Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 29

Hạ Tuyên Dương ở dưới lầu lề mề hơn mười phút, sau khi thấy mấy lời trợ giúp ở trong topic càng ngày càng hơi quá đà, anh mới đột nhiên nhớ ra. Anh và Nghiêm Mẫn Hành mặc dù trên danh nghĩa là phu thê thì cũng chỉ có một lần duy nhất trước đó mà Nghiêm Mẫn Hành dùng tay giúp anh...

Nhưng đó lại là lần đầu tiên sau khi phân hoá anh đến kỳ tìm phối ngẫu không được uống thuốc ức chế nên chuyện đó mới xảy ra, đồng thời cũng chỉ có một lần duy nhất đó.

Còn trong lúc mà cả hai đều thanh tỉnh thì anh và Nghiêm Mẫn Hành tới nay cũng chỉ dừng lại ở trình độ nắm tay, hôn môi mà thôi.

Ngủ rồi còn sử dụng sεメ toy cái gì chứ, với anh mà nói hoàn toàn không đủ khả thi.

Trừ phi anh đồng ý từ bỏ mộng tưởng có thể một ngày nào đó trở thành công, kính dâng ra hoa cúc của bản thân thì may ra mới được.

Ngẫm lại cảnh hoa cúc của anh sau khi trải qua mưa to gió lớn, gặp phải ngàn vạn trắc trở, một ngày nào đó lột xác thành hoa hướng dương... Hạ Tuyên Dương run run. Không, anh nhất định phải kiên định với tín niệm của mình, từ 1 mà kết thúc! Từ 1 chống chọi đến cùng!

Cũng may, trong topic đó ngoại trừ có một vài tên trong đầu toàn là xxx thì cũng có mấy người nghĩ kế đứng đắn.

69l: Lâu chủ, đừng nghe mấy người không đáng tin cậy ở phía trên nói bậy. Khi vợ tức giận, quan trọng nhất chính là phải hạ thấp mình xuống, dỗ dành cô ấy, chiều theo cô ấy, rồi thành khẩn xin lỗi. Nếu như cô ấy còn chưa hết giận, anh phải chủ động quỳ lên bàn phím, tự trừng phạt mình. Cách này rất đáng để thử nghiệm đó.

Hạ Tuyên Dương nghĩ, thuận theo ý của Nghiêm Mẫn Hành rồi công khai với toàn thế giới á... Anh tạm thời còn chưa đủ dũng khí làm chuyện này.

Dù sao anh và Nghiêm Mẫn Hành hiện tại, nghiêm chỉnh mà nói kỳ thật cũng chỉ là trong thời kỳ mập mờ mà thôi, quan hệ hôn nhân của bọn họ chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân có kết hợp với lợi ích, về sau có ly hôn hay không còn không biết được.

Mà ở cái thế giới này, anh thực sự không có chỗ nương tựa, thứ có thể cậy vào cũng chỉ có sự nghiệp của chính anh. Cho nên suy nghĩ không muốn để cho tình cảm vừa mới nảy sinh này hủy đi sự nghiệp vừa mới cất bước của mình của anh chẳng lẽ lại là sai sao?

Hạ Tuyên Dương cảm thấy không sai, nhưng vợ mình thì mình vẫn phải dỗ.

Quỳ bàn phím thì thôi đi, thích một người thì có thể, nhưng đến mức phải qùy mọp hèn mọn thế thì anh không làm được.

Nhưng mà, không phải Nghiêm Mẫn Hành thích đuôi cá của anh hay sao, anh có thể thay đổi đôi chân thành đuôi cá cho anh ta nhìn mà.

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyên Dương lập tức đứng dậy rời khỏi ghế salon rồi đi lên lầu.

Hạ Tuyên Dương vào phòng, phát hiện Nghiêm Mẫn Hành đã tắm rửa xong, mặc trên người quần áo rộng rãi như ở nhà, gương mặt lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách.

Hạ Tuyên Dương đi qua, ngồi xuống sát bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, quan tâm hỏi: "Anh Hành, mấy ngày nay anh đi công tác đều không nghỉ ngơi tốt, tại sao không đi ngủ một chút đi?"

Không dỗ được người ta nên tạm thời anh vẫn chưa có can đảm tiếp tục gọi người ta là "Vợ".

Nghiêm Mẫn Hành liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói: "Không có em ở cùng, tôi không ngủ được."

Hạ Tuyên Dương: ...

Anh đang bị Nghiêm Mẫn Hành tán tỉnh ngược hay sao?

Nhưng anh thật tình không biết, lời Nghiêm Mẫn Hành nói lại là lời nói thật.

Trong đầu của Nghiêm Mẫn Hành hiện đang xảy ra một trận giao chiến, Hạ Tuyên Dương với anh mà nói, là nặng về thuốc hơn, hay là nặng về "Vợ" hơn?

Nếu Hạ Tuyên Dương không phải là thuốc của anh thì anh không sống được mấy năm là sẽ chết.

Còn nếu Hạ Tuyên Dương không phải là vợ của anh, anh cũng sẽ mất thuốc, chẳng những là chết, mà có lẽ đến chết có khi vẫn còn là một xử nam.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Mẫn Hành lại lập tức cảm thấy không cần thiết phải chia như vậy làm gì cả.

Anh quay đầu, dùng ánh mắt thầm kín nhìn chằm chằm Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương cũng đang nhìn anh, thiếu niên xinh đẹp thanh tịnh, trong đôi mắt đầy vẻ lấy lòng, giọng nói mềm mại: "Vậy, em biến ra đuôi cá cho anh ngắm nha?"

