Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 12

Uống xong Phật Nhảy Tường, cũng mới chỉ là năm giờ, dì Vương bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.

Ông cụ Nghiêm đã đi cùng lão Trương đi câu cá, hơn sáu giờ mới trở về.

Hạ Tuyên Dương vừa mới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn nên không ngừng lại được, tiếp tục ăn điểm tâm mà dì Vương làm.

Dì Vương khéo tay, món điểm tâm làm ra có năm loại khẩu vị và hình dạng, có loại hoa hồng, có loại là trà lá xanh, có loại là sô cô la gấu nhỏ, sữa bò thỏ trắng, pudding xoài hình con cá.

Phối thêm nước dưa hấu tươi ép, Hạ Tuyên Dương ăn mỗi món điểm tâm một miếng, cảm thấy đều rất là ngon, trong đó cái mà anh thích ăn nhất chính là pudding xoài hình con cá, tươi non thoải mái vô cùng ngon miệng.

Hạ Tuyên Dương đột nhiên nhớ tới chuyện Mai Hân dặn dò anh phải chụp ảnh đăng lên Weibo hút fan.

Nhưng mấy đĩa điểm tâm này đã bị anh nếm qua, nếu chụp ảnh thì sẽ không còn đẹp nữa...

Hạ Tuyên Dương nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành ngồi bên cạnh đang ăn điểm tâm hình con thỏ, hỏi: "Đúng rồi, trước kia Trần Bá có chụp mấy bức ảnh chụp điểm tâm cho tôi, tôi có thể đăng lên Weibo không?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Đương nhiên có thể. Cậu là minh tinh, có phải là còn muốn đăng mấy bức hình của mình lên luôn hay không? Có cần tôi giúp cậu chụp không?"

Trước kia, Nghiêm Mẫn Hành không chú ý gì đến ngành giải trí cả, cũng chỉ mới hai ngày này vì hiếu kỳ với Hạ Tuyên Dương nên anh mới cố ý download Weibo, còn đăng kí một nick, theo dõi Hạ Tuyên Dương, và cả của Nghiêm thị.

Hạ Tuyên Dương trước kia không hay đăng Weibo, thỉnh thoảng cũng có chụp một bức ảnh, trên đó đều là nét mặt tương đối chất phác hoặc là một nụ cười cứng ngắc, cảm giác không hề giống một Hạ Tuyên Dương vô cùng hoạt bát mà anh nhìn thấy chút nào.

Hạ Tuyên Dương cũng không lập tức đồng ý luôn, mà tỏ vẻ hoài nghi: "A, vậy kỹ thuật chụp ảnh của anh có ổn không?"

Phải biết, rất nhiều người con trai có kỹ năng chụp ảnh 360 độ toàn là góc chết, bạn gái cao 1m68 cũng có thể bị bọn họ chụp thành còn 1m58...

Mặc dù Hạ Tuyên Dương là thẳng nam, nhưng dù sao anh cũng xuất thân là thần tượng, lăn lộn ở ngành giải trí mười năm nên thẩm mỹ vẫn rất ổn.

Nghiêm Mẫn Hành: "Hồi học đại học thì từng học chụp ảnh rồi, thậm chí còn dành được mấy giải thưởng nhỏ, kỹ thuật cũng có thể coi là ổn."

Mặc dù anh hầu như đều chụp phong cảnh, rất ít khi chụp người và vật, nhưng phải kết hợp góc độ và kết cấu làm sao thì bức ảnh mới đẹp được, anh đều biết.

Nghiêm Mẫn Hành dừng một chút, "Cần tôi lấy máy ảnh ra không?"

Hạ Tuyên Dương hơi bất ngờ, không ngờ Nghiêm Mẫn Hành còn ẩn giấu chiêu này.

Anh cười tủm tỉm nói: "Không cần, dùng di động là được rồi."

Nói xong, anh lấy điện thoại di động của mình ra.

Nghiêm Mẫn Hành lặng lẽ nói: “Điện thoại trên tay cậu không phải là loại hình mới nhất, chức năng chụp ảnh trên máy tôi ổn hơn một chút đó, lấy của tôi chụp đi, tôi chụp cho cậu."

Hạ Tuyên Dương không suy nghĩ nhiều, "Được."

Sau đó, Hạ Tuyên Dương liền lấy cảnh đang ăn điểm tâm và uống nước trái cây, Nghiêm Mẫn Hành chuyển động xe lăn, thay đổi góc độ, chụp cho Hạ Tuyên Dương mười mấy tấm ảnh.

