Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 27

Hạ Tuyên Dương sốt ruột hỏi: "Vậy anh ta nói như thế nào?"

Tiểu Ô bày ra vẻ mặt tiếc nuối vì không thể tiếp tục ở hiện trường ăn dưa được nữa: "Em không nghe thấy câu trả lời, Nghiêm tiên sinh chỉ bảo em đi vào trước rồi thông báo cho anh, anh đi xem đi."

Hạ Tuyên Dương không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Tiểu Ô một cái, anh ở bên này đang vội muốn chết, mà cái tên này còn có thời gian rảnh rỗi ăn dưa.

Với cái tính tình kỳ quặc kia của Nghiêm Mẫn Hành thì anh đoán hơn phân nửa là anh ta đã đoán được ra. Nếu không phải Nghiêm Tu Lãng chỉ tới đoàn làm phim một chút rồi đi thì hẳn là anh ta còn qua bên đó gây sự một trận. Đạo diễn Trần chắc chắn cũng không đến mức vừa nghe thấy dòng họ của anh ta đã vội hỏi thăm quan hệ của anh ta và Nghiêm Tu Lãng đâu.

Rõ ràng trước kia người thích Nghiêm Tu Lãng, còn tìm cách lên giường mong được Nghiêm Tu Lãng “thị tẩm” kia không phải là anh, hôm nay anh cũng đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Nghiêm Tu Lãng, lạnh lùng đến mức không thể lạnh lùng hơn được nữa rồi, nhưng không hiểu sao Hạ Tuyên Dương vẫn cảm thấy hơi chột dạ.

Loại cảm giác này giống như là bị vợ bắt được cảnh anh và người cũ còn chưa cắt đứt tơ tình vậy...

Một người ế suốt gần 23 năm, căn bản chưa từng yêu đương ai như Hạ Tuyên Dương cũng cảm giác thật sự là rất oan.

Anh thở thật dài một cái, lấy miếng khăn ướt tẩy trang mới lên, tăng nhanh tốc độ tẩy trang.

Đã không còn lớp trang điểm thành thục tinh xảo kia nữa, nhưng ngũ quan thiếu niên trong gương vẫn xinh đẹp diễm lệ như vậy, thậm chí còn có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, cảm giác thiếu niên cũng nhiều hơn.

Mấy phút sau, Hạ Tuyên Dương đi ra khỏi toilet rửa mặt, dùng bông vải nhung lau khô mặt.

Lúc đi ra từ toilet, anh liền thấy Nghiêm Mẫn Hành ngồi ở trên xe lăn chờ anh ở bên trong phòng hóa trang, Tiểu Ô thì không biết đi ra từ lúc nào.

Mà cửa phòng hóa trang... thì đang đóng, bên trong không gian không quá là lớn này chỉ có hai người bọn họ.

Hạ Tuyên Dương: "Anh Hành, anh trở về rồi sao! Sao còn cố ý qua studio đón em vậy? Thật là làm phiền anh quá."

Anh đến gần mấy bước, phát hiện sắc mặt Nghiêm Mẫn Hành có hơi mỏi mệt, dưới mắt có màu xanh đen nhàn nhạt, rõ ràng là mấy ngày nay đi công tác không được ngủ ngon.

Nghiêm Mẫn Hành không kịp chờ đợi vội đến studio đón người là vì muốn nhìn thấy Hạ Tuyên Dương sớm hết mức có thể.

Nhưng mà lời anh nói ra khỏi miệng cũng có chút chua chua: "Nếu không phải tới đây thì tôi cũng không biết em ở trong studio, ngoại trừ quay phim còn gặp mặt thần tượng nhỏ kia của em."

Hạ Tuyên Dương: ... Đến rồi đến rồi, ngửi thấy mùi tính sổ rồi nha.

Hạ Tuyên Dương buồn cười nói: "Vậy có người nào nói với anh là hôm nay em đã tuyên bố ở trước mặt mọi người là đã không còn thần tượng anh ta nữa hay không?"

Nghiêm Mẫn Hành ngẩn người, cái này anh thật sự không biết.

