Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 31

Hạ Tuyên Dương hơn bảy giờ mới tan tầm, lúc trở lại nhà chính Nghiêm gia thì đã hơn tám giờ.

Ông cụ Nghiêm lớn tuổi, ba bữa cơm phải đúng hạn nên đã ăn rồi.

Nhưng mà tối nay ông không đến chỗ lão Trương đánh cờ nữa, mà ở trong nhà chờ Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương trở về.

Ông cụ Nghiêm đã biết chuyện Hạ Tuyên Dương phân hoá thành nhân ngư, nhưng từ sau khi anh phân hoá thành công, ông còn chưa được gặp Hạ Tuyên Dương lần nào.

Hạ Tuyên Dương vừa vào cửa thì đã thấy ông cụ Nghiêm đang ngồi ở trong đó vừa ngâm chân, vừa xem tivi, dùng thùng ngâm chân mà trước kia Hạ Tuyên Dương tặng.

Chào hỏi xong, Hạ Tuyên Dương có chút xấu hổ nói: "Ông nội, nếu ông không thích cái thùng ngâm chân này thì có thể không dùng cũng được."

Anh lúc ấy vừa mới xuyên qua thế giới này không lâu, nghĩ đến việc mình và Nghiêm Mẫn Hành chẳng mấy chốc sẽ ly hôn, cho nên lúc mua món quà cho bọn họ anh cũng không để tâm lắm.

Ông cụ Nghiêm cao hứng nói: "Thích, ta rất là thích, gần đây mỗi lúc trời tối ta đều dùng cái thùng ngâm chân hữu dụng này! Chất lượng giấc ngủ từ đó cũng khá hơn một chút! Đúng rồi, A Hành, cái thùng ngâm chân mà con để quên ở nhà, nhớ là mang về Hương Giang Uyển nghe chưa, có rảnh thì phải ngâm, đừng cô phụ tấm lòng thành của Tiểu Dương."

Nghiêm Mẫn Hành: "..."

Nhớ tới cái thùng ngâm chân màu hồng phấn mà Hạ Tuyên Dương tặng cho mình, khóe miệng anh không khỏi giật giật mấy cái.

Nhưng mà không giống với trước kia, lúc vừa nhận được thùng ngâm chân, trong lòng anh còn tràn đầy kháng cự, đã định lặng lẽ ném đi, thì anh của hiện tại, lại cảm thấy rất là yêu thích món quà này. Đây chính là món quà đầu tiên mà Hạ Tuyên Dương tặng cho anh mà!

Chỉ là cái thùng ngâm chân mà Hạ Tuyên Dương mua chỉ dành cho một người, quá nhỏ, anh phải sai người mua cái thùng ngâm chân hai người, lần sau anh sẽ ngâm cùng với tiểu nhân ngư nhà anh.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Vâng ạ, lần này con sẽ nhớ mang về."

Hạ Tuyên Dương ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ phía phòng ăn bên kia bay ra, ở trên xe đã ăn một vài món ăn lót bụng, lúc này bụng anh lại bắt đầu kêu rột rột.

Nghiêm Mẫn Hành cách gần đó, nghe được, bèn nói: "Ông nội, con và Dương Dương đi ăn cơm chiều trước."

Ông cụ Nghiêm: "Được, được, các con mau đi đi, dì Vương vừa mới làm nóng thức ăn rồi đó."

Ngồi vào trước bàn ăn, Hạ Tuyên Dương vừa hưởng dụng mỹ thực, vừa hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, sao anh biết em tan tầm lúc nào?"

Thời gian quay phim hiện tại của anh rất không cố định, sớm năm sáu giờ, mà trễ thì có thể bảy giờ, thỉnh thoảng còn phải quay đêm.

Nghiêm Mẫn Hành nói rất là rõ ràng: "Buổi chiều, tôi bảo Trần Xuyên bàn bạc với nhà sản xuất đoàn làm phim của các em, nói là sẽ dùng danh nghĩa Tinh Kỳ Entertainment để thêm vào đoàn làm phim một khoản đầu tư nhỏ, chỉ hi vọng đạo diễn Trần về sau quay phim cứ từ từ chậm rãi, tỉ mỉ công việc, không cần vì vấn đề kinh phí không đủ mà đẩy nhanh tốc độ, tiện thể, còn bảo bọn họ mỗi ngày gửi một phần hành trình quay phim của đoàn làm phim đến cho anh."