Ánh mắt Nghiêm Mẫn Hành rơi vào tĩnh mịch: "Em biết em đang nói cái gì không?"

Tiểu nhân ngư này đang mời gọi anh hay sao?

Ở trong căn nhà này, có mấy thứ mà anh đã dựng lên để dành cho tiểu nhân ngư vào ở, nhưng Hạ Tuyên Dương bây giờ không trong thời kỳ tìm phối ngẫu, nếu là lần đầu kết hợp thì cảm giác đau sẽ nhiều hơn cảm giác thoải mái rất nhiều...

Hạ Tuyên Dương lúc này thật sự không biết, trong đầu Nghiêm Mẫn Hành đang chứa đầy những hình ảnh gì.

Anh gãi gãi đầu: "A, không, không phải là anh thích đuôi cá của em à, vậy em cho anh sờ một chút nhé? Hơn nữa, em nghe nói sau khi biến thành hình thái nhân ngư thì giọng nói cũng sẽ dễ nghe hơn, lúc ca hát có thể đạt tới trạng thái êm tai nhất, sau khi em phân hoá thành nhân ngư còn chưa hát cho ai nghe đâu, em hát một bài cho anh nhé?"

Nhìn thấy ánh mắt thuần khiết không tì vết của thiếu niên, Nghiêm Mẫn Hành liền biết là mình nghĩ lầm rồi.

Có lẽ là bởi vì hiện tại, anh mới bắt đầu cảm giác được tâm ý của mình dành cho thiếu niên, không phải chỉ coi thiếu niên là thuốc cứu trợ nữa, cũng không còn cái tâm lý muốn cướp đoạt và chiếm lấy những sự vật tốt đẹp, anh cũng có nhiều kiên nhẫn hơn với thiếu niên.

Anh không biết sự "Yêu thích" này của anh vào mấy năm sau, có thể giảm bớt vì sự bài tiết rồi sau đó biến mất hay không, nhưng trước mắt, anh thật sự là rất muốn được nhìn thấy Hạ Tuyên Dương đáp lại ngang hàng như vậy.

Anh hi vọng thiếu niên có thể mở rộng tấm lòng đối với anh dần dần, hoàn toàn tiếp nhận việc anh xâm nhập vào trong trái tim của thiếu niên, sau đó nước chảy thành sông xảy ra một vài chuyện thân mật mà đôi tình nhân nên có.

Trước đó, anh đương nhiên là rất tình nguyện hiểu rõ thiếu niên nhiều hơn rồi.

Nghiêm Mẫn Hành khép sách lại, "Được."

Hạ Tuyên Dương đứng dậy, "Vậy em vào phòng tắm trước, lát nữa anh hẵng vào..."

Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm."

Mặc dù người đàn ông này không nói gì, nhưng Hạ Tuyên Dương có thể cảm giác được, khí thế trên người Nghiêm Mẫn Hành đã hòa hoãn đi rất nhiều, anh ta hẳn là cũng rất thích thú và mong đợi đối với đuôi cá và tiếng hát của anh.

Hạ Tuyên Dương vuốt vuốt mặt, thực sự là cảm thấy vô cùng…xấu hổ cho chính bản thân mình vì đã phải bán nhan sắc lấy lòng vợ.

Nhưng mà, thực sắc tính dã, anh cũng khá là yêu thích khuôn mặt dễ nhìn của Nghiêm Mẫn Hành, dáng người hoàn mỹ, cái này cũng không có gì đáng phải che che lấp lấp.

Hạ Tuyên Dương lấy áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm.

Không bao lâu sau, liền nghe thấy Nghiêm Mẫn Hành dừng lại ở trước cửa phòng tắm, "Có thể vào chưa?"

Hạ Tuyên Dương lúc này mới vừa ngồi vào trong bồn tắm, vì phòng ngừa tình cảnh khỏa thân cấm trẻ em, nên anh vẫn lưu lại trên người một cái áo sơ mi trắng.

Hạ Tuyên Dương vội vàng thúc giục cỗ năng lượng trong thể nội ra, khép hai chân lại biến thành đuôi cá.

Đuôi cá màu băng lam, lân phiến bóng loáng oánh nhuận trông cực đẹp.

Hạ Tuyên Dương lên tiếng nói: "Được rồi."

Nghiêm Mẫn Hành đẩy cửa đi vào, liền thấy đuôi cá tiểu nhân ngư xinh đẹp, vây cá như mộng như ảo, nhẹ nhàng lướt lướt trong dòng nước ở trong bồn tắm, nhẹ nhàng dập dờn.

Anh thực sự rất muốn cho tay vào để kiểm tra...

Nhưng khi tứ chi bắt đầu trở nên thân mật thì không khí cũng sẽ thay đổi hương vị của nó...

Đến lúc đó, anh chắc chắn không có tâm tình gì để nghe ca nhạc cả, chỉ muốn làm rất nhiều chuyện gì đó quá phận đối với cái đuôi cá của thiếu niên mà thôi.

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ nghĩ, quay người đi ra khỏi phòng tắm.

Hạ Tuyên Dương ngơ ngác, sao vừa vào đã đi ra vậy, là vì đuôi cá của anh không có đủ lực hút với Nghiêm Mẫn Hành hay sao?

Chỉ là, trong chốc lát sau, Nghiêm Mẫn Hành đã dời một cái ghế dựa vào trong, đặt ở cách bồn tắm lớn một mét rồi ngồi xuống.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn thiếu niên vẻ mặt ngu ngơ, khóe môi anh không nhịn được cong lên, nói: "Không phải là muốn hát cho tôi nghe sao? Tôi đang ngồi nghe đây."

