Hai người này ngủ một phát đến tận hơn hai giờ chiều mới tỉnh.
Bầm đen dưới mắt Nghiêm Mẫn Hành đã phai nhạt đi rất nhiều.
Lúc hai giờ rưỡi, nhân viên công tác của chương trình tới gõ cửa nói là buổi chiều có nhiệm vụ thi đấu, toàn bộ khách quý vào ba giờ sẽ tập hợp ở biệt thự số sáu.
Hạ Tuyên Dương tóc xõa, nhìn hơi lộn xộn. Anh dụi dụi con mắt, hỏi chị gái đến truyền lời: "Xin hỏi là nhiệm vụ thi đấu gì vậy? Có thể tiết lộ ra không?”
Chị gái truyền lời lập tức bị mỹ nhân vừa mới tỉnh ngủ của mỹ thiếu niên tóc dài gần trong gang tấc bạo kích, nói: "Là nhiệm vụ thi đấu loại trong nước, anh có thể mang theo áo tắm của mình. Đương nhiên, nếu như anh không chuẩn bị thì tổ chương trình đến lúc đó sẽ cung cấp một cái hoàn toàn mới cho anh..."
Chuyện này vốn dĩ sẽ không được báo trước cho khách quý biết.
Nhưng nghĩ đến việc bạn đời của Hạ Tuyên Dương là Nghiêm tổng đi lại không tốt, nhiệm vụ này đối với tổ bọn họ mà nói hẳn là sẽ vô cùng khó nên chị gái mới nói.
Hạ Tuyên Dương gật đầu một cái, tặng cho chị gái một nụ cười sáng lạn: "Được rồi, cảm ơn."
Về phòng, Hạ Tuyên Dương mở rương hành lý ra, cho áo tắm, quần bơi và cả áo choàng tắm vào trong cái túi tối màu.
Nghiêm Mẫn Hành chua xót nói: "Thật sự không muốn để cho bọn họ được trông thấy đuôi cá của em... Muốn giấu Dương Dương đi, chỉ để một mình tôi nhìn mà thôi."
Nếu như là lúc trước, Hạ Tuyên Dương sẽ cảm thấy Nghiêm Mẫn Hành quá mức bá đạo. Nhưng bây giờ, đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy suy nghĩ một chút, anh cũng rất không muốn người khác được nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Nghiêm Mẫn Hành.
Anh nâng người lên, hôn một cái lên cằm Nghiêm Mẫn Hành, nói: "Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn, mà anh thì là người duy nhất được sờ."
Nghiêm Mẫn Hành quả nhiên đã bị dời lực chú ý, hơi u oán nói: "Tôi đã vài ngày không được sờ đuôi cá rồi."
Hạ Tuyên Dương: "Tối nay anh giúp em bôi kem dưỡng đuôi đi..."
Nghiêm Mẫn Hành không thể chịu được, ép Hạ Tuyên Dương lên trên vách tường, dùng sức hôn lên cánh môi mềm mại kia.
Anh còn mυ'ŧ một cái lên phần xương quai xanh của Hạ Tuyên Dương như đánh dấu chủ quyền.
—— Đỡ để cái tên Nghiêm Tu Lãng còn ngồi đó mà tưởng tượng, đồ ăn trong chén đã có còn nhớ đồ ăn trong nồi người khác.
Hạ Tuyên Dương cũng không cam chịu yếu thế, lập tức để lại một cái dấu răng rõ ràng lên trên chỗ gần hầu kết của Nghiêm Mẫn Hành.
Dính một hồi lâu, thấy sắp đến thời gian tập hợp rồi, hai người mới tách nhau ra.
Hạ Tuyên Dương buộc mái tóc dài lên thành đuôi ngựa cao, rửa mặt, đẩy xe lăn Nghiêm Mẫn Hành ra cửa.
Lúc bọn họ đi vào biệt thự số sáu, mấy đôi khách quý khác đều đã đến, tất cả mọi người đều mang theo áo tắm thay thế.
Hạ Tuyên Dương chú ý thấy, cái mũi của Nghiêm Tu Lãng hình như hơi đỏ, còn mắt của Hạ Gia Ngôn cũng hơi sưng sưng, khá là giống như vừa mới khóc.
Không phải đôi tình nhân giả tạo này cãi nhau xong rồi đánh nhau luôn đấy chứ?
Nhưng mà ngẫm lại, Hạ Gia Ngôn vì muốn leo cao mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, cho dù có nhiều oán hận thì anh ta cũng không thể nào ra tay với Nghiêm Tu Lãng được.
Hạ Tuyên Dương không thèm nhìn bọn họ nữa.
Thẩm Thiều Quang hỏi: "Rốt cuộc là kiểu thi đấu như nào đây, không phải là muốn đám nhân ngư bọn tôi battle đuôi cá đấy chứ?"
Cổ Đức cười, nói: "Không đến mức battle, hình thái nhân ngư của các vị đều đẹp vô cùng, chắc chắn là đều muốn để khán giả thưởng thức một chút chứ nhỉ."
