Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 34

Hạ Tuyên Dương không ngờ lúc này Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn lại đến trụ sở chính của Tinh Kỳ.

Mà Nghiêm Tu Lãng cũng không ngờ, ở trụ sở chính của Tinh Kỳ lại gặp được Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương, anh cả của anh và... chị dâu.

Trên mặt Nghiêm Tu Lãng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó vô thức buông lỏng cái tay đang nắm tay Hạ Gia Ngôn ra.

Hạ Gia Ngôn vào đoàn làm phim « Phá Phỉ » đã hai ba ngày.

Điều khiến Nghiêm Tu Lãng bất ngờ chính là, kỹ năng diễn xuất của Hạ Gia Ngôn... gần như không có tý kỹ năng nào cả, cũng không biết anh ta làm thế nào mà thông qua được tuyển chọn của đoàn làm phim.

Cũng may anh ta chỉ diễn nam sáu, là một thiếu niên nhân ngư tính cách nhát gan hèn mọn, ở trong bộ phim là một trong “những người bị hại", khá là tương đồng với tính cách thực sự của Hạ Gia Ngôn nên sau nhiều lần NG thì đã miễn cưỡng có thể thông qua được.

Nghiêm Tu Lãng vốn rất khó chịu với những người có kỹ năng diễn xuất không tốt, nhưng người này là Hạ Gia Ngôn, là người anh đã từng rất có hảo cảm, hiện tại cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác.

Mỗi lúc nghỉ ngơi, Hạ Gia Ngôn đều sẽ tới tìm anh hỏi về vấn đề diễn kịch.

Người trong đoàn làm phim đều biết quan hệ giữa anh Hạ Gia Ngôn rất tốt, Nghiêm Tu Lãng không muốn Hạ Gia Ngôn làm mất mặt mình nên đành phải nhẫn nại dạy bảo anh ta.

Cũng may, Hạ Gia Ngôn không tính là quá ngu, thiên phú diễn phim cũng có một chút, nên về sau số lần NG cũng chậm rãi giảm bớt đi.

Tối hôm qua là sinh nhật của đạo diễn, đoàn làm phim kết thúc công việc trước thời hạn, chúc mừng cho đạo diễn.

Nghiêm Tu Lãng uống hơi nhiều một chút, Hạ Gia Ngôn thì không biết trúng thuốc hay sao mà cứ nhào về phía anh.

Nghiêm Tu Lãng đành phải mang người rời đi trước.

Nghiêm Tu Lãng đã sớm nghĩ tới, nếu anh sớm có con thì trong quá trình cạnh tranh người thừa kế ở Nghiêm gia, anh sẽ có thêm điểm.

Cho dù chứng bệnh kén ăn của Nghiêm Mẫn Hành có tốt lên thì hai chân của anh ta cũng tàn phế, Hạ Tuyên Dương chỉ là một bán nhân ngư phân hoá thất bại, có khả năng sinh dục vô cùng thấp... Nói ngắn gọn, Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương rất khó có con.

Nếu lỡ như Nghiêm Mẫn Hành còn...

Nghiêm Tu Lãng rất tự tin khẳng định mình ưu tú hơn mấy đứa em họ của chú hai rất nhiều, cảm thấy nếu như mình còn có con nữa, giúp ông nội có được đứa cháu chắt đầu tiên của Nghiêm gia thì chẳng phải vị trí người thừa kế Nghiêm gia của anh sẽ mười phần chắc chín hay sao?

Đái Anh Huệ thì ngược lại, bà ta muốn tìm một thiên kim làm thông gia môn đăng hộ đối trong vòng hào phú cho Nghiêm Tu Lãng, nhưng Nghiêm Tu Lãng không thích phụ nữ. Với phụ nữ, anh chỉ có uống thuốc mới có thể lên được, nhưng nếu uống thuốc lâu thì chắc chắn sẽ không ổn cho thân thể của anh.

Nam ngư khả năng sinh dục cao là lựa chọn tốt nhất của anh.

Chỉ là trong vòng hào phú, có rất ít những nam ngư vừa đủ độ tuổi kết hôn, bởi vì hầu hết các nhân ngư đều phân hoá trước mười tám tuổi, cho nên vào lúc bọn họ còn chưa thành niên thì bọn họ đã có vị hôn phu hết rồi.

Thật ra cũng có hai vị độc thân, chỉ là một vị xuất thân thế gia thư hương, tự thân cũng là một con người rất ưu tú, mắt cao hơn đầu, người ta vô cùng chướng mắt một đứa con riêng do tiểu tam thượng vị là Nghiêm Tu Lãng này.

Còn có một vị thì có gia thế thấp hơn rất nhiều so với Nghiêm gia, chỉ có thể nói là cũng có chút tài sản, còn là một nhân ngư cấp C rất thấp, khả năng sinh dục không cao, dung mạo cũng chỉ là hạng trung, nói chuyện còn cà lăm.

Cho nên, Hạ Gia Ngôn chính là lựa chọn tốt nhất mà Nghiêm Tu Lãng có thể tìm được, gia thế mặc dù chỉ là bình dân, nhưng chỉ cần anh ta có thể phát triển tốt trong ngành giải trí, thì năng lực hút tiền cũng sẽ không thua kém gì với mấy nhà hào phú hạng trung kia.

Chờ Hạ Gia Ngôn sinh con cho anh, nếu là một đứa con trai, mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý cho Hạ Gia Ngôn vào cửa.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trước kia của Nghiêm Tu Lãng, hiện tại, anh chỉ muốn Hạ Gia Ngôn sinh con cho anh, chứ không phải là muốn cưới Hạ Gia Ngôn như trước.

Tối hôm qua, bọn họ đi uống rượu, chén của Hạ Gia Ngôn đã được cho thêm gì đó.

