm nghiệm!
Lúc này bác sĩ Tống gọi điện thoại tới, chắc chắn là kết quả kiểm nghiệm đã có rồi!
Hạ Tuyên Dương giật giật tay áo Nghiêm Mẫn Hành, làm khẩu hình là "em cũng muốn nghe".
Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng nắm lấy eo Hạ Tuyên Dương, trực tiếp ấn vào loa ngoài.
Giọng nói bác sĩ Tống hơi mệt mỏi truyền tới: "Nghiêm tổng, bảy viên trân châu tối hôm qua đưa tới trong đêm, sau khi làm kiểm tra và phân tích, kết quả đã có, cụ thể số liệu phân tích báo cáo sẽ được gửi đến hòm thư của ngài. Hiện tại, tôi sẽ thuật lại đơn giản cho ngài một chút vấn đề."
Nghiêm Mẫn Hành nhạt nhạt đáp lại: "Ừm, ông nói đi."
Bác sĩ Tống nói: "Tác dụng của bảy viên trân châu này không giống nhau, trong đó có một viên, bên trong có chứa một vật chất mang tính phóng xạ, nếu thời gian dài tiếp xúc gần, nhẹ thì sẽ khiến cho khả năng sinh sản của nhân ngư hạ xuống, nặng thì sẽ làm cho đứa con mà nhân ngư sinh ra bị biến dạng, thậm chí còn có thể khiến cho đuôi cá nhân ngư bị ung thư, lân phiến sẽ tróc ra..."
Mang đồ như vậy tới nhà bọn họ! Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn thật sự là quá ác độc!
Giọng nói Nghiêm Mẫn Hành đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Dương Dương tối hôm qua chỉ cách viên trân châu kia mấy mét, có chừng mấy phút thôi, sẽ có ảnh hưởng gì không?"
Bác sĩ Tống nói: "Chất phóng xạ ở bên trong viên trân châu có một lượng rất là ít, thời gian ngắn thì không ảnh hưởng gì, huống chi Hạ tiên sinh còn không trực tiếp đυ.ng vào viên trân châu này. Nghiêm tổng, nếu ngài không yên tâm thì có thể để Hạ tiên sinh tới làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện."
Hạ Tuyên Dương khẩn trương che phần bụng, rất sợ đứa con trong bụng sẽ bị nhiễm phóng xạ, nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra.
Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, ông nói tiếp đi."
Bác sĩ Tống nói: "Còn có một viên nữa, bên trong là một loại chất kịch độc tổng hợp kiểu mới, phỏng theo thời gian xác trân châu chuyển dời, thì có lẽ là chỉ ba đến năm ngày là sẽ tan rã. Chất độc tổng hợp này sẽ phát ra một loại hơi vô sắc vô vị, hít vào càng nhiều càng có thể khiến cho người ta chậm rãi rơi vào trạng thái tinh thần mệt mỏi, nóng nảy, dễ giận, vân vân. Nếu không cẩn thận đυ.ng phải, còn khiến cho da thịt hư thối ở diện tích lớn, độc tố xâm nhập vào trong người, triệu chứng trở nên rõ ràng hơn!"
Trong mắt Nghiêm Mẫn Hành tràn đầy băng lãnh, hận không thể gϊếŧ chết người ngay lúc này.
Hạ Tuyên Dương đã không nhịn được nắm chặt nắm đấm, trầm thấp mắng một câu: "Mẹ kiếp!"
Bác sĩ Tống nghe được giọng của Hạ Tuyên Dương, cũng không kinh ngạc, chỉ trấn an nói: "Trước khi trân châu đưa tới thì xác ngoài vẫn khá là hoàn hảo, không có ảnh hưởng gì, hai vị yên tâm."
Bác sĩ Tống tiếp tục nói: "Về phần năm viên trân châu còn lại đều là trân châu thật, chỉ là bọn chúng có bôi thêm lên đó một lớp màu lam nhạt. Bỏ đi lớp màu lam nhạt thì có thể thấy viên trân châu thật bên trong được sử dụng kỹ nghệ cực kỳ cao minh, điêu khắc ra đường vân đặc thù.
Sau khi phóng đại đường vân trân châu lên nhiều lần, thỉnh giáo một người bạn nghiên cứu khá sâu về huyền học, đối phương không hiểu rõ lắm về phù chú, chỉ nói đường vân này mang đến cho ông ấy cảm giác vô cùng không thoải mái. Cụ thể, Nghiêm tổng ngài có lẽ cần mời cao nhân về phương diện này nhìn mới biết được."
Không ngờ, những người Nghiêm gia kia vì muốn hãm hại anh xảy ra chuyện, mà còn vận dụng cả những đồ vật có phù chú liên quan đến huyền học. Nghiêm Mẫn Hành suy đoán, đường vân khắc lên phía trên đó có lẽ hơn phân nửa là phù vận rủi, nguyền rủa hay gì đó.
Nghiêm Mẫn Hành trầm giọng nói: "Ừm, năm viên này tôi sẽ cho người đi lấy lại, hai viên khác, ông dùng trang bị bảo tồn bịt kín lại, về sau sẽ hữu dụng."
Bác sĩ Tống đồng ý.
Nghiêm Mẫn Hành biết bác sĩ Tống đã bận rộn suốt đêm đến bây giờ, nên để ông đi nghỉ trước, buổi chiều anh mới cùng Hạ Tuyên Dương qua đó làm kiểm tra sức khoẻ.
Điện thoại của hai người đến lúc này thì kết thúc.
Hạ Tuyên Dương tức giận cắn răng nói: "Nghiêm Tu Lãng, Hạ Gia Ngôn! Hai người bọn họ thật sự là buồn nôn không để đâu cho hết!"
Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Mấy món đồ vật này, hai người bọn họ không chuẩn bị được kỹ càng như vậy đâu, có lẽ là đã qua bàn tay của người nhà họ Nghiêm, hai người bọn họ chỉ là người trung gian đưa đồ đến bên người chúng ta. Đây có lẽ không phải lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng."
Chờ đến khi những người kia phát hiện những món đồ chơi nhỏ này đều không thể đưa đến tác dụng mà bọn họ mong muốn thì có lẽ bọn họ sẽ lập lại chiêu cũ, thậm chí còn có thể nghĩ ra càng nhiều những thủ đoạn tàn nhẫn hơn.
Nghiêm Mẫn Hành hổ thẹn mà thấp giọng nói: "Dương Dương, xin lỗi em, nếu như không phải vì anh, em căn bản không phải chịu đựng những thứ này ..."
Hạ Tuyên Dương: "Người có lỗi chính là những người kia, không phải anh. Anh Hành, anh không cần xin lỗi."
Trước kia Hạ Tuyên Dương còn nghĩ nếu lỡ mình chết rồi, hi vọng Nghiêm Mẫn Hành có thể sống tốt...
Bây giờ, anh coi như là đã hoàn toàn bị những thủ đoạn bẩn thỉu của đám người nhà họ Nghiêm khơi dậy lửa giận.
Nếu có người nào đáng chết thì nhất định không phải là anh và Nghiêm Mẫn Hành, mà là những người độc ác ở Nghiêm gia! Còn cả Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn nữa!