Chụp trong phòng xong, hai người lại đến hoa viên chụp mấy bức nữa.

Chụp ảnh kết thúc, Nghiêm Mẫn Hành gửi hết cả hai mươi tấm hình cho Hạ Tuyên Dương, để anh chọn mấy bức đăng lên Weibo.

Lần này Nghiêm Mẫn Hành chỉ dùng điện thoại chứ không phải là máy ảnh chuyên nghiệp, hơn nữa vì bị hạn chế bởi cái xe lăn nên anh chỉ có thể phát huy 30 đến 40% thực lực, nhưng mà dùng để đăng lên Weibo cũng rất là đủ rồi.

Hạ Tuyên Dương đánh giá ảnh chụp trên điện thoại di động, thực tình tán dương: "Đẹp lắm đẹp lắm, đẹp y như tôi ngoài đời vậy, không hổ là người đã học về chụp ảnh."

Nghiêm Mẫn Hành: "Tôi cảm thấy vẫn là do chính cậu đẹp mắt, ảnh chụp chỉ chụp được bảy tám phần đẹp của cậu thôi."

Hạ Tuyên Dương hết sức vui mừng: "Người anh em, anh thật sự biết nói chuyện, nếu có tán gái thì chắc chắn sẽ dính."

Nghiêm Mẫn Hành: "Tôi là người đã có gia đình, còn tán gái gì nữa?"

Thân là vợ của anh ta, Hạ Tuyên Dương: ...

Thật là cmn lúng túng.

Hạ Tuyên Dương nói sang chuyện khác, "Tôi đăng lên Weibo thì mấy bài trí trong nhà và phong cảnh trong viện đều sẽ lộ ra thì có làm sao không? Có cần tôi làm mờ bối cảnh đi hay không."

Nghiêm Mẫn Hành: "Không sao, không cần làm mờ, nơi này cũng là nhà của cậu."

Hạ Tuyên Dương gật gật đầu.

Ảnh mà Nghiêm Mẫn Hành chụp đều là ảnh đẹp, anh đắn đo một hồi lâu, mới căn cứ được vào những điểm khác biệt chọn ra được tám bức.

Về phần những ảnh chụp điểm tâm mà trước kia Trần Bá gửi cho anh, thì được anh sát nhập thành một tấm, đặt ở chính giữa.

Ảnh chụp chia thành 9 mặt, thêm một dòng caption: "Ở nhà bạn bè ăn nhờ ở đậu. [ kính râm ][ tham ăn ] "

Hình tượng trước kia của nguyên thân là giàu có đẹp trai, nên lần này ảnh chụp của anh có bối cảnh tương đối giàu có một chút cũng không có gì đáng nói, nhưng mà, Hạ Tuyên Dương vẫn cố ý nói rằng đầy không phải là nhà mình, như vậy cho dù bị đào thì cũng không sợ, ai mà không có mấy người bạn bè thân thiết chứ.

Ảnh chụp vừa mới đăng lên, thì đã nhận được mấy comment khen ảnh đẹp của fan, đương nhiên, nhiều hơn cả chính là mấy comment kiểu như "A a a a a anh trai thật là đẹp quá đi".

Còn có một phần fan hâm mộ thì khen điểm tâm.

Thái Dương Hoa _ quà vặt: "Huhuhu, thèm chết mất thôi! Dương Dương, có thể nói cho em biết những món điểm tâm này mua được ở chỗ nào không? Vừa nhìn đã biết là ăn ngon rồi!"

Hạ Tuyên Dương trả lời "Thái Dương Hoa _ quà vặt " : "Thật sự là rất ngon! Cái này là dì nhà bạn tự tay làm, không có bán đâu. [ nhe răng ] "

Trả lời xong comment này, Hạ Tuyên Dương liền tắt Weibo, bắt đầu chuyên tâm ăn điểm tâm. Mở miệng cắn một miếng điểm tâm, rồi lại uống một ngụm nước ép chanh tươi mà dì Vương chuẩn bị, thật sự là hạnh phúc!

Nghiêm Mẫn Hành cho tài khoản Weibo của Hạ Tuyên Dương vào danh sách theo dõi đặc biệt, bên kia vừa đăng tin lên thì điện thoại di động của anh đã hiện lên thông báo.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn thoáng qua mấy tấm ảnh chụp, âm thầm vui vẻ, còn có rất nhiều bức ảnh chụp cực kì đẹp đẽ của thiếu niên mà anh giữ, và ngoại trừ thiếu niên ra thì cũng chỉ có một mình anh có được.