Trong tình huống hai người đều hữu tâm, thế là thuận lý thành chương lăn lên giường, chuyện nên phát sinh hay không nên phát sinh thì đều đã làm rất trọn vẹn.

Kỳ thật, vào lần trước họp thường niên ở Tinh Kỳ Entertainment, lúc mà Nghiêm Tu Lãng trúng xuân dược, anh cũng đã nhắn tin bảo trợ lý đưa Hạ Gia Ngôn tới.

Chỉ là lần đó, anh không ngờ Hạ Tuyên Dương lại là người vọt vào đầu tiên.

Lúc đầu Hạ Tuyên Dương rõ ràng là rất yêu anh, còn Nghiêm Tu Lãng thì thực sự rất ghét loại bình hoa chỉ có mỹ mạo không có đầu óc này.

Nếu dựa vào khuôn mặt cực phẩm và tư thái của anh ta, nếu Hạ Tuyên Dương chỉ là một tiểu minh tinh bình thường, anh cũng có thể ngủ được, cũng không có gì.

Nhưng Hạ Tuyên Dương lại không biết suy nghĩ, anh ta đã là vợ của Nghiêm Mẫn Hành, nếu như anh và anh ta thực sự xảy ra chuyện gì thì Nghiêm Tu Lãng anh sẽ phải ăn nói với ông cụ Nghiêm thế nào?

Quyền kế thừa mà anh muốn ở Nghiêm gia chắc chắn sẽ bị đe dọa.

Nhưng điều khiến Nghiêm Tu Lãng cảm thấy bất ngờ chính là, Hạ Tuyên Dương bị anh đẩy ra, đầu óc lại đột nhiên thay đổi, trực tiếp bỏ chạy.

Con người vốn là như vậy, nếu như Hạ Tuyên Dương vô cùng muốn ngủ với anh, thì anh sẽ không vui, nhưng nếu Hạ Tuyên Dương không thèm ngủ với anh nữa mà muốn bỏ trốn thì Nghiêm Tu Lãng cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Anh tiến vào phòng tắm, lúc bản thân thư thái, trong đầu anh mới hồi tưởng lại khuôn mặt của Hạ Tuyên Dương.

Lúc vệ sĩ dẫn Hạ Gia Ngôn đi tới, trong lòng của anh vẫn tràn đầy tức giận nên mới bảo Hạ Gia Ngôn rời đi.

Không ngờ quanh đi quẩn lại, bọn họ vẫn bởi vì rượu và xuân dược mà về cùng nhau.

Nếu Hạ Gia Ngôn đã là người của anh, thì việc công khai quan hệ tình cảm cũng nên được đưa vào danh sách quan trọng, tránh cho mấy người không có mắt dám ra tay với Hạ Gia Ngôn.

Hạ Gia Ngôn trong ngành rõ ràng là một nhân ngư dung mạo xuất chúng, nếu không có ai che chở thì sẽ gặp phải kết cục gì.

Kết hôn thì đừng suy nghĩ đến, vì có thể khiến cho Hạ Gia Ngôn cam tâm tình nguyện sinh con cho mình, tài nguyên vẫn phải dùng đúng chỗ.

Ví dụ như, trước tiên tăng hợp đồng của Hạ Gia Ngôn từ cấp C lên cấp A, như vậy nhờ tài nguyên mà anh cho ra, Hạ Gia Ngôn cũng có thể kiếm được không ít tiền, Tinh Kỳ Entertainment cũng có thể kiếm được một nửa.

Tài nguyên cho ai cũng là cho, vì sao không ưu tiên cho người của mình?

Hạ Gia Ngôn nghe việc Nghiêm Tu Lãng muốn tăng hợp đồng của anh ta lên cấp A, thì thái độ vốn ôn nhu cẩn thận với Nghiêm Tu Lãng của anh ta cũng lập tức trở nên ngoan ngoãn phục tùng.

Tối hôm qua, hai người vừa mới trải qua những hành động thân mật nhất, nên trong lòng Nghiêm Tu Lãng lúc này cũng có thêm một chút chút sự yêu thích dành cho Hạ Gia Ngôn.

Vì không muốn người ta coi thường Hạ Gia Ngôn, anh mới có thể tay nắm tay cùng anh ta xuất hiện ở văn phòng Tổng giám đốc trụ sở chính tầng 30 ở công ty Tinh Kỳ Entertainment.

Nghiêm Tu Lãng dự định tự mình nói với CEO Lưu Hồng Chấn về chuyện thăng cấp hợp đồng cho Hạ Gia Ngôn, tiện thể cho Hạ Gia Ngôn thêm mấy cái tài nguyên nữa, ví dụ như sự xuất hiện trong « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau ».

Chỉ là Nghiêm Tu Lãng thực sự không ngờ được, anh lại có thể gặp được Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ở chỗ này.

Còn có Trần Xuyên – quản lý của Nghiêm Mẫn Hành, vì sao cũng ở đây?

Hai vị đi theo phía sau Trần Xuyên đều là những thành viên ưu tú trong đoàn luật sư của Nghiêm thị, trong đó có một vị luật sư trung niên nhìn hơn bốn mươi tuổi, là một trong những luật sư cố vấn riêng của ông cụ Nghiêm.

Những người này tới đây làm cái gì?

Chỉ ngắn ngủi mấy giây, trong lòng Nghiêm Tu Lãng đã có đáp án đại khái rồi.

Lúc trước, khi anh vừa tới Tinh Kỳ ký kết thì cha anh Nghiêm Khải Sơn đã giao 5% cổ phần của Tinh Kỳ Entertainment trên tay ông cho anh, lúc đó chính trợ lý của cha anh và luật sư của tập đoàn Nghiêm thị tới nơi này làm.