Anh chỉ căn cứ theo lời đạo diễn Trần nói mà đoán ra được là Nghiêm Tu Lãng có khả năng đi qua đây, khách sáo nói vài câu: "Đó là em trai của tôi, hôm nay nó tới đây đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Chỉ là lời này vừa nói ra, thì ánh mắt đạo diễn Trần nhìn về phía anh đã có chút khác lạ, còn cảnh giác: "Nghiêm tiên sinh, anh và tiểu Hạ thật sự là bạn sao? Tiểu Hạ trẻ tuổi nóng tính, nói chuyện, hành động khá là theo cảm tính, anh đừng so đo với cậu ấy..."

Bên cạnh phó đạo diễn họ Lưu dường như cũng hiểu lầm cái gì đó, cũng nói một đống lời tốt cho Hạ Tuyên Dương, không ngừng khen Hạ Tuyên Dương rất có thiên phú diễn xuất, nếu như về sau không thể tiếp tục diễn kịch thì thực sự là rất đáng tiếc.

Bọn họ hình như nghĩ anh đến tìm Hạ Tuyên Dương là để gây phiền phức.

Nghiêm Mẫn Hành càng nghe, thì mày càng nhíu chặt lại. Nghiêm Tu Lãng, cái tên ranh con đó, rốt cuộc đã nói gì với Hạ Tuyên Dương rồi?

Nếu không phải trợ lý Tiểu Ô của Hạ Tuyên Dương đi ra từ phòng hóa trang, nói anh thật sự là bạn của Hạ Tuyên Dương thì bọn họ còn không chịu cho anh tiến vào phòng hóa trang nữa.

Nghiêm Mẫn Hành nói bằng giọng khá là thờ ơ: "Em rút fan? Trừ cái đó ra thì còn nói cái gì nữa."

Hạ Tuyên Dương: "Cũng không có gì, chỉ làm anh ta mất mặt thôi, ngay ở trước mặt tất cả mọi người ở đâu."

Hạ Tuyên Dương nhìn dáng vẻ Nghiêm Mẫn Hành đã bớt giận kha khá, bèn tiến lại gần, thậm chí còn ngồi lên trên xe lăn của anh, đưa tay ôm cổ Nghiêm Mẫn Hành, sau đó bẹp một cái hôn lên cái cằm có vài gốc râu xanh xanh của Nghiêm Mẫn Hành: "Vợ, chúng ta đừng nói mấy chuyện râu ria nữa có được hay không, ba ngày không gặp, em rất nhớ anh đó ~ "

Nếu vợ cứ nhất quyết muốn lôi chuyện cũ ra thì phải làm sao bây giờ?

Hôn anh ta là được rồi!

Nghiêm Mẫn Hành bị mấy chữ "râu ria" kia lấy lòng, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng hóa trang vốn đang khép bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.

Ba cái đầu cùng đập lên trên ván cửa.

Tiểu Ô: "A, tôi đã nói là đừng đẩy rồi..."

Phó đạo diễn Lưu sau lưng Tiểu Ô: "Ha ha, tôi vừa nãy không cẩn thận trượt chân một cái..."

Đạo diễn Trần phía sau phó đạo diễn Lưu cười xấu hổ nói: "Ha ha, ha ha... Các cậu cứ tiếp tục.. . Nhưng mà tiểu Hạ, cậu ngồi lên đùi vợ cậu như thế. Khụ khụ khụ, có phải là không tốt lắm với chân của cậu ta hay không?"

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành: ...

Cái gì gọi là hiện trường chết chóc? ! Chính là đây!

Nếu không phải Thẩm Thiều Quang và Lệ Bách Thành đã có thợ trang điểm riêng của mình, quay xong rồi trực tiếp rời đi thì hiện trường ăn dưa lúc này nói không chừng đã có thêm hai người đó rồi.

Hạ Tuyên Dương vội vàng đừng dậy rời khỏi người Nghiêm Mẫn Hành, vẻ mặt lúng túng giải thích: "Đạo diễn Trần, phó đạo diễn Lưu, tôi tôi tôi... chuyện không phải như các người nghĩ đâu."