Hạ Tuyên Dương: "... Một khoản đầu tư nhỏ là bao nhiêu?"

Nghiêm Mẫn Hành hời hợt nói: "Không nhiều, cũng chỉ có hai ngàn vạn mà thôi."

Hạ Tuyên Dương: ... Còn ‘mà thôi’? !

Đây chắc chắn là hành động bình thường của một bá tổng rồi! Có tiền là sẽ tùy hứng như vậy!

Hạ Tuyên Dương ngẫm lại cát-sê hai ba vạn của mình khi diễn thế thân cho Thẩm Thiều Quang, với cả ký hợp đồng diễn nam năm Mạnh Tây Du này nữa. Bởi vì phần diễn tăng thêm không ít, cộng thêm được lộ mặt nên cát-sê tăng lên hai mươi vạn.

Hai phần công việc gộp lại với nhau sẽ mất gần một tháng là quay xong, anh là người mới, có thể nhận được con số này đã là rất không tệ rồi.

Nhưng mà thuế quay phim còn phải phân cho công ty tám phần...Vậy là số tiền mà Hạ Tuyên Dương có thể cầm tới tay, có lẽ cũng chỉ có ba bốn vạn.

Không sai, anh mặc dù đã kết hôn với Nghiêm Mẫn Hành, nhưng hợp đồng mà anh và Tinh Kỳ Entertainment ký kết thì vẫn là hợp đồng người mới cấp C, chỉ có thể nhận được hai phần hoa hồng.

Ba bốn vạn tệ, còn chưa đủ để anh đi đến Quán cơm thân mật của lão Ngô ăn bữa ăn tiếp theo đâu!

Hạ Tuyên Dương đang gặm sườn kho chợt dừng một chút, đột nhiên cảm thấy đồ ăn dì Vương làm không còn ngon nữa!

Anh ai oán nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành, thật sự giống như là đang nhìn một thiếu phụ bại gia.

Nghiêm Mẫn Hành không biết vì sao Hạ Tuyên Dương không vui, nhưng mà nhớ tới lúc gặp lại ở khách sạn trước kia, thiếu niên đã dùng vẻ mặt như là đương nhiên đòi "Tiền tiêu vặt" từ anh.

... Có lẽ thiếu niên cảm thấy anh tiêu tiền bậy bạ?

Nghiêm Mẫn Hành: "Lát nữa tôi sẽ nhờ người ta đổi cái hạn mức tấm thẻ phụ trên tay em cho giống như là chủ thẻ của tôi, mỗi tháng ba ngàn vạn. Nếu em muốn tiền mặt thì cũng có thể đến lấy của tôi bất cứ lúc nào."

Trước kia anh chỉ coi Hạ Tuyên Dương là một người vợ trên danh nghĩa, một tháng cho một trăm vạn tiền tiêu vặt, cộng thêm một cái thẻ tín dụng phụ hạn mức một trăm vạn, lúc đó Nghiêm Mẫn Hành cảm thấy đã đủ.

Anh là một thương nhân có đầu óc, cho dù không thiếu tiền thì cũng sẽ không lãng phí tiền vào những chuyện không cần thiết.

Mà bây giờ không giống như trước nữa, anh đã coi Hạ Tuyên Dương là bạn đời chân chính của mình, vậy chỉ cần là anh có thì Hạ Tuyên Dương đều có thể tùy tiện sử dụng.

Hạ Tuyên Dương nhớ tới lời Thẩm Thiều Quang và đạo diễn Trần khuyên nhủ mình, đó là ngoại trừ tình cảm ra thì danh lợi cũng rất quan trọng.

Anh hiện tại đã đặt Nghiêm Mẫn Hành vào vị trí của một người vợ, thân là một người đàn ông có cốt khí, sao anh có thể yên tâm thoải mái mà tiêu tiền của vợ mình chứ?

Kiếm tiền quả thực cũng vô cùng quan trọng!

Không cần thân gia trăm tỷ, nhưng ít ra trình độ nuôi sống gia đình anh cũng phải có.

Chuyện gì có thể chiếm được hời, anh vẫn nên tranh thủ một chút, anh phải cố gắng kiếm tiền.