Nếu như Nghiêm Mẫn Hành chỉ muốn chuyển cổ phần mà cá nhân anh ta nắm giữ cho Hạ Tuyên Dương thì chỉ cần có một luật sư là đủ rồi, không cần phải đến cả luật sư của ông cụ Nghiêm cũng cùng đến...

Trái tim Nghiêm Tu Lãng đập thình thịch, hoàn toàn không còn giữ tâm trạng muốn tranh thủ quyền lợi mưu phúc cho Hạ Gia Ngôn nữa.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Tuyên Dương, muốn nhìn xem trên cổ của Hạ Tuyên Dương có dấu vết một đêm vui thích để lại giống như Hạ Gia Ngôn hay không, bởi vì...

Nếu không phải có quan hệ như vậy thì tên kia sẽ cam lòng trao lợi ích trong tay cho một người không có quan hệ hay sao?

Chỉ là anh không ngờ, Nghiêm Mẫn Hành lại cam lòng và hào phóng với Hạ Tuyên Dương như thế, lại còn dự định trao trực tiếp tất cả cổ phần cho Hạ Tuyên Dương, đến cả cổ phần trong tay ông cụ Nghiêm cũng được chia sẻ một chút.

Đến lúc đó, cổ phần trong tay Hạ Tuyên Dương cộng lại có lẽ không phải chỉ có 5% thôi đâu.

Thu nhập chủ yếu của Nghiêm Tu Lãng có hai phần, một là ích lợi công tác ở trong ngành giải trí, hai là phần chia hoa hồng của Tinh Kỳ Entertainment, tất cả đều là từ thu nhập của Nghiêm Tu Lãng phát ra.

Về phần chia hoa hồng 1% cổ phần ở tổng công ty Nghiêm thị, kỳ thật cũng là từ mẹ của anh.

Nghiêm Tu Lãng cũng không muốn một người ngoài như Hạ Tuyên Dương có thể cầm nhiều hơn anh.

Nghiêm Tu Lãng nhìn một lúc lâu, vẫn không phát hiện ra trên người Hạ Tuyên Dương có chỗ nào kỳ quái, ngược lại vì ánh mắt dò xét quá rõ ràng của anh làm cho Nghiêm Mẫn Hành có chút không vui.

Nghiêm Mẫn Hành lạnh giọng mở miệng nói: "Cậu qua đây làm cái gì?"

Nghiêm Tu Lãng lập tức tỏ ra sợ hãi, "Anh, anh cả. Không, không có gì cả, em chỉ tới xem một chút thôi."

Nếu ở Tinh Kỳ Entertainment lúc này chỉ có CEO Lưu Hồng Chấn thì anh còn có thể lấy danh nghĩa cậu hai Nghiêm gia, và cả thân phận cổ đông nhỏ để yêu cầu tăng cấp độ hợp đồng cho Hạ Gia Ngôn lên, đồng thời cung cấp cho anh ta một chút tài nguyên.

Nhưng hôm nay Nghiêm Mẫn Hành cũng ở đây. Ở tập đoàn Nghiêm thị, anh ta mới đúng là đại cổ đông thực sự của Tinh Kỳ Entertainment.

Nghiêm Mẫn Hành chỉ cần nói một câu không thể thì dù anh có muốn tranh thủ cho Hạ Gia Ngôn những thứ kia cũng không thể làm được, cho nên lần này chắc chắn không thể mở miệng.

Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng lườm Nghiêm Tu Lãng một cái, nhàn nhạt nói một câu: "Lớn tuổi như vậy mà còn không biết ứng xử? Hay là mắt cậu bị mù, chỉ nhìn thấy mỗi tôi, không thấy Dương Dương nhà tôi cũng ở đây à?"

Về phần cái người đi bên cạnh Nghiêm Tu Lãng, hình như chính là thanh niên mà anh từng gặp mặt ở Quán cơm thân mật của lão Ngô một lần, người này có quan hệ không tốt với Hạ Tuyên Dương nên Nghiêm Mẫn Hành thực sự cũng chẳng buồn nể mặt.

Nghiêm Tu Lãng ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên Dương một cái, sau đó cực nhanh đã dời ánh mắt đi, nhẫn nhịn, kêu lên một tiếng: "Chị dâu."

Hạ Tuyên Dương thân là một nam tử hán, một lão công, nên rất là không thích người khác gọi mình với những xưng hô nữ tính, ví dụ như là "Cô cả" hay là "Chị dâu" gì đó.

Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Tu Lãng vừa không tình nguyện mà vừa kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi anh một tiếng "Chị dâu", không thể không nói, anh cũng cảm thấy khá là thoải mái.

Hạ Tuyên Dương cười híp mắt đáp lại một tiếng: "Ài, chào buổi sáng em trai, em trai ăn cơm chưa?"

Nghiêm Tu Lãng: ...

Đã mười giờ hơn rồi, giờ này ai còn chưa ăn cơm chứ!

Hạ Tuyên Dương chỉ cố ý muốn gọi anh một tiếng "Em trai" mà thôi.

Bị một thiếu niên nhỏ hơn mình mấy tuổi, trước đây không lâu, còn từng nảy sinh một vài cảm xúc tình cảm mập mờ với người ta gọi là em trai, trong lòng Nghiêm Tu Lãng vừa cảm thấy xấu hổ, mà vừa cảm thấy phiền muộn.

Một suy nghĩ âm u nào đó chợt bốc lên kêu gào vô cùng dữ dội trong đầu anh ——..

Nhưng ngoài mặt Nghiêm Tu Lãng cũng không dám biểu hiện ra, chỉ có thể uất ức nói một câu: "Ăn rồi ạ, cảm ơn chị dâu đã quan tâm."

Nghiêm Mẫn Hành không tiếp tục nhìn về phía Nghiêm Tu Lãng nữa, mà quay ngược lại nói với Lưu Hồng Chấn, Trần Xuyên, còn cả hai vị luật sư kia: "Tất cả văn kiện đã chuẩn bị xong chưa? Nếu xong thì bắt đầu đi."

