Thiếu niên đứng dậy, phủi tro bụi còn đọng trên áo choàng đi.
"Vì hôm nay, bổn tọa đã chuẩn bị tổng cộng 3,781 hậu chiêu, thủ đoạn phục sinh 1,201 cái, cuối cùng vẫn ở Thái Tố thánh địa, xem ra bổn tọa có duyên với nơi này!"
Khặc khặc~
Vị thiếu niên cười rộ lên rất quỷ dị này, tên là Sở Hưu, vốn chỉ là sinh viên đại học bình thường trên Địa Cầu, nghỉ hè về quê, không cẩn thận rơi vào một cái giếng cổ, tỉnh lại liền xuyên đến Thiên Khung đại lục.
Giống như những nhân vật chính tiểu thuyết, hắn đã khóa lại một hệ thống.
Có điều hệ thống này không bình thường, có tên là hệ thống Thiên Mệnh phản phái.
Chỉ cần làm nhiều việc ác là có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì học qua 9 năm giáo dục bắt buộc, hắn mới đầu đương nhiên là từ chối.
Thế nhưng tại thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, nhân loại như chim, không biết bay thì chết.
Nên hắn chỉ đành đi ngược lại.
Đó chính là chinh chiến trăm năm, từ con đường nhỏ yếu quật khởi chém gϊếŧ đến Tiểu Thánh đỉnh phong.
Cơ hồ đắc tội hết các đại thế lực hàng đầu Thiên Khung đại lục, Nhân tộc cương vực .
Cho nên bị người vây gϊếŧ, cũng không bất ngờ lắm.
Đương nhiên, Sở Hưu đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày này.
Vì vậy hắn sớm bố trí tầng tầng lớp lớp hậu chiêu.
Hiện giờ có thể chết đi sống lại, chính là một trong rất nhiều hậu chiệu hắn chuẩn bị cho mình.
【Đinh, phát hiện ký chủ phục sinh, chức năng của hệ thống sẽ thay đổi, xin vui lòng chọn một trong hai chức năng sau】
[Thiên Mệnh phản phái]: Chỉ cần không ngừng làm ác là có thể nhận được phần thưởng của hệ thống.
【 Cẩu tu phản phái 】: Ngươi đã chết một lần, đau đớn chồng thêm đau đớn, quyết định lén lút trở nên mạnh mẽ rồi lại đi làm chuyện ác.
Chú thích: Là một cẩu tu, mỗi lần đột phát thì ngươi có thể nhận được một phần thưởng đặc thù.
Chú thích: Sau mỗi lần làm xong chuyện xấu, ngươi sẽ nhận được điểm đột phá, rất ít cơ hội đạt được công pháp, đạo cụ, binh khí, đan dược...
Chú thích: Tiêu hao điểm đột phá, có thể tăng tốc độ tu luyện của ngươi, vô luận là công pháp, thần thông, hoặc là "Ý" "Đạo" đều có thể tiến hành gia tốc đột phá.
Chú thích: Thiên tài địa bảo ẩn chứa thiên địa nguyên khí, thần binh bảo khí, đan dược đều có thể đổi thành điểm đột phá.
Sở Hưu khẽ chớp mắt, vuốt cằm.
Ta tự cho mình không phải là người tốt gì, thế nhưng khoảng thời gian chuột chạy qua đường người người kêu đánh, thật lòng không dễ chịu.
Kiếp này vẫn làm "cẩu" một chút là được rồi.
Vụиɠ ŧяộʍ cường đại, sau đó gây họa thiên hạ, chẳng đẹp ư?
Nếu là có thể nằm vùng trở thành thánh tử của thánh địa, sau đó.... Khặc khặc ~!!
"Tăng nhanh tốc độ tu luyện? Ta thích!! ”
"Ta chọn chức năng thứ hai."
【Đinh, lựa chọn thành công...】
【Hệ thống nhân vật Cẩu Tu phản phái đang tải....】
【1%】
....
【100%】
[Tải thành công]
"Hệ thống, mở ra giao diện cá nhân!"
【 Ký chủ 】: Sở Hưu
【 Tu vi 】: không có, đang trong "trạng thái bị phế"
【Thể chất đặc thù】: Không
【Tư chất】:17 "Bình thường"
【Công pháp tu luyên】: Bởi vì linh hồn của ký chủ quá mức cường đại, cưỡng ép đoạt xá cho nên đã bị xóa bỏ.
【Giá trị khí vận】:-18 "Đen"
【Điểm đột phá】:0
【 Tổng hợp đánh giá chiến lực 】: Ký chủ mạnh hơn một con linh kê.
Khóe mắt Sở Hưu co giật.
Nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận lật xem ký ức của người công cụ bị Sở Hưu đoạt xá này.
Mười ngày trước, người công cụ đã cùng một thân truyền đệ tử của Thiên Kiếm Phong, vì nữ nhân tranh giành tình cảm, lên sinh tử lôi đài, bị một chiêu đánh bại, tiếp đó bị nhục nhã một phen, cuối cùng còn bị đánh nát Luân Hải, phế bỏ tu vi.