Hạ Tuyên Dương cơm nước xong xuôi, nhỏ giọng nói với Nghiêm Mẫn Hành: "Anh có thể đi cửa sau đổi hợp đồng của em với Tinh Kỳ Entertainment từ cấp C thăng cấp đến cấp A hay không?"

Hợp đồng cấp B, nghệ sĩ sẽ được cầm bốn phần tiền, còn cấp A thì nghệ sĩ có thể cầm năm phần.

Về phần cấp S và cao hơn thế, nghệ sĩ cũng sẽ được cầm nhiều hơn, nhưng cụ thể bao nhiêu thì anh không được biết, mỗi cấp S đều không giống nhau.

Ở Tinh Kỳ Entertainment, chỉ có nghệ sĩ tuyến một mới có tư cách nhận được hợp đồng cấp S.

Nhưng mà, hợp đồng của Nghiêm Tu Lãng thì anh lại biết, từ lúc vừa mới ký kết thì đã quy định, công ty một phần, Nghiêm Tu Lãng chín phần, có thể nói đó là hợp đồng cấp S đứng đầu của công ty, ngoài ra, anh ta còn nắm giữ 5% cổ phần đến từ cha anh là Nghiêm Khải Sơn chuyển tặng cho Tinh Kỳ Entertainment.

Nghiêm Tu Lãng là cậu hai Nghiêm gia, đại cổ đông của Tinh Kỳ nên dù có được ưu đãi cỡ này cũng không thể quở trách được.

Hạ Tuyên Dương thân là bạn đời hợp pháp của Nghiêm Mẫn Hành, cũng không yêu cầu xa vời về hợp đồng cấp S, anh chỉ muốn lấy một cái hợp đồng cấp A, như vậy cũng không tính là quá trớn đâu nhỉ!

Nghiêm Mẫn Hành ngẩn người, không ngờ Hạ Tuyên Dương lại đưa ra một điều kiện như vậy.

Anh lập tức gật đầu: "Được, vậy thì em có muốn thay người đại diện luôn không? Người đại diện bây giờ của em hình như không nổi danh mấy."

Hạ Tuyên Dương: "Không cần đâu, chị Mai đã rất là tốt rồi."

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ, hợp đồng cấp A sao được, nhất định phải là hợp đồng cấp S, mới xứng với tiểu nhân ngư của anh.

Anh rất vui khi Hạ Tuyên Dương có thể đưa ra yêu cầu với anh như vậy, bởi việc này đại diện cho trái tim của Hạ Tuyên Dương đối với anh đã có sự tiếp nhận cao hơn hẳn, Hạ Tuyên Dương cũng đã coi mình như là một phần tử của Nghiêm gia, không còn coi mình là người ngoài nữa.

Đúng rồi, trên tay của anh hiện tại còn nắm giữ 5% cổ phần của Tinh Kỳ Entertainment, hay là chuyển nhượng tất cả cho tiểu nhân ngư đi, như vậy cũng không đến mức ảnh hưởng đến quyết sách phát triển của Tinh Kỳ Entertainment, nhưng Hạ Tuyên Dương cũng sẽ có quyền tự chủ tuyệt đối trong sự nghiệp của mình.

Nhưng mà, Nghiêm Mẫn Hành không nói ra bây giờ, anh định sẽ tặng cho Hạ Tuyên Dương một sự bất ngờ.

-

Hai người ăn cơm xong, ông cụ Nghiêm cũng đã ngâm chân xong.

Ông cụ Nghiêm hơi lắp bắp nói: "Tiểu Dương, con có ảnh chụp hoặc là video lúc thay đổi thành hình thái nhân ngư hay không, ông nội muốn nhìn một chút. Con chính là nhân ngư đầu tiên trong dòng chính Nghiêm gia chúng ta đó!"

Nếu như có thể, ông cụ Nghiêm cũng rất muốn Hạ Tuyên Dương đi đến bể bơi hậu hoa viên trong nhà biến thành hình thái nhân ngư để bơi hai vòng cho ông xem.

Nhưng anh chỉ là cháu dâu, chứ không phải là cháu trai ruột, ông cụ Nghiêm đành phải ý tứ mở miệng hỏi xem có ảnh chụp hay video gì không.

Nhân ngư ở thời đại này là một sinh vật vô cùng hi hữu, nếu như nhà ai có nhân ngư thì đều sẽ đem ra khoe khoang, lấy le với thiên hạ!