Lúc ký hợp đồng chương trình, bọn họ cũng từng thỏa thuận với nhau từ trước, đó là ít nhất phải dùng hình thái nhân ngư biểu diễn ra trước màn hình một lần.
Dù sao thì chương trình này cũng tên là « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau », mà người xem cũng là vì muốn được ngắm nhìn đuôi cá xinh đẹp nên mới để ý đến.
Đương nhiên, phí tham gia cũng hậu đãi hơn so với chương trình giải trí bình thường một chút.
Đạo diễn Thẩm Mậu là cậu ruột của Thẩm Thiều Quang, vì lo lắng cho cái bụng đã mang thai ba tháng của cháu trai nhà mình hiện tại nên đương nhiên sẽ không thiết trí những nhiệm vụ có độ khó quá cao.
Người bình thường trong lúc ở giữa kỳ mang thai thì tốt nhất không nên xuống nước bơi lội, nhưng nhân ngư thì lại không giống. Cách mấy ngày trong thời gian mang thai phải bơi lội một lần thì mới có tác dụng làm dịu đi sự khó chịu của bọn họ, cho nên chỉ cần không phải nhiệm vụ quá mức kịch liệt thì đều có thể làm được.
Người chủ trì Cổ Đức cũng không mập mờ nữa, nói: "Bên cạnh khu biệt thự này chính là một cái hồ nhân tạo, trên mặt hồ, tổ chương trình đã dựng xong một cái bàn. Nhiệm vụ thi đấu rất đơn giản, chính là mỗi cặp đều sẽ có hai mươi quả bóng hơi, người không phải nhân ngư thì phụ trách thổi bóng hơi, còn ai là nhân ngư thì sẽ biến thành hình thái nhân ngư, phụ trách truyền bóng hơi ở trong nước đến bờ hồ bên kia. Nửa giờ sau, đôi nào truyền được nhiều bóng hơi nhất sẽ là đôi chiến thắng."
Nhiệm vụ này quả thực là không khó, nói trắng ra thì nó chỉ là cái cớ để mọi người có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của các nhân ngư khi du động ở trong nước mà thôi.
Hạ Tuyên Dương giơ tay lên, đặt câu hỏi: "Cổ lão sư, xin hỏi nhân ngư có thể tiếp sức cho bên thổi bóng được không?"
Cổ Đức không ngờ anh còn nghĩ ra được thao tác này, ông ta nghĩ nghĩ, đây là chương trình giải trí yêu đương, giữa một cặp đôi, càng thân mật hỗ trợ càng nhiều hơn thì người xem cũng thích xem hơn, thế là ông ta gật đầu một cái: "Nhưng ống dẫn khí nén bơm bóng hơi chỉ có một cái, nếu như hai người cùng làm thì cũng chỉ có một người trong đó có thể dùng để thổi."
Hạ Tuyên Dương gật đầu đã hiểu.
Còn Hứa Tư Tư thì quan tâm chính là: "Đội thắng được tặng cái gì?"
Nếu như phần thưởng không đủ phong phú, mọi người rất có thể sẽ lười biếng không muốn chơi, chỉ muốn ngâm mình ở trong nước cho mát mẻ một chút, thậm chí còn không muốn bơi.
Cổ Đức cười tủm tỉm nói: "Phần thưởng đương nhiên là sẽ có, ai dành được vị trí đệ nhất thì tối nay sẽ được đầu bếp chuyên nghiệp phục vụ một bàn tiệc xa hoa trị giá 1888, những người khác thì đương nhiên sẽ không thể hưởng thụ được..."
Còn hạng hai chính là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn trị giá 88, nghe cũng rất ổn.
Hạng ba là hai phần cơm hộp.
Hạng tư là hai cái màn thầu.
Hạng năm, không có phần thưởng, còn có trừng phạt —— không thể mang theo tiền, không thể tiết lộ thân phận minh tinh, đi đến chợ đêm để "ăn xin" .
Mặc dù biết nếu không xin ăn được thì còn có thể trở lại chỗ ở ăn tạm, trong nhà mọi người hầu như đều có chút lương thực dự trữ, nhưng mấu chốt là quá trình "ăn xin" kia sẽ rất là xấu hổ đó!
Hạ Tuyên Dương vốn cũng không quan tâm thắng bại, nhưng vừa nghe thấy bàn tiệc xa hoa trị giá 1888 thì đã không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Sao Nghiêm Mẫn Hành có thể không biết tiểu nhân ngư nhà mình ham ăn đến mức nào cơ chứ. Anh nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Nhưng không chỉ là bọn họ muốn ăn ngon, những tổ khác cũng rất muốn, nhất là khi đồ ăn lần này còn không thể chia sẻ.
Trong lúc nhất thời, mấy đôi khách quý nhìn về phía nhau, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Rất nhanh, đoàn người đi chuyển đến bên cạnh hồ nhân tạo, nước hồ trong xanh thanh tịnh, vô cùng mỹ lệ.
