Người đàn ông trên danh nghĩa là bạn đời hợp pháp của anh lấn người đi lên, ngón tay ấm áp khẽ vuốt lên trên mặt của anh, khí tức nóng rực dâng lên ở trong mũi của anh, người đàn ông này giống như là một vị thân sĩ nho nhã lễ độ, lễ phép hỏi thăm ý kiến của anh: "Dương Dương, tôi có thể hôn em không?"
Nằm ở trên cái nệm giường mềm mại như nước, đầu óc của Hạ Tuyên Dương gần như đã mất đi năng lực suy tính.
Anh hình như đã bị mê hoặc, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của người đàn ông này.
Anh vốn muốn nói là "Không thể", chỉ là còn chưa kịp nói ra thì Hạ Tuyên Dương đã không thể chịu nổi, nuốt nước miếng ực một cái.
Đôi mắt Nghiêm Mẫn Hành sâu thêm mấy phần, cười khẽ một tiếng, giọng nói mờ ám vô cùng: "Dương Dương, tại sao em lại đáng yêu... lại ngon miệng như thế chứ, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi."
Hạ Tuyên Dương nhìn vào đôi môi mỏng màu hồng nhạt nửa khép nửa hở này của người đàn ông, anh cũng cảm thấy không nhịn được nữa.
Thịt đã đưa đến bên miệng, không ăn không phải đàn ông!
Hạ Tuyên Dương vẫn còn trẻ tuổi, định lực còn yếu ớt, anh lúc này chỉ làm theo bản tâm của mình, trực tiếp ngẩng đầu lên hôn.
Kết quả, vì hôn quá sốt ruột nên góc độ không quá chuẩn, cường độ cũng hơi mạnh, làm cho cánh môi đỏ bừng của thiếu niên nhân ngư đâm mạnh vào khóe môi của người đàn ông.
Hạ Tuyên Dương oan ức buông ra, sờ vào cái miệng bị đυ.ng đau của mình.
Anh vừa mới phân hoá, da thịt trở nên kiều nộn và nhạy cảm hơn bình thường, cảm giác đau cũng mãnh liệt hơn thường nhân rất nhiều.
Nghiêm Mẫn Hành thì không hề cảm thấy đau, trong lòng anh đang đè ép một đống lửa lớn khủng khϊếp, nhưng đống lửa đó đã bị xúc cảm mềm mại ướŧ áŧ vừa rồi ập đến "bùng" một cái đốt lên, không còn cách nào kiềm chế được nữa.
Anh đưa tay, vén sợi tóc màu vàng kim nhạt mềm mại của thiếu niên ra sau tai, sau đó, thuận thế dùng bàn tay chế trụ đầu của thiếu niên, cúi người hôn lên.
Nụ hôn này đầu tiên là ôn nhu, sau đó dần dần trở nên nhiệt liệt và cường thế.
Môi bị mυ'ŧ có hơi đau một chút, Hạ Tuyên Dương phát ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, chỉ là khi miệng của anh vừa mới hơi mở ra thì đầu lưỡi bá đạo của người đàn ông đã lập tức xâm nhập vào vòm miệng của anh, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại của anh.
Lần này đổi thành đầu lưỡi bị mυ'ŧ đau.
Vất vả lắm mới dừng lại lấy hơi được, Hạ Tuyên Dương mềm giọng, rung động cầu xin tha thứ: "Ư... Không, dừng lại đi..."
Thật là đáng sợ, Dương Dương đã biến thành cá cá rồi, cũng sắp bị tên đàn ông này nuốt vào bụng rồi!
Đồng thời, dù có hôn nhau cuồng nhiệt đến thế nào thì cũng không có nhiều tác dụng làm dịu gì đối với thân thể đang vào kỳ tìm phối ngẫu của anh, đã vậy còn khiến anh càng thèm muốn hơn.
Anh cũng muốn ăn sạch tên khốn to xác này!
Nhưng phải làm sao mới ăn được?
Hạ Tuyên Dương – một thẳng nam sắt thép, chỉ mới nảy sinh ra một suy nghĩ mơ mơ hồ hồ như thế, còn cụ thể phải làm thế nào thì cũng không biết.
Cũng may, Nghiêm Mẫn Hành đã sớm tra xét ra được rất nhiều tư liệu.
Sau khi được thưởng thức bờ môi mỹ vị mềm mại của thiếu niên một hồi lâu, thoáng hóa giải được khát vọng trong lòng, bàn tay của anh mới nhẹ nhàng mò xuống sờ soạng đuôi cá màu băng lam của thiếu niên.