Ánh mắt của anh dừng lại ở ba chữ "nhà bạn bè", mấp máy môi, có mấy phần khó chịu.

Bọn họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, nơi này đương nhiên cũng coi như là nhà của Hạ Tuyên Dương.

Nhưng mà Nghiêm Mẫn Hành cũng biết, Hạ Tuyên Dương vừa mới cất bước sự nghiệp trong ngành giải trí, không hợp công bố ra bên ngoài về thân phận "Đã kết hôn" của mình.

Lúc trước khi anh và Hạ Tuyên Dương kết hôn, anh cũng không nghĩ mối quan hệ sẽ được lâu dài, chỉ muốn lo liệu xong những kẻ lén lút đối phó với Nghiêm gia, rồi ly hôn với Hạ Tuyên Dương.

Thông minh như Nghiêm Mẫn Hành, đương nhiên có thể nhìn ra, Hạ Tuyên Dương rất là đề phòng anh, thiếu niên này có lẽ còn muốn ly hôn hơn cả anh.

Nhưng mấy ngày nay, sau khi ở cùng nhau, suy nghĩ của Nghiêm Mẫn Hành đã thay đổi, anh không muốn ly hôn với Hạ Tuyên Dương nữa.

Nghiêm Mẫn Hành thừa nhận, anh đã coi Hạ Tuyên Dương như là một “loại thuốc” có thể trị liệu cho chứng mất ngủ của mình. Chỉ có cách cột người vào bên cạnh thì thiếu niên này mới có thể trở thành thuốc của anh mãi mãi, không phải sao?

Trong đầu Nghiêm Mẫn Hành đột nhiên nảy ra một vấn đề —— nếu như mấy tháng, hay một hai năm sau, Hạ Tuyên Dương có thể chữa khỏi hoàn toàn chứng mất ngủ của anh, thì đến lúc đó liệu anh có muốn ly hôn nữa hay không?

Vấn đề này... trong lòng Nghiêm Mẫn Hành rất nhanh đã đưa đáp án, vẫn không muốn.

Cho dù Hạ Tuyên Dương không còn là thuốc của anh, anh cũng cảm thấy Hạ Tuyên Dương năng động, thẳng thắn, đáng yêu, trong sinh hoạt có Hạ Tuyên Dương thì cuộc sống sẽ không còn kém thú vị như trước kia nữa.

Đã nhảy vào trong chén của anh, đừng mơ có thể rời đi nữa.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nghiêm Mẫn Hành trở nên thật tĩnh mịch, tiếp tục nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thỏa mãn vui vẻ lúc Hạ Tuyên Dương ăn.

Hạ Tuyên Dương đang hưởng thụ mỹ vị điểm tâm nên hoàn toàn không biết, mình ở trong mắt của người đàn ông kia cũng đã trở thành một món điểm tâm mỹ vị ngon miệng rồi.

Hạ Tuyên Dương thấy điểm tâm trong đĩa đã gần hết, lúc này mới giật mình nhận ra mình đã ăn quá nhiều.

Anh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành: "Tôi, tôi có cần chừa lại cho ông nội một chút không?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Không cần, phần của ông, dì Vương đã để lại rồi, đây là phần của tôi và cậu."

Hạ Tuyên Dương lập tức thẹn thùng, phần của hai người bọn họ mà Nghiêm Mẫn Hành cũng chỉ ăn một miếng.

Anh cẩn thận xúc một miếng pudding xoài hình con cá đưa đến bên môi Nghiêm Mẫn Hành: "Cái này ăn rất ngon đấy, anh ăn một cái đi? Phải ăn nhiều vào thì thân thể của anh mới có thể mau khỏe được!"

Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, được thôi."

Anh liền nắm lấy tay Hạ Tuyên Dương, ăn pudding xoài.

Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không nhận ra được hành vi đút cho ăn này quá mức thân mật, mà chỉ cảm thấy thật vui vẻ khi có thể thay đổi được khẩu vị của Nghiêm Mẫn Hành, cao hứng đến mức tiếp tục đút thêm mấy miếng còn lại cho Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành cũng rất phối hợp ăn từng cái một.

Cuối cùng, chỉ còn lại một miếng pudding xoài hình con cá mà anh thích nhất...

Hạ Tuyên Dương: Anh, không bỏ được!