Hồ nhân tạo có diện tích rất lớn, tổ chương trình đã xây dựng xong hai khu vực thi đấu bên trong hai đoạn được đánh dấu trên hồ, dùng dây thừng và đá tảng để cố định vị trí.
Hạ Tuyên Dương liếc mắt một cái để quan sát, giữa hai khu vực thi đấu cách nhau chừng một trăm mét, dùng tốc độ của nhân ngư thì có lẽ sẽ mất khoảng chừng một phút để bơi xong một chiều, cụ thể phải xem sức lực từng người.
Tổ chương trình còn xây dựng ở trên bờ thêm năm phòng thay đồ tạm thời.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành dặn dò nhau vài câu, rồi liền cầm áo tắm, tiến vào phòng thay đồ.
Nghiêm Mẫn Hành thì nhờ phụ tá riêng Trần Xuyên và vệ sĩ trợ giúp, đi cùng với những khách quý không phải nhân ngư đến khu vực thi đấu.
Mấy người thay nhau rút thăm, chọn màu của bóng hơi.
Nghiêm Mẫn Hành rút trúng bóng hơi màu đỏ, cái màu sắc rực rỡ này rất thu hút sự chú ý, thậm chí còn thể hiện sự so sánh rõ ràng với đuôi cá màu băng lam của Hạ Tuyên Dương nữa...
Lúc Hạ Tuyên Dương mặc áo tắm nửa người bên trong và mặc áo choàng tắm màu xanh da trời ra bên ngoài, xõa mái tóc dài đi tới phòng thay đồ thì nhân viên công tác ở đây đều không hẹn mà cùng nhìn về phía anh, chờ đợi khoảnh khắc anh tiến vào trong nước, hai chân biến thành đuôi cá.
Cổ Đức đứng ở trên cái thuyền nhỏ rất gần bờ, ông cầm một cái loa, lớn tiếng nói với mấy vị nhân ngư khách quý ở bờ bên kia: "Các mỹ nhân ngư, có thể xuống nước rồi! Xin hãy lộ ra đuôi cá xinh đẹp của các cậu nào! Cố gắng vận chuyển bóng hơi để dành chiến thắng nhé!"
Hạ Gia Ngôn mặc áo choàng tắm màu trắng đột nhiên nói: "Chờ một chút, Cổ lão sư, tôi gặp một chút vấn đề."
Khi Cổ Đức nhìn về phía anh, Hạ Gia Ngôn mới tiếp tục nói: "Trong lúc vận chuyển bóng hơi, những nhân ngư ở trong nước có được phép tranh giành bóng hơi của nhau, hoặc là phá hỏng bóng hơi của đối phương hay không?"
Lúc nói lời này, ánh mắt Hạ Gia Ngôn nhìn thẳng vào Hạ Tuyên Dương.
Lúc trước ở ngay trước ống kính, cái dáng vẻ hùng hổ cãi lộn của anh đã hoàn toàn đánh sập hình tượng anh trai nhà bên ôn nhu trước kia mà anh xây dựng rồi.
Hạ Gia Ngôn cảm thấy không cần tiếp tục đóng giả là một người ôn nhu thiện lương nữa, nếu anh đã có dã tâm leo lên trên, vậy thì nên thoải mái biểu hiện ra ngoài, nói không chừng còn có thể hút thêm được nhiều fan hơn.
Hạ Gia Ngôn làm vậy cũng không phải là cố ý muốn nhằm vào Hạ Tuyên Dương, mà là vì nếu anh không làm như thế, anh sẽ không còn cách nào có thể tranh thủ được nhiều ống kính cho mình được, ánh sáng rực rỡ sẽ hoàn toàn bị Hạ Tuyên Dương nghiền ép mất.
Cổ Đức: "Oa a, Gia Ngôn muốn làm lớn như vậy luôn sao! Các cậu chờ một chút, tôi đi hỏi đạo diễn xem sao..."
Hai phút sau, Cổ Đức dùng tay ra hiệu chữ ok: "Lúc khách quý nhân ngư ở trong nước, sẽ được cho phép tranh giành bóng hơi, cũng có thể nghĩ cách để đối thủ buông bóng hơi ra hoặc là phá hư bóng của đối thủ, nhưng không thể làm tổn thương đối thủ. Ví dụ như, điều kiện sức khỏe của Nghê Thục Tử lão sư không thể so được với các thanh niên các cậu, còn cả Thẩm lão sư đang mang thai nữa... Cho nên công kích bóng hơi thì được, nhưng không được công kích khách quý. Hãy nhớ, tranh tài thứ hai, hữu nghị mới là thứ nhất."
Thẩm Thiều Quang là vị khách quý hot nhất trong năm vị nhân ngư, anh còn đang mang thai, cậu ruột thì là đạo diễn tổ chương trình.
Nghê Thục Tử lão sư lớn tuổi, thực lực cũng không còn được như người trẻ tuổi nữa. Độ hot của bà hiện tại mặc dù không còn quá cao, nhưng mà đức cao vọng trọng.
