Phán Quan

Chương 5

Nghiệp chướng là tội nghiệt một người phải gánh trên lưng. Có bẩm sinh, cũng có từ tích cóp. Nhưng dù là bẩm sinh hay tích cóp, nặng như Tạ Vấn thế này thì hiếm thấy trên thế gian lắm.

Không hổ là mệnh thiên sát hại cha hại mẹ, hại người hại mình…

Hạ Tiều thấy Văn Thời đang nhắm mắt, trái cổ hơi run. Giữa mày của anh có một cảm xúc gì đó đang quanh quẩn, thoắt cái biến mất, chắc ngay cả anh cũng chưa nhận ra.

Hoảng hốt một hồi, Hạ Tiều mới tỉnh ngộ. Cảm xúc chợt lóe trên mặt Văn Thời có lẽ là một tia khổ sở mờ nhạt, hoặc có thể gọi là… thương xót. Cậu từng nhìn thấy cảm xúc này trong mắt Thẩm Kiều.

Những ai làm Phán Quan luôn thể hiện mấy cảm xúc như thế khi nhìn thấy vài người trên đời.

Môi của Văn Thời lại giật rung.

Hạ Tiều hỏi theo bản năng: “Anh nói gì ạ?”

Văn Thời mở mắt ra, ánh mắt vẫn dừng lại trong vườn hoa, một lúc lâu sau mới mở miệng. Anh nói: “Tôi đói.”

Hạ Tiều: “?”

Hạ Tiều: “???”

Ủa, thương xót đâu rồi?

Nói chuyện nghiêm chỉnh đâu rồi? Sao tự dưng lại đói bụng thế này???

Trong đầu Hạ Tiều toàn là dấu chấm hỏi. truyen bjyx

Cậu choáng váng nửa ngày, cuối cùng mới nhớ sương đen luôn quấn quanh linh tướng người thường, lại nghĩ tới thứ Văn Thời ăn hôm qua, chợt có giác ngộ.

“Trên người gã có nhiều sương đen lắm hả?” Hạ Tiều thử hỏi.

“Cậu đoán xem.” Văn Thời bình tĩnh đến lạ lùng… sau đó liếʍ khóe môi một cái.

Đệt.

Đây mà là khách thuê gì, chắc chỉ là thức ăn mua về thôi.

Thức ăn mua về lại nhấn chuông cửa giữa bầu không khí run sợ này.

Hạ Tiều do dự một lát, cuối cùng vẫn đi mở cửa.

Rạng sáng tháng 4, trời còn lạnh teo. Người đàn ông tên Tạ Vấn đó lại nghiêng đầu ho vài tiếng bức bối, ho xong mới quay mặt sang. Hơi thở ốm yếu cũng không thể lấn át vẻ ngoài bảnh bao trời sinh.

“Ngại quá, hôm nay gió hơi lớn, nếu biết trước tôi đã mặc đồ dày hơn rồi.” Gã nói.

Có thể là do tiếng tăm hại cha hại mẹ của kẻ này vang quá rộng, chẳng hiểu sao Hạ Tiều lại thấy hơi sợ hắn, lùi về sau theo bản năng, cũng quên mất cả sự lễ phép và trả lời người ta.

Nhưng Văn Thời đã nhìn lướt qua khuỷu tay của hắn, người nọ đang cầm một chiếc áo khoác đen. Vì thế anh nói thẳng thừng: “Cầm theo áo khoác mà lại không mặc, anh không lạnh ai lạnh?”

Tạ Vấn khá sửng sốt, có lẽ không ngờ vừa vào nhà lại được tiếp đón kiểu này.

Hắn cúi đầu tự nhìn mình một phen, giơ cánh tay ôm áo khoác đen lên: “Ý cậu là cái này?”

Văn Thời không nói gì.

Lúc ngẩng đầu, đôi mắt của hắn đã cong lên, tốt tính giải thích: “Cái này không phải của tôi. Màu tối quá, cũng không phải kiểu tôi thích.”

Mặt mày của Văn Thời không có cảm xúc. Anh nói thầm trong bụng, ai quan tâm ông thích hay không, rõ hợp với nghiệp chướng của ông luôn mà, song anh vẫn không hề hé răng.

Dưới tình huống này, người chai tim sẽ không cảm thấy bầu không khí có vấn đề, kẻ thức thời có lẽ sẽ chào một tiếng rồi rời đi. Nhưng Tạ Vấn là một người không bình thường.

