Thiên Thu (Ngàn Đời)

Chương 17

Dưới chân Huyền Đô sơn có Huyền Đô trấn, nhiều năm qua vẫn chỉ là trấn nhỏ bình yên, mặc dù ở ngay sát cạnh Đạo môn chính phái nổi tiếng thiên hạ, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến bách tính nơi trấn nhỏ này, cùng lắm khi thấy mấy đạo trưởng ở trên núi xuống, bọn họ sẽ đặc biệt khách khí tôn trọng hơn chút, lấy lễ tiếp đón thôi.

Tất nhiền, Huyền Đô sơn đường đường là Đạo môn đệ nhất thiên hạ, thỉnh thoảng xuống núi mua đồ, cũng đều dựa theo giá cả thị trường trả tiền, giao dịch công bằng, chưa bao giờ ỷ vào mình là đại phái mà ức hϊếp dân lành. Cứ xem những năm gần đây bách tính trấn Huyền Đô này đều vì có thể trở thành hàng xóm của các đạo trưởng ở Huyền Đô Tử Phủ mà cảm thấy tự hào là biết.

Tuy nhiên cũng chỉ đến thế mà thôi, Đạo môn dù sao cũng là Đạo môn, vào được Huyền Đô sơn, đều là người không còn can hệ gì đến nhân gian nữa, cùng với bách tính dưới chân lúc mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, vẫn là hai thế giới khác nhau.

Song khi Thẩm Kiều và Yến Vô Sư đến được Huyền Đô trấn, cái trấn này so với bất cứ ngày thường nào đều náo nhiệt hơn hẳn, người đến người đi, trong đó không thiếu võ lâm nhân sĩ, người ăn mặc kiểu đạo nhân cũng chẳng ít.

Yến Vô Sư nói: “Mười ngày sau, Huyền Đô Tử Phủ sẽ tổ chức ngọc đài để luận đạo, xác định thiên hạ đạo thống, mời tất cả các hiền giả danh sĩ thiên hạ cùng đến dự hội. Nghe nói các đại môn phái đều sẽ phái người tới đây, Lâm Xuyên Học Cung và Thiên Nhai tông bên kia, cũng phái sứ giả đến.”

Thẩm Kiều: “Xác định thiên hạ đạo thống là ý gì?”

Lúc này hai người đang ngồi trong quán trà, quay đầu ra phía ngoài quan sát.

Yến Vô Sư nhấp ngụm trà: “Ngươi không ở, Huyền Đô sơn chung quy cũng phải có người đứng ra lãnh đạo, thân phận đối phương một ngày chưa công bố cho thiên hạ, người bên ngoài liền một ngày không biết thân phận của hắn, hắn chung quy cũng phải tìm một cơ hội để ra mắt mà thôi. Chính ngươi lúc làm chưởng giáo đương nhiệm, im ắng đến mức ước gì chả ai nhận ra mình, nhưng không thể hi vọng người khác cũng giống ngươi chứ?”

Thẩm Kiểu đã sớm quen cái kiểu nói chuyện mang theo tâm ý châm chọc nhàn nhạt của đối phương.

Bằng thân phận cùng địa vị của Yến Vô Sư, người và chuyện có thể vào được mắt y thực sự rất ít, Huyền Đô sơn ngoại trừ một Kỳ Phượng Các đã quá cố, cũng sẽ không có thêm một ai đáng giá để y thừa nhận.

Tuy nói là kẻ hỉ nộ vô thường, nhưng gặp được một người tính tính khá tốt, cơ bản nói thế nào cũng không giận, muốn phát sinh xung đột cũng không phải chuyện dễ dàng. Quan hệ hai người tựa như địch lại tựa như bằng hữu, một đường đồng hành này, quan hệ cũng duy trì một loại cân bằng vi diệu nào đó.

“Nơi đó đang làm gì vậy?” Thẩm Kiều bỗng nhiên chú ý tới một chỗ không xa dưới lầu, nheo mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ, hai mắt của hắn dù sao cũng không thể khôi phục lại được như ban đầu chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Ban ngày lúc còn có ánh sáng còn có thể nhìn được một chút, nhưng cũng không thể nhìn lâu, nếu không sẽ chảy nước mắt.

“Phát cháo, bốc thuốc.” Yến Vô Sư cũng không biết trước, nhưng nếu y muốn biết, tự nhiên sẽ có người dâng tin tức lên cho y.