"Tên này thật thê thảm."
Sở Hưu lắc đầu cảm thán.
"Ngươi yên tâm, với tư cách là công cụ của bổn tọa, cừu nhân của ngươi chính là cừu nhân của bổn tọa."
Ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
Nửa canh giờ sau, mở mắt ra.
Một đôi mày kiếm hơi giãn ra.
"Tư chất quá kém."
"Thương thế cũng hơi nặng, hiện tại chỉ cần khôi phục, bất quá…. Khặc khặc~"
Răng rắc~
Vặn cổ một cái, đứng lên.
Đẩy cửa động phủ ra.
Thản nhiên đi lên trên Vân Hà phong.
"Các ngươi nghe nói chưa, phong chủ đại nhân đuổi gϊếŧ Sở ma đầu, ba ngày trước đã trở về tông."
"A, Sở ma đầu kia có bị đánh chết không?"
"Ha ha, Sở ma đầu trong cùng thế hệ đích xác có thể xưng là vô địch, bất quá chung quy vẫn là Tiểu Thánh cảnh giới, bị hơn mười vị Đại Thánh vây gϊếŧ, mặc cho hắn có mạnh như thế nào đi nữa cũng phải nuốt hận."
"Gϊếŧ tốt, ma đầu như vậy, người người chính đạo chúng ta đều có thể tru diệt."
Nghe tiếng nghị luận hưng phấn của các đệ tử xung quanh.
Khóe miệng của Sở Hưu hơi nhếch lên.
Các ngươi chắc nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão tử không chỉ không chết, còn gia nhập vào chung với các ngươi.
Đánh không lại? Hắc, vậy thì gia nhập, hừ, ta chỉ chơi đùa mà thôi.
"Sở Hưu sư huynh..."
"Đại sư huynh, vết thương của ngươi đã tốt rồi?"
Nhìn thấy Sở Hưu, người lúc trước nghị luận Sở ma đầu, biểu tình trên mặt không quá tự nhiên.
Bởi vì tên của vị sư huynh này, cùng Sở ma đầu không thể nói tương tự, chỉ có thể nói giống nhau.
Sở Hưu khẽ vuốt cầm.
Cũng không nhiều lời.
Đi thẳng đến động phủ của phong chủ trên đỉnh núi.
Hắn muốn đi gặp Mộng Điệp tiên tử.
Xe nhẹ quen đường, đi tới bên ngoài động phủ, đυ.ng vào một cơ quan cấm.
Hơi chắp tay, cung kính nói:
"Sư tôn, đồ nhi có việc quan trọng cầu kiến."
Âm thanh trong vắng êm tai, từ trong động phủ truyền ra.
“Vào đi!”
Một luồng ánh sáng màu xanh bao phủ phía trước biến mất.
Trước mắt, hiện lên một tòa cổ kính mờ nhạt rộng lớn kèm theo mùi hương, tựa như chỗ ở của tiên nhân.
Sở Hưu cất bước đi về phía trước, theo bậc thang hướng lên trên, rất nhanh tiến vào đại điện.
Ngay phía trên đại điện.
Trên bảo tọa hoa sen, một vị nữ tử tuyệt sắc lười biếng chống cằm, nàng mặc váy lụa màu trắng, khoác áo bảy màu, cao gầy thướt tha, hai chân trần trụi, da thịt trắng ngọc không tỳ vết, như thần nữ không dính khói lửa trần gian.
Một thanh thần kiếm màu tím mỏng như cánh ve, trôi nổi ở phía sau nàng, lưỡi kiếm tản mát ra từng trận hàn khí, liếc mắt một cái, thần hồn phảng phất đều bị đóng băng.
Nữ tử khẽ động, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía thiếu niên áo đen đi vào.
Môi đỏ khẽ mở ra, diệu âm sinh hoa, một cỗ hương thơm dễ chịu, tự nhiên mà tràn ngập toàn bộ đại điện, làm cho người ta mê mẩn.
"Sở Hưu, mười ngày trước, ngươi cùng người khác tranh đấu bị thương, hôm nay gặp ta, là muốn vi sư giúp ngươi có thể tiếp tục con đường tu luyện?"
Sở Hưu chắp tay, vẻ mặt thành khẩn: "Làm ơn! Sư tôn. ”
Tề Mộng Điệp nhíu mày, khẽ phất tay áo váy, thản nhiên: "Tu vi ngươi thấp, lại thích tranh đấu tàn nhẫn, hiện giờ bị người phế bỏ cũng là đáng đời. ”
"Bổn tọa không giúp được ngươi."
"Ngươi cứ trở về đi."