Nghiêm Mẫn Hành bình tĩnh nói: "Dương Dương biết tổn thương trên chân tôi đã khỏi mới ngồi lên trên đó."

Trong ánh mắt Tiểu Ô tràn đầy sắp u oán.

—— Đây chính là đối tượng hẹn hò, bạn bè bằng mặt không bằng lòng mà anh Dương nói đây sao?

Mẹ nó, đã gọi người ta là vợ! Còn vừa thấy mặt đã không kịp chờ đợi ôm hôn nhau như vậy rồi!

Đã vậy còn là Hạ Tuyên Dương mở miệng, ra tay trước!

Miệng đàn ông thật đúng là, không thể tin được!

Chỉ là hiện tại, Hạ Tuyên Dương cũng không rảnh để trấn an trái tim bị tổn thương của cậu ta.

Đạo diễn Trần nghe hai người nói, lúng túng giải thích: "Ha ha, tôi và lão Lưu cũng chỉ sợ tiểu Hạ cậu bị ức hϊếp nên... mới..."

Vẻ mặt phó đạo diễn Lưu cũng khá là mất tự nhiên, nói: "A, chúng ta đi thôi. Đôi vợ chồng trẻ các cậu cứ tiếp tục, tiếp tục đi nhé!"

Nói xong, ông một tay kéo Tiểu Ô lui lại, còn rất là tri kỷ đóng cửa phòng hóa trang lại, lần này, Hạ Tuyên Dương có thể nghe thấy được tiếng ổ khóa đóng lại rồi.

Lúc này mới khóa cửa thì làm được cái gì nữa, có thể lấy lại sự trong sạch của anh được không? ! Không thể!

Vẻ mặt Hạ Tuyên Dương đúng là không còn gì nuối tiếc nữa rồi.

Hơn nữa, quan hệ của anh và Nghiêm Mẫn Hành hình như cũng không trong sạch như vậy.

Nghiêm Mẫn Hành lại dùng một tay kéo anh vào trong l*иg ngực của mình, để anh tiếp tục ngồi vào lên chân của anh ta.

Người đàn ông không nói gì, chỉ tìm kiếm đôi môi của thiếu niên, nhanh chóng hôn lên.

Hạ Tuyên Dương bỗng dưng trừng lớn hai mắt.

Đây, đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau trong khi cả hai đều còn thanh tỉnh...

Việc này tới quá bất ngờ, quá đột nhiên!

Nhưng mà cũng bởi vì cái hôn này tới quá bất ngờ nên Hạ Tuyên Dương mới hoàn toàn không có tâm trạng để tiếp tục đắn đo, các vấn đề như là phải giải thích vì sao anh hiện tại không còn thích Nghiêm Tu Lãng nữa, và sau khi quan hệ của anh và Nghiêm Mẫn Hành bị hai vị đạo diễn phát hiện thì anh nên làm cái gì.

Nghiêm Mẫn Hành đặt thiếu niên vào trong ngực, thực hiện một nụ hôn vừa ôn nhu vừa bá đạo, biến môi của cậu từ thuần màu hồng phấn tự nhiên thành màu đỏ bừng diễm lệ.

Qua hồi lâu, Hạ Tuyên Dương mới thoát ra được, dựa vào cổ Nghiêm Mẫn Hành thở hổn hển.

Trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ đỏ ửng động lòng người, anh ổn định khí tức, giọng nói thiếu tự tin nhắc nhở: "Không, không được tiếp tục, chúng ta còn ở bên ngoài đó..."

Nghiêm Mẫn Hành nói thật nhỏ: "Ừm, vậy chúng ta trở lại trên xe rồi tiếp tục."

Hạ Tuyên Dương ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành, bên trong cặp mắt đào hoa ngập nước, viết rõ ba chữ không thể tin.

Tựa hồ muốn nói, không ngờ anh là một Nghiêm Mẫn Hành như vậy, đến cả về nhà cũng không chờ kịp, còn muốn làm luôn trên xe...

Ánh mắt Nghiêm Mẫn Hành hơi sâu lại, chạm nhẹ vào cánh môi nhàn nhạt vừa mới bị mình yêu thương qua một cái, giọng nói hơi khàn khàn: "Dương Dương, đừng nhìn tôi như vậy, nếu càng nhìn tôi càng không nhịn được."