Ví dụ như thằng cháu trai của lão Lý gia năm ngoái mười lăm tuổi đã phân hóa thành nhân ngư, sau đó ngày nào ở trong vòng bạn bè cũng nhìn thấy ông ta đăng ảnh đuôi cá màu bạc của cháu trai lên đó.

Nghiêm Mẫn Hành nói ra: "Con có, ông nội, lát nữa con sẽ gửi cho ông, nhưng ông nội không được đăng lên vòng bạn bè đâu nhé. Dương Dương là minh tinh, chuyện em ấy phân hoá thành nhân ngư tạm thời còn chưa công bố ra bên ngoài."

Ông cụ Nghiêm: "Được rồi, ông sẽ chỉ giữ lại cho riêng mình thôi."

Hạ Tuyên Dương cũng nói: "Con dù sao cũng là nhân ngư, cơm nước xong xuôi rồi xuống nước bơi cũng không ảnh hưởng gì, hay là con ra bể bơi bơi hai vòng cho ông nội nhìn nhé."

Từ sau khi tiếp nhận được đuôi cá xinh đẹp của mình thì Hạ Tuyên Dương cũng không còn cảm thấy xấu hổ với cái tạo hình người cá của mình nữa.

Đuôi cá đẹp mắt như vậy thì nên để cho nhiều người biết đến, như vậy mới không uổng phí mỹ mạo mà thượng thiên ban cho anh!

Đôi mắt của ông cụ Nghiêm lập tức sáng lên, cao hứng nói: "Có thể sao? Quá tốt rồi! Nước trong bể bơi xế chiều hôm nay vừa mới thay rồi, chưa ai dùng đến hết."

Hạ Tuyên Dương: "Đương nhiên có thể ạ, vừa vặn con ăn uống xong khá là no bụng, có thể vận động một chút."

Người vừa mới ăn no không thể vận động quá mạnh, nhưng mà tản bộ thì vẫn có thể, mà bơi lội đối với nhân ngư mà nói cũng chỉ có cường độ chuyển động giống như dùng hình dạng người tản bộ mà thôi.

Trong studio quay phim, bể bơi ở tầng ngầm trong "biệt thự Mạnh gia" có chu vi 15x25m cũng khá là lớn rồi.

Nhưng nếu so sánh với hồ bơi lộ thiên 25x50m trong hậu hoa viên Nghiêm gia thì thực sự nhỏ bé.

Kể từ khi biết mình sẽ phân hoá thành nhân ngư thì Hạ Tuyên Dương đã rất là thèm thuồng cái hồ bơi lộ thiên trong nhà chính Nghiêm gia này rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội trải nghiệm một chút.

Hạ Tuyên Dương về phòng trước, muốn tìm xem trong tủ treo quần áo có cái loại áo choàng tắm dài chất liệu gặp nước sẽ không bị xuyên thấu hay không.

Đây là một trang bị thiết yếu dành cho nhân ngư trước khi xuống bể bơi, giống như con người đi bơi lội phải thay quần áo tắm bơi vậy.

Về phần nửa người trên... tùy vào sở thích của từng người, thân là nam ngư, có thể mặc, cũng có thể không mặc.

Hạ Tuyên Dương mở tủ quần áo ra, rất nhanh đã thấy được, có hai ngăn quần áo nhỏ chứa đầy quần áo dùng cho các hình thái nhân ngư khác nhau.

Còn quần áo dành cho người mặc, thì cũng đã thay sang những bộ mới, tất cả đều bị xé nhãn mác, giặt tay qua một lần.

So với trước đó chỉ chuẩn bị quần áo thì bây giờ đã tri kỷ chu đáo hơn nhiều.

Hạ Tuyên Dương nhanh chóng tắm rửa qua thân thể, sau đó thay một bộ quần áo tắm màu lam nhạt, là cái loại áo tắm để lộ ra cánh tay và vòng eo xinh đẹp, sau đó anh lại mặc lên một cái áo choàng tắm dài chất liệu màu xanh mực không thấu nước. Mặc xong quần áo, anh đi thêm một cái dép lê cho thoải mái rồi liền đi xuống lầu.

Trong hoa viên, bên cảnh bể bơi, Nghiêm Mẫn Hành và ông cụ Nghiêm đang nói chuyện phiếm.