Dường như thái độ không hòa nhã của Văn Thời làm hắn thấy thú vị.

Ánh mắt của hắn khẽ chuyển, quan sát người nọ một phen giữa cơn ho khan, sau đó vẫn cười hỏi: “Cậu là Hạ Tiều hả?”

Cách nhau một chiếc điện thoại, hắn còn gọi người ta là ‘Hạ Tiều tiên sinh’ lễ phép lắm. Tự nhiên giờ gặp được, người nọ lại tiết kiệm hết mọi kiểu diễn đạt.

Môi của Văn Thời hơi giật, ba chữ nhảy ra khỏi miệng: “Anh đoán xem.”

Không hiểu sao ba chữ này lại châm ngòi lửa, cả hai còn cố tình đứng khá gần nhau, xẹt ra lửa luôn rồi.

Ở giữa là thân thể yếu đuối bị tia lửa tóe ra đến muốn bay cả mặt, cậu nhịn không được phải xen vào một câu: “Uầy… ngại quá, tôi mới là Hạ Tiều đây.”

Lúc này Tạ Vấn mới dời tầm mắt khỏi người Văn Thời.

Lúc nhìn về phía Hạ Tiều, hắn cũng đánh giá cậu từ trên xuống dưới, không biết đang châm chước điều gì đó, một lát sau mới gật đầu vài cái: “Tôi cũng đoán là cậu. Vậy cậu ta là ai?”

Hạ Tiều tự nói trong lòng anh ấy là tổ tổng của ông tôi, nhưng ngoài miệng vẫn nói đàng hoàng: “Anh tôi.”

Tạ Vấn “à” một tiếng, gật đầu: “Bộ tôi đắc tội với cậu ta à? Hay là anh cậu hung dữ đó giờ rồi?”

Có lẽ do đang đứng gần nhau, hắn cũng lười tốn sức, giọng nói nhẹ thấp hơn khá nhiều, nhưng lại hỏi rất nghiêm túc.

Văn Thời: “…”

Hạ Tiều trả lời thì không được, không trả lời cũng không xong, chỉ có thể cười gượng một tiếng đáp: “Hôm nay anh ấy phải dậy sớm, tâm trạng không tốt cho lắm đó mà.”

Thực ra lúc này đúng là Văn Thời khác thường lắm.

Trước kia anh cũng hay thuận miệng trả lời người ta hai câu, còn lại hầu như lúc nào cũng suy nghĩ trong lòng. Đây là lần đầu tiên anh nhằm vào người khác một cách rõ ràng như thế, nhưng cũng không thể trách anh, đó là lỗi của Tạ Vấn.

Rõ ràng chưa quen biết gì, Văn Thời đã có cảm xúc khá phức tạp với Tạ Vấn ——

Một mặt, anh đã lần theo dấu vết của huệ cô tới Tây Bình Viên. Trước khi biết rõ sự thật, anh khó thể có hảo cảm với chủ nhân của Tây Bình Viên.

Nhưng mặt khác, anh vừa thấy Tạ Vấn thì đã bắt đầu đói bụng.

Khi bạn cực đói, có người bày một bàn mỹ thực trước mặt bạn, xong rồi lại dựng thẳng một tấm bảng ghi ‘CÓ ĐỘC, KHÔNG PHẢI THỨC ĂN DÀNH CHO BẠN’, thì bạn có tức không?

Tâm trạng hiện giờ của Văn Thời là vậy đó.

Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tạ Vấn một lát, cuối cùng vì không chịu nổi kiểu giằng co quỷ dị mà nhỏ nhặt này nên quay đầu bước đi.

Hạ Tiều thấy hơi lo, gọi anh một tiếng: “Anh Văn, anh đi đâu vậy?”

Văn Thời chẳng thèm ngoảnh đầu đi thẳng vô nhà bếp, gằn từng chữ: “Kiếm đồ ăn.”

Nhà bếp rất sạch sẽ, trên bàn không có thứ gì. Văn Thời kéo mở từng ngăn tủ, thấy được dầu, muối, tương, giấm và gạo. Anh lại mở tủ lạnh ra, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, chả vừa ý món nào, thêm nữa là không biết chúng. Anh cố nén cơn quạu, chọn đại một hộp.

Nghe Tạ Vấn đi vô phòng khách, anh mới bước ra khỏi nhà bếp.