Y gắp một iếng quế hoa cao đưa vào miệng, chậm rãi nói: “Sau khi Úc Ái tiếp nhận chức vị chưởng giáo, mùng một và mười lăm, đều sẽ phái đệ tử khai đàn ở Huyền Đô trấn, tuyên truyền giảng giải đạo pháp. Nghe nói đệ tử của Huyền Đô Tử Phủ cầu mưa vô cùng linh nghiệm, bây giờ nếu như nơi nào nhiều ngày không mưa, thứ sử Miện Châu đều sẽ phái người đến mời bọn họ xuống núi cầu mưa. Môn hạ tín đồ của Huyền Đô sơn ngày một nhiều, rải khắp mọi nơi. Trấn Huyền Đô này, hầu hết đều cực kỳ tôn trọng Huyền Đô Tử Phủ.”

So với thần sắc xem kịch vui trên mặt y, lông mày của Thẩm Kiều càng lúc càng nhíu sâu.

Yến Vô Sư: “Ngươi đã nhớ ra tất cả rồi.”

Câu nói này không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

Từ lúc tụ máu trong ngực được phun ra, thân thể Thẩm Kiều mặc dù còn có chút ốm yếu, nhưng vẻ mờ mịt trên gương mặt đã mất đi qua từng ngày, khôi phục ký ức cũng là chuyện sớm muộn.

Yến Vô Sư nhìn thấy những cũng không đâm thủng ra, bởi vì hắn không biết Thẩm Kiều rốt cục nhớ được bao nhiêu. Lúc này vừa thấy, chắc cũng đã khôi phục được bảy tám phần.

Thẩm Kiều không phủ nhận, trái lại thở dài: “Mấy đời chưởng giáo Huyền Đô sơn tới nay, chưa từng giao thiệp với bên ngoài, cho dù triều đại xoay vần, vẫn luôn an ổn như lúc ban đầu. Ngẫm lại Đào Hoằng Cảnh, tuy là thiên hạ đệ nhất, kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, cũng vì chen chân vào chính trị, mà cuối cùng toàn bộ Mao Sơn Thượng Thanh phái đều sụp đổ do hắn, môn đồ tứ tán. Úc Ái muốn làm gì đây?”

Yến Vô Sư nhíu mày: “Kỳ Phượng Các giáo dục ngươi như vậy? Suy nghĩ này của hắn, có gì khác với làm con rùa đen rụt đầu đây? Nếu như hắn chỉ có một mình thì không nói, nhưng đây, hắn thân là chưởng giáo một phái, không biết tiến thối, ngược lại cả ngày nghĩ cách làm cho môn phái tị ẩn tránh đời. Cứ tiếp tục như vậy, Huyền Đô sơn làm sao có thể bảo vệ được địa vị Đạo môn đệ nhất thiên hạ? Ta thấy cái tên chưởng giáo sư đệ kia của ngươi có khi còn tỉnh táo hơn ngươi nhiều.”

Mấy đời Huyền Đô Sơn gần đây đều mang theo danh tiếng cùng địa vị Đạo môn đệ nhất thiên hạ. Trưởng giáo các đời đều quán triệt tư tưởng của đạo gia là thanh tĩnh vô vi, đem chuyện tị thế tiến hành tới cùng, tuyệt không bước chân vào thế cục thiên hạ. Kỳ Phượng các năm đó võ công có một không hai trong thiên hạ, cũng không ngoại lệ.

Sau đó Thẩm Kiều tiếp nhận chức chưởng giáo, càng đem cái chuyện tị thế này phát huy đến mức tận cùng. Thế nhân chỉ biết Huyền Đô Sơn mới đổi chưởng giáo, chưởng giáo này họ Thẩm, còn lại thì chả biết gì nữa. Cứ nhìn Thẩm Kiều và Yến Vô Sư chạy loanh quanh đây mà chẳng ai nhận ra hắn là biết.

Tính tình Yến Vô Sư ngông cuồng tự đại, tùy tâm sở dục, tất nhiên là đối với phong cách làm việc này khịt mũi coi thường.

Thẩm Kiều nghe vậy cũng không giận, chỉ nói: “Đêm nay ta muốn tìm cơ hội lên núi, gặp mặt Úc Ái nói chuyện một chút. Không biết Yến tông chủ có muốn cùng ta đi lên, hay là ở lại dưới chân núi chờ ta?”