Chỉ cần là một người đầu óc không có vấn đề thì sẽ không chủ động đi công kích hai vị này.
Còn có, Hứa Tư Tư là con gái, thể lực rõ ràng cũng yếu hơn nam ngư... Cô đi công kích người khác thì được, nhưng nếu người khác chủ động công kích cô thì chắc chắn sẽ bị đánh giá là không biết xấu hổ, với cả ức hϊếp một cô gái, dù có thắng cũng thắng không vẻ vang gì.
Cho nên, những nhân ngư có thể được phép tham gia vào quy tắc bổ sung là tranh giành nhau, công kích phá hư bóng hơi của đối thủ sẽ chỉ phát sinh giữa Hạ Gia Ngôn và Hạ Tuyên Dương, hai thành viên nam đều thuộc nhóm nhạc nam D9.
Hạ Tuyên Dương nhíu nhíu mày, cũng hiểu rõ được điểm này.
Anh nhìn Hạ Gia Ngôn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười một tiếng: "Tốt, tôi cũng cảm thấy tăng thêm luật cho phép tranh giành và công kích bóng hơi sẽ khiến trò chơi càng thêm thú vị!"
Tuyên bố xong quy tắc bổ sung, các vị khách quý nhân ngư đều đồng loạt xuống nước.
Sau khi đi đến chỗ nước tương đối sâu, các vị khách quý nhân ngư đều thay nhau thay đổi hai chân thành đuôi cá.
Có nhân viên công tác ở trên thuyền nhỏ giúp bọn họ thu áo choàng tắm.
Ngày hôm đó là một ngày nhiều mây, mặt trời không quá là lớn.
Ánh nắng mặt trời bị một tầng mây nặng nề che giấu chiếu xạ ra cũng không tính là mãnh liệt.
Trên người Hạ Tuyên Dương mặc một cái áo tắm màu trắng, gần như hòa làm một thể với làn da trắng như ngọc bạch.
Làn da từ phần eo đến chỗ vây đuôi dần dần thay đổi thành lân phiến màu băng lam, phản xạ ra những tia sáng lăn tăn, đường cong đuôi cá vô cùng xinh đẹp.
Nhưng mà, thứ khiến người ta thực sự chú ý đến, chính là vây cá như mây mù như váy sa, xinh đẹp tựa như mộng như ảo.
Quá đẹp! Thật sự là quá đẹp!
Đặc biệt, còn có một thứ khác ngoài cái đuôi trên người Hạ Tuyên Dương đẹp đến mức người ta không thể dời mắt nổi.
Đó là mái tóc xoăn vốn dĩ mang màu đen của anh, vậy mà lại biến thành màu vàng kim nhạt, còn mọc ra một cái tai nhọn phủ vây cá, đến cả con mắt cũng thay đổi thành màu xanh thẳm, có màu đậm hơn màu đuôi cá mấy phần.
Hạ Tuyên Dương tạm thời còn chưa khoe khoang móng tay sắc bén của mình, bởi vì đây là vũ khí ẩn tàng của anh.
Không phải Hạ Gia Ngôn muốn cướp đoạt bóng hơi của anh sao, đến lúc đó nhìn xem là ai cướp được của ai?
Cho dù Hạ Gia Ngôn không đến tìm anh gây chuyện thì anh cũng sẽ không buông tha cho Hạ Gia Ngôn.
Nghĩ đến dáng vẻ Hạ Gia Ngôn và Nghiêm Tu Lãng cùng nhau đi trên đường ăn xin, Hạ Tuyên Dương cảm thấy chờ mong cực kỳ.
Hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương vừa xuất hiện, bầu không khi chung quanh thoáng chốc an tĩnh một hồi lâu.
Người đầu tiên đánh tan sự yên tĩnh, là Hứa Tư Tư có cái đuôi cá màu hồng đáng yêu: "Huhuhu, anh Dương, sao anh có thể có được vây cá xinh đẹp mộng ảo như thế chứ? Nhìn lân phiến của anh phản quang kia, đây là hiện thực hay sao? Còn cả, tóc vàng, tai vây cá! A a a a! Em rất muốn được kiểm tra!"
Cách hơn mười mét bên ngoài khu vực thi đấu A, Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Tôi, không cho phép sờ."
Nghe Nghiêm Mẫn Hành nói, Hứa Tư Tư vốn đang định bơi về phía Hạ Tuyên Dương vội vàng dừng tay lại.
Cổ Đức bây giờ mới lấy lại được tinh thần sau màn biến đổi hình thái nhân ngư thăng cấp vô cùng bạo kích của Hạ Tuyên Dương, vội vàng nói: "Cuộc tranh tài sắp sửa bắt đầu, cô Hứa Tư Tư xin khắc chế một chút, đừng quấy rối những tuyển thủ khác."
Nghê Thục Tử nhìn chằm chằm Hạ Tuyên Dương.