Vì thế, Hạ Tiều vừa quay đầu lại đã thấy vị tổ tông nào đó dựa lên cửa nhà bếp, ngậm miếng chocolate đen cậu vừa gỡ bọc tối hôm qua, mắt thì nhìn đăm đăm sang bên này.

Không biết vì sao, cảnh tượng này lại thần kỳ lắm.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Tạ Vấn bỗng mở miệng.

Rõ ràng là hắn tới xem nhà, lại chỉ đi lướt qua một vòng, ngược lại có vẻ có hứng bà tám hơn. Hạ Tiều nhắm mắt đi theo sau, trả lời: “18.”

“Há, nhìn nhỏ xíu.”

Muốn nói tôi lùn chứ gì… Hạ Tiều chửi thầm.

Cậu nhát gan, sẽ thấy không yên lòng khi đứng gần Tạ Vấn, vì thế ba bước lại quay đầu một lần, hi vọng Văn Thời có thể tới cứu mình, dù có kèm theo chửi chết cũng được.

Nhưng Văn Thời lại cố tình giả mù.

“Vậy còn anh trai…” Tạ Vấn cũng liếc nhẹ Văn Thời một cái, ngập ngừng như đang cố ý bỏ bớt từ miêu tả, “Anh trai cậu thì sao? Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”

Hạ Tiều nghi mấy chữ linh tinh mà hắn đã lược bỏ là ‘hung dữ’, đang định mở miệng đưa ra đáp án: “Cũng không lớn hơn tôi lắm ——”

Chưa gì đã nghe thấy năm chữ vọng tới từ sau lưng: “Mắc mớ gì tới anh.”

Tạ Vấn cười rộ lên.

Lúc này, Hạ Tiều mới nhớ ra. Trước đây Thẩm Kiều từng nói, đừng tùy tiện kể tuổi của mình với người lạ, nói không chừng lại gặp trúng một nhân vật lợi hại.

May quá, lời cậu nói không cụ thể cho lắm. Vả lại, tên Tạ Vấn này… cũng không phải nhân vật lợi hại gì cả.

Nghe đồn trong nhóm Phán Quan, người tài ba thuộc dòng Trương gia cứ xuất hiện liên tục. Người trong gia tộc cũng tốt, dòng bên khác họ cũng tuyệt, ai cũng là người xuất sắc trong cùng thế hệ. Chỉ có hai nét bị hỏng thôi, thứ nhất là Trương Bích Linh đến tế bái hôm qua, thứ hai là Tạ Vấn đã bị xóa tên.

Ngay cả hai nét bút hỏng này cũng khác nhau.

Nghe nói gia đình của Trương Bích Linh ai cũng có thể chất yếu, bởi thế năng lực có hạn. Nhưng dù vậy, người ta cũng nằm phía trên cái dòng của Văn Thời.

Về phần Tạ Vấn, hắn có mệnh thiên sát, nghiệp chướng đầy người, sao lại đi giúp người khác được? Nên hắn có học cũng vô dụng, buộc phải bị xoá tên.

Chuyện này trở thành một nỗi buồn phiền đối với rất nhiều người, nhưng có vẻ Tạ Vấn không để ý cho lắm.

Hắn bước qua bức danh phả dài thòng đó, không ghét bỏ tới mức làm lơ nó, cũng không dừng bước xem kỹ, mà chỉ liếc một cái rồi nhìn sang chỗ khác như đang ngắm một bức tranh bình thường. Hắn không hề quan tâm.

Văn Thời sung sức ăn hết cả hộp đồ ăn vặt, vô vị, nhưng có còn hơn không.

Anh lại tới tủ lạnh mò ra một hộp sữa bò, uống liền mấy hớp. Chất lỏng lạnh lẽo giúp giảm thiểu cơn đói khát trong cơ thể. Vừa thấy mình ổn hơn chút xíu, anh đã vứt hộp không đi rồi vào lại phòng khách.

Thừa cơ Tạ Vấn không thấy, Hạ Tiều chắp tay trước ngực dập đầu với anh, cầu xin anh hãy cứu mạng.

Lúc Văn Thời đi tới, Tạ Vấn đang đứng trước bức tranh vẽ Tổ sư gia.

Dường như hắn rất có hứng thú với chỗ này, ánh mắt từ chiếc lư hương đựng đầy tro mịn chuyển sang ba chữ ‘Trần Bất Đáo’, lại đưa tầm nhìn về lại bức tranh, thậm chí còn giơ tay lau qua lau lại bộ đồ đỏ thẫm của người trong tranh nữa.