Lưu Hồng Chấn vội nói: "Hợp đồng cấp S mà Hạ tiên sinh cần đã chuẩn bị xong."

Trần Xuyên cũng nói theo: "Mấy phần văn kiện khác cũng đã chuẩn bị xong."

Hai vị luật sư cùng gật đầu.

Về phần Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn thì hoàn toàn bị bỏ lơ ở một bên.

Mai Hân đi theo sau Lưu Hồng Chấn, cô cẩn thận quan sát thái độ giữa Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra được cái gì cả.

Nhưng từ hành động trao cổ phần vô cùng hào phóng của Nghiêm Mẫn Hành dành cho Hạ Tuyên Dương thì cô cũng hiểu được, quan hệ của hai người hẳn là rất không tệ.

Đầu tiên, Hạ Tuyên Dương mở văn kiện hợp đồng cấp S kia ra xem.

Mai Hân tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Chị đã xem qua rồi, không có bất kỳ hố ngầm nào cả. Nếu như em không yên lòng thì có thể bảo luật sư Nghiêm gia nhìn lại một lần nữa."

Hạ Tuyên Dương chỉ nhìn tỉ lệ phân chia 90%, còn cả việc hàng năm cam đoan sẽ cho anh đóng một vai nhân vật chính, ba bài hát chất lượng tốt đơn ca, đại ngôn không hạn định công ty tranh thủ tới mà anh có quyền ưu tiên lựa chọn trong cái hợp đồng cấp S kia thì đã cảm thấy đây chắc chắn không có hố ngầm, thực sự là hậu đãi đến mức không thể hậu đãi hơn.

Hơn nữa, dù là bất kỳ công việc gì thì cũng coi ý nguyện cá nhân của anh là ưu tiên hàng đầu, không có bất kỳ nghĩa vụ cưỡng chế nào cả.

Cho dù anh không muốn tiếp nhận bất kỳ lời mời nào thì tiền lương gốc của anh cũng có hai vạn một tháng, thời hạn hợp đồng là mười năm.

Ngoài ra, nếu anh đơn phương muốn hủy hợp đồng, thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng đã được thanh lý, chỉ có trên danh nghĩa là một trăm vạn.

Tâm trạng Hạ Tuyên Dương lúc này hơi phức tạp, hợp đồng này sợ là còn hơn Nghiêm Tu Lãng một bậc.

Nhưng mà, nếu anh đã dự định là sẽ kéo dài mối quan hệ với Nghiêm Mẫn Hành thật dài lâu thì dù có nhận chút lợi ích này cũng không có gì đáng để nói cả, nói cho cùng thì anh ở ngành giải trí kiếm được bao nhiêu, vẫn được quyết định bởi chính thành tích của anh.

Nếu cứ đẩy tới đẩy lui thì lại cho thấy anh là người không phóng khoáng.

Trần Xuyên còn nói thêm: "Hạ tiên sinh, nếu ngài còn có chỗ nào không hài lòng hoặc là còn có bất kỳ yêu cầu gì thì đều có thể nhắc đến ở đây."

Hạ Tuyên Dương: "Không có gì hết, tôi cảm thấy rất tốt."

Nói xong, anh cầm bút lên, ký tên lên trên đó.

Một bên khác, Hạ Gia Ngôn đứng ở bên cạnh Nghiêm Tu Lãng thì đang rất là hoảng hốt.

Không ngờ, cái người ngồi ở trên xe lăn, có quan hệ thân mật với Hạ Tuyên Dương kia căn bản không phải là "Thế thân" của Nghiêm Tu Lãng, mà là anh cả của Nghiêm Tu Lãng, người cầm quyền đương nhiệm của Nghiêm gia.

Mà Hạ Tuyên Dương và đối phương lại là người yêu của nhau?

Có thể khiến cho Nghiêm Tu Lãng phải gọi là "Chị dâu" như thế, cho dù còn chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn thì hẳn là cũng đã gặp gia trưởng rồi.

Mà anh, rõ ràng cũng không kém hơn Hạ Tuyên Dương bao nhiêu. Về phương diện thực lực, lúc trước anh luôn ưu tú hơn Hạ Tuyên Dương, nhưng chỉ có thể lặng lẽ làm mấy thủ đoạn hạ dược thì mới có thể có được Nghiêm Tu Lãng.

Nhưng mà khi anh hữu ý vô ý nhắc tới cuộc sống hôn nhân với vẻ rất chờ mong thì Nghiêm Tu Lãng lại giả bộ như không nghe thấy gì cả, rất hiển nhiên, anh ta không có ý định cưới anh bây giờ.

Cái người tên Lý Vạn Phi kia mặc dù rất buồn nôn, nhưng có câu nói anh ta nói rất đúng, anh có lẽ chỉ có thể dựa vào việc mang thai đứa con của Nghiêm Tu Lãng thì mới có thể đi vào được cửa Nghiêm gia.

Nói Hạ Gia Ngôn không thất vọng chắc chắn là nói dối, nhưng khi nghe thấy Nghiêm Tu Lãng muốn tăng cấp hợp đồng cho anh lên cấp A, còn muốn cho anh rất nhiều tài nguyên tốt thì chút thất vọng trong đáy lòng Hạ Gia Ngôn lập tức tan mất. Đường đi anh chọn là đúng, chỉ cần trở thành người yêu của Nghiêm Tu Lãng thôi thì anh đã có thể có được rất nhiều lợi ích mà trước giờ anh đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng mà hôm nay, ở chỗ này nhìn thấy Hạ Tuyên Dương, tâm tình vốn đang rất tốt của Hạ Gia Ngôn lúc này đã không còn sót lại chút gì cả.