Đuôi cá của bà là màu tím, đôi mắt cũng thay đổi thành màu tím sậm thần bí, còn có được bốn cái vây cá sa nhỏ nhỏ. Dù năm nay đã hơn năm mươi, nhưng khi biến trở về hình thái nhân ngư thì bà lại như trẻ ra, giống như mới chỉ ngoài ba mươi, đuôi cá cũng vẫn xinh đẹp huyễn lệ như cũ.
Nghê Thục Tử dựa vào đôi mắt xinh đẹp, với cả vài miếng vây cá sa của mình mà gây nên bao chấn động trong đám nhân ngư cấp A, vô cùng gần với hình thái nhân ngư cấp A đặc biệt, từ đó giúp bà trở thành nhân ngư nữ đẹp nhất trong lòng rất nhiều người ở nước Hoa, ca hậu đồng quê.
Bà nhìn Hạ Tuyên Dương, đống vây cá sa kia rõ ràng nhiều hơn gấp bội so với bà, những bộ vị khác ở nửa người trên cũng phần hóa thành những đặc thù nhân ngư hết sức rõ ràng, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán.
Nếu hai tay Hạ Tuyên Dương cũng có thể phân hoá thành móng tay sắc nhọn và có màng thì anh chính là nhân ngư cấp A đặc biệt.
Rất nhiều nhân ngư cấp A đặc biệt xuất thân bình thường vừa được phát hiện thì rất nhanh đều sẽ trở thành vợ của một vị ông chủ quyền thế nào đó, thậm chí có thể là đồ sưu tập của rất nhiều ông chủ.
Còn những nhân ngư cấp A đặc biệt chưa bị người ta phát hiện, thì sẽ cẩn thận từng li từng tí che dấu đi thân phận nhân ngư cấp A đặc biệt của mình, không dám biến thành hình thái nhân ngư ở bên ngoài, càng đừng đề cập đến việc tùy ý thể hiện ra vẻ đẹp của mình ở trước ống kính như này.
Cũng may là đối tượng kết hôn của Hạ Tuyên Dương có gia thế bối cảnh dữ dội, nếu không, dù Hạ Tuyên Dương đã kết hôn thì cái đó cũng không thể bảo vệ được anh.
Người mà trong lòng đang có ngàn vạn suy nghĩ lúc này, còn có Nghiêm Tu Lãng đứng ở trên khu vực thi đấu, và Hạ Gia Ngôn cách Hạ Tuyên Dương không xa.
Không hề nghi ngờ, đuôi cá kim sắc nhan sắc lộng lẫy, đường cong mượt mà của Hạ Gia Ngôn cũng vô cùng sáng lạng chói mắt.
Anh cũng phân hoá ra tai vây cá, đôi mắt cũng thay đổi thành màu hổ phách, vây đuôi không có vây cá sa, nhưng mà lớn hơn rất nhiều so với nhân ngư bình thường, trông đặc biệt quý khí lộng lẫy.
Màu kim sắc vàng óng ánh luôn luôn khiến người ta nghĩ đến bảo vật, khiến người ta sinh ra sự yêu thích.
Nhưng trong số mấy vị nhân ngư mà tổ chương trình mời tới lần này, ngoại trừ Hứa Tư Tư là nhân ngư cấp B thì mấy vị khác đều là nhân ngư cấp A, Hạ Tuyên Dương còn là nhân ngư cấp S ẩn tàng, trình độ xinh đẹp của đuôi cá đều không thua kém gì Hạ Gia Ngôn, thậm chí còn đẹp hơn anh ta rất nhiều.
Mặc dù Hứa Tư Tư chỉ là nhân ngư cấp B, nhưng cô sở hữu đuôi cá màu hồng hiếm có, còn mang đến cảm giác thiếu nữ khả ái, cũng rất là thu hút con ngươi người khác.
Đuôi cá của Hạ Gia Ngôn quý khí lộng lẫy, của Nghê Thục Tử ung dung thần bí, của Thẩm Thiều Quang thanh lệ tao nhã, của Hứa Tư Tư phấn nộn đáng yêu, mấy cái đuôi cá này nếu so sánh với nhau, còn có thể nói là tùy thuộc vào mỗi loại mắt, sở thích của mỗi người.
Nhưng mà nếu so sánh với cái người mà anh muốn thắng nhất là Hạ Tuyên Dương... Hạ Gia Ngôn rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận là anh thua, thua vô cùng triệt để, thua không thể phản kháng.
Trên khu vực thi đấu, Nghiêm Tu Lãng không nháy mắt lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào đuôi cá của Hạ Tuyên Dương.
Hạ Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Tu Lãng, nhưng Nghiêm Tu Lãng không hề nhìn về phía của anh ta lấy một cái.
Trái tim Hạ Gia Ngôn lập tức trở nên trĩu nặng.
Hạ Tuyên Dương cũng rất là vui sướиɠ bơi về khu vực thi đấu A, anh ghé lên phía trước mặt Nghiêm Mẫn Hành, cười rất là vui vẻ đối với người đàn ông nhà mình: "Anh Hành, anh ném một bao bóng hơi cho em, em sẽ giúp anh cùng thổi nha."
