Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 54

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành không phải chờ quá lâu. Hai phút sau, lưỡi câu của Ngô đại sư có động tĩnh. Ông nhanh chóng giật cần câu lên, câu được một con cá lớn nặng tầm hai ba cân.

Chỉ có điều mà Hạ Tuyên Dương không hiểu được, đó là sau khi Ngô đại sư câu cá lên xong, lại tháo cá ra khỏi móc, rồi lại bỏ lại trong hồ.

... Đây có lẽ chính là sở thích đặc biệt của cao nhân, chỉ để ý quá trình câu cá, không quan tâm bản thân con cá!

Ngô đại sư phóng sinh cá xong, thu cần câu cá lại, cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành, cười híp mắt lên tiếng chào hỏi: "Hai người đã tới, đến rất đúng lúc, giữa trưa có thể ở lại, ăn thử cá ta câu xem thế nào."

Hạ Tuyên Dương nhanh mồm nhanh miệng: "Không phải người đã thả lại cá về chỗ cũ rồi sao?"

Vậy thì còn ăn cái gì?

Ngô đại sư chỉ chỉ một cái thùng nhỏ bên cạnh mình: "Chỗ này còn có hai con nữa, đủ cho chúng ta ăn."

Hạ Tuyên Dương ngỡ ngàng, thì ra là thế.

Ngô đại sư nhìn khoảng chừng sáu mươi, là một ông già đẹp lão tinh thần rất tốt. Thật ra cũng có một điều khiến ông khác biệt với những ông già bình thường, đó là ông có để một bộ râu hoa râm, chiều dài có lẽ là khoảng mười centimet, rất gọn gàng, vừa nhìn đã được biết là được bảo vệ và chăm chút rất tỉ mỉ.

Căn cứ vào lời mà ông ngoại Nghiêm Mẫn Hành nói thì Ngô đại sư năm nay hẳn là đã hơn tám mươi tuổi.

Ông cất ngư cụ đi, trợ lý bên cạnh giúp ông cầm bao ngư cụ, còn chiếc thùng nhỏ đựng cá thì do chính tay Ngô đại sư xách.

Nghiêm Mẫn Hành đi lên trước : "Để con làm."

Ngô đại sư cười ha hả, cũng không khước từ, đưa thùng nước cho Nghiêm Mẫn Hành.

Ông đánh giá Nghiêm Mẫn Hành: "Cháu ngoại của Lâm lão đầu quả thực rất tuấn tú lịch sự, tướng mạo bất phàm. Lần trước gặp con, con là vào bữa tiệc tròn tuổi của con..."

Trên mặt Ngô đại sư là vẻ hồi ức, dừng một chút mới nói: "Lần đó ta còn ôm con một cái, con còn phun..."

Hạ Tuyên Dương đoán mò: "Phun nướ© ŧıểυ?"

Ngô đại sư kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tuyên Dương: "Cậu cũng biết?"

Hạ Tuyên Dương xấu hổ: "Chỉ tùy tiện đoán thôi ạ."

Ngô đại sư lại tinh tế đánh giá Hạ Tuyên Dương.

Vị này chính là đại sư đoán mệnh rất lợi hại, Hạ Tuyên Dương bị nhìn thì có mấy phần thấp thỏm. Không phải người này chỉ cần nhìn một cái là đã có thể xem thấu ra anh không phải Hạ Tuyên Dương lúc đầu đấy chứ?

Hạ Tuyên Dương muốn hỏi, lại không dám hỏi.

Ngô đại sư đánh giá Hạ Tuyên Dương một lúc lâu, sau đó kinh ngạc "A" lên một tiếng.

Nghiêm Mẫn Hành cũng không đoái hoài tới việc bị vị lão tiền bối này "Vạch khuyết điểm" "Bại lộ lịch sử đen khi còn bé " bèn hỏi vội: "Ngô đại sư, làm sao vậy, ngài nhìn được gì không đúng trên người Dương Dương nhà con sao?"

Vệ sĩ và trợ lý đều đứng cách bọn họ một khoảng cách, nơi này đi đến chỗ ở của Ngô đại sư còn phải đi tầm mười phút.

Ngô đại sư chỉ nói: "Mệnh cách và vận thế của hai người hiện tại đã có khác biệt với suy tính trước kia của ta, nhất là vị Hạ tiểu hữu này, nhưng mà cụ thể là biến hóa gì, là tốt hay là xấu, nhất thời còn chưa biết chính xác. Lão phu học nghệ không tinh, phải về nhờ vào công cụ thì mới có thể tính được chuẩn hơn."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liếc nhìn nhau, không ngờ lại là đáp án này.

