Lục Uyển Dư tỉnh dậy vì quá đau đớn. Cô nặng nề mở mắt, phát hiện cánh tay Hoắc Mộ Trạch còn ôm ngang bụng mình, không khỏi giật mình thất thố. Cô cẩn thận, tỉ mỉ ngồi dậy, thoát ra khỏi vòng tay hắn. Hạ thân cô nhớp nháp khó chịu, là do đêm qua Hoắc Mộ Trạch không tắm giúp. Cô khẽ cắn cắn môi, đặt chân xuống giường tìm đồ muốn ngay lập tức rời đi. Nhưng ngay sau đó, cô ngã khuỵu xuống. Hai chân cô vô lực, hạ thân đau đớn như bị xé rách. Lục Uyển Dư vật vã dưới sàn nhà, không thể cử động. Hoắc Mộ Trạch cũng vì tiếng động của cô mà mở mắt tỉnh. Hắn hai mắt nhìn chằm cô, không nói lời nào. Hắn xuống giường, bước về phía Lục Uyển Dư, nhưng cô sợ hãi co rúm người lại, cố lấy tấm khăn tắm che lấy thân thể. Tác giả nói nam chính khỏe, cô đã kiểm nghiệm, tác giả nói hắn tàn độc, hai mặt, cô cũng đã thấy, nói hắn biếи ŧɦái, cô cũng đã cảm nhận được. Lòng cô không khỏi sinh ra bài trừ hắn, bởi người đàn ông này với cô đối lập hoàn toàn, ở cùng nhau chỉ nảy sinh mâu thuẫn.
"Sợ?"
Hắn cất giọng nói, không biết từ khi nào đã ngồi trước mặt cô. Hắn quấn khăn tắm quanh hông, giọng nói khàn đυ.c vì mới ngủ dậy. Mái tóc hắn hơi rối, mắt thâm sâu khó lường, môi mỏng, từng ngũ quan sắc nét như thể bao nhiêu cái đẹp thượng đế đều trao cho hắn cả. Nhưng vẻ đẹp của hắn trong mắt Lục Uyển Dư chỉ là vẻ đẹp chết người.
Thấy Lục Uyển Dư trầm mặc không nói, Hoắc Mộ Trạch dang tay ôm ngang người cô lên. Lục Uyển Dư sau khi hồi thần thì hốt hoảng không thôi. Cô muốn giãy giụa, nhưng cả thân thể như vừa bị nghiền nát, cử động một chút liền đau đớn không thể chịu nổi.
"Ngoan một chút."
Hoắc Mộ Trạch lại nhắc nhở, một đường ôm cô vào nhà tắm. Lời nói của hắn như có như không uy hϊếp Lục Uyển Dư khiến cô rét lạnh, ngoan ngoãn để hắn làm gì thì làm.
Hoắc Mộ Trạch hài lòng khẽ cười mỉm, đem cô tắm rửa sạch sẽ, rồi gọi người đem đồ tới. Đêm qua xác thực hắn mất khống chế, lần đầu liền ra tay tàn nhẫn. Hắn nhìn nhìn Lục Uyển Dư không nói lời nào trong lòng mình, lại nhớ đêm qua thanh âm của cô dễ nghe như vậy, trong lòng liền hiện lên cảm giác chiếm hữu khó tả. Hắn muốn giam giữ cô lại, muốn ức hϊếp cô, muốn khiến cô khóc, muốn Lục Uyển Dư ngoài Hoắc Mộ Trạch thì không thể tiếp xúc với ai hết. Suy nghĩ này khiến hắn thậm chí không ngạc nhiên cho lắm. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là một người kiêu ngạo, đồ hắn muốn thì nhất định phải là của hắn, kể cả khi hắn không cần nữa, thì cũng không ai được động chạm đến. Hắn híp mắt nhìn người con gái mà hắn chưa từng nhìn thấu trong lòng, thứ cảm xúc kia mãnh liệt hơn gấp bội.
"Chuyện đó... Đêm qua, anh hãy coi như chưa từng xảy ra đi..."
Hoắc Mộ Trạch hành động ngưng trệ, giương đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lục Uyển Dư. Ánh mắt đó quá đáng sợ, sâu thẳm như có lực hút khiến cô rít lên đau đớn, nổi da gà.
"Nằm mơ."
Hắn chỉ buông một câu như vậy, sau đó gạt lời nói của cô ra sau, coi như chưa nghe thấy điều gì, nhưng hành động giúp cô tắm rửa lại trở nên thô bạo hơn, hại da cô hiện lên một mảnh ửng đỏ.
Lục Uyển Dư nắm chặt tay, bất lực nhắm mắt lại. Tâm trạng cô rất rối bời. Nam chính rõ ràng đã chuyển chú ý từ nữ chính sang cô, xem xem hành động cùng lời nói của hắn, việc bỏ qua cho cô là không thể nào!