Hạ Tuyên Dương: "À, đúng vậy."

Cũng may, cái phòng tắm trong phòng ngủ chính của Nghiêm Mẫn Hành không quá là chật chội, chừng mười mấy mét vuông.

Huhu, trước đó anh đã nói là sẽ cho Nghiêm Mẫn Hành sờ cái đuôi trước rồi mới hát cho anh ta nghe mà, người này có phải chỉ chọn lọc những cái mà anh ta muốn nghe hay không vậy?

Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương cũng cảm thấy, nếu Nghiêm Mẫn Hành vừa tiến tới đã ôm anh rồi sờ đuôi cá của anh thì anh có lẽ sẽ quên sạch lời bài hát mất, căn bản không có cách nào ca hát được một cách đàng hoàng.

Hạ Tuyên Dương bình tĩnh lại, không còn suy nghĩ lung tung, cầm cái điện thoại đặt trong cái rổ nhỏ treo trên tường, mở app âm nhạc ra, hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh thích dạng ca khúc như nào?"

Nghiêm Mẫn Hành còn biết chuyện Nghiêm Tu Lãng chỉ là một thần tượng mà anh “nhất thời hứng khởi” mới thích nên chắc là anh ta đã xem màn biểu diễn của anh trên chương trình « Come on! Come on! » rồi.

Nghiêm Mẫn Hành cũng lặng lẽ mở điện thoại ra, chuẩn bị sẵn sàng để quay lại cảnh lần đầu tiên tiểu nhân ngư dùng hình thái nhân ngư để ca hát cho anh nghe.

Anh nói: "Tùy em, cái gì em hát tôi đều thích, nhưng mà tốt nhất là thanh xướng, tôi không muốn nghe nhạc đệm, chỉ muốn nghe tiếng hát của em thôi."

Hạ Tuyên Dương cảm giác trái tim giống như bị một cái lông vũ nhọn cào cào vài cái, cảm thấy khá là ngứa ngáy.

Người này thích giọng của anh đến như vậy sao? Việc này so với thích đuôi cá của anh thì càng làm cho Hạ Tuyên Dương cao hứng hơn nhiều.

Anh mở một ca khúc khá là thích hợp với thanh xướng ra, tên là « Ngư Thế Vạn Thiên », ý cảnh tương đối mông lung huyền huyễn, đặc biệt làm dành cho người cá.

Bài hát này anh mới học hai ngày trước.

Là đạo diễn Trần cố ý tìm người viết nó, đây là một trong những bài nhạc đệm thích hợp với nhân vật Mạnh Tây Du, từ khúc cũng không hề tệ.

Nguyên văn lời của đạo diễn Trần là, nếu anh hát hay thì sẽ để anh hát luôn, còn nếu anh hát không được hay thì sẽ mời ca sĩ chuyên nghiệp đến hát.

Hạ Tuyên Dương suy tư một hồi, sau đó bắt đầu nhẹ giọng hát.

Thiếu niên hình thái nhân ngư, giọng hát linh hoạt, kỳ ảo và vô cùng êm tai.

Phần cắn chữ khá là rõ ràng, trong trẻo, hơn nữa còn có rất nhiều đoạn ngâm xướng, nghe khá là quyến rũ.

Bất luận là loại nào thì cũng vô cùng tuyệt vời dành cho thính giác.

Hát đến đoạn điệp khúc, Hạ Tuyên Dương rất là say mê nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong ca khúc.

Trái tim vốn hơi loạn nhịp của Nghiêm Mẫn Hành đã bị giai điệu của bài hát này trấn an hoàn toàn.

Thiếu niên là thuốc của anh, về sau quãng đời còn lại của anh sẽ không còn chỉ có mấy năm nữa, mà còn rất dài, rất dài.

Điều này đủ để anh hiểu rõ, thiếu niên ngoại trừ có thể trị liệu chứng mất ngủ cho anh thì anh còn có nhiều cảm xúc ngoại lệ hơn dành cho thiếu niên.

Bọn họ còn có rất nhiều thời gian, có thể tới gần trái tim lẫn nhau.

Từ khoảnh khắc thiếu niên chìm vào trong bài hát liền có thể thấy được, thiếu niên thật sự rất thích ca hát, hẳn là cũng rất thích nhảy, diễn kịch. Thiên phú của thiếu niên ở những phương diện này đều rất là xuất chúng.

Chỉ cần cho thiếu niên đầy đủ thời gian và cơ hội thì anh sẽ có thể trở nên vô cùng nổi tiếng, mà không phải mỗi lần bị người ta nhắc tới, là sẽ khiến người ta liên tưởng đến mấy chữ "vợ của Nghiêm Mẫn Hành" .

Nghiêm Mẫn Hành nhìn thiếu niên nhân ngư đang nhắm mắt lại ca hát, giống như là thấy được dáng vẻ sau này của thiếu niên, khi anh đứng trên sân khấu được vạn chúng chú mục, ánh sao lấp lánh, diễm kinh bốn phía.

Anh sẽ dùng tiếng nói và điệu nhảy, còn cả kỹ năng diễn xuất của mình để mê đảo rất nhiều người, nhận được tiếng vỗ tay khen hay vô cùng lớn của bọn họ.

Cho dù là làm bạn đời hợp pháp thì Nghiêm Mẫn Hành anh cũng không có quyền lợi ngăn cản mộng tưởng mà thiếu niên muốn truy cầu.

Chỉ ngắn ngủi mấy phút, thiếu niên đã ngâm xướng đến đoạn cuối, mãi đến khi không khí lại một lần nữa yên tĩnh, Hạ Tuyên Dương mới quay đầu, mong đợi nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành, chờ đợi được anh đánh giá.

Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng vỗ tay: "Hát rất hay."

Hạ Tuyên Dương vui vẻ nói: "Thật sao? Anh có thích không?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Có, rất thích."

Hạ Tuyên Dương: "Hắc hắc, anh thích là được!"

Nghiêm Mẫn Hành giật giật ngón tay, bất động thanh sắc nhấn vào nút ngừng ghi âm.

Hạ Tuyên Dương: "Hay là, em hát cho anh nghe thêm mấy bài nữa nhé? Nhưng mà, em chỉ mới luyện xong bài vừa nãy thôi, mấy bài khác còn chưa luyện tốt..."

Nghiêm Mẫn Hành đứng dậy, đặt di động lên trên ghế.

Anh nói ra: "Không cần phải gấp gáp, chờ em luyện tốt rồi thì về sau cứ từ từ hát cho tôi nghe."

Người đàn ông đi đến bên cạnh bồn tắm lớn, đưa tay nhẹ nhàng vung mấy sợi tóc màu vàng kim nhạt ngăn cản con mắt của thiếu niên ra, cho ra đằng sau cái tai nhọn mọc lên vây cá.

Sau đó anh lại dùng móng tay sắc nhọn, nhẹ nhàng chạm chạm vào làn da trắng mềm của thiếu niên, cả vây cá yếu ớt mỹ lệ bên tai của anh.

Chạm vào vây cá trên tai thiếu niên nhân ngư mang đến cho anh xúc cảm mềm mại và có hơi lạnh, giống như là vì không quen bị đυ.ng vào nên còn nhạy cảm khẽ run lên.

Mắt Nghiêm Mẫn Hành hơi sâu lại, nghiêng thân lên, hôn lên thính tai của anh, hiếu kì ngậm lấy, rồi khẽ mυ'ŧ một cái.

Hạ Tuyên Dương né tránh, đưa tay lên che cái tay đã ửng đỏ, dữ dằn nói: "Anh, tại sao anh lại làm như vậy?"

Anh tưởng là người này muốn tới sờ đuôi cá của anh, kết quả người ta lại nghiêm túc bê ghế vào bên trong, dáng vẻ như muốn thưởng thức buổi hòa nhạc của anh.

Anh tưởng là có thể nghe thêm mấy câu khen ngợi khẳng định của người này đối với tiếng hát của anh thì người đàn ông này lại bỗng nhiên giở mấy trò lưu manh lên với anh...

Nghiêm Mẫn Hành khẽ cười nói: "Dương Dương, em câu dẫn tôi như thế, nếu như tôi còn không phản ứng thì chẳng phải là nên được tôn làm thánh rồi sao? Tôi không có định lực tốt như vậy đâu."

Hạ Tuyên Dương xấu hổ nói: "Em không có câu dẫn anh! Cũng không có bảo anh hôn, lại còn vào tai nữa..."

Nghiêm Mẫn Hành thuận thế ôm lấy Hạ Tuyên Dương, đưa tay sờ lên cái đuôi cá mà anh nhớ thương đã lâu: "Được, không sờ tai thì tôi sờ đuôi cá là được..."

Hạ Tuyên Dương: "..."

Anh sai rồi, sao anh lại cho rằng một tên đàn ông ngấp nghé đuôi cá của anh chỉ sờ hai lần là sẽ có thể thỏa mãn mà không làm cái khác cơ chứ?

Trong phòng tắm, vách tường hơi nước mờ mịt, đôi mắt sáng long lanh xanh thẳm của thiếu niên nhân ngư xinh đẹp cũng mờ ướt.

...

... ...

Một hồi sau, Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành ôm ra từ trong phòng tắm.

Choàng áo choàng tắm vào cho thiếu niên, đuôi cá biến trở về hai chân, tóc thổi, đã trở thành bộ dáng quen thuộc.

Chỗ mấu chốt của Hạ Tuyên Dương lần này vẫn còn chưa tính là thất thủ, chỉ bị vợ ôn nhu dày vò một trận, dùng Ngũ cô nương của hai người hỗ trợ cho nhau mà thôi.

Cái này không tính là ngủ với nhau đúng không? Hạ Tuyên Dương hoảng hốt nghĩ.

Anh tạm thời vẫn chưa muốn công khai với bên ngoài, cái chuyện làm cho Nghiêm Mẫn Hành không vui kia coi như là đã thành công bỏ qua được rồi.

Lau khô tóc, hai người trở lại trên giường, thân mật dựa vào nhau mà ngủ.

Lần này, khoảng cách của bọn họ trước khi ngủ đã không còn là cách hơn một mét nữa rồi.

Hạ Tuyên Dương không biết là sau khi anh ngủ, Nghiêm Mẫn Hành lại mở mắt, cẩn thận nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.

Tâm trạng Nghiêm Mẫn Hành lúc này lại có điểm giống như lần đầu tiên nằm cùng nhau trên cái giường lớn ở phòng ngủ nhà chính, phát hiện cứ lúc nào thiếu niên động tình là đôi mắt kia sẽ tràn ra nước mắt sinh lý, hóa thành một viên trân châu nhỏ sáng bóng oánh nhuận màu lam nhạt.

Kinh ngạc vui mừng, bất ngờ, còn có chút không kịp chờ đợi, muốn giữ nó lại để bảo quản.

Tâm tình bây giờ, so với khi đó còn mãnh liệt hơn gấp mười, gấp trăm lần, nhưng không còn là đối với một viên trân châu nhỏ nữa, mà là với người chế tạo trân châu, thiếu niên trong ngực anh.

Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên trán trắng nõn của thiếu niên, cảm giác một khối nào đó thiếu thốn trong lòng lại bị lấp lên.

Trái tim anh hài lòng ngủ thϊếp đi, một đêm ngủ ngon.

-

Ngày kế tiếp, Hạ Tuyên Dương đến studio, đi vào phòng hóa trang, Thẩm Thiều Quang liền bu lại, còn đuổi những người khác ra ngoài: "Cho tôi mượn Tiểu Hạ một lát, sẽ trả lại cho các người nhanh thôi."

Sau khi đóng cửa, Thẩm Thiều Quang liền tò mò nói: "Tiểu Hạ, nghe nói chiều hôm qua, sau khi anh đi thì có một Nghiêm tiên sinh nào đó tới đón em tan tầm? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế."

Thẩm Thiều Quang hiện tại vô cùng hối hận, vì sao hôm qua mình lại đi sớm như vậy, nếu như ở lại thêm mấy phút thì đã có thể ăn một đống dưa rồi.

Hạ Tuyên Dương hiện tại đã thăm dò ra được tính cách chân thực của Thẩm Thiều Quang. Cái khuôn mặt và khí chất thanh lãnh xa cách như ánh trăng sáng lúc trong hình người, và vẻ thanh lệ tao nhã cao khiết, như trời xanh mây trắng lúc trong hình thái nhân ngư... đều không phải, mà anh ta chỉ là một kẻ lắm lời, còn rất là hóng hớt, thích ăn dưa.

Việc tư tình cảm của Hạ Tuyên Dương, Tiểu Ô là phụ tá của anh chắc chắn sẽ không nói với bên ngoài.

Còn cả hai cái người thấy anh và Nghiêm Mẫn Hành hôn nhau trong phòng hóa trang là đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu nữa... Hai vị này, hẳn là cũng sẽ không nói lung tung đâu nhỉ?

Hạ Tuyên Dương kiên trì nói: "Đúng vậy, nhưng chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi."

Thẩm Thiều Quang: "Chậc chậc, chồng của anh còn là anh em tốt, chơi với anh từ nhỏ đến lớn đây, trước kia anh ta cũng luôn miệng nói chúng ta là bạn bè, kết quả lúc mà anh vừa mới trưởng thành, anh ta đã không muốn làm bạn nữa rồi..."

Hạ Tuyên Dương che lỗ tai lại, tỏ vẻ là mình không muốn ăn cơm chó lúc này.

Nghiêm Mẫn Hành không phải người như vậy, mặc dù có đôi khi anh ta hơi kì quặc, nhưng cũng không phải là dạng người sẽ ép buộc người khác. Đã hai lần rồi, anh ta đều tôn trọng ý nguyện của anh, không làm quá với anh chút nào.

Thẩm Thiều Quang cũng coi như là xuất thân phú quý, chồng của anh ta mặc dù chỉ là nhà quyền thế Nhị lưu, nhưng ở Giang thành thì cũng có thể nói là một nhân vật nổi tiếng.

Bởi vậy, chuyện giới thượng lưu ở Giang thành, anh ta đúng là sẽ biết nhiều hơn so với người khác một ít.

Anh hạ giọng, hỏi Hạ Tuyên Dương: "Họ Nghiêm, vẻ ngoài có hai ba phần giống với Nghiêm Tu Lãng nhưng khí chất lại hơn một bậc, còn ngồi xe lăn, hẳn là người cầm quyền đương nhiệm của Nghiêm gia, đúng không?"

Hạ Tuyên Dương giật mình, không ngờ Thẩm Thiều Quang lại thông minh như vậy, có thể đoán được thân phận của Nghiêm Mẫn Hành.

Thẩm Thiều Quang nói: "Vị Nghiêm tiên sinh kia đi lại không tốt, thân thể hình như cũng không tốt lắm, cũng không biết anh ta có thể thỏa mãn được kỳ tìm phối ngẫu của em hay không nữa. Tiểu Hạ, em phải nghĩ rõ ràng đó."

Hạ Tuyên Dương lúng túng nói: "... Khụ khụ, em, biết rồi."

Thân thể của Nghiêm Mẫn Hành rất tốt, thể lực cũng tốt hơn anh nhiều.

Cái anh tương đối lo lắng chính là một lão công nhỏ yếu như anh, rất có thể sẽ không thỏa mãn được người vợ thể lực tốt của mình.

Thẩm Thiều Quang tiếp tục nói: "Hơn nữa, Nghiêm gia là nhà quyền thế cao cấp, không dễ đi vào như vậy đâu... Tiểu Hạ, thừa dịp hiện tại anh ta còn mặn nồng với em, nhiều tài nguyên nhiều yếu điểm. Tốt nhất là công khai chuyện của hai người trước công chúng đi, giữ vững quan hệ kết giao. Như vậy dù về sau có tách ra, dựa vào tên tuổi của người bạn trai cũ này thì ở trong ngành sẽ không có người nào dám nảy ra ý nghĩ xấu với em đâu."

Đến cả một đỉnh lưu đang hot như Nghiêm Tu Lãng, cậu hai Nghiêm gia, em ruột của vị kia, Hạ Tuyên Dương cũng dám đạp thẳng mặt, có thể thấy được tình cảm của hai người hiện tại cũng không tệ.

Thẩm Thiều Quang sợ Hạ Tuyên Dương vì yêu mà cứ đâm đầu, cuối cùng chẳng giữ lại cho mình được cái gì cả.

Bởi nếu thằng nhóc này có thể khôn khéo một chút, cân nhắc vì mình nhiều hơn thì cũng không trở thành diễn viên hạng mười mấy như hiện tại.