Bây giờ Hạ Tuyên Dương đã dần bớt đi nỗi lo âu so với khi hay tin về "Tử kiếp" tối hôm qua rồi.

Anh sẽ cố gắng làm tốt tất cả những gì mình có thể làm, cố mà trân quý mỗi một ngày của hiện tại, chuyện gì muốn làm cũng phải tận lực làm đến mức tốt nhất, còn lại, chỉ có thể giao cho thời gian.

So với vận mệnh của mình, cái anh lo lắng hơn cả chính là Nghiêm Mẫn Hành.

Nhưng mà Ngô đại sư nói cần suy tính, vậy việc anh và Nghiêm Mẫn Hành phải làm chính là kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh, đám người đã đến phòng ở của Ngô đại sư ở làng du lịch, là một tòa nhà hai lầu nhỏ ở đơn độc giữa sườn núi.

Lầu nhỏ này và những lầu nhỏ tinh xảo do các nhà đầu tư làm ra cho du khách ở dưới núi không giống nhau lắm, đây chỉ là một căn nhà cư dân bình thường, nhìn ra được là cũng có chút năm tháng, đồ trang trí đều là đồ cổ.

Bên cạnh lầu nhỏ còn có hàng rào và một mảnh đất trồng cà chua, dưa chuột, đậu cô ve, ớt, cải thìa, hành gừng tỏi và một vài loại rau quả phổ biến.

Trong viện, còn nuôi một con chó đất màu vàng nhìn khá là khờ.

Không thể không nói, rất có không khí làng quê.

Trợ lý cất ngư cụ đi, nhận thùng nước từ trong tay Nghiêm Mẫn Hành, xoay người đi vào phòng bếp, bắt đầu gϊếŧ cá.

Lúc này đã mười giờ, cũng là thời điểm có thể chuẩn bị cơm trưa.

Ngô đại sư thì dẫn Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương vào bên trong vườn rau yêu dấu của ông, dáng vẻ rất là tự hào và phóng khoáng: "Giữa trưa muốn ăn cái gì thì cứ việc hái!"

Hạ Tuyên Dương: "A, dạ vâng."

Nhìn mấy quả dưa chuột giòn tan xanh nhạt, cà chua đỏ rực, Hạ Tuyên Dương thật sự cảm thấy đói bụng.

Anh lom lom nhìn Ngô đại sư: "Dưa chuột và cà chua có thể hái ra ăn sống không ạ?"

Ngô đại sư: "Có thể, cậu thích ăn trái nào thì hái trái đó."

Hạ Tuyên Dương lập tức không khách khí, hái dưa chuột và cà chua mang đến chỗ vòi nước rửa sạch, sau đó liền gặm ăn.

Anh vẫn không quên đưa cho Nghiêm Mẫn Hành một quả cà chua và nửa quả dưa chuột.

Nghiêm Mẫn Hành vốn muốn nói thôi, nhưng Hạ Tuyên Dương đã cắn một miếng dưa chuột lại bắt đầu khen ngợi: "Mát, mọng nước, ngon miệng, ăn rất là ngon. Đồ mà đại sư trồng chắc chắn là thuộc hàng tinh phẩm, ăn xong nói không chừng còn có thể chuyển vận, cường thân kiện thể gì đó. Anh Hành, rời khỏi nơi này là không còn quả như vậy để ăn đâu!"

Nghiêm Mẫn Hành hơi bất lực, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy rồi ăn.

Quả nhiên, hương vị dưa chuột không tệ, có thể làm hoa quả để ăn.

Bên cạnh, Ngô đại sư cũng hái một quả dưa chuột để ăn, ông buồn cười nói: "Tiểu Hạ, haha, cậu mồm miệng như vậy, không đi làm người bán hàng thì đúng là tiếc. Nhưng mà ta phải tuyên bố trước, dưa chuột của ta chỉ là dưa chuột bình thường, không có cái chức năng kỳ kỳ quái quái nào đâu."

Hạ Tuyên Dương sững sờ: "Chẳng lẽ, còn có dưa chuột không bình thường?"

Ngô đại sư: ...

Cuộc trò chuyện dừng tại đây.

Cà chua cũng rất ngon, chua ngọt nhiều nước, rất đưa miệng.

Hạ Tuyên Dương ăn xong nửa quả dưa chuột và một quả cà chua, nhưng lại có cảm giác đói hơn.

Cũng may, Nghiêm Mẫn Hành kịp thời ngăn anh lại: "Chừa chút để còn nấu cơm trưa, em đừng ăn hết vườn rau của đại sư."