Nghiêm Mẫn Hành vốn dĩ không hề muốn thổi bóng hơi, chỉ muốn lập tức giấu tiểu nhân ngư nhà mình đi.
Mãi đến khi Hạ Tuyên Dương gọi anh một lần nữa, Nghiêm Mẫn Hành mới đáp lại: "Được."
Mấy vị khách quý nhân ngư khác cũng đều đến chỗ bạn đời của mình, về kế hoạch cộng tác thì phần lớn bọn họ cũng định là sẽ học theo Hạ Tuyên Dương, trước tiên là cùng nhau thổi bóng hơi, thổi đến khi bóng hơi đạt đến số lượng và trình độ nhất định thì sẽ bơi mang sang bờ bên kia.
Nhưng mà cũng có người sợ là sau đó, một lần mang theo quá nhiều bóng hơi thì sẽ bất ngờ bị lật xe, tất cả đều rơi mất nên quyết định là sẽ mang từng chút một qua trước, ví dụ như Nghê Thục Tử và Hứa Tư Tư.
Hứa Tư Tư: "Đoạn Anh Dã, anh góp hai mươi cái bóng hơi hiện tại, cho mười cái vào một nhóm, sau đó dùng dây nhỏ buộc chúng lại, tôi sẽ mang một phần qua đó trước."
Nghê Thục Tử và Phong Nhạc rất là ăn ý với nhau, không cần bà nhiều lời, Phong Nhạc đã biết bà muốn đi qua trước nên rất nhanh đã phân xong đống bóng hơi, còn buộc mười cái vào phần đuôi của bà, ở bên trên cổ tay của Nghê Thục Tử, mỗi bên sẽ có một cái nút thòng lọng.
Nghê Thục Tử lập tức trở thành nhân ngư đầu tiên bơi qua bờ hồ bên kia.
Vì vậy mà người đưa ra cái chủ ý này đầu tiên là Hứa Tư Tư mới không nhịn được phát điên lên chửi bậy: "Đoạn Anh Dã, anh ngu vừa thôi, chuyện đơn giản như thế mà cũng không làm được, bóng hơi còn bị anh làm hư mất hai cái! Được rồi được rồi, anh đừng sửa chữa cái gì nữa, mau buộc mấy cái bóng hơi lại cho tôi đi."
Đoạn Anh Dã bực bội nói: "Đừng thúc giục nữa, làm sao mà tôi biết được buộc xong mấy cái sợi dây này mà mấy cái bóng hơi còn có thể nổ được chứ?"
Hạ Gia Ngôn rất muốn thắng, anh liều mạng giúp Nghiêm Tu Lãng thổi bóng hơi, sau đó cột lên dây nhỏ.
Không biết sao mà Nghiêm Tu Lãng lại đen đủi như thế, trong mấy loại bóng hơi đủ màu sắc thì lại rút trúng cái màu xanh lục không dễ nhìn nhất, lại còn là xanh non, giống y như tâm trạng của Hạ Gia Ngôn vào giờ khắc này vậy.
Rất nhanh, Hạ Gia Ngôn lại phát hiện thêm là động tác dùng ống dẫn khí nén bơm bóng của Nghiêm Tu Lãng rất là chậm, cả người anh đều thể hiện ra vẻ sốt sắng, thỉnh thoảng còn trộm liếc sang Hạ Tuyên Dương cách xa vài mét bên cạnh đang ghé vào trên khu vực thi đấu.
Cái mái tóc dài màu vàng kim nhạt hơi xoăn ướt sũng dán ở trên người Hạ Tuyên Dương, trên mặt cũng có thêm mấy hạt nước đọng, đẹp tựa như tinh linh trong nước, còn mang đến cảm giác vừa mềm mại vừa quyến rũ, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Trái tim Hạ Gia Ngôn tựa như bị nhấn chìm vào trong chanh, miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Nghiêm Tu Lãng bằng giọng điệu thúc giục: "Anh Tu Lãng, chúng ta phải nhanh hơn một chút mới được, mục tiêu của em là bữa tiệc xa hoa hạng nhất đó!"
Ai ngờ, anh đã nói đến cái mức như vậy rồi mà Nghiêm Tu Lãng lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, không mặn không nhạt nói hai câu: "Em cũng phân hoá nhiều năm rồi, ăn nhiều như vậy còn chưa đủ sao? Tốt nhất là đem vị trí thứ nhất thứ hai nhường cho Tuyên Dương hoặc là anh Thẩm đi."
Hạ Tuyên Dương vừa mới phân hoá nên sức ăn lớn, Thẩm Thiều Quang đang mang thai giai đoạn đầu, cũng cần bổ sung dinh dưỡng phong phú.
Hạ Gia Ngôn vốn đang cố gắng thổi bóng hơi đột nhiên ngừng lại.
