Uyển Dư

Chương 7: Vị hôn phu

Đã hơn một tuần Hoắc Mộ Trạch không đi học, khiến Lục Uyển Dư như đã quên đi người đã chiếm đoạt mình là bạn cùng bàn.Mấy ngày nay, quan hệ giữa cô và nữ chính không mặn không nhạt, hai người tự nhiên không tiếp xúc, cũng không rảnh tới kiếm chuyện với nhau, chuyện trước kia đều như không tồn tại.

Hàn Giai Ý có mối quan hệ rất tốt với bạn học, trên người cô toả ra hào quang nữ chính chói mắt, lại có thêm thân phận Hàn gia tiểu thư khiến không ít nữ sinh vây quanh nói lời ngon tiếng ngọt. Cô ấy cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi vì luôn phải tươi cười giả tạo mỗi ngày. Trước kia, cô ấy đã từng ước bản thân sẽ khoác lên mình bộ váy công chúa, đi lên chân đôi giày sang trọng, ước cô là công chúa được người người cưng chiều. Hiện giờ điều ước ấy đã thành hiện thực, nhưng lại không giống tưởng tượng.

Ba mẹ yêu thương nhưng anh trai thì không. Anh trai ghét kẻ yếu đuối nhu nhược giống như cô. Hơn nữa, anh trai không muốn nhìn thấy cô. Cô tự hỏi, khi Hàn Hâm Dao sống ở Hàn gia có như cô hiện tại hay không, khi mà anh trai luôn như vậy. Sau đó, cô phát hiện Hàn Hâm Dao sống không tốt như cô, cả nhà không ai thương, ít nhất cô còn có bố mẹ...

Một ngày nào đó... Hàn Giai Ý tò mò đi vào phòng ngủ của anh trai Hàn Cận Ngôn. Cô nhìn thấy bức ảnh chụp của Hàn Hâm Dao được đặt ngay ngắn trên tủ giường của hắn. Bức ảnh được lắp khung đẹo đẽ, sạch sẽ không dính một hạt bụi, bên trên là hình một cô gái cầm một bó hoa tulip màu tím áp vào gương mặt tinh xảo, cô ấy cười rất tươi, đôi mắt long lanh có hồn, một vẻ đẹp vừa ngây thơ lại vừa ma mị. Cạnh ảnh còn có một tấm khăn nhỏ lau kính, cho thấy người giữ bức ảnh đã tỉ mỉ đến nhường nào. Khoảnh khắc đó, cô rốt cuộc đã hiểu, người "cả nhà không ai thương" kia, đã chiếm giữ một phần quan trọng trong trái tim anh trai cô.

Hàn Giai Ý không tự chủ nhìn chủ nhân bức ảnh ngày ấy đang nằm ngủ trên bàn học. Giờ giải lao ồn ào, các cậu ấm cô chiêu còn mải tán chuyện, chơi game, thanh âm hỗn tạp, ồn ào cực điểm. Ấy vậy mà người kia vẫn gục đầu ngủ. Hàn Giai Ý nhìn thấy một hành lông mi cong vυ't, con mắt nhắm tịt và một sườn mặt của Lục Uyển Dư. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào làn da trắng sáng của cô.

Chợt, ánh nắng ấy bị che khuất bởi một bóng râm lớn. Là vị hôn phu của cô.

Hàn Giai Ý đối với vị hôn phu chỉ gặp lần này là lần thứ hai, lần đầu là khi gia đình hai bên cùng dùng bữa. Cô đỏ mặt không dám nhìn anh, bởi sợ khí chất cao thượng cùng lạnh lùng của anh, nhưng lại giống như những nữ sinh khác sa vào vẻ đẹp đó. Người này vậy mà là chồng tương lai của cô! Hai má cô thoáng chốc đỏ như hai trái cà chua chín, không kiêng Dec nhìn chằm chằm vào anh.

Hàn Giai Ý ngồi ngay sau Lục Uyển Dư và Hoắc Mộ Trạch, cô ngồi sau anh, bạn cùng bàn cô ngồi sau Lục Uyển Dư, là bàn cuối trong góc gần cửa sổ lớp.

Sắc mặt Hàn Giai Ý từ đỏ bừng sang ngạc nhiên, rồi tái mét lại.

Cô vừa nhìn thấy gì? Là gì đây!

Vị hôn phu của cô, con người cao ngạo lạnh lùng kia, đang cúi đầu hôn Lục Uyển Dư!

"A!"

Hàn Giai Ý kêu nhẹ một tiếng, hai mắt trợn tròn, bàn tay vội vã che miệng lại.

Hoắc Mộ Trạch không để ý, hắn chỉ tiếp tục nhấm nháp hai cánh môi đỏ hồng, căng mọng của Lục Uyển Dư. Hắn càng ăn càng nghiện, tham lam liếʍ mυ'ŧ môi cô một hồi đến khi cô rên lên một tiếng, hai mày nhăn lại.

Hoắc Mộ Trạch ngồi xuống ghế ngồi, khẽ kéo rèm lại, không gây tiếng động.

Lớp học lớn và ồn ào, mỗi người một việc, không ai để ý hành động vừa rồi của Hoắc Mộ Trạch.

Hắn quay sang Lục Uyển Dư, tính cúi đầu "ăn" tiếp, nhưng ánh mắt đột nhiên rơi trên người Hàn Giai Ý đang khϊếp sợ phía sau. Hắn để cho cô một ánh mắt cảnh cáo, sau đó hoà một hơi thở với Lục Uyển Dư.

Hàn Giai Ý bị ánh mắt sắc như dao như cứa vào tận trái tim, sợ hãi chạy đi, để lại hai người một đôi ở đó.

Lục Uyển Dư ngủ thường sâu, không cảm nhận được rõ ràng việc bản thân bị ăn đậu hũ. Còn Hoắc Mộ Trạch cũng không sợ cô biết, chỉ ở đó như lên cơn nghiện mà nhấm nháp.

Reng.

Chuông vào tiết tiếp theo vang lên, Lục Uyển Dư vì vậy mà tỉnh dậy.

Cô từ từ mở mắt nhìn, ánh nắng chói loá không chiếu vào mặt như dự tính, thay vào đó là một bóng râm che phủ. Lục Uyển Dư bị doạ giật mình. Nhân vật đã lâu không thấy lại ngồi cạnh cô từ bao giờ.

Cảm giác môi mình lạ lạ, cô thử lấy gương soi nhưng không phát hiện ra điều gì. Có lẽ trong lúc ngủ cô không an phận tự cắn môi mình.

Cô quay người lại nhìn xem nữ chính, nhưng chỉ thấy cô ấy cúi đầu rụt cổ nên không để ý nữa. Cô khẽ dịch ghế ra phía ngoài một chút nhân lúc Hoắc Mộ Trạch còn quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Hoắc Mộ Trạch ngũ giác nhạy bén, từng hành động cô làm hắn đều biết. Xem ra là thật sự muốn chấm dứt với hắn.

Ở nơi cô không nhìn thấy, hắn cười lạnh, trên mặt là vẻ lạnh lẽo cùng không cam lòng.