Anh leo lên được cậu hai Nghiêm thị một người không có thực quyền, còn Hạ Tuyên Dương lại leo lên được cậu cả của Nghiêm thị, người cầm quyền của Nghiêm gia, anh cũng phải theo Nghiêm Tu Lãng gọi anh ta là chị dâu.

Nghiêm Tu Lãng đã hứa hẹn sẽ nâng cấp hợp đồng lên cho anh, nhưng đến nơi này lại không dám nhắc đến, còn Hạ Tuyên Dương thì rất dễ dàng lấy được hợp đồng cấp S, cho dù không nhìn thấy nội dung thì Hạ Gia Ngôn cũng có thể đoán được hợp đồng này nhất định vô cùng hậu đãi.

Nhưng mà đây còn chưa phải là sự bất ngờ lớn nhất.

Hạ Tuyên Dương ký xong hợp đồng cấp S, hai vị luật sư bên cạnh liền cầm thêm hai phần văn kiện đi lên trước.

"Hạ Tuyên Dương tiên sinh, đây là sách chuyển nhượng 5% cổ phần trên danh nghĩa của Nghiêm Mẫn Hành tiên sinh ở Tinh Kỳ Entertainment chuyển cho ngài, mời ngài xem qua. Nếu ngài xác nhận cổ phần chuyển tặng này thì mời ngài kí tên ở chỗ này."

"... Đây là sách chuyển nhượng 8% cổ phần trên danh nghĩa của lão tiên sinh Nghiêm Hồng Chí..."

Hạ Tuyên Dương cả kinh nói: "Hả? 5 và 8? Tôi không nghe lầm đấy chứ? !"

Anh quay đầu, ý như muốn hỏi nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành hời hợt nói: "Đây chỉ là tiền tiêu vặt tôi và ông nội cho em, em cứ cầm đi."

Tiền tiêu vặt??

Không hổ là người có tiền tùy hứng? 13% cổ phần nói đưa là đưa!

Mấu chốt là, vị Nghiêm Tu Lãng tiên sinh là em ruột cùng cha khác mẹ thân của anh ta đang đứng ở một bên, hình như cũng chỉ có 5% cổ phần của Tinh Kỳ Entertainment thôi...

Hạ Tuyên Dương vốn cho rằng, Nghiêm Mẫn Hành chỉ cho anh khoảng 1, 2% cho có thôi, không ngờ lại cho nhiều như thế.

Anh nhỏ giọng hỏi Trần Xuyên: "Trần trợ lý, tôi có thể hỏi một chút là 13% cổ phần, hàng năm chia hoa hồng thì có khoảng bao nhiêu được không?"

Trần Xuyên mỉm cười nói: "Chuyện này ngài phải hỏi Lưu Tổng."

Lưu Hồng Chấn hơi mập mạp như tìm được một cơ hội để nịnh nọt, lập tức cẩn thận giới thiệu cho Hạ Tuyên Dương về lợi nhuận lãi ròng mấy năm trước của Tinh Kỳ Entertainment.

Hạ Tuyên Dương tính toán một chút, lập tức yên tâm: "Một năm cũng chỉ có mấy ngàn vạn, quả thực không phải quá nhiều. Thẻ tín dụng phụ mà anh Hành cho tôi, hạn mức mỗi tháng đã là con số này rồi!"

Nói xong, Hạ Tuyên Dương sảng khoái ký tên lên hai phần văn kiện.

Một năm mấy ngàn vạn hoa hồng, nghe thì không nhiều, nhưng nó hay ở chỗ là không cần làm gì, chỉ cần nằm cũng có thể lấy tiền, công ty phát triển càng tốt thì mức này sẽ càng ngày càng nhiều.

Quan trọng nhất chính là có thể có quyền nói chuyện nhất định trong công ty, có thể lấy một vài tài nguyên chất lượng tốt ưu tiên bố trí cho mình.

Hạ Tuyên Dương chọn thừa thì mới đến các nghệ sĩ khác chọn.

Bây giờ Hạ Tuyên Dương có 13% cổ phần, nên bậc ưu tiên chọn lựa tài nguyên của anh trong công ty, đến cả Nghiêm Tu Lãng cũng phải xếp ở phía sau của anh.

Nghiêm Tu Lãng vẫn luôn yên tĩnh đứng ở bên cạnh như một bình hoa, mục đích ở lại cũng là vì muốn xem xem rốt cuộc Hạ Tuyên Dương được chuyển tặng bao nhiêu cổ phần liền không nhịn được mở miệng hỏi: "Anh cả, sao ông nội lại đồng ý chuyển toàn bộ 8% cổ phần cho anh ta?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Cậu không phục?"

Nghiêm Tu Lãng đương nhiên không phục, lúc trước khi anh vào ngành giải trí, cũng từng nghĩ tới 8% cổ phần ở Tinh Kỳ Entertainment trên tay ông cụ Nghiêm, còn cố ý đòi cụ ông.

Không cầu cho anh hết, nhưng có thể cho anh tầm 1, 2% cũng là tốt rồi.

Ai ngờ ông cụ Nghiêm chẳng những không đồng ý, mà còn dạy dỗ anh một trận, nói anh còn quá trẻ mà đã nghĩ đến việc ăn bám, đã cho anh 5% rồi mà anh còn không biết đủ.

Kết quả, chỉ chớp mắt, ông cụ Nghiêm đã đem 8% cổ phần này đưa hết cho một người khác họ là Hạ Tuyên Dương!

Nghiêm Tu Lãng đố kị đến mức đỏ ngầu cả mắt, anh không tức vì phần hoa hồng một năm mấy ngàn vạn kia, mà là vì ý nghĩa biểu tượng của đống cổ phần này.