Hạ Tiều suýt chút nữa buột miệng thốt ra: “Không được, không được, anh không muốn sống nữa hay gì mà đυ.ng lung tung lên người Tổ sư gia thế!?”

Văn Thời cũng cau mày nói: “Sờ gì đó?”

Tạ Vấn miết miết đầu ngón tay.

Ngón tay của hắn cũng có màu tái nhợt đầy yếu ớt, vì thế vết đỏ dính trên ngón khá nổi bật. Hắn nhìn chòng chọc vào vệt đỏ đó bằng một ánh mắt kỳ quái suốt vài giây rồi bảo: “Màu áo choàng đẹp quá.”

Văn Thời cứng mặt không phản ứng lại.

Tạ Vấn lại hỏi: “Bức này ai vẽ đấy?”

Cuối cùng Văn Thời cũng mở cái miệng ngọc ngà ra: “Tôi.”

Vẻ kỳ quái lại hiện lên trong ánh mắt của Tạ Vấn.

Văn Thời không vui khi bị người nọ nhìn như thế: “Có vấn đề gì à?”

Tạ Vấn nói: “Cậu từng gặp hắn chưa?”

“Ai?” Văn Thời chưa phản ứng kịp.

Tạ Vấn chỉ vào bức tranh.

Thực ra câu hỏi của hắn lạ lắm. Không ai lại đi hỏi một chàng trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi: Cậu từng gặp một ai đó vào trăm nghìn năm trước chưa?

Nhưng khoảnh khắc ấy, Văn Thời cũng không nhận ra điều này.

Anh chỉ đang suy nghĩ, chắc là mình từng gặp Trần Bất Đáo, thậm chí còn được xem là đồ đệ của người nọ. Nhưng đó là chuyện từ đời kiếp nào rồi. Anh đã lui tới trần gian mười hai lần, không còn lo về sống chết, cũng không còn nhớ được dáng vẻ của nhiều người nữa.

Lúc trước khi vẽ bức tranh này, kẻ đi theo Văn Thời chưa phải là Thẩm Kiều, mà là đồ đệ ngay lúc đó của anh. Tiểu đồ đệ chuẩn bị tốt mọi thứ theo lời dặn, nhưng anh lại đứng cả ngày bên bàn, không biết nên đặt bút như thế nào.

Tiểu đồ đệ hỏi có phải bút mực của anh có vấn đề gì không.

Anh nói không phải, chỉ là không nhớ rõ người mình muốn vẽ trông ra sao thôi.

Tiểu đồ đệ rầu lắm, hắn chưa từng thấy Trần Bất Đáo, ngay cả mẫu để tham khảo cũng không tìm ra, lại không đành lòng nhìn Văn Thời tốn thời gian trước bàn, nên cầm một bức vẽ các vị thần phật khác tới.

Thế là một bức tranh được chắp vá từ nhiều nguồn khác nhau đã ra đời.



Tiếng chuông đột nhiên vang lên trong phòng, Văn Thời bỗng hoàn hồn.

Tiếng chuông đến từ điện thoại của Hạ Tiều. Cậu bước sang một bên nhận cuộc gọi, biết tài xế dẫn họ đi đến chỗ chôn đã xuất phát, đang chạy sang đây.

Văn Thời liếc lên đồng hồ treo tường một cái, lúc này mới phát hiện là đã 6 giờ, họ dọn dẹp chút xíu rồi lên đường lên núi.

Đề tài vừa rồi bị gián đoạn không hề tiếp tục nữa. Vốn chỉ đang tám chuyện không đâu, Tạ Vấn không tò mò gì thêm, Văn Thời cũng lười nói láo lần nữa.

Hạ Tiều tắt điện thoại, vội dẫn Tạ Vấn xem quanh nhà, sau đó nói tỏ vẻ xin lỗi: “Tôi thiếu cân nhắc rồi, lúc hẹn giờ tôi phải giải thích tình huống mới đúng. Tình huống hôm nay khá đặc biệt, tôi không thể tiếp anh nữa, mai sau vẫn còn cơ hội.”

Văn Thời nói trong lòng: Đúng, tôi còn đang nhìn chằm chằm Tây Bình Viên của ông, ông không chạy thoát được đâu.

Hạ Tiều lại nói: “Tôi hiểu quá trình đi thuê nhà mà, chắc phải xem thêm mấy căn nữa, so sánh rồi chọn chỗ mình thấy vừa lòng nhất. Hôm nay chỉ xem thử, chưa quyết định thì cũng bình thường thôi. Anh về cân nhắc nhé?”