Dương Dương cũng muốn ăn!

Anh lập tức nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành: "Tôi không ăn được, cái này cậu cứ ăn đi, ăn nhiều điểm tâm có chút khát nước, cậu có thể cho tôi uống một ngụm nước chanh hay không?"

Nước chanh còn có hơn phân nửa chén, Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không cảm thấy đau lòng, anh thống khoái nâng cốc nước chanh lên cho Nghiêm Mẫn Hành uống, sau đó, giống như sợ Nghiêm Mẫn Hành đổi ý, lập tức ăn nốt miếng xoài pudding cuối cùng.

Nghiêm Mẫn Hành nhấp một ngụm nước ép ngọt ngào vẫn còn lưu mùi vị của thiếu niên.

Bình thường, Nghiêm Mẫn Hành cũng không thích uống nước ép quá ngọt, anh quen uống nước trắng hơn.

Nhưng mà, ngụm nước ép này lại vô cùng hợp với khẩu vị của anh.

Khi ăn xong miếng pudding cuối cùng, Hạ Tuyên Dương mới nhận ra được là không đúng ở chỗ nào...

Tại sao anh lại đưa nước chanh mình đã uống qua cho Nghiêm Mẫn Hành chứ? Rõ ràng anh có thể đi vào phòng bếp rót cho anh ta một chén riêng mà!

Nhìn Nghiêm Mẫn Hành vô cùng tự nhiên uống hai ngụm nước chanh rồi đưa trả lại cho mình...

Hạ Tuyên Dương lập tức càng đắn đo, nước chanh này, anh có nên uống nữa hay không?

Nghiêm Mẫn Hành đanh mặt lại: "Thế nào, cậu ghét bỏ nước miếng của tôi, sợ tôi lây chứng bệnh kén ăn qua cho cậu à?"

Hạ Tuyên Dương nghĩ, dạ dày của anh hiện tại chính là một cái hang không đáy, sao có thể mắc bệnh kén ăn được?

Đương nhiên, bệnh kén ăn cũng không phải là bệnh truyền nhiễm!

Hạ Tuyên Dương đành phải nhận lấy, "Làm sao lại thế, không có không có đâu!"

Nói xong, anh trực tiếp uống cạn sạch đống nước chanh còn lại.

Nghiêm Mẫn Hành hơi nhếch môi, tên nhóc này, thực sự không được thông minh cho lắm.

Khi đã quen rồi thì rất dễ bị lừa.

Ăn xong điểm tâm, sau một lát, ông cụ Nghiêm trở về, Trần Bá giúp ông xách một thùng nước từ trên xe xuống, bên trong chứa bốn con cá lớn.

Ông cụ Nghiêm nhìn thấy Hạ Tuyên Dương cũng ở đây, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười: "Tiểu Dương, con trở về rồi à."

Hạ Tuyên Dương vừa nhìn cá là lại bắt đầu thèm ăn cá: "Ông nội thật là lợi hại, không ngờ có thể câu được bốn con cá lớn như thế."

Ông cụ Nghiêm cao hứng nói: "Hôm nay vận khí của ta tốt, không chỉ câu được bốn con cá, mà còn câu được rất nhiều con nhỏ khác, chỉ là ta đã thả hết đi rồi. Ta sẽ bảo Tiểu Vương mang cá đi làm, Tiểu Dương, con có thích ăn cá không?"

Hạ Tuyên Dương: "Làm canh chua cá được không, liệu có quá phiền phức hay không?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Không phiền phức, đồ ăn khác chúng ta ăn trước, canh chua cá lên bàn cuối cùng là được."

Thế là, Hạ Tuyên Dương lại được ăn một bữa tối vô cùng phong phú mỹ vị.

Hạ Tuyên Dương vẫn là người ăn nhiều nhất, nhưng ông cụ Nghiêm hoàn toàn không tỏ vẻ kỳ quái, còn rất vui khi anh có khẩu vị tốt như vậy.

Nghiêm Mẫn Hành cũng khôi phục được sức ăn của người bình thường.

Ăn xong canh chua cá, dù bây giờ vẫn chưa phải là sức ăn bình thường của Hạ Tuyên Dương thì bụng của anh đã có chút no.

Hạ Tuyên Dương tản bộ tiêu thực ở trong khu cư xá, còn đẩy xe lăn cho Nghiêm Mẫn Hành đi cùng.