Ông cụ Nghiêm còn ưu ái một người ngoài như Hạ Tuyên Dương hơn cả cháu trai ruột của ông ấy là anh!

Nghiêm Tu Lãng tức giận bèn không nhịn được nói: "Đúng vậy, em không phục, tại sao, em mới đúng là cháu trai ruột của ông mà!"

Anh xuất thân con riêng, nên trước sáu tuổi không được gặp mặt ông cụ Nghiêm, ở trong mắt ông cụ Nghiêm, một đứa cháu riêng là anh có địa vị thua xa cháu ruột mà ông tự tay nuôi lớn là Nghiêm Mẫn Hành thì anh cũng không nói làm gì, nhưng vì sao đến cả một nam thê mà Nghiêm Mẫn Hành cưới vào để xung hỉ mà anh cũng không sánh nổi?

Nghiêm Mẫn Hành thản nhiên nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: "Không phục thì cũng phải kìm nén cho tôi!"

Anh nhìn về phía Trần Xuyên: "Mau đuổi mấy người không có phận sự gì ra ngoài đi."

Vừa rồi không đuổi người, thứ nhất là vì Nghiêm Mẫn Hành còn muốn quan sát xem Hạ Tuyên Dương có còn "Dư tình chưa hết” với Nghiêm Tu Lãng hay không, kết quả lại phát hiện, thái độ Hạ Tuyên Dương đối đãi với Nghiêm Tu Lãng, chẳng những không nói tới việc "Dư tình", mà thậm chí còn có chút căm ghét.

Thứ hai, cũng là muốn Nghiêm Tu Lãng có thể nhìn thấy anh coi trọng Hạ Tuyên Dương đến cỡ nào, cùng để Nghiêm Tu Lãng hiểu rõ được anh có thể cho Hạ Tuyên Dương những thứ mà anh ta căn bản không cho được.

Đừng tưởng rằng anh không thấy được ý đồ trong ánh mắt tự cho là che dấu rất khá của Nghiêm Tu Lãng khi nhìn Hạ Tuyên Dương.

Cả tiểu minh tinh mà Nghiêm Tu Lãng mang theo bên cạnh kia nữa, ánh mắt khi nhìn về phía Hạ Tuyên Dương cũng tràn đầy đố kỵ.

Vậy thì phải cho anh ta nhìn thật kỹ, dù có đố kỵ với Hạ Tuyên Dương đến cỡ nào, thì thứ mà Hạ Tuyên Dương có anh ta vĩnh viễn cũng không thể có được.

Trần Xuyên lập tức lên tiếng: "Vâng."

Sau đó bước nhanh đi đến trước mặt Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn: "Cậu hai, còn cả vị tiên sinh này nữa, xin lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo an đó."

Trên mặt Nghiêm Tu Lãng lúc trắng lúc xanh, nhưng anh ta biết, Nghiêm Mẫn Hành xưa nay chưa bao giờ nể mặt anh ta cả.

Nghiêm Tu Lãng xoay người rời đi, không thèm để ý đến Hạ Gia Ngôn.

Hạ Gia Ngôn ngẩn người, vội vàng bước nhanh theo.

Vị ngồi ở trên xe lăn kia không phải là anh cả của Nghiêm Tu Lãng sao? Vì sao người đó còn thân với người yêu là Hạ Tuyên Dương hơn cả em ruột của mình vậy?

Nghiêm gia với Hạ Gia Ngôn mà nói là một nơi quá cao không thể leo tới, anh chỉ biết là phía trên Nghiêm Tu Lãng có một người anh trai, đến cả việc hai người là anh em cùng cha khác mẹ anh cũng không rõ.

Trong thang máy, là một bầu không khí yên tĩnh rất là lúng túng.

Chờ ra khỏi thang máy, lên trên xe, Hạ Gia Ngôn mới hỏi cái vấn đề mà anh đang muốn biết nhất kia ra lời: "Hạ Tuyên Dương là người yêu của anh trai anh sao? Nhưng lúc trước cậu ta rõ ràng thích anh Lãng mà..."

Nghiêm Tu Lãng cảm thấy Hạ Gia Ngôn thật sự là hết chuyện để nói rồi.

Đúng vậy, ban đầu người Hạ Tuyên Dương thích rõ ràng là anh.

Thế nhưng bởi vì mẹ của anh cố ý tác hợp, biến anh ta thành nam thê xung hỉ của Nghiêm Mẫn Hành, nhưng chẳng những không thể khiến cho Nghiêm Mẫn Hành khó chịu, mà còn giúp cho bệnh của Nghiêm Mẫn Hành khá hơn.

Bây giờ người trong lòng hoảng hốt, ngược lại lại biến thành anh.

Nghiêm Tu Lãng bực mình quát lên: "Có thể yên lặng một chút không? Không nói lời nào không ai bảo cậu là câm điếc đâu!"

Hạ Gia Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tu Lãng phẫn nộ như thế, anh cẩn thận từng li từng tí rụt thân thể lại, không còn dám nói một câu nào nữa.

Những suy nghĩ về việc anh ta sẽ là một người yêu ôn nhu kiên nhẫn, ra tay hào phóng, trong nháy mắt đã mất tất cả.

Mẹ nó, còn không bằng Lý Vạn Phi, chí ít anh dùng miệng và tay cho Lý Vạn Phi xong... Lý Vạn Phi còn chuyển lại cho anh mười vạn tệ qua Wechat.

Hạ Gia Ngôn rụt thân thể lại, lấy điện thoại ra, mở Wechat nhìn một chút.

Tối hôm qua anh chỉ lo điên loan đảo phượng với Nghiêm Tu Lãng, sáng nay, lúc trước khi đi vào phòng làm việc CEO của Tinh Kỳ Entertainment cũng vẫn luôn anh anh em em, nên đã mất một khoảng thời gian không vào xem tin tức.