Hạ Tuyên Dương ủy khuất nói: "Em không có, em chỉ muốn ăn thử thôi mà, đồ ăn cho dù có dễ ăn thì em cũng phải giữ lại bụng ăn cá chứ."

Ngô đại sư cảm thấy thật là thất sách, đáng lẽ không nên phóng sinh con cá mà ông câu được cuối cùng kia... Hai con cá thật sự đủ cho mấy người bọn họ ăn sao?

Nghiêm Mẫn Hành giống như đã nhìn ra nỗi lo lắng của Ngô đại sư, nói: "Con và vệ sĩ có chuẩn bị mấy cái hộp đông lạnh sau xe, một hộp chứa thịt, một hộp chứa hải sản, hai hộp chứa hoa quả. Mặc dù không bằng cá mà ngài tự tay câu, nhưng đồ ăn tươi mới, phẩm chất cũng không tệ. Ngô đại sư, mong ngài không ghét bỏ..."

Ánh mắt Ngô đại sư sáng lên, lập tức nói: "Không chê không chê."

Trong số vệ sĩ mà Nghiêm Mẫn Hành mang đến còn có một người biết nấu ăn, cũng đi vào trong phòng bếp hỗ trợ.

Hơn một giờ sau, Hạ Tuyên Dương ăn hết các món ăn từ hương thổ mộc mạc, đến những món ăn cao cấp phức tạp, ăn đến mức vừa lòng thỏa ý.

Chờ canh đủ cơm no, Hạ Tuyên Dương vẫn không quên lấy dưa chuột ra gặm.

Ngô đại sư còn bảo trợ lý thái một đĩa anh đào thật to, hạnh phúc ngồi ăn, tiểu lão đầu ăn đến mức cái bụng căng tròn.

Hạ Tuyên Dương đột nhiên hỏi: "Ngô gia gia, ngài đã ở cái tuổi này rồi mà còn ăn nhiều như vậy, không sợ giảm tuổi thọ sao?"

Trải qua một bữa cơm thân mật, Hạ Tuyên Dương đã thân quen hơn với Ngô đại sư, nên cũng đổi giọng sang gọi thành Ngô gia gia.

Ngô đại sư Cát Ưu ngồi phịch ở trên ghế sa lon, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tuyên Dương một cái.

Hạ Tuyên Dương: ... Quả thật là hoàn toàn mất hết khí chất "Đại sư".

Ngô đại sư nhả hột anh đào ra, chậm rãi nói: "Ta đã từng là nhân ngư cấp S, năng lực tiêu hóa hơn hẳn so với người bình thường, dù có tùy tiện ăn cũng không sao cả, sống một trăm năm cũng không có vấn đề gì."

Lúc này Hạ Tuyên Dương mới thật sự khϊếp sợ, thật sự hoàn toàn nhìn không ra, Ngô đại sư thế mà cũng là nhân ngư? Lại còn là nhân ngư cấp S siêu cấp hi hữu?

Hơn nữa, tại sao ông ấy lại dùng từ là "Đã từng"? Chẳng lẽ nhân ngư còn có thể thoái hóa về thuần nhân loại?

Chỉ là Ngô đại sư cũng không tính là sẽ nhiều lời nói về chuyện của mình, ăn xong quả anh đào, ông liền đứng lên, nói: "Ta muốn về phòng làm việc trên lầu hai bói toán, hai người thì ở khách phòng lầu một nghỉ ngơi đi, không được tùy tiện đi lên quấy rầy ta. Chờ có kết quả, ta sẽ nói cho hai người biết."

Hạ Tuyên Dương quả thực rất muốn biết "Tử kiếp" của mình và Nghiêm Mẫn Hành đã có biến hóa như thế nào, anh cung kính nói: "Vâng, vậy Ngô gia gia đi thong thả."

Nghiêm Mẫn Hành thì nói: "Ngô gia gia, nếu như chuyện này khiến ngài tự tổn thì cứ quên đi. Có một số việc, con và Dương Dương cũng không nhất quyết muốn biết như vậy."

Bước chân lên lầu của Ngô đại sư dừng một chút: "Biết rồi, hai người thật sự là dông dài, thân thể của ta, chẳng lẽ ta không tính ra được."

Thân ảnh Ngô đại sư biến mất ở khúc quanh thang lầu.

Mấy anh trai vệ sĩ còn tự mang hộp cơm, bọn họ luân phiên nhau nhanh chóng ăn xong cơm nước, rồi liền vào trong viện trông coi.

