Hoắc Mộ Trạch hung hăng đẩy Lục Uyển Dư lên giường, từ cao nhìn cô đang co người lại.Hắn cúi người, thân hình cao lớn đè lên người cô, tham lam cảm nhận mùi hương thuộc về cô.
Lục Uyển Dư biết không thể thoát khỏi bàn tay hắn, chỉ biết co người, nhắm mắt, giữ chặt cổ áo. Cô biết, hắn thích trực tiếp xé đồ.
"Chúng ta như vậy là không phải, Hoắc Mộ Trạch, anh bình tĩnh chút..."
Hoắc Mộ Trạch cười cười nhìn cô, con ngươi sắc bén như chim ưng như đang xem xét con mồi vậy.
"Cái gì là không phù hợp? Em đây là xuống giường liền không nhận người?"
Lục Uyển Dư hoang mang không biết nên trả lời như thế nào. Cô nhìn đôi mắt lạnh nhạt của hắn, không tự chủ được run lên.
"Đó chỉ là sự cố. Hơn nữa, anh là vị hôn phu của Hàn Giai Ý, anh làm như vậy là phản bội cô ấy..."
Hoắc Mộ Trạch vuốt ve gò má trơn bóng của cô, cúi đầu gặm.
"Hôn phu? Em cho rằng tôi là kẻ gọi đến liền đến, đuổi đi liền chạy sao?"
"Uyển Uyển thật hài hước đi. Em từ đầu đến cuối trêu chọc tôi, sau đó liền đẩy người phụ nữ khác về phía tôi, sau đó ung dung rời đi, cùng Lục gia sống vui vẻ?"
"Đừng quên, em vốn không phải Hàn Hâm Dao."
Lục Uyển Dư nghe được, một sợi dây thần kinh trong người cô như bị đứt, trái tim thấy đau đáu, hô hấp mắc nghẹn.
"Anh nói gì vậy... Tôi... tôi không hiểu..."
Hoắc Mộ Trạch đem tay Lục Uyển Dư trói lại, từ từ cởi bỏ nút áo đồng phục trên người cô rồi đến chính mình, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mà hắn luôn muốn nắm kia.
"Không hiểu cũng không sao cả, em có thể từ từ nghĩ xem một năm qua đã làm những gì. Em cho rằng người khác không biết, tôi lại không biết hay sao?"
"Tôi không biết em làm sao thay thế được Hàn Hâm Dao, tôi chỉ biết rằng, từ ngày đó, em chú định là của tôi, là của Hoắc Mộ Trạch này!"
Hoắc Mộ Trạch cười như thiên sứ, Lục Uyển Dư chỉ cảm thấy hắn đang cười cô, cười cô diễn xuất vụng về bên người hắn!
Không thể nào, hắn sẽ không biết đâu, đó là không có khả năng! Lục Uyển Dư tự an ủi mình, nhưng ánh mắt sợ hãi cùng thân người run rẩy đã hoàn toàn bán đứng cô.
Lục Uyển Dư lắc đầu, liên tục giãy giụa, hai chân dài đạp tứ phía, nhưng lại bị bàn tay lớn bắt lại.
Hoắc Mộ Trạch nâng bắp chân cô lên, áp vào má hắn. Hắn giống như kẻ biếи ŧɦái đang thưởng thức mỹ vị, nhẹ nhàng hôn lên bắp chân cô, sau đó lên trên, cho tới khi đến bầu ngực căng tròn kia, hắn mới ngưng lại.
Hắn hung hăng xé áo ngực cô, hai bầu ngực nặng trĩu loã lồ trong không khí.
Lục Uyển Dư muốn hét lên, nhưng lại bị hắn lấp đầy khoang miệng. Cô giãy giụa, hắn trực tiếp dùng tay bóp chặt cằm cô, thô lỗ hôn lên. Hai đầu lưỡi ấm áp gặp nhau, Hoắc Mộ Trạch tham lam "ăn" lấy mật ngọt.
Tay hắn cởϊ qυầи đồng phục thể dục của cô xuống, cùng với đồ lót và áo vứt bỏ tùy ý trên sàn nhà. Lúc này, hai người đã loã lồ.
Hoắc Mộ đưa tay chạm lấy vùng cấm của Lục Uyển Dư, phát hiện nơi đó đã rỉ nước. Hắn bật cười buông tha miệng cô.
Người con gái dưới thân hắn đang thở hổn hển, hai má đỏ ửng, đôi mắt ngập nước là nước, như con thú nhỏ bị chà đạp.
"Đừng... đừng làm như vậy... Hức..."
Lục Uyển Dư không hiểu, không hiểu tại sao hắn lại nhận ra cô, không hiểu vì sao hắn đối xử với cô như vậy.
Cô tuyệt vọng nhìn lên trần nhà trắng xoá, nước mắt lăn xuống như mưa.
Cô chỉ muốn thay đổi kết cục, sống an ổn một đời, cô không muốn liên quan đến nam chính, không muốn chịu sỉ nhục từ hắn. Vậy mà hắn không chịu buông tha cô, hắn không những cưỡиɠ ɧϊếp, mà còn đe doạ cô một cách hung tàn nhất!
Hoắc Mộ Trạch thấy cô nằm yên lặng, không khỏi thương xót. Nhưng hắn nhớ đến mấy ngày trước cô cùng tên nam nhân khác thân thiết, lại nhớ cô ghét bỏ tránh xa mình, sự tức giận nhanh chóng chiếm lấy phần thương xót kia.
Hắn lại với tay lấy điều khiển tivi, mở lên một video.
Lục Uyển Dư thấy hắn không động người, liền nhìn sang.
Hai mắt cô trợn tròn, âm thanh rêи ɾỉ từ tivi truyền tới, cô run càng lợi hại hơn.