Sau đó, Hạ Gia Ngôn liền thấy một nhóm, gần như tất cả đều đang thảo luận về Hạ Tuyên Dương.

Cái gì, Hạ Tuyên Dương cướp vai diễn của Đào Thư? Phía sau còn có một vị kim chủ không thể nói?

Cái dưa này anh cũng biết, anh vừa nhìn thấy hiện trường trực tiếp luôn rồi, kim chủ của Hạ Tuyên Dương chính là Nghiêm Mẫn Hành!

Cái gì, đuôi cá nhân tạo đẹp nhất của Hạ Tuyên Dương? Đẹp hơn nữa thì thế nào, không phải là đều là giả sao, có hơn được đuôi cá thật của anh không? Mà anh còn là một nhân ngư cấp A vô cùng hiếm có nữa đó!

Còn có hai cái hotsearch về Hạ Tuyên Dương đã bị xóa đi... Chắc chắn cũng là do Nghiêm Mẫn Hành làm!

Hạ Tuyên Dương thật sự là may mắn, thế mà có thể trèo lên được vị người cầm quyền của Nghiêm thị Nghiêm Mẫn Hành này!

Đầu Hạ Gia Ngôn lúc này toàn là những suy nghĩ u ám, anh dự định sẽ đăng nhập vào Weibo của mình, gợi ra chuyện kim chủ phía sau Hạ Tuyên Dương chính là Nghiêm Mẫn Hành.

Kết quả, anh vừa mới mở Weibo ra thì lại bị out ra.

Sau khi đăng nhập nhiều lần mới có thể thành công.

Sao lại lag như thế nhỉ, chẳng lẽ trên hotsearch lại có chuyện gì kinh thiên động địa nữa sao?

Hạ Gia Ngôn vô thức mở hotsearch ra.

Kết quả vừa vào đã thấy đập vào mắt hotsearch đầu tiên: Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành công khai giấy chứng nhận kết hôn [ bạo ]

Cái gì, Nghiêm Mẫn Hành không phải là kim chủ của Hạ Tuyên Dương, mà là bạn đời hợp pháp danh chính ngôn thuận của anh ta?

Cả người Hạ Gia Ngôn tựa như cũng bị lag theo, đầu óc trống rỗng.

Vì sao, vì sao, thứ mà anh hao tổn tâm cơ luồn cúi muốn có được lại không đạt được, mà Hạ Tuyên Dương không cần cố gắng gì thì cái gì cũng có?

Anh chỉ nhìn thấy được sự cố gắng của mình, còn những gì người khác lấy được đều coi như là may mắn.

-

Sau khi Hạ Tuyên Dương ký xong văn kiện chuyển nhượng cổ phần, liền tiện thể ký thêm mấy văn kiện chuyển nhượng liên quan đến căn hộ trên tầng cao nhất Hương Giang Uyển mà Nghiêm Mẫn Hành đứng tên trao cho anh.

—— Đây là căn hộ mà trước kia anh đã đồng ý khi cùng giường chung gối với Nghiêm Mẫn Hành, Nghiêm Mẫn Hành đã hứa hẹn cho anh, không cần thì rất phí.

Đuôi cá bị sờ soạng nhiều lần như vậy, cũng nên lấy phí vất vả chứ!

Toàn bộ quá trình chỉ có mười mấy phút, thế là Hạ Tuyên Dương từ một người giàu bình thường biến thành một người giàu trung cấp.

Sau khi Hạ Tuyên Dương ký xong tất cả văn kiện thì những người khác đã đi trước, chỉ để lại Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương, còn cả Mai Hân ở lại để tổ chức họp, một là thương lượng chuyện công khai, hai là chuyện liên quan tới chương trình giải trí yêu đương kia.

Hạ Tuyên Dương bị Mai Hân thúc giục, vội vàng đăng chuyện công khai của anh và Nghiêm Mẫn Hành lên trên Weibo.

Chương trình giải trí yêu đương kia nhất định là sẽ lên, nhưng hiện tại có người cố ý mua hotsearch hắc anh, nên chuyện công khai nhất định phải làm sớm.

Hạ Tuyên Dương cũng không để ý thời gian trước khi công bố, anh nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Ảnh trước khi chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn và sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn hình như đã được Trần Xuyên dùng điện thoại chụp rồi."

Lúc ấy, Trần Xuyên chụp giấy chứng nhận kết hôn, chẳng qua là vì cảm thấy có một xác suất rất nhỏ có thể sẽ dùng tới.

Không ngờ, hôm nay lại dùng tới thật.

Hạ Tuyên Dương thúc giục: "Vậy còn chờ gì, chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, hôm nay chúng ta hãy công khai đi!"

Nghiêm Mẫn Hành cưng chiều nói: "Được, đều nghe Dương Dương hết."

Thế là, mấy phút sau.

Trên weibo năm trăm vạn fan hâm mộ của Hạ Tuyên Dương.

"Giới thiệu một chút, đây là vị nhà tôi. Nghiêm Mẫn Hành"

Sau khi chứng nhận, Nghiêm Mẫn Hành cũng không nói gì về tin tức này, chỉ có tài khoản weibo có ngàn vạn fan hâm mộ của anh là chia sẻ một bài đăng, "Giới thiệu một chút, đây là vị nhà tôi. Hạ Tuyên Dương."

Hình minh hoạ 1: Giấy chứng nhận kết hôn, chỉ lộ ra tính danh và ngày kết hôn của hai người.

Hình minh hoạ 2: Hai người ở trong hậu hoa viên nhà chính biệt thự Nghiêm gia uống trà chiều, sau khi Nghiêm Mẫn Hành chụp rất nhiều bức ảnh riêng cho một mình Hạ Tuyên Dương thì còn nhờ người làm vườn chụp cho hai người bọn họ một bức ảnh chụp chung duy nhất.