Trợ lý Ngô đại sư rửa xong bát đĩa thì đi ra, chỉ để lại hai người Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ở lại khách phòng lầu một nghỉ ngơi, sau đó liền trở về một bên phòng khác ở lầu một của mình.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cũng trở về khách phòng, đóng cửa phòng, Hạ Tuyên Dương cau mày, nhỏ giọng hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, anh nói tự tổn là chuyện thế nào vậy? Nghĩa là Ngô gia gia giúp chúng ta suy tính thì sẽ có tổn hại lên thân thể của ông ấy sao?"

Nghiêm Mẫn Hành trầm thấp "Ừ" một tiếng, nói: "Anh nghe ông ngoại nói, Ngô đại sư rất ít khi đoán mệnh cho người ta, bởi vì mỗi lần đúng thì vẻ ngoài của ông ấy sẽ trở nên già yếu đi mấy phần... Nhưng chỉ cần không phải suy tính đến chuyện gì rất nghịch thiên thì sẽ không có ảnh hưởng quá lớn gì đến sức khỏe và thọ nguyên,."

Hạ Tuyên Dương: "... Nhưng không phải anh nói, Ngô gia gia còn lớn hơn ông ngoại anh mấy tuổi luôn sao, năm nay tối thiểu phải hơn tám mươi tuổi rồi nhỉ?"

Ngô đại sư nhìn mới khoảng chừng sáu mươi, thế mà còn gặp phải hậu quả gia tốc già yếu?

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Tốc độ già yếu của nhân ngư chậm hơn thường nhân một chút, nhất là Ngô đại sư, ông ấy có thể nói là nửa người tu hành, có mấy phần đạo hạnh trong người."

Hạ Tuyên Dương cũng không hiểu nhiều về mấy chuyện Huyền Môn, nhưng mà Ngô đại sư đã nói là việc bói toán cho anh và Nghiêm Mẫn Hành sẽ không có ảnh hưởng quá lớn gì đến thân thể của ông ấy rồi.

Khí trời đầu hạ bắt đầu oi bức, ăn no rồi liền bị mệt.

Hạ Tuyên Dương không nhịn được, ngáp một cái.

Nghiêm Mẫn Hành: "Vậy thì ngủ một lát đi."

Hạ Tuyên Dương: "Nếu như Ngô gia gia gọi chúng ta..."

Nghiêm Mẫn Hành: "Không sao đâu, anh tỉnh, lát nữa sẽ đánh thức em."

Hạ Tuyên Dương thực sự không chịu được cơn buồn ngủ, đành nằm xuống trên cái giường ở khách phòng.

Chỉ là một cái giường cây rất đơn giản, có hai cái bao gối đầu và hai cái chăn nhỏ, Hạ Tuyên Dương cũng không đòi hòi. Trước kia quay phim ở thế giới trước, điều kiện kém hơn anh còn ở rồi.

Nghiêm Mẫn Hành cũng ngồi vào bên giường, nhưng không nằm xuống, anh đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc Hạ Tuyên Dương, mở ipad xem tình hình thị trường chứng khoán.

Hạ Tuyên Dương nằm tựa vào bên chân Nghiêm Mẫn Hành, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Một giấc này ngủ thẳng tới ba giờ nhiều.

Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành lay động tỉnh dậy.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Dương Dương dậy thôi, trợ lý gọi chúng ta đi lên."

Đầu óc Hạ Tuyên Dương có chút mơ mang, cảm giác còn chưa ngủ đủ, không biết có phải là bởi vì thân thể còn đang tiếp tục phân hoá thành nhân ngư cấp S hay không, mà vào lúc bận rộn anh đều không cảm thấy có cái gì, nhưng lúc rảnh rỗi thì lại rất dễ mệt, rất thích ngủ.

Tình huống hôm nay giống y như trước, thậm chí còn nghiêm trọng hơn một chút.

Tiểu nhân ngư vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ mơ mơ màng màng nhìn thực sự là quá đáng yêu. Nghiêm Mẫn Hành không nhịn được, cúi đầu hôn một cái lên trên đôi môi của Hạ Tuyên Dương.

Đây chỉ là một nụ hôn đè nén, giống như chuồn chuồn lướt nước, cũng không có bất kỳ ý nghĩ không đứng đắn nào.

Hạ Tuyên Dương tỉnh táo lại, nắm lấy cánh tay Nghiêm Mẫn Hành, ngồi dậy.

Anh đi đến trước toilet rửa mặt, cảm giác thanh tỉnh hơn nhiều, sau đó mới nói: "Chúng ta lên đi, đừng để Ngô gia gia sốt ruột."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đi theo trợ lý đi lên lầu hai, gian cuối cùng là phòng làm việc.

Trợ lý không đi vào, chỉ chỉ đường cho bọn họ, rồi lại đi xuống lầu.