Hồi tưởng lại cốt truyện chính, những câu từ miêu tả diễn biến sự biếи ŧɦái cùng cuồng vọng của họ Hoắc này, Lục Uyển Dư thấy Hắc Bạch Vô Thường cũng tới gần cô hơn rồi. Cô muốn xem xem làm sao thoát khỏi hắn, nhưng đột nhiên nhận ra bản thân chỉ có con kiến bé nhỏ, còn hắn lại là người cao cao tại thường, quyền lực ngút trời, suy nghĩ đó liền bị dập tắt ngay khi còn chưa kịp chớm nở.
Một lát sau, Hoắc Mộ Trạch ôm cô ra khỏi nhà tắm, lại đặt cô lên giường. Không biết hắn đặt đồ ăn từ khi nào, trên bàn đã xuất hiện hai suất cơm cùng một ít hoa quả.
Biểu tình hắn không được tốt cho lắm, cả gương mặt góc cạnh chỉ lộ ra hơi thở của thần chết, không khí xung quanh cũng chỉ toàn hơi lạnh.
Hoắc Mộ Trạch mở hộp đồ ăn, hơi nóng phà lên gương mặt trắng bạch của hắn. Hắn múc một thìa cơm thổi thổi, đưa đến gần Lục Uyển Dư. Cô không thích ăn cơm, ngày thường chỉ ăn salad và đồ ăn vặt nên vô cùng ghét bỏ nó. Cô dịch chuyển ra xa thìa cơm đó, lắc lắc đầu.
Hoặc Mộ Trạch thâm trầm nhìn cô, lại đem thìa cơm bỏ vào miệng, dùng lực kéo cô lại, đem toàn bộ chuyển sang miệng cô.
Lục Uyển Dư hú vía, cố trấn tĩnh lại cơn buồn nôn mà nuốt xuống, sợ hãi nhìn hắn. Hắn coi như không thấy biểu cảm đó của cô, định tiếp tục làm như vừa rồi, nhưng cô yếu ớt nắm lấy cánh tay hắn, khẽ nói:
"Em... Em tự ăn..."
Hoắc Mộ Trạch đem suất cơm đặt lên tay cô, rồi tự ăn phần của mình.
Xong xuôi mọi thứ, Hoắc Mộ Trạch đi ra ngoài làm gì đó. Thấy đến thời cơ, Lục Uyển Dư liền dứt khoát chạy. Cô tới phòng khách sạn ngày hôm qua thuê, tìm một bộ đồ đàng hoàng, trả phòng rồi theo cửa phụ bắt taxi rời đi.
Khi Hoắc Mộ Trạch trở lại, cả căn phòng đã không còn hơi ấm, người chạy đi mất. Hắn đột nhiên bật cười ha hả, rồi đôi mắt tối sầm lại, nở một nụ cười quỷ dị.
***
Ngày hôm sau, Lục Uyển Dư trở lại trường học trong cơn mệt mỏi chưa phai. Cô theo bản năng liếc nhìn vị trí của Hoắc Mộ Trạch, trống rỗng, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Giờ ăn trưa, Lục Uyển Dư xuống nhà ăn, ngồi một góc dùng bữa.
Đã lâu cô không gây chuyện với ai, không có nghĩa người khác sẽ không tìm cô kiếm chuyện. Lục Uyển Dư ngước mắt nhìn ba cô tiểu thư đỏng đảnh, từ trên đứng nhìn chằm chằm vào cô.
"Có chuyện gì sao?"
Lục Uyển Dư hỏi, tay vẫn cầm dĩa đem một phần salad bỏ vào miệng.
Đối phương trang điểm kĩ, nhìn ra có chút trưởng thành so với tuổi. Cô ta híp mắt nhìn:
"Nghe nói mày là Hàn Hâm Dao?"
Lục Uyển Dư nghe vậy lắc đầu.
"Không."
Cô không phải Hàn Hâm Dao, Hàn Hâm Dao đã chết rồi, cô là Lục Uyển Dư. Cho nên, trả lời như vậy... ổn chứ?
"Nói dối! Mày chính là Hàn Hâm Dao! Có tin hay không bà đây liền rạch miệng mày!?"
Cô gái hùng hổ đập mạnh tay xuống bàn, thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà ăn. Đám cô cậu đó hóng hớt xem kịch vui, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cô cùng đám người trước mắt.
Lục Uyển Dư bị tiếng đập doạ giật nảy mình.
"Cô là....?"
"Còn phải hỏi? Mày đổi họ liền quên tao? Tao chính là Mạc Trân Châu! Mày hai năm trước hại tao phải chuyển trường, hiện giờ tao đến là để trả thù mày, con đ* thối!"
Lục Uyển Dư cố lục lại trí nhớ cũng không thể nhận ra người trước mắt, nhưng nghe cô ta nói muốn trả thù, cô có chút sợ. Cô nhát như vậy, sống hai kiếp còn chưa dám đánh ai đâu, thế này cô chưa đánh đã bại rồi, còn muốn như thế nào đây?