Nghiêm Mẫn Hành nói về việc anh muốn trao 5% cổ phần của Tinh Kỳ Entertainment do anh nắm giữ cho Hạ Tuyên Dương.

Đồ trong tay anh rồi thì anh có thể tự mình làm chủ, anh chỉ muốn báo cho cụ ông trước để ông ấy không quá bất ngờ, tiện thể cũng xem xem có thể lấy thêm được những phúc lợi nữa từ chỗ cụ ông cho tiểu nhân ngư nhà mình hay không.

Mà ‘mưu tính’ này của anh cũng lập tức đã bị ông cụ Nghiêm nhìn thấu.

Ông cụ Nghiêm tức giận nói: "Thằng nhóc này, vừa mới kết hôn không bao lâu thì đã bắt đầu giang cánh tay ra bên ngoài rồi! Nhưng mà tình cảm của con và Tiểu Dương cũng khá tốt, con không còn chỉ coi thằng bé là người dưng nữa, nên thứ gì cần cho, ta cũng sẽ cho nó không ít đâu."

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Từ từ cho cũng được ạ, đừng cho quá nhiều trong một lần, con sợ em ấy cảm thấy áp lực."

Trải qua khoảng thời gian ở bên nhau, cộng thêm việc nhìn thấy quá trình mà Hạ Tuyên Dương ở trong ngành giải trí tự mình cố gắng vươn lên, xưa nay không hề đòi hỏi Nghiêm Mẫn Hành bất luận tài nguyên gì thì ông cụ Nghiêm cũng biết, Hạ Tuyên Dương là một thiếu niên thích dựa vào mình để phấn đấu vươn lên.

Ông cụ Nghiêm gật đầu nói: "Vậy thì trước tiên cứ lấy 8% cổ phần của Tinh Kỳ Entertainment trong tay ta chuyển qua cho thằng bé đi, cái khác để sau này hẵng nói."

Nghiêm Mẫn Hành ngoắc ngoắc môi, đã đạt được mục đích.

Rất nhanh, thiếu niên mặc áo choàng tắm màu xanh mực đã đi ra, hai ông cháu Nghiêm gia ngừng trò chuyện, cùng nhau quay đầu nhìn về phía anh.

Hạ Tuyên Dương chạy chậm đến, Nghiêm Mẫn Hành vội nói: "Em đi chậm thôi, vừa mới ăn no, còn đang mang dép và áo choàng tắm. Chạy cái gì chứ, nếu té thì phải làm sao bây giờ?"

Bước chân của Hạ Tuyên Dương quả nhiên đã chậm lại, anh đi đến bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, phàn nàn nói: "Anh xem đôi dép lê chống trượt của em đi, sao lại có hình cá hoạt hình màu hồng thế này, nhìn nữ tính chết đi được..."

Quá đáng hơn là cũng có một đôi dép khác, nhưng lại là một đôi dép có số đo lớn hơn dép của anh mấy lần, là một đôi có hình con mèo màu đen khá là ngầu.

Ông cụ Nghiêm ở bên cạnh lúng túng ho nhẹ giải thích: "Tại vì ta lúc nhàn rỗi không có chuyện gì đi dạo phố với mấy ông bạn già nhìn thấy đẹp mắt nên đã mua cho con và A Hành đó... Tiểu Dương, trước thấy con tặng cho A Hành một cái thùng ngâm chân màu hồng phấn, ta còn tưởng là con thích màu hồng phấn cơ chứ, cho nên..."

Hạ Tuyên Dương hoảng hốt, hóa ra là chính anh tạo nghiệt à.

Hạ Tuyên Dương cười xấu hổ nói: "Ha ha, hóa ra là ông nội mua à. Hèn gì sao mà con thấy đi dễ chịu thế, con rất là thích đó..."

Nói xong, anh vội vàng xoay người đi xuống bể bơi.

Chỉ chốc lát sau, thiếu niên ở trong bể bơi, hai chân thay đổi thành đuôi cá, sau đó cởϊ áσ choàng tắm treo lên cái kệ để đồ bên bể bơi.

Thân thể và những bộ vị khác của Hạ Tuyên Dương cũng đều biến thành hình thái nhân ngư.