Cửa thư phòng khép hờ, Nghiêm Mẫn Hành kéo Hạ Tuyên Dương đi lên trước, gõ cửa.

Nghe tiếng Ngô đại sư hơi mỏi mệt bảo "Đi vào" .

Hai người đi vào, liền thấy Ngô đại sư nằm tựa ở trên ghế mây.

Hạ Tuyên Dương cẩn thận đánh giá, phát hiện tóc và râu ria của Ngô đại sư vốn dĩ là màu đen chiếm đa số, bây giờ lại biến thành màu trắng chiếm đa số... Thoạt nhìn như là già đi mấy tuổi.

Trái tim Hạ Tuyên Dương lập tức thít chặt: "Ngô gia gia, tóc ngài..."

Ngô đại sư chỉ phất phất tay nói: "Không có gì đáng ngại, tiêu hao một chút, ta chịu khó dưỡng là sẽ có thể trở về như cũ. Nói chính sự, hai người ngồi xuống đi."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liếc nhìn nhau, hơi thấp thỏm ngồi vào trên cái ghế salon gỗ lim đối diện với Ngô đại sư.

Trong tay Ngô đại sư cầm một cái quạt hương bồ, chậm rãi quạt gió, nói ngay vào điểm chính: "Ta biết vì sao số phận hai người lại đột nhiên xuất hiện một sự chuyển cơ trọng đại rồi."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đều thần kinh căng thẳng, không chớp mắt nhìn Ngô đại sư.

Ngô đại sư nhìn về phía Hạ Tuyên Dương, nói thẳng: "Bởi vì cậu bây giờ đã mang thai, cậu và người bạn đời mà mệnh số của cậu đã định cùng với cái thế giới này đã có sự liên hệ chặt chẽ hơn, giúp giảm mạnh lực đẩy của thế giới này dành cho một kẻ ngoại lai như cậu."

Thần sắc Hạ Tuyên Dương hoàn toàn đờ đẫn: ... Cái gì? ! !

Nghiêm Mẫn Hành cũng mang theo bộ dáng khϊếp sợ, nhưng anh rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, hỏi: "Ngô gia gia, ngài không có lầm chứ, làm sao Dương Dương lại, có thai..."

Hạ Tuyên Dương không ngờ Ngô đại sư lại nhìn ra được anh không phải là Hạ Tuyên Dương ban đầu, nhưng bây giờ đó cũng không phải là chuyện quan trọng cần để ý.

Quan trọng là tại sao anh lại mang thai được?

Anh và Nghiêm Mẫn Hành mỗi lần "Ăn cá" đều làm tốt biện pháp phòng hộ mà!

Không... Giữa trưa hôm qua và buổi tối, bọn họ có làm mấy lần mà không có biện pháp phòng hộ...

Giữa trưa, nước chấm ăn cá chỉ vẩy ở bên ngoài, lúc buổi tối, bởi vì vừa mới biết được "Tử kiếp", nên anh rất muốn thân mật hơn một chút với Nghiêm Mẫn Hành, thế là...

Nhưng anh rõ ràng đã tính, mình bây giờ đang ở "Kỳ an toàn" mà!

Hạ Tuyên Dương không biết là, nhân ngư vừa mới phân hoá nên kỳ tìm phối ngẫu còn chưa chính thức ổn định được, kỳ an toàn cũng không được chuẩn như vậy. Hơn nữa, cho dù là kỳ an toàn thì cũng không nhất định là an toàn.

Vốn đã nói với Nghiêm Mẫn Hành là chưa muốn có con vội, bây giờ lại đột nhiên phải làm cha...

Hốt hoảng!

Nếu như là vợ chồng bình thường, nếu có bất ngờ mang thai mà thực sự không muốn thì phá thai là được.

Mặc dù không quá công bằng với đứa trẻ, nhưng để Hạ Tuyên Dương một thẳng nam tự mình sinh con thì thật sự là rất khó tiếp nhận.

Chí ít trong ngắn hạn, tâm thái của Hạ Tuyên Dương vẫn không thể chấp nhận được việc mình phải trở thành một người "Cha" ... Thậm chí có thể nói là một người "Mẹ".

Ngô đại sư thình lình đưa ra một câu nói bất ngờ như vậy, dường như cũng biết hai người bọn họ cần một chút thời gian để tiêu hóa, một hồi lâu, mới tiếp tục nói: "Đứa bé này nhất định phải giữ lại, bởi vì nó có thể giúp cho tỉ lệ sống sót vốn dĩ chỉ có một hai phần của hai người ở cái thế giới tăng lên tận tám, chín lần. Đương nhiên, nếu như Hạ tiểu hữu muốn rời khỏi thế giới này, về quỹ đạo thực sự của mình thì cứ coi như là ta không nói gì."