Văn Thời hi vọng hắn đừng có cân nhắc gì hết. Anh không mong sẽ có một thằng quen sống xa hoa mà mình còn chưa rõ độc tính lượn lờ khắp nơi trong nhà đâu.

(*) Mãn Hán Toàn Tịch: đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán cùng với sơn hào hải vị, nói chung là những thứ một con đỗ nghèo khỉ như mình không thể với tới, ngụ ý nếp sống xa hoa.

Ai ngờ nguyện vọng này chỉ mới ló đầu, Tạ Vấn đã nói: “Không cần cân nhắc đâu, tôi sẽ thuê. Chừng nào dọn được?”

Văn Thời lập tức thấy hết sức không vui.

Hạ Tiều thì không thể hiện rõ ràng như vậy, cậu chỉ nói châm chước: “Thực ra tiểu khu này cũng tầm thường, giao thông gì cũng không mấy tiện, lại còn không náo nhiệt nữa.”

Cậu nhìn thoáng qua Văn Thời, gãi đầu nói tiếp: “À mà… tôi nói thật, thực ra còn nhiều chỗ tốt hơn lắm, không cần phải gấp gáp quyết định chọn chỗ này đâu.”

Tạ Vấn nói: “Tôi thấy cần mà.”

Văn Thời: “Tại sao?”

Ngón tay Tạ Vấn từ từ vuốt nhẹ khớp xương gầy của ngón trỏ, mạch máu xanh lá hiện rõ trên mu bàn tay.

Vì sao à?

Vì đây là lần đầu tiên hắn thấy có người ngoan ngoãn lập bàn thờ cúng vái mình thế này.

Và cũng vì…

“Tôi đang bắt người.” Hắn nhìn Văn Thời, mắt chợt cong lên.

Vì câu nói thiếu xác thực này, chàng trai nhát gan với sức tưởng tượng phong phú mang tên Hạ Tiều cứ nổi da gà sau lưng mãi.

Từ lúc 6 giờ, người muốn đưa Thẩm Kiều hết đoạn đường cuối cùng lục tục tới nơi.

Trương Bích Linh nói sẽ cố tới trước đó không hề xuất hiện, trong khi Tạ Vấn bảo mình bận việc lại không rời đi, cầm áo khoác đen đứng giữa đám người thưa thớt.

Hắn đã chủ động muốn đưa, làm chủ nhà như họ cũng không tiện đuổi người, chỉ có thể để hắn đi theo.

Nơi hạ táng khá xa, vách núi hơi nghiêng, mưa lại đang rơi ào ạt, đường thì khó đi.

Chiếc xe chở mười mấy người thong thả bon bon dưới trời mưa. Hạ Tiều ôm hũ tro cốt của ông ngồi phía trước, Văn Thời ngồi kế bên cậu. Bạn bè thân thích lần lượt xếp sau, vì thế đa số người đều ngồi ở nửa trước của chiếc xe.

Lúc xe nổ máy, Văn Thời lơ đãng liếc ra sau.

Anh cứ tưởng loại người không quen người lạ như Tạ Vấn sẽ chọn ngồi im lặng một mình ở hàng ghế cuối. Ai ngờ anh vừa ngoảnh đầu đã thấy Tạ Vấn ngồi ở hàng thứ ba, nghe mấy người trung niên ngồi xung quanh nói chuyện phiếm không ngớt.

Tiếng địa phương của họ rất nặng, Văn Thời cũng không hiểu, anh nghi ngờ Tạ Vấn cũng không hiểu gì đâu, nhưng đối phương đang có vẻ hào hứng lắm.

Văn Thời mặc kệ hắn, kéo mũ tựa đầu lên cửa sổ để nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, anh chợt nghe Hạ Tiều gọi khẽ mình: “Anh Văn ơi anh Văn.”

Văn Thời mở mắt ra: “Gì?”

Anh chỉ thấy Hạ Tiều rụt cổ núp tại chỗ ngồi, giọng nói khẽ đến nỗi sắp khóc tới nơi: “Anh nhìn ra sau thử đi, người trên xe đâu mất rồi?”

_______________________________

Tác giả tâm sự:

Không ngược, ngọt sủng, HE, thật đoá nha.

HẾT CHƯƠNG 5 („• ֊ •„)

HẾT QUYỂN 1