Hạ Tuyên Dương biết, Thẩm Thiều Quang đã hiểu lầm quan hệ giữa anh và Nghiêm Mẫn Hành rồi, còn tưởng anh chỉ là ‘nam sủng’ mà Nghiêm Mẫn Hành nuôi, là kiểu người yêu chỉ nói yêu đương chứ không tính đến chuyện kết hôn.

Mà thực chất, anh và Nghiêm Mẫn Hành kết hôn với nhau cũng chỉ là bởi vì "Xung hỉ", chuyện này liên quan đến sức khỏe của Nghiêm Mẫn Hành và gia sự của Nghiêm gia, Hạ Tuyên Dương không biết Nghiêm Mẫn Hành muốn công khai là chỉ công khai quan hệ yêu đương, hay là quan hệ kết hôn nữa, nên tạm thời cũng không tiện giải thích, chỉ có thể để cho Thẩm Thiều Quang hiểu lầm.

Thẩm Thiều Quang nhìn ra được Hạ Tuyên Dương rất là bài xích việc dựa vào Nghiêm Mẫn Hành để có được tài nguyên, cũng không có bất kỳ ý muốn công khai nào thì liền không nhịn được chọc vào cái ót của cậu.

Anh quan tâm nói: "Tiểu Hạ, có lẽ em không biết, ở cái ngành này, một nhân ngư mỹ mạo lại trân quý ở trong mắt rất nhiều người chính là thứ đồ chơi có thể cướp đoạt và dùng để khoe khoang. Nếu không có chỗ dựa đủ cường đại ở bên ngoài che chở cho em, một khi thân phận nhân ngư của em lộ ra ánh sáng, chắc chắn em sẽ lập tức trở thành mục tiêu cướp đoạt của bọn họ. Việc công khai, em có thể cự tuyệt, bởi em nghĩ thứ mất đi cũng chỉ là cơ hội công việc, nhưng thật ra còn có rất nhiều ám chiêu khó lòng phòng bị nữa... Em hiểu chưa?"

Thân phận nhân ngư có thể thu hoạch được rất nhiều cơ hội lộ ra ánh sáng và công việc ở trong ngành giải trí, nhưng cũng sẽ đứng trước rất nhiều nguy cơ.

Hạ Tuyên Dương là người ngoại lai, lại vừa mới phân hoá, nếu không phải có Thẩm Thiều Quang nhắc nhở thì anh thật sự không hiểu rõ những thứ này.

Khó trách, Hạ Gia Ngôn lúc nào cũng dính sát lấy Nghiêm Tu Lãng, có lẽ cũng là bởi vì anh ta biết nếu không có Nghiêm Tu Lãng che chở thì anh ta sẽ trở thành con mồi của những người khác.

Hạ Tuyên Dương biết Thẩm Thiều Quang thực tình suy nghĩ vì anh, nhưng cũng không nói ra lý do mà anh không muốn công khai.

—— Sợ thành tựu mình cố gắng lấy được, đều sẽ bị nói là dựa vào quan hệ.

Thẩm Thiều Quang hơi bất lực: "Nhân ngư mỗi tháng sẽ phải trải qua kỳ tìm phối ngẫu, nên các fan hâm mộ đều rất là hào phòng với việc minh tinh nhân ngư tìm cho mình bạn đời cố định, độ tiếp nhận cũng rất là cao, thậm chí còn rất được hoan nghênh nữa... Hơn nữa, dựa vào người khác lấy được tài nguyên thì đã làm sao? Còn có rất nhiều, rất nhiều tài nguyên nếu không cố gắng thì sẽ không đỡ nổi được, em có bao nhiêu thực lực, trả giá bao nhiêu cố gắng, tất cả mọi người đều thấy được. Không nói người khác, chỉ nói anh thôi, lúc đầu khi anh vừa mới tiến vào ngành thì đã là nam chính phim truyền hình rồi, quả thực cũng có người nói anh dựa dẫm. Nhưng em nhìn hai năm này xem, anh dựa vào thực lực của mình lấy được giải thưởng, nâng lên tỉ lệ người xem, còn có người nói anh dựa dẫm người khác nữa không?"

Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình đã được Thẩm Thiều Quang thức tỉnh, là do anh quá mức để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà thôi.

Kỳ thật người ngoài nói thế nào thấy thế nào cũng không quan trọng như vậy, anh cũng không cần quá để ý.

Anh muốn dựa vào sự cố gắng của mình đứng ở trên một vị trí vô cùng cao, thứ nhất đương nhiên là vì tiền, thứ hai... là vì anh có hảo cảm với Nghiêm Mẫn Hành, còn muốn lấy lại vị trí "Phía trên", sau cùng thì là muốn lấy lại danh dự cho mình, muốn mình xứng đôi với Nghiêm Mẫn Hành hơn.

Thế nhưng, kiếp trước anh bỏ ra thời gian mười năm, trở thành đỉnh lưu tuyến một trong ngành giải trí, cộng thêm số tài sản mà người quản lí giúp quản lý, thân gia cũng chỉ có một tỷ, so với thân gia trăm tỷ như Nghiêm Mẫn Hành thì vẫn chênh lệch cực lớn, chẳng lẽ cũng xứng với Nghiêm Mẫn Hành hay sao?

Nghiêm Mẫn Hành căn bản không thiếu tiền, thứ anh ta muốn cũng không phải là Hạ Tuyên Dương phải làm mọi thứ để xứng với anh ta.