Hạ Tuyên Dương mới vừa tiếp nhận một tin tức kinh thiên động địa, Ngô đại sư lại cho thêm một quả đại lôi nữa.

Hạ Tuyên Dương bóp lấy lòng bàn tay của mình, giọng nói không lưu loát lắm: "Ngô gia gia, ý của ngài là... nếu như con chết ở cái thế giới này thì sẽ về thế giới cũ, có đúng không?"

Nghiêm Mẫn Hành cũng mang một vẻ thần sắc vô cùng khẩn trương, nhưng anh vẫn rất để ý đến trạng thái của Hạ Tuyên Dương, anh nắm lấy tay của Hạ Tuyên Dương, ngăn không cho thiếu niên tiếp tục bóp lòng bàn tay của mình nữa.

Ngô đại sư gọn gàng linh hoạt nói: "Đúng, mạng của cậu chưa đến được tuyệt lộ, ở một thế giới khác cậu làm rất nhiều việc thiện, phúc phận rất sâu, còn có thanh danh cực tốt, trong số mệnh là nên sống lâu trăm tuổi. Cậu mà "Chết" ở cái thế giới này thì sẽ về thế giới cũ, sinh hoạt trở về quỹ đạo."

Trong nhà Hạ Tuyên Dương có mỏ khoáng, tuổi nhỏ xuất đạo, kiếm lời không ít tiền tài, nhưng mẹ anh lúc mang thai anh và cả lúc sắp sinh có gặp một chút bất ngờ, được mấy người hảo tâm trợ giúp, mới bình an sinh hạ được Hạ Tuyên Dương.

Cha mẹ của anh tin rằng người tốt sẽ được báo đáp, nên luôn báo đáp lại những người từng trợ giúp bọn họ, hàng năm còn quyên góp cho chùa miếu một lượng lớn dầu vừng, có một phần thì từ tài khoản của Hạ Tuyên Dương mà ra.

Ngoài ra, thu nhập hàng năm của Hạ Tuyên Dương cũng có 5% được lấy ra quyên tặng cho người cần trợ giúp.

Hai chuyện này, từ lúc Hạ Tuyên Dương mười ba tuổi xuất đạo, kiếm được khoản tiền thứ nhất đã bắt đầu diễn ra, nhưng chưa từng có khoe khoang ra với bên ngoài.

Không ngờ, chuyện này lại trở thành một trong những "Phúc phận" của Hạ Tuyên Dương.

Xem ra người tốt có hảo báo là sự thật.

Chỉ là không biết vì sao, anh lại lọt vào cái thế giới trong sách vốn dĩ không thuộc về "Quỹ đạo" đúng của anh?

Đột nhiên biết được việc sau khi chết ở cái thế giới này thì sẽ có khả năng trở lại thế giới cũ, không thể phủ nhận, trong phút chốc, Hạ Tuyên Dương cũng có một chút động tâm.

Anh ở thế giới cũ, có ở chung với cha mẹ yêu thương anh vô cùng và một cô em gái hoạt bát lanh lợi suốt hơn hai mươi năm, còn có rất nhiều họ hàng thân thích quen thuộc và những fan hâm mộ thực tình ủng hộ anh.

Mà ở thế giới này, bên cạnh anh cũng chỉ có một người không có quan hệ máu mủ, quen biết cũng không quá lâu là Nghiêm Mẫn Hành, bây giờ còn phải tiếp nhận một chuyện mà anh đã từng không thể nào tiếp thu được —— đó là mang thai sinh con!

Chỉ là, sự động tâm này của Hạ Tuyên Dương rất nhanh đã bình ổn lại.

Anh rất muốn được nhìn thấy người thân một lần nữa, nhưng nếu như cái giá phải trả là anh chết ở trước mặt Nghiêm Mẫn Hành, thậm chí có khả năng là Nghiêm Mẫn Hành cũng không thể tiếp tục sống sót... thì cho dù anh có trở về thế giới cũ, cũng không có cách nào sống an tâm được.

Sau khi ở bên Nghiêm Mẫn Hành, anh thực sự không thể yêu thêm bất kỳ ai khác nữa, bất luận đối phương là nam hay là nữ, ưu tú xuất sắc cỡ nào, hoặc là đối với anh tốt bao nhiêu thì đối phương cũng không phải Nghiêm Mẫn Hành.

Hoá ra, Nghiêm Mẫn Hành ở trong lòng anh đã quan trọng như vậy.