Từ cái ngày đầu tiên anh đi công tác, lúc buổi tối hôm đó gọi video trò chuyện, cảnh tiểu nhân ngư này không biết sống chết gọi anh là "Vợ", anh đã muốn làm như vậy, không chỉ có là hôn, mà còn nhiều hơn thế nữa.

Hạ Tuyên Dương: "..."

Cảm nhận được bộ phận nào đó của người đàn ông ẩn ẩn có sự biến đổi sinh long hoạt hổ, Hạ Tuyên Dương vội vàng đứng lên ở trên người anh.

Cho dù đã sớm biết là người đàn ông này giả què, nhưng bởi vì thấy anh ta ngồi ở trên xe lăn, dáng vẻ nhìn khá là yếu thế, nên anh mới bị lừa bịp.

Hạ Tuyên Dương đỏ mặt, nhỏ giọng lên án: "Vợ, anh thật là ‘sắc’."

Nghiêm Mẫn Hành đè cảm giác khô khốc ở trong lòng xuống, nhàn nhạt nhìn về phía kẻ cầm đầu.

Thiếu niên toàn thân dính trên người mình, còn nhích tới nhích lui, anh không có chút phản ứng thì mới là không bình thường đó?

Nhưng mà, Nghiêm Mẫn Hành cuối cùng chỉ mở miệng nói là: "Dương Dương, chúng ta về nhà đi."

Hạ Tuyên Dương lại trở nên vui vẻ.

Mặc kệ Nghiêm Mẫn Hành có phải chỉ thèm khát thân thể của anh hay không thì việc người này để ý đến anh cũng là sự thật.

Cho dù là tình nhân nồng tình mật ý thì có mấy người có thể canh giờ đi đón đối phương tan tầm cơ chứ?

Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình cũng phải biểu hiện tốt một chút, để Nghiêm Mẫn Hành càng yêu anh hơn, sớm ngày vì yêu mà chấp nhận làm thụ (haha).

... Mặc dù Hạ Tuyên Dương biết rõ, ở trước mặt Nghiêm Mẫn Hành mình không thể làm được đại mãnh 1. Vậy thì, nhu nhược 1 chắc là cũng có thể... Chỉ cần vợ không chê là được!

Tiền vốn không đủ, có thể dùng kỹ thuật bù vào mà!

Trong đầu tràn đầy ý nghĩ kỳ quái, Hạ Tuyên Dương điều chỉnh lại cảm xúc ngượng ngùng của mình, anh đã gọi Nghiêm Mẫn Hành là "Vợ" ở trước mặt người khác như vậy rồi thì phải biểu hiện ra mình là người đàn ông trụ cột, không thể nhăn nhăn nhó nhó giống như cô vợ nhỏ được.

Nghĩ như vậy, Hạ Tuyên Dương bèn đẩy xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành ra khỏi phòng hóa trang.

Lúc này, chỉ thấy Tiểu Ô ở bên ngoài đang chờ bọn họ, đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu đều đã tan việc.

Không hiểu sao Hạ Tuyên Dương lại cảm thấy có chút thất vọng vì không thể giải thích rõ ràng cho hai vị lão tiền bối về chuyện của mình.

Nhưng mà, hình như cũng không có gì để giải thích cả, chuyện chính là như bọn họ nhìn thấy thôi.

Bên trong studio, còn có mấy công việc nhân viên đang thu dọn đạo cụ, bọn họ thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn sang bên này một cái, giống như là muốn nhìn xem Hạ Tuyên Dương có bị ‘xử lý’ hay không.

Bọn họ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa đạo diễn Trần và Nghiêm Mẫn Hành, không biết anh là anh cả của Nghiêm Tu Lãng, nhưng cũng từ việc hai người đều họ "Nghiêm", bọn họ cũng đoán được ra một vài điểm không giống bình thường.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không giống bầu không khí đầy mùi thuốc súng của Nghiêm Tu Lãng lúc giữa trưa bị Hạ Tuyên Dương làm mất mặt. Vị ngồi ở trên xe lăn này, Nghiêm tiên sinh có khuôn mặt xuất sắc hơn mấy phần với Nghiêm Tu Lãng, lúc ở cùng Hạ Tuyên Dương lại mang đến bầu không khí hài hòa đến bất ngờ.