Mà lúc này, bởi vì anh không muốn công khai và cái lòng tự trọng đàn ông đáng chết của anh, khiến Nghiêm Mẫn Hành chỉ có thể làm người yêu mập mờ với anh, không thể có được danh phận, mà nếu anh gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì Nghiêm Mẫn Hành cũng không thể nào mặc kệ...

Đây chính là hưởng thụ lợi ích, còn không muốn trả giá và gánh chịu trách nhiệm.

Thực sự là cặn bã nhân ngư!

Hạ Tuyên Dương cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

Anh biết, trước kia khi Nghiêm Mẫn Hành ký kết hiệp nghị hôn nhân với nguyên thân, không công khai với bên ngoài là bởi vì anh ta không thích nguyên thân.

Nhưng nay, anh ta muốn công khai quan hệ với anh, là bởi vì đã bắt đầu yêu thích anh, dù là sự yêu thích này còn chưa quá sâu.

Hạ Tuyên Dương suy nghĩ một chút, bèn nói: "Vậy em sẽ thử thương lượng với anh Hành một lần xem sao... Sau đó tìm cơ hội thích hợp, rồi công khai..."

Thẩm Thiều Quang đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, cậu của anh là một đạo diễn chương trình giải trí có chút danh tiếng ở đài Tây Dữu, cậu ấy đang biên kịch cho một chương trình giải trí yêu đương tên là « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau », đang định mời mấy đôi minh tinh và tình nhân danh lưu tham gia, trong đó một vị nhất định phải là nhân ngư. Anh và chồng anh chắc chắn phải đi rồi, còn em và vị nhà em kia kìa có muốn đi cùng hay không? Đây chính là cơ hội tốt nhất để công khai đó, chẳng những khiến fan hâm mộ dễ tiếp nhận việc em có đối tượng, mà còn có thể nhận được tiền nữa."

Hạ Tuyên Dương: ... ? ? ! !

Vẻ mặt của anh buồn bực nói: "Anh Thiều Quang, sao em cứ có cảm giác là anh nói với em nhiều như vậy cũng chỉ là vì muốn PR cho chương trình thôi vậy. Thuyết phục em, là vì muốn em dẫn Nghiêm Mẫn Hành đến tham gia chương trình giải trí này đúng không?"

Thẩm Thiều Quang: "Hắc hắc, bị em phát hiện rồi. Nhưng mà mấy cái mà anh nói trước đó cũng đều xuất phát từ đáy lòng thật mà, em trở về cứ thương lượng với Nghiêm tiên sinh đi. Nếu anh ta không muốn cũng không sao cả, chỉ là chuyện mà em yêu đương và chuyện mà em muốn truy cầu danh lợi cũng không hề xung đột với nhau, đa số mưu tính của anh đều không sai đâu. Khi một người đàn ông có thể bỏ ra rất nhiều tiền và thời gian dành cho em thì anh ta sẽ càng không nỡ rời bỏ em mà đi."

Đây là lần đầu Hạ Tuyên Dương yêu đương, nên kinh nghiệm trên phương diện này thật sự là kém khá nhiều so với Thẩm Thiều Quang.

Hạ Tuyên Dương nói: "Được, khi nào trở về em sẽ nói với anh ta, nhưng em cảm thấy có khả năng rất lớn là anh ta sẽ cự tuyệt."

Tính cách Nghiêm Mẫn Hành khiêm tốn như vậy, trước kia dù nhận phỏng vấn truyền thông anh ta cũng không cho phép bọn họ chụp ảnh, nên sao có thể đồng ý cùng anh lên một chương trình giải trí nói về chủ đề yêu đương được? !

Nếu Nghiêm Mẫn Hành muốn công khai, nhiều nhất cũng chỉ là đăng lên trên Weibo mà thôi.

Hai người hàn huyên mười mấy phút, cửa phòng hóa trang liền bị ai đó bên ngoài gõ vọng vào.

Một ngày làm việc, lại bắt đầu.

-

Bên cạnh, đoàn làm phim « Phá Phỉ ».

Nghiêm Tu Lãng cũng đang gọi điện thoại cho người đại diện, nói về chuyện chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau ».

Nghiêm Tu Lãng vô thức cự tuyệt: "Tôi không có người yêu, đi cái này để làm cái gì?"

Người đại diện nói: "Không phải anh cũng có một người yêu mập mờ hay sao, cái người tên là Hạ Gia Ngôn kia đó, nhân ngư cấp A đó, chẳng phải cũng từng xào chuyện yêu đương với anh sao, mặc kệ thật hay giả thì anh cũng không thiệt thòi. Đây là chương trình giải trí mà đài Tây Dữu sẽ chủ trì thực hiện, anh đừng để cái bánh này rơi xuống tay của Đoạn Anh Dã của Bách Thịnh Entertainment chứ."

Bách Thịnh Entertainment là đối thủ một mất một còn của Tinh Kỳ Entertainment, lão đại của Bách Thịnh là Đoạn Anh Dã, cũng là người đối đầu với Nghiêm Tu Lãng.

Nghiêm Tu Lãng: "Biết rồi, tôi sẽ cân nhắc, đang quay phim, lát nữa nói sau."

Nghiêm Tu Lãng mới đi ra từ phòng nghỉ thì đã thấy phó đạo diễn dẫn một người quen thuộc đi vào.

Phó đạo diễn cười ha hả nói: "Vị diễn viên nhân ngư diễn vai nam sáu bị ngã bệnh, đây là Hạ Gia Ngôn sẽ thay thế anh ta. Nghiêm lão sư, cậu có quen biết với người này đúng không?"