Hạ Tuyên Dương hít vào một hơi thật sâu, mới hỏi Ngô đại sư một vấn đề khác: "Nếu như con về thế giới cũ..."

Anh vừa mới nói ra câu này thì đã cảm nhận được cường độ cầm tay anh của Nghiêm Mẫn Hành đột nhiên tăng thêm mấy phần.

Hạ Tuyên Dương trấn an vỗ vỗ vào mu bàn tay Nghiêm Mẫn Hành, tiếp tục hỏi: "Vậy "Hạ Tuyên Dương" thực sự thì sao? Anh ta hiện tại đang ở thế giới cũ của con sao? Nếu như con chết rồi, về đúng quỹ đạo, vậy anh ta cũng sẽ về thế giới này, hay là..."

Hạ Tuyên Dương đã xác định được rằng mình không muốn rời khỏi Nghiêm Mẫn Hành, nhưng chuyện này, không phải chuyện của một mình anh. Nếu một "Hạ Tuyên Dương" khác vô cùng khát vọng có thể trở về, anh cũng không thể ích kỷ chiếm dụng thân thể của đối phương, không chịu chuyển đi.

Cho nên anh phải hiểu rõ hướng đi của nguyên thân Hạ Tuyên Dương.

Ngô đại sư thở thật dài một hơi rồi nói: "Đứa bé kia à... Như cậu nghĩ, cậu ta bây giờ đang ở một thế giới khác, dùng thân phận vốn dĩ của cậu mà sinh hoạt. Nhưng mà nếu cậu ở cái thế giới này chết rồi, cậu có thể trở về quỹ đạo ban đầu, còn cậu ta cũng chỉ có thể chuyển thế đầu thai. Ở cái thế giới này, cậu ta đã định trước là sống không quá năm nay, tử cục hoàn toàn vô giải."

Hạ Tuyên Dương hiểu rõ.

Nguyên thân ở trong kịch bản nguyên văn có lẽ chỉ mấy tháng sau là sẽ chết.

Hạ Tuyên Dương nói: "Con có lẽ là sẽ không trở về đâu. Nhưng mà con vẫn muốn hỏi một chút, nếu con ở lại thì có thể có trợ giúp nào cho việc giải quyết "Tử cục" của anh Hành hay không?"

Động lực duy nhất anh ở lại thế giới này là Nghiêm Mẫn Hành, nếu "Tử cục" của Nghiêm Mẫn Hành không cách nào phá giải được...

Hạ Tuyên Dương không biết mình có thể vĩ đại như vậy hay không, vì để cho "Nguyên thân" có được một cơ hội sống sót ở thế giới khác mà lựa chọn sống một mình ở cái thế giới này.

... Rất có thể còn phải tự mình nuôi lớn đứa con của anh và anh Hành, ngẫm lại đã thấy mình siêu thảm.

Ngô đại sư nói: "Tử cục của Hành tiểu tử không khó giải, vợ chồng hai người mệnh cách tương liên, chỉ cần cậu ở lại bên cạnh nó thì tử cục kia sẽ có thể tự sụp đổ.

Bởi vì một số thay đổi mà ta cũng không nói rõ được, có lẽ là bởi vì cậu đã làm cái gì, mà đại kiếp dẫn đến trọng thương sắp chết của Hành tiểu tử vốn dĩ sẽ phải gặp gần đây, lại biến thành tiểu kiếp họa sát thân bình thường."

Không biết thế nào, Hạ Tuyên Dương đột nhiên nghĩ đến con đường mà anh và Nghiêm Mẫn Hành tiến về chỗ ở của Ngô đại sư, anh có bảo Nghiêm Mẫn Hành phái người trọng điểm giám thị và giám sát Hạ Gia Ngôn, có lẽ cái dẫn đến đại kiếp "Trọng thương sắp chết" của Nghiêm Mẫn Hành hơn phân nửa là có liên quan đến Hạ Gia Ngôn.

Nghiêm Mẫn Hành cũng nghĩ đến việc này.

Bất kể nói thế nào thì chuyện Nghiêm Mẫn Hành có thể thay đổi "Đại kiếp" thành "Tiểu kiếp" cũng là một chuyện tốt.

Hạ Tuyên Dương vô cùng tham lam mà nghĩ đến, nếu như "Tiểu kiếp" có thể biến thành "Không có gì” thì tốt hơn nhiều...

Nhưng anh cũng biết, chuyện họa sát thân không phải muốn tránh là có thể tránh khỏi, lần này cưỡng ép tránh được, về sau nói không chừng sẽ phải trả về gấp bội.

Cho nên, Hạ Tuyên Dương mới thức thời không hỏi Ngô đại sư là phải làm sao để tránh được tiểu kiếp.