Hạ Gia Ngôn hít thở một hơi thật sâu, lại một lần nữa cảm thấy hối hận, tự trách mình lúc trước vì sao lại chọn phải Nghiêm Tu Lãng cơ chứ? Cái người này dù đang ở ngay trước ống kính mà cũng không hề nể mặt anh một chút nào, nói cứ như Hạ Tuyên Dương mới cùng một tổ với anh ta vậy.
Nghiêm Mẫn Hành ở một bên khác vẫn đang phối hợp với Hạ Tuyên Dương nhanh chóng thổi bóng hơi cũng nghe thấy, lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Tu Lãng một cái: "Không cần mấy người nhường, tôi và Dương Dương sẽ thắng bằng bản lĩnh."
Hạ Tuyên Dương thì không thèm liếc nhìn sang đó lấy một cái, rác rưởi thì có gì hay ho mà nhìn.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cùng nhau thổi một phát hai mươi cái bóng hơi, nhưng vì quá nhiều nên không tiện mang theo, Hạ Tuyên Dương dự định sẽ đi qua đó một chuyến trước.
Hạ Gia Ngôn ở bên cạnh mới thổi được mười lăm cái bóng hơi, lập tức cũng buộc tất cả đống bóng hơi lên trên cổ tay.
Nghiêm Tu Lãng đoán Hạ Gia Ngôn muốn cùng lúc xuất phát với Hạ Tuyên Dương, với ý đồ muốn cướp đoạt hoặc là công kích bóng hơi của Hạ Tuyên Dương, anh bèn cau mày nhìn anh ta: "Gia Ngôn, em nhất định muốn tranh cường háo thắng như vậy sao? Trước đây em không phải người như vậy."
Hạ Gia Ngôn không còn giả vờ nghe lời Nghiêm Tu Lãng nữa, anh lạnh lùng đáp lại: "Anh Tu Lãng, em vẫn luôn là như vậy, em chỉ là một người xuất thân bình thường, cũng không thể may mắn được như Tuyên Dương, có thể gặp được một người yêu giống như Nghiêm tổng, trân trọng yêu quý cậu ta như trân như bảo. Em chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà cố gắng, tranh đoạt những thứ mà mình muốn."
Nói xong, Hạ Gia Ngôn liền mang theo một đống bóng hơi màu xanh, vội vã đuổi theo Hạ Tuyên Dương vừa mới bơi ra được vài mét.
Hạ Tuyên Dương dù gì cũng vừa mới phân hoá không lâu, bình thường ban ngày phải bận bịu quay phim, nên cũng không quá thuần thục điều khiển cái đuôi lắm, tốc độ bơi cũng không tính là quá nhanh. Cho nên không mất nhiều thời gian thì anh đã bị Hạ Gia Ngôn đuổi kịp.
Hạ Gia Ngôn bơi đến bên cạnh anh, đưa tay muốn kéo nút thòng lọng được cột lên trên tay Hạ Tuyên Dương xuống.
Hạ Tuyên Dương biết nếu so về độ linh hoạt ở trong nước thì một tân thủ mới phân hoá mười ngày như anh chắc chắn là kém hơn hẳn một nhân ngư lão làng đã phân hoá nhiều năm như Hạ Gia Ngôn.
Anh trực tiếp trở tay, dùng sức nắm chặt cổ tay Hạ Gia Ngôn đưa qua.
Hạ Gia Ngôn đang muốn tránh né ra thì lại phát hiện một cái móng tay bên tay khác của Hạ Tuyên Dương chẳng biết lúc nào lại dài chừng bảy tám centimet như vậy, đã thế còn sắc bén vô cùng. Sau đó Hạ Tuyên Dương dùng móng tay đâm liên tục lên trên bóng hơi màu xanh.
"Bốp, bốp, bốp..." Tiếng bóng hơi vang bên tai không dứt.
Hạ Gia Ngôn quá sợ hãi, không ngờ Hạ Tuyên Dương còn ẩn giấu chiêu bài này.
Không ngờ đến cả móng tay của anh cũng có thể phân hoá thành hình thái nhân ngư!
Hạ Gia Ngôn là nhân ngư cấp A, nên cũng biết một chút tư liệu về nhân ngư cấp A đặc biệt.
Chẳng lẽ Hạ Tuyên Dương lại là nhân ngư cấp A đặc biệt trong truyền thuyết hay sao? Nếu không, sao khí lực của cậu ta lại lớn hơn mình nhiều như thế?
Hạ Gia Ngôn bắt đầu luống cuống, anh ta giơ cả cánh tay trái qua, hòng muốn rút cái tay phải bị Hạ Tuyên Dương nắm lấy trở về, sau đó vội vàng thoát đi.
Ai ngờ, móng tay Hạ Tuyên Dương nhẹ nhàng vạch một cái, lập tức cắt đứt sợi tơ bên tay trái Hạ Gia Ngôn, quả bóng hơi màu xanh bay tứ tán ở trên mặt nước.
Lúc này Hạ Tuyên Dương mới bỗng nhiên hất tay Hạ Gia Ngôn ra.