Vảy cá dày xinh đẹp, xúc cảm bóng loáng, tinh tế và tỉ mỉ, nhiệt độ hơi thấp hơn so với nhiệt độ cơ thể của người bình thường một chút, nhưng sờ vào thì vô cùng sướиɠ tay.
Cảm nhận sự sờ mó của người đàn ông, Hạ Tuyên Dương liền cảm giác như mình là một con cá đang bơi lượn loanh quanh ở trong biển rộng, khi bọt nước lên lên xuống xuống, anh lại thấy mình giống như là một đám mây trên trời, chìm chìm nổi nổi.
Trong hoa viên nhà chính biệt thự Nghiêm gia, nước trong bể bơi đầy ắp, thiếu chút nữa thì đã tràn ra ngoài.
Người làm vườn tắt vòi nước, trong bể bơi ở dưới bóng đêm, sóng nước dồn dập, chờ đợi sự sủng hạnh thuộc về chủ nhân của nó.
Đáng tiếc, trong thời gian ngắn ngủi này, Hạ Tuyên Dương đương nhiên không còn khí lực đi đến bể bơi mà quậy múa rồi.
Anh bị đặt lên trên một cái giường nước nho nhỏ, từ trên xuống dưới, mặt trái chính diện, trong trong ngoài ngoài, đều bị người đàn ông kia hôn huýt sờ soạng.
Mặc dù không giống với trình độ anh em hỗ trợ nhau trong tưởng tượng của anh lắm, nhưng quả thực cũng chỉ có "Dùng tay" mà thôi...
Sau khi happy với cái hình thái đuôi cá hai lần, lý trí của Hạ Tuyên Dương đã khôi phục hơn phân nửa, anh liền kéo cái gối mềm đệm ở dưới lưng ra, vùi mặt vào trong đó.
Cảm giác đầu tiên là xấu hổ —— không có mặt mũi nhìn người nào hết! !
Cảm giác thứ hai là chấn kinh... Mẹ nó, hoá ra đuôi cá còn có thể chơi như vậy? Cánh cửa thế giới mới cuối cùng cũng được mở ra!
Cảm giác thứ ba là may mắn, cảm thấy mình đã trốn khỏi một kiếp trí mạng, nếu thật sự làm đến cùng với Nghiêm Mẫn Hành, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ rơi vào cảnh "hoa cúc tan nát, thân thể tổn thương" mất...
Giỏi lắm, anh giỏi lắm! Người anh em Đại Tấn giang này thật là quá phi nhân loại rồi!
Mặc dù Hạ Tuyên Dương cảm giác mình đã không còn thuần khiết và trong sạch nữa rồi, nhưng về mặt mong muốn mà nói thì anh chắc vẫn còn là xử nam đúng không... ?
Hạ Tuyên Dương không thế nào xác định được.
Nhưng bỏ qua mấy cái xử nam hay không xử nam đi, trải qua lần này, anh cảm thấy xu hướng tính dục của mình tựa như đã hoàn toàn cong cớn vào rồi.
Anh nghĩ tới em gái thơm thơm mềm mềm nhưng đã hoàn toàn mất hết hứng thú, ngược lại đối với dáng người của ông chồng hời mãnh nam này, chẳng những anh bắt đầu xuất hiện ý nghĩ kỳ quái, mà vừa rồi anh cũng đáp trả lại rất mãnh liệt... Không thể không nói, sờ mò cơ bụng cũng thật là sướиɠ!
Nghiêm Mẫn Hành nhìn dáng vẻ xấu hổ của người vợ nhân ngư của mình, lửa nóng trong lòng lại vụt vụt vụt vọt lên.
Nhưng anh chỉ cúi người, vén mái tóc dài màu vàng kim nhạt phủ kín lên trên bờ lưng tuyết trắng của thiếu niên, sau đó nhẹ nhàng để lại một nụ hôn lên trên phần xương hồ điệp xinh đẹp của Hạ Tuyên Dương: "Em nghỉ ngơi chút đi, tôi phải vào phòng tắm giải quyết một vài vấn đề cá nhân."
Hạ Tuyên Dương vốn muốn có qua có lại, nhưng mà nghĩ tới cái kích thước kia... Anh vội vàng thúc giục: "Anh, anh mau đi đi!"
Nghiêm Mẫn Hành vốn cũng định đi, nghe vậy liền quay đầu lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên cái đuôi cá màu băng lam đường cong mượt mà, vô cùng sung mãn: "Sử dụng hết là định ném đi hả, đồ không có lương tâm. Mới vừa rồi là ai, còn gọi tôi là anh trai này anh trai kia?"