Nghiêm Mẫn Hành: "Ngô gia gia, ngài nói tử kiếp của Dương Dương chỉ là từ tám, chín thành giảm còn một hai thành... Vậy tỷ lệ này, còn có thể giảm xuống nữa không?"

Nghiêm Mẫn Hành không muốn tiếp nhận bất luận một khả năng nào có thể khiến anh mất đi Hạ Tuyên Dương, huống chi, bây giờ Hạ Tuyên Dương còn mang thai đứa con của anh.

Hạ Tuyên Dương vốn dĩ không muốn sinh con, vì ở lại cùng anh, còn cưỡng bách mình tiếp nhận chuyện phải sinh con.

Nghiêm Mẫn Hành vừa cảm động, lại vừa đau lòng.

Ngô đại sư nói: "Ta chỉ có thể dặn hai người trước tiên là đừng vội vã chuẩn bị hôn lễ, là bởi vì ta đã tính qua, nếu như hai người nội trong năm nay mà làm hôn lễ thì đều có điềm đại hung cả, những người kia sẽ động thủ trong hôn lễ của hai người. Nếu tiểu Hạ mất... thì đến cả con, đại kiếp sau đó không lâu cũng sẽ trở thành thành tử kiếp."

Nghiêm Mẫn Hành tưởng tượng cảnh tượng khi đó, nếu như ở trong hôn lễ, Hạ Tuyên Dương chết ở trước mặt anh...

Dù anh biết Hạ Tuyên Dương chỉ trở về thế giới của anh ấy, cũng không chết thật, Nghiêm Mẫn Hành cũng không thể tiếp nhận được việc phải hoàn toàn rời xa người yêu mình cả đời.

Nếu anh lúc này còn phải chịu một tổn thương sắp chết, ý chí cầu sinh vô cùng thấp thì sắp chết cũng sẽ thành chết thật.

Nghiêm Mẫn Hành vô cùng hoảng sợ, anh hoảng hốt vội nói: "Vậy con và Dương Dương sẽ không làm hôn lễ."

Xưa nay Nghiêm Mẫn Hành không phải là người nhát gan hay sợ hãi, nhưng vì không muốn mất đi Hạ Tuyên Dương, anh thậm chí rất muốn giải trừ nguy hiểm trước đó, đem Hạ Tuyên Dương giấu đi, giấu đến một nơi tuyệt đối an toàn.

Anh không thể không có Hạ Tuyên Dương.

Ai ngờ, Ngô đại sư lại nói: "Hôn lễ trước tiên có thể không làm, nhưng cứ để nguy cơ ẩn núp cũng không phải chuyện hay, hai người hẳn là nên tìm hiểu xem đầu nguồn có thể mang đến sự uy hϊếp tính mạng cho hai người, trước tiên giải trừ uy hϊếp rồi tổ chức hôn lễ. Khi tất yếu, có thể khai thác thủ đoạn đặc thù, cái từ kia nói như thế nào nhỉ? Chính là chấp pháp câu cá."

Nói đến đây, Ngô đại sư ngáp thật dài một cái, bắt đầu đuổi khách: "Rồi, chuyện gì nên nói ta đã nói rất cẩn thận, nhiều hơn thì không thể nói. Hiện tại, chúng ta nói về tiền thù lao đi. Ngô lão đầu ta cũng không đoán mệnh miễn phí!"

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành chân thành nói cảm ơn, Ngô đại sư giúp bọn họ tính toán nhiều chuyện như vậy, chắc chắn phải tổn hao nhiều nguyên khí.

Nghiêm Mẫn Hành hứa hẹn chỉ cần là chuyện gì mà anh có thể làm thì đều đồng ý làm cho Ngô đại sư.

Hạ Tuyên Dương cũng có thái độ như vậy.

Ngô đại sư cũng không khách khí, nói thẳng: "Ta đời này vốn không có duyên nhận đồ đệ... Nếu như hai người có thể thuận lợi sinh ra đứa bé này, vậy ta sẽ có đồ đệ của mình rồi. Chờ đứa trẻ ra đời, sau ba tuổi hàng năm thì mang nó đến chỗ ta ở hai tháng, mãi cho đến khi nó có thể kế thừa y bát của ta, xuất sư mới thôi, hai người có nguyện ý hay không."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành thực sự không ngờ, thù lao Ngô đại sư muốn lại là cái này!

Hạ Tuyên Dương lúc này mới mang thai được một ngày, cũng còn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện "Sinh con" . Thế mà Ngô đại sư đã nhăm nhe muốn nhận con của anh làm đồ đệ rồi! !