Hạ Tuyên Dương không những chủ động đẩy xe lăn cho người ta, mà còn rất là quan tâm lấy một cái thảm trùm lên trên đùi cho anh ta.

Hạ Tuyên Dương: "Tiểu Ô, cậu đi về trước đi, tôi và vợ... Khục, anh Hành sẽ đi cùng nhau."

Tiểu Ô đã nhận rõ địa vị người làm công của mình, thu thập xong cảm xúc buồn bã khi bị ông chủ lừa gạt thì liền cảm thấy cao hứng vì mình có thể được tan làm trước thời gian dự tính: "Được."

Nhưng mà, đôi mắt của cậu ta khi nhìn về phía Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành thì lúc nào cũng viết đầy sự tò mò.

Ánh mắt lúc thì kinh ngạc lúc lại mang theo một tia khâm phục, thật sự giống như là đang nói, không ngờ anh Dương lại mạnh mẽ như vậy, có thể làm lão công cho một ‘nam nhân’ khí phách đến thế...

Nhân ngư công hóa ra thực sự tồn tại!

Hạ Tuyên Dương cảm thấy thật bực mình khi hiểu quá rõ suy nghĩ của Tiểu Ô: "Tiểu Ô, quay đầu đi, không cho phép nhìn, cậu nhiều chuyện quá đó."

Tiểu Ô cảm thấy vô cùng oan ức, rõ ràng là cậu không hề nói gì mà.

Hạ Tuyên Dương đẩy xe lăn cho Nghiêm Mẫn Hành, đi đến trước cái xen Bentley màu đen dài đã sửa chữa lại.

Trần Xuyên quay lại, giúp đẩy xe lăn lên trên xe.

Khi cửa xe đóng lại, Nghiêm Mẫn Hành liền kéo tấm che giữa ghế lái và buồng sau xe xuống.

Hạ Tuyên Dương mở cái tủ lạnh nhỏ ra, cầm một cái bánh mì lên đang chuẩn bị bắt đầu ăn, thấy vậy liền quay đầu lại cảnh giác nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành: "Buông rèm che xuống làm cái gì?"

Không phải anh ta thật sự muốn làm trên xe đấy chứ...

Kính xe là kính một chiều, bên ngoài không thấy rõ bên trong, Nghiêm Mẫn Hành cũng không cần ngụy trang què chân nữa, anh ta hơi đứng lên, dạng chân lên trên đùi Hạ Tuyên Dương, động tác không cho phép phản kháng cướp đi túi bánh mì còn chưa kịp xé mở trong tay anh.

Nghiêm Mẫn Hành: "Đói bụng rồi hả? Nhịn một lát đi, tôi cũng rất đói bụng."

Nói xong, người đàn ông ném túi bánh mì vào trong một cái giỏ đựng bên cạnh tủ lạnh nhỏ, nhấc cằm thiếu niên lên, hung hãn hôn mạnh.

Đã ba ngày không gặp, tên nhóc không có lương tâm này nói là nhớ anh, nhưng có lẽ chỉ là nói miệng mà thôi, mục đích thực sự là muốn dỗ cho anh vui vẻ.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành thì không giống vậy, chỉ cần không phải là lúc đang làm việc thì gần như thời thời khắc khắc, anh đều nhớ đến thiếu niên.

Bởi vì không có thuốc trợ ngủ nên anh lại trở lại trạng thái mỗi đêm chỉ có thể ngủ một hai tiếng đồng hồ.

Trước đó trạng thái của anh luôn là như vậy, anh cũng đã dần dần quen thuộc với nó, học được cách chịu đựng thống khổ mà cơn mất ngủ mang tới, tận lực dùng trạng thái sung mãn nhất vùi đầu vào trong công việc.