Thế là mấy quả bóng hơi trên tay Hạ Gia Ngôn, hoặc là bị phá hỏng, hoặc là rơi lả tả lên trên mặt nước.
Hạ Gia Ngôn phẫn nộ quát lên: "Hạ Tuyên Dương, cậu dám!"
Hạ Tuyên Dương khẽ cười một cái: "Hạ Gia Ngôn, vì sao tôi không dám? Đừng quên, chiêu tranh giành, công kích bóng hơi của người khác còn là do chính cậu nói ra trước. Nhưng mà cá nhân tôi không quá thích mấy cục xanh xanh mọc ở trên đỉnh đầu của cậu nên không thèm đoạt mà thôi!"
Nói xong, đuôi cá xinh đẹp màu băng lam của Hạ Tuyên Dương lắc nhẹ, nhanh chóng bơi về phía trước mặt.
Sao Hạ Gia Ngôn lại thích mấy cái quả bóng màu xanh đáng ghét này chứ?
Anh nhìn đống bóng hơi màu xanh bay tán loạn khắp nơi trên mặt nước, tức giận dùng tay đập lên mặt nước.
Đuổi theo ngăn cản Hạ Tuyên Dương? Trừ phi anh chịu nổi đám móng tay sắc nhọn như mười con dao nhỏ kia của Hạ Tuyên Dương.
Trong đâu Hạ Gia Ngôn lập tức nảy sinh ra một ý kiến mới, nếu là lần tiếp theo, anh sẽ cố ý đυ.ng vào móng tay của Hạ Tuyên Dương và để bị thương... Như vậy có phải là sẽ khiến cho Hạ Tuyên Dương bị hủy bỏ tư cách tranh tài hay không?
Nhưng mà anh rất nhanh sẽ phủ định ý nghĩ này của mình, làm như vậy, Nghiêm Tu Lãng rất có thể sẽ tức giận với anh, Nghiêm Mẫn Hành thậm chí cũng có thể sẽ ra tay với anh.
Đả thương địch thủ một trăm, nhưng thương tổn lại hứng lấy một ngàn, anh không thể làm chuyện như vậy.
Muốn làm chuyện xấu, đương nhiên phải làm ở trong bóng tối, phải thật lén lút...
Hạ Gia Ngôn nghĩ nghĩ một lát, thay đổi nét mặt thành vẻ oan ức, cô đơn, thu thập lại đống bóng hơi rơi lả tả ở trên mặt nước. Sau đó, anh cũng không dám không biết tự lượng sức mình mà công kích Hạ Tuyên Dương nữa.
Nhưng Hạ Tuyên Dương lại cố tình gây hấn với Hạ Gia Ngôn.
Sau đó, lúc Hạ Gia Ngôn vận chuyển bóng hơi, Hạ Tuyên Dương tình nguyện bỏ lại công việc thổi bóng, chạy ra chặn ngang đường đâm thủng mấy cái bóng hơi của anh ta, sau đó lại làm cho bóng hơi rơi đầy trên mặt hồ.
Làm hết ba lần, Hạ Tuyên Dương mới nói: "Bình thường người nào dám động vào tôi, tôi sẽ hoàn trả gấp mười lần, nhưng hôm nay tâm tình của tôi khá tốt, nên cũng lười lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ cậu, ba lần như vậy là đủ rồi."
Hạ Gia Ngôn cắn môi, cảm thấy khó xử cực kỳ.
Anh ta thật sự là rất hối hận vì đã trêu chọc Hạ Tuyên Dương, cũng biết lần này là anh ta đuối lý trước, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy hận thù trong lòng.
...
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, nhân viên công tác ở trên khu vực thi đấu B bắt đầu kiểm tra số lượng bóng hơi của năm tổ.
Kỳ thật không cần đếm thì cũng có thể nhìn ra được là số lượng bóng hơi màu đỏ của đội Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành là nhiều nhất.
Á quân là Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi.
Quý quân là Nghê Thục Tử và Phong Nhạc —— đó là bởi vì Nghê Thục Tử cố ý hãm lại tốc độ, muốn nhường bữa tối ánh nến cho Thẩm Thiều Quang.
Thứ tư là Đoạn Anh Dã và Hứa Tư Tư —— chủ yếu là vì Đoạn Anh Dã tay chân vụng về, làm hư mất mấy cái.
Về phần hạng chót thì là Hạ Gia Ngôn và Nghiêm Tu Lãng, bọn họ chỉ có số lượng chưa đến một nửa so với Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành, thua rất thảm.
Hạ Tuyên Dương còn tiến tới, chủ động nói với Hạ Gia Ngôn: "Ai nha nha, chúc mừng nha, Gia Ngôn và bạn trai có thể cùng đi đến chợ đêm chơi đùa rồi! Ăn xin á, nghe đúng là mới lạ, biết đâu đây lại là một trải nghiệm đáng nhớ thì sao!"
Hạ Gia Ngôn: ...
Đúng là đâm nát trái tim!