Trên mặt hai người đều có ý cười.

Người đàn ông trên xe lăn anh tuấn tuấn mỹ, thiếu niên đứng sau lưng anh diễm lệ khoa trương, tựa như thiên địa tạo nên một đôi bích nhân.

Mai Hân không hiểu hỏi lại: "Vì sao giấy chứng nhận cho giấy đăng ký kết hôn của hai người lại bị mã hóa vậy?"

Hạ Tuyên Dương trầm mặc một hồi, mới nói: "Bởi vì khi đó bọn em đều không thích nhau, ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn là chia nhau ra chụp rồi bảo người ta hợp thành."

Nghiêm Mẫn Hành cũng không ngờ, đối tượng kết hôn mà mình lúc trước còn không muốn chụp giấy chứng nhận kết hôn cùng nhau, vào ngày hôm nay lại đi đến tình trạng như vậy.

Anh luôn cảm thấy, Hạ Tuyên Dương hiện tại, và người trước kia cùng anh nhận giấy chứng nhận kết hôn là hai người hoàn toàn khác nhau.

Mà anh cũng rất xác định, người mình thích chính là Dương Dương hiện tại.

Nghiêm Mẫn Hành ho nhẹ một tiếng: "Hay là hôm nào rảnh chúng ta đi làm lại đi? Giấy chứng nhận kết hôn chỉ cần báo mất là sẽ có thể bổ sung, đến lúc đó thì dùng ảnh chụp mới."

Hạ Tuyên Dương: "Cứ chờ đi, chờ đến khi em cảm thấy cho dù anh biến thành kẻ nghèo hèn, anh không có một đồng nào, mà em vẫn nguyện ý kết hôn với anh thì chúng ta lại đi chụp giấy chứng nhận kết hôn bổ sung sau."

Nghiêm Mẫn Hành hiểu rõ ý của Hạ Tuyên Dương, tiểu nhân ngư của anh hiện tại vẫn chỉ có một chút yêu thích đối với anh, còn lâu mới đạt được cái gọi là yêu.

Nếu không phải bởi vì cơ duyên xảo hợp, hai người phải kết hôn, Hạ Tuyên Dương bất ngờ biến thành nhân ngư, cần một người đủ cường đại để hộ giá hộ tống thì bọn họ có lẽ sẽ không công khai tin tức kết hôn đâu.

Nghiêm Mẫn Hành cười nói: "Khả năng này hơi khó đó, tôi không thể biến thành kẻ nghèo hèn được, nhưng mà, tôi sẽ cố gắng cho em nhiều thứ khác, tranh thủ thay thế vị trí tiền của tôi ở trong lòng em."

Hạ Tuyên Dương cũng hiểu rõ ý của Nghiêm Mẫn Hành.

Người này biết, trước kia mình đồng ý kết hôn, hoặc nói đúng hơn là không ly hôn, là bởi vì Hạ gia còn cần tiền của Nghiêm gia.

Nhưng mà Nghiêm Mẫn Hành không ngại, định dùng thân thể của mình để quyến rũ anh hay sao... Chắc anh ta có ý như vậy?

Hạ Tuyên Dương bụm mặt nói: "Cái gì vậy, vợ đừng nói lung tung nữa, chị Mai vẫn còn ở đây đó."

Nghiêm Mẫn Hành: "Được, vợ Dương Dương đã thẹn thùng rồi thì chúng ta trở về rồi hẵng nói sau."

Cái gì, hai người này ân ái như thế, vậy mà lúc trước kết hôn lại chỉ vì tiền thôi sao?

Hơn nữa, cả hai đều gọi đối phương là vợ, đang chơi trò chơi tình thú gì vậy nhỉ? !

Hạ Tuyên Dương lại dám gọi Nghiêm tổng là vợ! Nghiêm tổng còn không tức giận! !

Mặt Mai Hân không chút thay đổi, nói: "... Hai người có thể tiếp tục coi như tôi không tồn tại."

Trong khi hai người này vẫn còn đang phát cơm chó thì trên Weibo, đang nổ tung trời.

"Nghiêm Mẫn Hành? Là một trong năm vị đại lão trên bảng tài phú đó sao? Thật là đáng sợ!"

"Trước kia bị đám antifan dụ dỗ, thiếu chút nữa tôi thật sự cho rằng Hạ Tuyên Dương được bao nuôi rồi, đúng là tự vả mặt. Ở chỗ này, tôi xin nói một tiếng xin lỗi."

"Có lỗi với 1"

"Có lỗi với 10086"

"Tiền đồ bé Dương của tôi, mẹ còn tưởng rằng đến cả một đại ngôn con cũng không có, ai ngờ con lại vô thanh vô tức gả vào nhà quyền thế, thành con dâu nhà quyền thế luôn rồi!"

"Đại ngôn? A, chồng của Dương Dương chúng ta không thiếu tiền, biệt thự một lần mua hai căn, phu phu hai người ở một căn, mấy con chó mèo nuôi được ở một căn."

"Nhẹ nhàng, thân là fan vợ của Dương Dương, tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhàng. Thực sự không ngờ, tôi có thể có chung một chồng với Nghiêm tổng."

"Chỉ có một mình tôi là cảm thấy ghen tị vì Nghiêm tổng có thể hưởng thụ được phúc lợi nhìn Dương Dương mặc trên mình đuôi cá màu băng lam mộng ảo kia sao? Nếu như có thể, tôi muốn được xuyên hồn vào người Nghiêm tổng (cực kỳ lớn tiếng)!"

"Tỷ tỷ à, ai mà lại không muốn cơ chứ! Huhuhu! Đố kị khiến cho tôi sắp đui mù con mắt luôn rồi!"

"Ai cũng nghĩ như lầu trên hết đó!"