Hạ Tuyên Dương vội vàng che đuôi cá lại, ngẩng đầu dùng dùng ánh mắt lên án trừng mắt nhìn Nghiêm Mẫn Hành.
Cặp mắt đào hoa màu xanh thẳm ngập nước, tỏa ra sự vũ mị quyến rũ mà không biết.
Thiếu niên này có thể nói là tuyệt sắc nhân gian, dùng giọng nói mềm mại thanh tịnh, lời nói như muốn đâm vào trái tim: "Lời nói của đàn ông trên giường, sao có thể coi là thật chứ? !"
Đúng là mấy câu nói của mấy tên cặn bã nam!
Sắc mặt Nghiêm Mẫn Hành đột nhiên đen nhẻm lại, thiếu chút nữa là không muốn kiên trì làm người nữa, muốn ăn trọn thằng nhóc này vào trong bụng.
Nhưng mà, hiện tại còn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Vừa mới phân hoá thành nhân ngư nên da thịt anh còn khá mỏng manh, một vài khí quan trong thể nội cũng mới vừa vặn thay đổi, còn chưa hoàn toàn ổn định được, nên cảm giác đau sẽ vô cùng mãnh liệt.
Nghiêm Mẫn Hành là một tân thủ chỉ có lý luận chứ chưa từng thực tiễn qua, mấy công cụ phụ trợ còn không buồn chuẩn bị...
Khi mà thiếu niên còn chưa có cảm giác thực sự đối với anh, nếu anh làm đến cùng cái chuyện thân mật nhất kia thì...nhất định sẽ rất là đau, đau đến mức xuyên thấu tâm can.
Lúc tra tư liệu, anh có xâm nhập được vào một diễn đàn màu hồng nhỏ nào đó, thì thấy có chủ bài đăng là nhân ngủ, bởi vì trải nghiệm đêm đầu quá đau quá tệ nên đã nhất quyết đoạt tuyệt quan hệ với bạn trai mối tình đầu của mình và tìm một bạn trai mới, đồng thời cũng hết sức hài lòng với người bạn trai mới này, vì bạn trai mới này size vừa vặn hợp với cậu ta, hai người rất là hạnh phúc.
Nghiêm Mẫn Hành nhìn thấy chủ lầu nói là bạn trai mối tình đầu của cậu ta là 180, suy nghĩ lại thì mình còn vượt qua cả chỉ số này, e là...
Anh sợ nếu lần này mình thật sự ăn sạch thiếu niên thì thiếu niên sẽ sinh ra bóng ma tâm lý đối với việc này, về sau sẽ tránh anh xa thật là xa.
Bởi ngoại trừ lần đầu tiên trong kỳ tìm phối ngẫu này là không thể uống thuốc ức chế ra thì về sau đều có thể dùng, cũng không phải là không có anh thì sẽ không chịu nổi.
Nếu như nhất định phải tìm một người đàn ông để giải quyết, nói không chừng thiếu niên sẽ giống như lâu chủ nói, thích người nhỏ hơn thì sao?
Nghiêm Mẫn Hành cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng tắm.
Hạ Tuyên Dương nằm ở trên giường, tiếp tục thử một chút, một hồi lâu sau, đuôi cá cuối cùng cũng có thể biến trở về thành chân, nhưng mà vẫn hư mềm bất lực như cũ.
Anh muốn rời khỏi phòng ngủ chính của Nghiêm Mẫn Hành, tìm một phòng khách ngủ một đêm, kết quả vừa mới xuống giường thì thiếu chút nữa đã ngã vật ra sàn.
Cũng may, thảm trên mặt đất trải rất dày, anh lấy tay chống đất nên đã ổn định được.
Dùng cả tay chân, lại một lần nữa bò lên trên giường, giống như một con cá ướp muối co quắp.
Không bao lâu sau, sự trống rỗng tịch mịch mà kỳ tìm phối ngẫu đưa đến lại kêu gào muốn trào ra.
Hạ Tuyên Dương nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Nghiêm Mẫn Hành hình như là đang tắm gội, hơn nữa còn có tiếng rêи ɾỉ trầm thấp...
Mặt của anh dần nóng lên, nhìn về phía ‘Ngũ cô nương’ của mình...
Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương của bây giờ đã không còn giống như trước kia, sau khi hưởng thụ ‘Ngũ cô nương’ của Nghiêm Mẫn Hành thì anh đã không còn coi trọng ‘Ngũ cô nương’ của nhà mình chút nào nữa rồi. Rất đúng với cụm từ chán cơm thèm phở.