Tóc dài màu vàng kim nhạt, vây cá tai nhọn, đôi mắt màu xanh thẳm, móng tay sắc bén, không thứ gì là không hoàn mỹ cả.

Đương nhiên, thứ thu hút con ngươi của mọi người nhất vẫn là cái đuôi cá màu băng lam hoa lệ mộng ảo kia.

Ở trong bể bơi Nghiêm gia, có một loại ánh đèn sáng như ban ngày chiếu rọi xuống, thiếu niên nhân ngư tuyết trắng, vòng eo tinh tế, trên lân phiến đuôi cá băng lam phản xạ ra những tia sáng nhỏ vụn, vây cá thật dài như mây mù dập dờn ở trong nước, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi, giống như là tinh linh trong nước.

Hạ Tuyên Dương ngoái lại nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành và ông cụ Nghiêm đang ngồi ở bên bể bơi cười đắc ý, vô cùng tự luyến hỏi một câu: “Đuôi cá của con trông đẹp không? Hắc hắc!"

Này nào chỉ là đẹp mắt, quả thực là từ sợi tóc đến vây đuôi, không chỗ nào là không tuyệt mỹ cả!

Ông cụ Nghiêm lúc tuổi còn trẻ, sau khi ly hôn với vợ của mình thì trong suốt một đoạn thời gian nuôi tiểu tình nhân, ông cũng đã từng sở hữu một vị nhân ngư nữ lang dung mạo thanh tú có đuôi cá màu xanh nhạt.

Vị nhân ngư nữ kia có cấp độ không quá là cao, chỉ là cấp D mà thôi, dung mạo cũng không tính là đặc biệt xuất chúng, bởi vì không thể sinh đẻ được nên bị nhà chồng cũ ghét bỏ đòi ly hôn.

Ông cụ Nghiêm ban đầu cũng chỉ thấy mới lạ nên mới muốn thử, nhưng nhìn quen rồi thì lại cảm thấy cũng chỉ có như vậy, ông thậm chí còn cảm thấy thích hình thái nhân loại nhiều hơn một chút.

Vị nhân ngư kia vô cùng yếu ớt và nhạy cảm, rõ ràng đã nói đôi bên chỉ là quan hệ giao dịch rồi, nhưng vị nhân ngư nữ kia lại cứ coi ông như là người yêu, thường xuyên quấn quýt, si mê, đã vậy còn ghen tuông, ông cụ Nghiêm liền không kiên nhẫn được nữa, chỉ chưa tới nửa năm thì đã tách ra.

Dù sao ông cũng đã có con, cũng không có kiên nhẫn dỗ người, cho nên sau này ông không buồn đi tìm nhân ngư nào làʍ t̠ìиɦ nhân nữa.

Đương nhiên, tuyệt đại đa số nhân ngư đều đã là hoa có chủ, dù cho người ta có yêu thích như thế nào thì vật hiếm vẫn quý giá, người đã có được nhân ngư thì sẽ không tuỳ tiện buông tay, cũng không phải ông muốn tìm là có thể tìm được.

Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy hình thái đuôi cá của Hạ Tuyên Dương... Đẹp, thật sự là quá đẹp! Đẹp đến mức người ta không thể dời mắt nổi!

Ông cụ Nghiêm ngây người mất mấy giây, sau đó mới lấy lại tinh thần, trong lòng cảm khái —— Cũng may là ông đã già rồi, nếu không sợ là sẽ cướp người với chính cháu trai của mình mất.

Đến cả ông cụ Nghiêm đã rất nhiều năm rồi không đi tìm bạn đời mà còn nghĩ như vậy, thì cũng có thể đoán được, mấy người đàn ông phía ngoài nhìn thấy hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương, chỉ cần là người không có đối tượng, định lực không mạnh thì khó tránh khỏi sẽ có mấy phần ý nghĩ.

Ông cụ Nghiêm nghiêm túc nói: "A Hành, vợ của con thật là đáng gờm nha! Con phải trông kỹ đó nhé."

Nghiêm Mẫn Hành mấp máy môi, "Con biết, con hiểu mà."

Lúc Hạ Tuyên Dương còn ở hình dạng người thì dung mạo đã vô cùng hơn người.

Nhưng mà lúc anh ở hình thái người cá thì còn đẹp hơn nhiều, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.