Dù sao bệnh này cũng không chữa được, cuộc sống của anh cũng chỉ còn lại mấy năm cuối cùng, đương nhiên là phải dốc sức làm hết những chuyện mà mình muốn làm.

Thế nhưng, hiện tại không giống trước đây. Trước đó vài ngày, ở khách sạn, ngẫu nhiên gặp được Hạ Tuyên Dương, anh một lần nữa cảm nhận được cảm giác vui sướиɠ của giấc ngủ, thân thể uể oải không buồn ăn đã khôi phục, tình thần cả người trở nên tràn đầy sinh cơ, công việc cũng không còn là chuyện mà anh muốn làm nhất.

Nhất là trong ba ngày ngắn ngủi cách xa nhau này, Nghiêm Mẫn Hành lại càng cảm nhận rõ hơn về điểm này.

Anh muốn ngày nào cũng có thể nhìn thấy Hạ Tuyên Dương.

Anh đã thí nghiệm rồi, dù cả ngày không hề tiếp xúc tứ chi với nhau, chỉ cần buổi tối lúc ngủ, Hạ Tuyên Dương nằm ở bên cạnh anh trong phạm vi vài mét là anh sẽ có thể có được một giấc ngủ y như bình thường.

Nhưng anh vẫn muốn ôm Dương Dương, hôn Dương Dương của anh.

Hạ Tuyên Dương bị hôn quá gấp, mấy phút sau, mới được tự do hô hấp trở lại.

Mà dáng vẻ của anh và Nghiêm Mẫn Hành lúc này đã biến thành anh bị ôm, dạng chân ngồi lên trên đùi Nghiêm Mẫn Hành.

... Hình như là bởi vì trong quá trình hôn vừa rồi, anh nhiều lần muốn đẩy Nghiêm Mẫn Hành ép ở trên người anh ra nên mới vậy: "Anh nặng quá."

Hạ Tuyên Dương tức giận cắn một cái lên cái hầu kết gợi cảm của người đàn ông, sức lực thì không lớn, chỉ hơi nghiến nghiến răng một chút.

Nghiêm Mẫn Hành chậm rãi lấy gói bánh mì ở giỏ bên cạnh qua, xé bao bì, đút cho Hạ Tuyên Dương ăn.

Hạ Tuyên Dương ngoan ngoãn há mồm, cắn một cái.

Chỉ là vào lúc anh định đòi thêm miếng thứ hai thì lại phát hiện Nghiêm Mẫn Hành đem phần bánh mì còn lại cho vào trong miệng của anh ta.

Hạ Tuyên Dương nhìn Nghiêm Mẫn Hành, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lên án, cái tên xấu xa này, vừa rồi còn không cho anh ăn, hiện tại còn dám giành ăn với anh!

Không biết cá cá vừa mới phân hoá thì sẽ rất dễ đói bụng sao?

Chỉ là, Nghiêm Mẫn Hành lại tiếp tục hôn anh, đút miếng bánh còn mang theo mùi sữa thơm ở trong miệng cho anh ăn.

Hạ Tuyên Dương: "..."

Tê dại luôn rồi, người đàn ông này thật là giỏi tán tính.

Tốc độ xe rất chậm, khá là vững vàng.

Nhưng Hạ Tuyên Dương sợ lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên vẫn rời khỏi người Nghiêm Mẫn Hành, ngoan ngoãn trở lại vị trí bên cạnh rồi ngồi xuống, thắt dây an toàn. Sau đó lại thò người sang, đeo lại dây an toàn cho Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành vừa mới ôm hôn thiếu niên mấy phút nên khát vọng trong lòng cũng đã có chút thỏa mãn, thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, kéo tấm che xuống, để Trần Xuyên có thể tăng tốc về nhà.

Hơn hai mươi phút sau, xe lái vào một khu chung cư tĩnh mịch.

Hạ Tuyên Dương đang chơi điện thoại lập tức ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Đây là nơi nào?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Chỗ ăn cơm."

Xe rất nhanh đã dừng lại ở trước một đình viện.

Mười mấy chỗ đậu xe, đều là các loại xe sang trọng.