"Sư tôn nói ta tu vi thấp, ngài còn không rõ nguyên nhân sao? Không có tài nguyên tu luyện ta làm sao trở nên mạnh mẽ? Ngươi đều đưa tài nguyên tu luyện cho nhị sư đệ, tam sư muội, tứ sư đệ, ngũ sư muội... Làm thế nào mà ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn? "Sở Hưu tiến lên một bước, cao giọng nói.
Tề Mộng Điệp hừ lạnh một tiếng, uy áp của Đại Thánh tràn ra, ba búi tóc đen không gió mà bay.
"Làm càn, tư chất của ngươi kém cỏi, lại không cố gắng tu luyện, hiện giờ lại đến trách cứ vi sư?"
"Thật không biết hối cãi."
"Ha ha ~" Sở Hưu mỉm cười: "Ta biết, vì sao sư tôn ngươi không cho ta tài nguyên tu luyện, có phải là bởi vì ta cùng tên cùng họ với Sở ma đầu sao. ”、
"Chỉ có như vậy mà ngươi giận lây sang ta, có phải quá mức buồn cười hay không."
Tề Mộng Điệp nghe vậy, con ngươi lạnh lùng gợn sóng.
Ngữ khí hơi hòa hoãn: "Vi sư chưa bao giờ giận chó đánh mèo bất kì ai cả. ”
"Ngươi cứ trở về, đợi vi sư tìm được thiên tài địa bảo chữa trị thương thế của ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi trở lại con đường tu luyện."
"Không không không~" Sở Hưu cười nói: "Sư tôn ngươi hiện tại có thể giúp ta. ”
"Cớ gì lại nói ra lời này?" Tề Mộng Điệp trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra thần sắc khó hiểu.
Sở Hưu khóe miệng nhếch lên, chắp tay: "Nghe nói sư tôn ngài là Thiên Hương Chi Thể, nếu như có thể cùng ngươi song tu, đồ nhi không chỉ có thể chữa trị tất cả thương thế, còn có thể đềcao tư chất tu hành. ”
"Làm ơn! Sư tôn, xin giúp đồ nhi.... Truyền đạo thụ dịch".
Tề Mộng Điệp nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt băng hàn, hoài nghi mình đang nghe nhầm: "Ngươi đang nói cái gì vậy? ”
“ Đồ nhi đang nói, sư tôn thỉnh cùng ta song tu!”
“Nghịch đồ, tự tìm cái chết ~"
Tề Mộng Điệp hừ lạnh, thần kiếm trôi nổi ở phía sau, phát ra tiếng ken két.
Sát ý bao phủ toàn bộ đại điện, phảng phất sau một khắc, liền muốn chém Sở Hửu thành bột mịn.
Sở Hưu không chút hoảng hốt, một tay kết ra một pháp ấn huyền ảo.
Một cỗ dao động vô hình tràn ra.
Tề Mộng Điệp dừng lại động tác, trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nàng phát hiện thân là Đại Thánh tu vi, dĩ nhiên bị một loại lực lượng kỳ diệu không thể chống cự triệt để phong ấn.
Bây giờ, đừng nói là Đại Thánh cường giả gì, nàng chỉ sợ ngay cả một phàm nhân cũng không bằng.
Tề Mộng Điệp vừa sợ vừa giận.
"Ngươi..."
“Nghịch đồ, ngươi đã làm gì vi sư?
Sở Hưu từng bước tiến lên, tóc dài theo gió mà động, trên mặt hiện lên nụ cười nhu hòa.
Hắn có thể phong ấn tu vi của Mộng Điệp tiên tử, chẳng lẽ là ngẫu nhiên? Không, đó là tất nhiên.
Mấy chục vị Đại Thánh đuổi gϊếŧ hắn, hắn cũng không phải là nằm yên chịu chết.
【 Vật phẩm 】: Luân Hồi Thiên Tử ấn.
【Thể loại】: Loại đạo cụ phong ấn.
【 Phẩm cấp 】: Tuyệt phẩm.
【 Tác dụng 】: Chỉ sử dụng cho nữ tu, thi triển Luân Hồi Thiên Tử ấn, có thể vô thanh vô tức trồng Tử ấn vào trong cơ thể đối phương, chỉ cần khống chế Mẫu ấn liền có thể tùy thời phong ấn tất cả tu vi của đối phương.
[Số lần sử dụng]:2/1 "Có thể sử dụng lại"
Cái đạo cụ phong ấn là hắn lấy được từ hệ thống.
Chỉ cần người thi ấn vừa động ý nghĩ, liền có thể phong ấn tu vi của đối phương.
Phi thường cường lực, phi thường khủng bố!
Nữ tu dưới Đại Đế cảnh giới một khi trúng quyết ấn này, căn bản không có khả năng tránh thoát, chỉ mặc cho người thi ấn muốn gì liền làm cái nấy.
Lúc trước, trên đỉnh Hồn Nhai, Tề Mộng Điệp hỏi hắn có hối hận hay không.
Hắn liền vụиɠ ŧяộʍ thi triển ấn này với nàng.
Bây giờ đã đến lúc thu hoạch.