Nếu như ly hôn, Hạ Tuyên Dương dù có hai gả, ba gả thì cũng không lo không có nhà quyền quý hoặc là phú hào nào muốn cưới.

Đến mức có thể ỷ vào vẻ đẹp để hoành hành luôn mà.

Mặc dù ông cụ Nghiêm chỉ từng có quan hệ với một vị nhân ngư duy nhất, nhưng ông sống khá lâu, kiến thức rộng rãi nên cũng có quen biết rất nhiều vợ của bạn hoặc là họ hàng thân thích của mình là nhân ngư.

Ông cụ Nghiêm lại tiếp tục nói: "Tiểu Dương còn chưa có đi kiểm tra bình trắc cấp độ nhân ngư đâu nhỉ, kiểu nhân ngư mà hầu hết các bộ vị trên người đều có thể phân hoá thành hình thái nhân ngư giống như thằng bé thì rất có thể chính là nhân ngư cấp S trong truyền thuyết đó..."

Nghiêm Mẫn Hành kinh ngạc nói: "Nhân ngư cấp S? Không phải vào thời kì cuối, sau khi nữ vương nhân ngư của nước X kia qua đời thì không còn xuất hiện nhân ngư cấp S nữa hay sao?"

Rất nhiều tư liệu của nhân ngư cấp A trở lên là bảo mật với bên ngoài, chỉ có bản thân nhân ngư cấp A, hoặc là những người có cấp độ tương đối cao mới có cơ hội tiếp xúc và nhận ra được một phần nhỏ.

Trước kia Nghiêm Mẫn Hành rất ít khi theo dõi tin tức của nhân ngư, gần đây anh cố ý đi tìm hiểu, nhưng cũng chỉ biết những gì mà mọi người đều biết.

Về phần những nhân ngư từ cấp A trở lên, anh chỉ lờ mờ biết được là còn có một cấp A đặc biệt và một cấp S, sau rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện.

Ông cụ Nghiêm cũng nói: "Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, tiêu chuẩn bình trắc nhân ngư cấp S có yêu cầu rất cao, từng cái khí quan trong thân thể phải phân hoá thành hình thái nhân ngư hoàn mỹ cũng chỉ là một trong những bình phán tiêu chuẩn của nhân ngư cấp S. Gần hai mươi năm qua, trong ngoài nước cũng từng có hơn một trăm nhân ngư ngoại lệ có thể phân hoá ra hình thái hoàn mỹ, nhưng những số liệu khác đều không thể đạt tới cấp S, chỉ được xưng là nhân ngư cấp A đặc biệt... Ta thấy Tiểu Dương chí ít cũng là cấp A đặc biệt."

Mắt Nghiêm Mẫn Hành sâu lại, anh có thể đoán được nhân ngư cấp A đặc biệt đại diện cho cái gì.

Mang ý nghĩa trân quý, tựa như châu báu kim cương số lượng có hạn vô cùng quý báu vậy, có thể khiến cho vô số phú hào truy phủng và muốn có được.

Nếu như là cấp S, vậy thì càng không được.

Nghiêm Mẫn Hành thấp giọng nói: "Ông nội, ông có thể truyền tư liệu này một phần cho con được không."

Ông cụ Nghiêm: "Được."

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ thầm, phải làm sao mới có thể thuyết phục được Hạ Tuyên Dương đồng ý công khai mối quan hệ của bọn họ, đồng thời tiếp nhận việc anh an bài vệ sĩ?

—— Chỉ có như vậy, anh mới có thể miễn cưỡng bảo vệ được tiểu nhân ngư nhà mình.

...

Hạ Tuyên Dương bơi nửa giờ trong bể bơi, chơi đùa với nước đối với nhân ngư như anh luôn là một chuyện rất thoải mái.

Anh quay đầu nhìn lại, phát hiện bên bể bơi chỉ còn lại Nghiêm Mẫn Hành.

Anh bơi tới đó, lấy áo choàng tắm khoác lên trên thân, hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Ông nội về nghỉ ngơi rồi à?"

Nghiêm Mẫn Hành "Ừ" một tiếng, sau đó nói tiếp: "Em mệt rồi sao? Nếu mệt thì lên đây đi, chúng ta cùng trở về phòng nghỉ ngơi."

Hạ Tuyên Dương nghĩ đến việc mình còn phải nói với Nghiêm Mẫn Hành về chuyện chương trình giải trí yêu đương, vội vàng nói: "Được, đợi chút nữa em còn có việc muốn nói với anh."