Trên đình viện treo một bảng hiệu cổ xưa lịch sự tao nhã dùng bút lông viết dòng chữ "Quán cơm thân mật của lão Ngô."

Hạ Tuyên Dương có chút ấn tượng với tên của nhà hàng này: "Oa, nhà này không phải có tiếng là phải hẹn sớm nửa năm mới được vào sao?"

Bởi vì ở phần đầu nguyên văn, đã có nhắc qua về quán cơm thân mật khá là bí ẩn nhưng vô cùng nổi tiếng ở trong thành phố này rồi, còn nói chủ bếp là truyền nhân của ngự trù.

Nghiêm Tu Lãng có thẻ VIP ở nơi này, nhưng cũng phải hẹn trước mấy ngày mới được.

Nguyên thân bí mật theo dõi Nghiêm Tu Lãng đăng stt trên Weibo, biết được nhà hàng này là nơi mà Nghiêm Tu Lãng thích nhất, cho nên lúc nào cũng nghĩ đến việc đến quán cơm thân mật này ăn thử một chút, nhưng chỉ có thể chờ đợi rất lâu. Chờ đến ngày mà anh ta có thể đến nơi này ăn thì anh ta đã bị hủy dung, thân vùi lấp trong vũng bùn, đến cả tư cách mời Nghiêm Tu Lãng cũng không có.

Hôm nay, anh và Nghiêm Tu Lãng đã hoàn toàn phân rõ giới hạn, còn ‘tiểu biệt trùng phùng’ với Nghiêm Mẫn Hành, quan hệ tiến thêm một bước (không phải là quan hệ tìm phối ngẫu nữa), đích thật là một ngày tốt lành đáng để ăn mừng.

Hạ Tuyên Dương chỉ suy nghĩ đến đống mỹ vị mà mình sắp được ăn thì liền không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ thầm, cũng nên cho tiểu nhân ngư này ăn no, thậm chí là cho anh ăn đến mức vừa lòng thỏa ý thì mình mới có thể được hưởng dụng 36 "Ăn" pháp nhân ngư đã ấp ủ từ lâu.

Anh nói: "Trước kia không phải Trần Bá từng cho em một tấm thẻ vàng mà chỉ người của Nghiêm gia mới có thể sở hữu hay sao? Tiệm này cũng có cổ phần của Nghiêm gia, thẻ vàng kia cũng có chức năng VIP, lát nữa em bảo người ta đăng ký số thẻ và số điện thoại di động. Lần sau muốn đến thì chỉ cần hẹn trước mấy ngày là được rồi."

Hạ Tuyên Dương chỉ có thể cảm thán, trong nguyên văn, nguyên thân rõ ràng có được rất nhiều thứ tốt nhưng lại không biết trân quý, còn nhất quyết muốn ném hạt dưa hấu đi để nhặt hạt vừng, cuối cùng lấy giỏ trúc múc mà công dã tràng.

Xuống xe, Hạ Tuyên Dương đẩy xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành đi vào bên trong, có một chị mỹ nữ mặc sườn xám phục vụ. Chị lập tức nhận ra Nghiêm Mẫn Hành, trực tiếp dẫn anh tới phòng của khách quý.

Hạ Tuyên Dương nhìn menu trên ipad, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, nhưng mà vừa nhìn giá thì...

Nếu như cái gì muốn ăn cũng chọn hết thì sẽ phải chi một khoản tiền không nhỏ, một bữa cơm sáu chữ số, với tiền tiết kiệm chỉ có bảy chữ số như anh mà nói thì thật là quá xa xỉ.

Hạ Tuyên Dương nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành: "Nếu nhà các anh đã có cổ phần thì có thể dùng cổ phần kia được không?"

Nghiêm Mẫn Hành nhìn ra được sự đắn đo trong lòng tiểu nhân ngư, tự tiếu phi tiếu nói: "Không thể dùng được. Nhưng mà em có gì muốn ăn thì cứ tùy tiện ăn, dù sao thì em cũng không phải trả tiền."

Hạ Tuyên Dương: "... Được, được thôi."

Ăn bám nhiều đúng là sẽ dễ thành thói quen.

Ha ha, cơm chùa thật là ngon quá đi