Là đoạn phim đêm đó!
Cô nhìn thấy, bản thân dưới thân hắn ngâm nga rêи ɾỉ, thấy nơi giao hợp của hai người chảy ra từng đợt dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ.
Hắn quay lại! Hắn đặt bẫy! Hắn vậy mà biếи ŧɦái đến vậy!
"Em nói xem, nếu đoạn phim này truyền tới tay hai nhà Lục- Hàn, rồi tới , chuyện gì sẽ xảy ra?". Hoắc Mộ Trạch ngồi xuống sofa trong phòng, nhàn nhã uống một ngụm nước, lại như đang thưởng thức.
Ma quỷ! Hắn là ma quỷ!
Cô không muốn, không muốn! Nếu đoạn phim truyền ra ngoài, cô sẽ là loại người gì, ba mẹ Lục sẽ đối với cô như thế nào, Lục gia cùng Hàn gia sẽ ra sao? Hoắc Mộ Trạch nếu kết hôn với cô, cô sẽ bị hắn hàng chết! Hoắc Mộ Trạch không kết hôn với cô, vậy tương lai sẽ ra sao? Cô không muốn cùng hắn kết hôn, cũng không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ! Cô muốn sống một cuộc đời an nhàn, chứ không phải như một đĩ điếm trong mắt người đời!
Lục Uyển Dư vội vã ngồi dậy, dây trói tay cô đã được cởi từ bao giờ mà chính cô cũng không biết.
Cô chạy tới bên hắn, hai tay chụm lại. Cô quỳ xuống chân hắn, gục đầu vào đầu gối hắn cầu xin:
"Đừng... Xin anh... Xin anh đừng làm như vậy... Mộ Trạch, Mộ Trạch...huhu..."
Hoắc Mộ Trạch nâng cằm cô lên, hắn nhìn cô, càng nhìn càng lún sâu vào. Đúng vậy, cô phải ngoan ngoãn phục tùng hắn, phải ngoan ngoãn làm người phụ nữ của hắn! Gần hai mươi năm cuộc đời hắn, chưa từng có điều gì tuyệt vời hơn khoảnh khắc này.
"Tôi làm sao tổn thương em đây? Uyển Uyển biết phải làm gì chưa?"
Lục Uyển Dư gật đầu liên hồi, sợ hãi đứng lên ôm lấy cổ hắn.
"Uyển Uyển biết, Uyển Uyển biết!"
Hoắc Mộ Trạch ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, đưa cô lại gần hắn hơn. Hai thân thể dán chặt vào nhau, hắn cảm nhận được cô đang run rẩy, trong lòng lại vui hơn đôi chút.
Hạ thân hai người áp sát, mật dịch từ tiểu huyệt chảy xuống cự căn đang ngẩng cao của nam nhân, Lục Uyển Dư không dám phản kháng.
Hoắc Mộ Trạch ôm cô chặt hơn, ngón tay thon dài tách môi âʍ ɦộ sạch sẽ, hồng hồng. Hắn nắm eo cô, dùng sức đẩy xuống.
Hắn ngồi sofa đơn, cô lại ngồi trên thân hắn. Cự căn một nhịp xuyên vào sâu trong tử ©υиɠ, Lục Uyển Dư bị đau, khẽ rên lên một tiếng.
Tiểu huyệt cô vẫn chặt chẽ như ngày đó, nam căn thô to như được hàng ngàn cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy khiến da đầu hắn tê dại. Hắn không nhịn được bắt đầu nắm lấy eo nhỏ cô luận động. Côn ŧᏂịŧ dài kéo ra ngoài, đến khi chỉ còn qυყ đầυ bên trong liền mạnh mẽ đi vào, Lục Uyển Dư run người, kɧoáı ©ảʍ ập tới.
"A... ưʍ... Nhẹ... Nhẹ thôi...". Cô nỉ non cầu hắn
Hoắc Mộ Trạch không nói gì, hắn vẫn như cũ coi cô như đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, hung hăng lấp đầy.
Bụng Lục Uyển Dư thắt lại, tiểu huyệt căng trướng. Côn ŧᏂịŧ của hắn như người phương Tây, đâm đến bụng cô nhô ra một đoàn.
Hoắc Mộ Trạch ôm cô đến bên giường, dâʍ ɖị©ɧ dọc chảy xuống theo từng bước đi của hắn. Hắn sung sướиɠ đặt cô xuống giường, miệng nhanh chóng lấp đầy khoang miệng cô, mạnh mẽ chiếm đoạt. Tay hắn nắm lấy ngực cô, vừa bóp vừa hung hăng nhéo một hồi khiến đỏ đỏ lên.
Phía dưới hắn không ngừng thâm nhập, gân xanh nổi lên từ côn ŧᏂịŧ chà vào nếp gấp trong tiểu huyệt. Dịch mật liên tiếp tiết ra, khiến hắn ra vào đều thoải mái đến tận óc.
Lục Uyển Dư rêи ɾỉ càng lợi hại, rót vào tai nam nhân thanh âm quyến rũ câu nhân, hắn lại mạnh mẽ thao động, muốn cắm chết cô người phụ nữ dâʍ đãиɠ này!
Cuộc "vận động" kéo dài rất lâu,cho dù hắn đã đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầu tử ©υиɠ cô, vẫn không có ý định dừng lại...
Lục Uyển Dư cam chịu trong đau đớn, nước mắt chưa từng ngừng rơi, tiếng rêи ɾỉ cầu xin chưa từng dừng lại...
Cô đã mất hết tôn nghiêm, mất hết liêm sỉ. Cô hoàn toàn giống như nô ɭệ, một nô ɭệ yếu ớt tùy hắn chém gϊếŧ...
Lục Uyển Dư, sống ở đời này, không có quyền làm chủ.