Sau một hồi, khi Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục đi ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy thiếu niên cuộn thân thể thành một bọc, thứ bọc lấy người là một tấm chăn lông màu tím, đuôi cá xinh đẹp không thấy đâu, chỉ lộ ra ngoài một đoạn bắp chân tinh tế, đường cong xinh đẹp, da trắng như tuyết, tóc cũng thay đổi trở về màu đen, chỉ là chiều dài lại không thể rút ngắn được.
Thiếu niên dùng hai con ngươi mông lung sương mù nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành, đổi về điệu bộ cầu xin: "Anh Hành, anh trai à, anh lại giúp em nữa đi, có được hay không..."
Giọng nói điềm đạm đáng yêu và có thêm chút đáng thương, giống như là một con mèo nhỏ muốn ăn cá nhỏ nhưng ăn xong vẫn chưa được thỏa mãn.
Kỳ thật ở trong mắt Nghiêm Mẫn Hành, bản thân thiếu niên đã là một con cá nhỏ mọng nước mỹ vị vô cùng ngon miệng rồi.
Nhưng mà, vì để ngày nào cũng có cá để ăn nên anh tạm thời chỉ có thể nhịn một chút, không thể nào hù dọa con cá này chạy đi được.
Nghiêm Mẫn Hành đột nhiên nảy ra ý đồ xấu, muốn trêu chọc cậu: "Không được, tôi còn làm việc, tôi phải đi tăng ca."
Hạ Tuyên Dương nằm ở trên giường: ... Đi làm việc? !
Anh ngoẹo đầu, suy nghĩ ba giây, bắt đầu dùng giọng thẳng nam nói một tràng dài: "Vậy thì có thể làm phiền…làm phiền anh mua cho tôi một cái âʍ đa͙σ nhân tạo và máʏ яυиɠ được không. Tiền thì anh cứ ứng ra giúp tôi một chút, về sau xử lý xong tôi sẽ chuyển cho anh."
Một tên chồng đến cả cho vợ mượn cái tay dùng một chút thôi mà cũng phải lải nhải muốn làm bộ làm tịch sĩ diện, thì còn có tác dụng gì? Không bằng dùng tiền mua vui còn hơn!
Nghiêm Mẫn Hành: ... ? !
Thật là thô tục... Anh thực sự không biết nói gì hơn.
Nghiêm Mẫn Hành trực tiếp nhào tới, ôm chặt lấy thiếu niên quấn chăn nằm ở trên giường vào trong ngực, hung hãn hôn lên môi thiếu niên.
Một hồi lâu sau, Hạ Tuyên Dương khóc lóc cầu xin tha thứ: "Không được, sắp hết nước rồi, nước bọt cũng sắp bị anh hút khô rồi."
Nghiêm Mẫn Hành vẫn không chịu buông tha cho anh, tiếp tục hôn, hành động hung hăng giống như là muốn nuốt chửng cả người anh.
Một hồi lâu sau, Nghiêm Mẫn Hành mới trầm giọng hỏi: "Cho em thêm một cơ hội, bây giờ muốn tôi chạy đi mua cái thứ đồ chơi âʍ đa͙σ nhân tạo kia, hay là để tôi giúp em?"
Anh vì nghĩ thiếu niên có thể sẽ ghét bỏ anh rồi đi tìm những người khác, nhưng anh thực sự không ngờ, bản thân anh đến cả một món đồ chơi nhỏ cũng không sánh nổi.
Hạ Tuyên Dương: ... ? !
Cái này còn cần phải chọn sao?
Đến cả con chó cũng chọn Nghiêm Mẫn Hành!
Anh thiếu tự tin nói một câu: "Anh, anh giúp."
Bây giờ chính là thời điểm xuân hạ giao nhau, thời tiết đã vô cùng nóng bức, nhưng mà có một chỗ, xuân ý còn đang dạt dào cực kì.
...
Ngày kế tiếp, hơn chín giờ, Hạ Tuyên Dương tỉnh lại, xương sống, thắt lưng và chân đều run lẩy bẩy.
Cũng may, kỳ tìm phối ngẫu đáng sợ đầu tiên đã kết thúc, anh cũng đã có thể dễ dàng khống chế, hoán đổi đuôi cá và hai chân cho nhau rồi.
Lúc xuống lầu ăn điểm tâm, nghe Trần Bá nói Nghiêm Mẫn Hành đang ở phòng làm việc lầu hai mở hội nghị qua điện thoại...
Hạ Tuyên Dương: "Dì Vương, trong nhà có còn cơm hộp không, con có chút việc gấp phải đi đến công ty, bữa sáng chắc phải ăn trên đường rồi."
Chạy! Anh phải lập tức chạy!