Trên khuôn mặt ôn nhuận thanh nhã của Hạ Gia Ngôn là một nụ cười ôn nhu ngại ngùng mang theo một tia ngượng ngùng, ngậm lấy ý cười kêu lên một tiếng: "Anh Tu Lãng."

Nghiêm Tu Lãng không quá muốn gặp Hạ Gia Ngôn.

Trong đầu anh nảy ra một bóng người mà anh muốn gặp... nhưng anh đã vội vàng đè lại suy nghĩ đó.

Đó là chị dâu của anh, chơi đùa mập mờ có thể, nhưng không thể làm thật.

Đó là người mà anh chỉ có thể nghĩ chứ không được động đến.

Trừ phi...

Nghiêm Tu Lãng đột nhiên rất hi vọng cái người anh cả bị bệnh nặng của mình kia có thể tiếp tục bị bệnh, thậm chí bệnh nặng hơn một chút.

Không chỉ là vì kế thừa gia nghiệp.

Khi nào Nghiêm Mẫn Hành không có ở đây, tay của anh nắm quyền hành Nghiêm gia rồi thì không phải muốn ai, là sẽ có người đó sao.

Hạ Gia Ngôn thấy Nghiêm Tu Lãng không để ý tới anh, còn đang thất thần, nụ cười trên mặt liền cứng đờ: "Anh Tu Lãng, anh không muốn ở chung một đoàn làm phim với em sao?"

Nghiêm Tu Lãng lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Sao lại thế được, anh rất vui khi chung đoàn làm phim với em đó."

Hạ Tuyên Dương không phải nhân ngư, tỉ lệ mang thai rất thấp...

Cho dù mất Nghiêm Mẫn Hành, anh cũng chưa thể trở thành người thừa kế của Nghiêm gia, đối thủ cạnh tranh của anh còn có hai người em họ nữa.

Anh vô cùng cần một đứa bé.

Hạ Gia Ngôn xuất thân thấp hèn, nhưng lại là nhân ngư cấp A, năng lực sinh dục tuyệt hảo... Là một người rất thích hợp để sinh con.

-

Giờ nghỉ ngơi sau khi quay phim, đạo diễn Trần gọi Hạ Tuyên Dương qua: "Tiểu Hạ, việc tư tình cảm của cậu, tôi và lão Lưu sẽ không lắm miệng, nhân viên công tác bên trong đoàn làm phim, tôi cũng đã dặn dò bọn họ không được phép đi ra ngoài nói lung tung rồi. Nếu trong lúc quay phim, ngày nào đó cậu muốn công khai chuyện tình cảm thì nhớ sớm nói cho tôi biết."

Hạ Tuyên Dương nhớ tới cảnh gọi Nghiêm Mẫn Hành là vợ hôm qua của anh bị đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu bắt gặp, bèn xấu hổ cong cong ngón chân lại: "Được, cảm ơn đạo diễn Trần, tôi hiểu rồi."

Đạo diễn Trần do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Người trẻ tuổi muốn tự mình phấn đấu là chuyện tốt, nhưng mà vào lúc tối hậu trọng yếu, mượn nhờ trợ lực của người bên cạnh cũng không đáng xấu hổ, chỉ cần không phải ác ý tranh giành tư nguyên của người khác là được rồi."

Hạ Tuyên Dương hiểu rõ ý của đạo diễn Trần, ý này cũng giống với Thẩm Thiều Quang, chỉ là không nói thẳng ra như vậy.

Anh gật đầu: "Vâng, ngài không thấy tôi hôm qua cũng ỷ thế hϊếp người đấy sao."

Chuyện anh nói là chuyện anh làm mất mặt Nghiêm Tu Lãng.

Đạo diễn Trần lắc đầu: "Với tình cảnh của cậu hiện tại thì bao giờ mới lên được? Nếu như cậu và vị Nghiêm tiên sinh kia có tình cảm ổn định thì nên nhanh chóng công khai đi, lần trước khi mà cậu thử sức với hình thái nhân ngư của Mạnh Tây Du, người bên ngoài không biết, nhưng mấy nhà đầu tư trong đoàn làm phim bọn tôi đều biết hết. Đã có hai đám người gọi với tôi nói về cậu là bảo tôi giúp họ cản trở cậu, năng lực tôi có hạn, chỉ giúp được cho cậu lần một lần hai, về sau vẫn phải dựa vào chính cậu."

Hạ Tuyên Dương không ngờ, anh đã bắt đầu bị người ta ghim thù, mà còn không chỉ một người... thì liền không khỏi rét lạnh sống lưng.

Anh lại cám ơn đạo diễn Trần một lần nữa, tỏ vẻ là mình sẽ nghiêm túc cân nhắc đến chuyện công khai.

Ngành giải trí thế giới này, độ chấp nhận về tình cảm của minh tinh cao hơn nhiều so với thế giới kiếp trước của anh.

Công khai tình cảm hình như thật sự mới phải là thứ phải mau chóng được đưa vào danh sách quan trọng.

Chương trình giải trí yêu đương mà Thẩm Thiều Quang nói, đích thật là một con đường tắt rất không tệ.

Cũng không biết Nghiêm Mẫn Hành liệu có đồng ý tham gia cùng với anh hay không?

Nếu có thể cùng Nghiêm Mẫn Hành xuất hiện dưới ống kính, ở trước mắt rất nhiều người xem, thể hiện tình cảm của hai người... Ngẫm lại cũng thấy rất là lãng mạn!

Hạ Tuyên Dương đột nhiên rất hi vọng thời gian mau mau trôi qua đến giờ tan tầm.

Nếu Nghiêm Mẫn Hành không đồng ý... anh sẽ quấn lấy anh ta đến khi anh ta đồng ý mới thôi!