—— Anh không thể ăn cơm mà không làm việc được, đẩy xe lăn cho ông chủ chính là nghĩa vụ của anh.

Nhưng ông cụ Nghiêm không nghĩ như vậy, ông nhìn bóng lưng đôi thanh niên, ha ha cười nói với Trần Bá: "Tình cảm của bọn nó càng ngày càng tốt, nói không chừng đầu năm nay ta có thể có cháu chắt ôm rồi."

Hạ Tuyên Dương không phải kiểu người hay nghĩ trò để nói, Nghiêm Mẫn Hành cũng không phải người nói nhiều, hai người an tĩnh tản bước, mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.

Chỉ là đi được một lúc, Hạ Tuyên Dương đột nhiên cảm thấy hai chân bắt đầu ngứa, còn đau, chợt dâng lên một khát vọng muốn được ngâm chân vào trong ao nước...

Loại cảm giác này tới rất đột nhiên, cũng mãnh liệt hơn nhiều so với trước đó, Hạ Tuyên Dương thiếu chút nữa không duy trì nổi dáng vẻ đứng thẳng, cũng may là có xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành đỡ cho một chút.

Nghiêm Mẫn Hành lập tức cảm thấy Hạ Tuyên Dương có gì đó không đúng, bèn hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à?"

Giọng nói của Hạ Tuyên Dương cũng run lẩy bẩy: "Tôi, tôi muốn trở về, tắm..."

Nghiêm Mẫn Hành biết, thiếu niên này sắp phân hoá rồi.

Bán nhân ngư bình thường trước khi phân hóa sẽ phải chịu một cảm giác đau và thèm nước rất nhẹ, sau đó sẽ không ngừng tăng lên dần dần, liên tiếp suốt mấy giờ không ngừng, dù tắm cũng không thể dừng được, phải luôn ngâm mình ở trong nước.

Còn bán nhân ngư qua mười tám tuổi mới phân hoá, thì sẽ có cảm giác đau và khát nước mãnh liệt hơn, đồng thời cái cảm giác đau này cũng sẽ tăng cường theo tốc độ, trong nửa giờ nhất định phải nằm ở trong nước, nếu không chẳng những phân hoá thất bại, mà còn để lại di chứng nghiêm trọng, ví dụ như hai chân khó đi lại được.

Từ sau khi xác định được Hạ Tuyên Dương sắp phân hoá, Nghiêm Mẫn Hành đã sai trợ lý sắp đặt một cái nhà xe, chuẩn bị một cái xe bất cứ lúc nào nào cũng túc trực bên cạnh Hạ Tuyên Dương, bên trong trang bị một bể cá định chế, còn có tất cả vật dụng mà nhân ngư cần lúc phân hoá.

Cái nhà xe phải ngày mai mới có thể đưa tới, không ngờ hôm nay Hạ Tuyên Dương đã phân hoá.

Nghiêm Mẫn Hành cố gắng dùng giọng nói ôn hòa an ủi Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, còn có thể đi được không? Đẩy xe lăn lên phía trước đi."

Hai chân Hạ Tuyên Dương khó chịu gần như sắp mất đi năng lực suy tính, bản năng anh muốn nghe theo lời Nghiêm Mẫn Hành, đi vài bước, đến trước mặt Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành duỗi cánh tay dài ra, kéo thiếu niên vào trong l*иg ngực của mình, để anh ngồi trên hai chân của mình.

Hạ Tuyên Dương đột nhiên giật mình, thần trí cũng khôi phục mấy phần, giãy dụa muốn rời khỏi: "Như vậy, không được, sẽ ép lên chân của anh..."

Nghiêm Mẫn Hành dùng một tay ôm chặt eo thiếu niên, trầm giọng nói: "Chân của tôi không sao cả, tổn thương đã khỏi. Hơn nữa, năng lực thừa trọng của xe lăn rất tốt, cậu đừng sợ."

Anh vừa nói, vừa đặt tay lên trên lan can điều khiển nút bấm, xe lăn lập tức chạy với tốc độ có thể so với tốc độ của một người đàn ông trưởng thành, trở lại nhà chính Nghiêm gia.

...

Mấy phút sau, Hạ Tuyên Dương ngâm mình ở trong bồn tắm xa hoa dành cho hai người mà giữa trưa anh từng ngấp nghé suy nghĩ đến.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Lão Nghiêm: Tôi không thích cậu, tôi chỉ thèm khát thân thể của cậu!

Tiểu Hạ: Cá cá hoảng sợ tột cùng