Nghiêm Mẫn Hành: "Vừa vặn, tôi cũng có việc muốn nói với em."

Hạ Tuyên Dương biến thành dạng hai chân, treo lên thang dây bể bơi để lên bờ, kinh ngạc nói: "Ô, anh có gì muốn nói với em vậy?"

Nghiêm Mẫn Hành ném một cái khăn lông khô nhỏ cho cậu: "Lau lau tóc đi, trở về rồi hẵng nói."

Hai người trở về phòng.

Hạ Tuyên Dương vừa mới thay xong quần áo ở nhà, dì Vương bưng hai chén sữa bò lên, còn cả một mâm lớn nào là bánh ngọt đậu đỏ, bánh ngọt đậu xanh, bánh dừa hấp nguội.

Như vậy nếu buổi tối Hạ Tuyên Dương đói bụng thì có thể ăn điểm tâm rồi.

Hạ Tuyên Dương vừa mới cơm nước xong xuôi không bao lâu thì đã đi bơi hơn nửa giờ, anh cảm thấy mình hiện tại mặc dù chưa đói bụng, nhưng miệng vẫn khá là thèm, ba loại bánh ngọt, mỗi loại anh nếm hai miếng.

Nếm xong điểm tâm, uống sữa bò, Hạ Tuyên Dương lấy máy sấy ra thổi khô tóc.

Khi Nghiêm Mẫn Hành tắm rửa xong đi ra, anh lại đưa một chén sữa bò khác qua: "Anh cũng uống đi."

Gần đây ăn ngon, nghỉ ngơi cũng khá ổn nên khí sắc của Nghiêm Mẫn Hành càng ngày càng tốt, nhưng dù gì cũng đã bị bệnh một quãng thời gian nên dáng người của anh vẫn còn có hơi gầy.

Nghiêm Mẫn Hành không thích uống sữa tươi, nhưng đây là sữa mà tiểu nhân ngư đưa cho anh, anh cau mày, nhận lấy cái chén, một hơi uống sạch.

Hầu kết người đàn ông hơi động đậy, nhìn trông gợi cảm cực kỳ.

Hạ Tuyên Dương nhìn chằm chằm, mắt cũng không chớp, nghĩ thầm, vợ nhà mình thật sự là tuyệt sắc nhân gian, uống sữa bò thôi mà cũng mê người như thế.

Nếu không phải vì cân nhắc đến công việc thì cá nhân anh kỳ thật cũng rất muốn tuyên bố với bên ngoài, rằng người này là vợ của Hạ Tuyên Dương anh, tránh cho mấy tên tiểu yêu tinh khác nhớ thương.

Nhưng bây giờ dù có công bố tình cảm thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, thậm chí ở một trình độ nào đó mà nói còn sẽ có trợ giúp, vậy thì cứ công bố đi.

Hạ Tuyên Dương: "Vợ, em có chuyện muốn nói..."

Nghiêm Mẫn Hành: "Bé Dương, tôi có chuyện muốn nói..."

Hai người cùng đồng thanh nói.

Hạ Tuyên Dương: "Vậy anh nói trước đi."

Nghiêm Mẫn Hành: "Hay là em nói trước đí."

Hạ Tuyên Dương cũng không từ chối, gãi gãi đầu nói: "Vậy, trước đây không phải là anh muốn công khai hay sao? Em hiện tại đã có một suy nghĩ khác rồi."

Nghiêm Mẫn Hành kinh ngạc nhíu mày: "Em nói tiếp đi."

Hạ Tuyên Dương dứt khoát nói: "Chúng ta công khai đi!"

Nghiêm Mẫn Hành không ngờ, không cần anh thuyết phục mà tiểu nhân ngư đã tự mình nghĩ thông suốt rồi.

Anh hỏi: "Công khai chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của em đó, em đã nghĩ kỹ chưa? Về sau trong một khoảng thời gian rất dài, mọi người chỉ cần nhắc tới "Hạ Tuyên Dương" là đều sẽ gán cho em một cái danh xưng là bạn đời của Nghiêm Mẫn Hành."

Hạ Tuyên Dương nhỏ giọng hỏi: "Có thể chỉ nói chúng ta đang yêu nhau được không?"