Yến Vô Sư: “Tại sao không đợi đến lúc Ngọc Đài luận đạo tổ chức mới lộ diện. Trước mặt mọi người chất vấn Úc Ái, đoạt lại vị trí chưởng giáo ngươi nên có?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Nếu làm như vậy, danh dự Huyền Đô Sơn nhất định sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, việc này e rằng có nội tình khác. Ta muốn trước tiên cứ tìm Úc Ái hỏi rõ mọi chuyện đã.”

Yến Vô Sư sao cũng được: “À, vậy thì đi hỏi thôi.”

Đạo môn đệ nhất thiên hạ uy danh hiển hách, từ trước tới giờ không có mấy người dám một mình một ngựa xông lên Huyền Đô sơn, vậy mà y nói tới liền tới, nhẹ nhàng giống như hôm nay ăn thêm một bát cơm vậy, tiện mồm thì nói, thoải mái chẳng chút để tâm.

Thần sắc y hững hờ, ngón tay vuốt nhẹ qua cái đĩa trên bàn, cái đĩa đậu xanh xào lộn xộn lung tung kia lập tức biến thành ba tầng trùng điệp, mỗi tầng số hạt đậu xanh đều giống hệt như nhau, chỉ riêng việc này đã chứng minh khả năng dùng chân khí cách không khống chế vật của y đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Ma quân tái xuất giang hồ, trên thực tế cũng chỉ có trận chiến với Côn Tà được người người biết đến, chỉ vì Côn Tà đã từng đánh bại Thẩm Kiều, cho nên nương theo sự thất bại của Côn Tà, Yến Vô Sư cũng được lưu truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, còn trên thực tế cũng chẳng có mấy người thực sự thấy được cảnh giới võ công hiện giờ của y.

Nếu lúc này có người nhìn thấy y dùng công phu lấy thủ cấp người dễ như ăn cháo để chỉnh lại đĩa đậu xanh xào, chẳng biết sẽ nghĩ thế nào.

Y hỏi Thẩm Kiều: “Bây giờ công lực của ngươi chỉ sợ vẫn chưa được ba phần của thời kỳ toàn thịnh, có thể tự đi lên?”

Thẩm Kiều: “Có một con đường nhỏ men theo vách núi phía sau núi, địa thế hiểm trở, không người trông coi, dùng trận pháp vây lại, người ngoài không biết nội tình, nếu tùy tiện xông vào, chỉ có thể bị xoay cho không biết đường ra, rồi còn có thể ngã xuống vách núi. Võ công cao chưa hẳn đã hữu dụng đâu.”

Yến Vô Sư vốn định chỉ đi xem một chút náo nhiệt, nghe thấy câu này ngược lại lại cảm thấy hứng thú thêm vài phần: “Như vậy ta ngược lại càng muốn đi xem thử một chút.”

…….

Đêm đó, náo nhiệt nơi Huyền Đô trấn trở nên yên bình lại, dưới bầu trời đầy sao dần dần chìm vào mộng đẹp.

Con đường lên núi mà Thẩm Kiều chỉ nhìn qua giống như không hề có kết cấu gì, có lúc bảy tám ngã rẽ, có lúc lại là một thềm đá tách biệt dễ đi, biến đổi từ hai bên trái phải sườn dốc đi lên, nguyên nhân là do từng tảng đá, gốc cây ở đây đều đã được thiết kế thành trận pháp kỳ môn độn giáp, nếu như người đến không biến rõ huyền cơ trong đó, tám chín phần là sẽ trúng chiêu, cho dù không rơi vào cạm bẫy, cũng sẽ phát động cảnh báo, bị đệ tử của Huyền Đô Sơn phát hiện.

Đối với chuyện Thẩm Kiều muốn đàm đạo cùng Úc Ái cũng tốt, hay đối với ân oán bên trong Huyền Đô Sơn cũng được, Yến Vô Sư hoàn toàn không có hứng thú. Ngược lại, y cảm thấy hứng thú với con đường đầy rẫy trận pháp này hơn, cho nên y đi phía sau, cách Thẩm Kiều một đoạn ngắn, chú ý quan sát cách đi của hắn, một mặt cân nhắc tỉ mỉ, cũng coi như một loại lạc thú.

Đi như vậy khoảng một canh giờ —— cũng may bây giờ Thẩm Kiều đã miễn cưỡng khôi phục được ba phần công lực —— mới có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy lên tới đỉnh núi.

Thế núi ở Huyền Đô sơn nhô cao, đỉnh núi so với chân núi lạnh hơn rất nhiều, phóng tầm mắt nhìn ra, điện thờ đạo quan cũng không ít, tầng tầng lớp lớp, sương trắng mờ ảo, thanh lãnh cô tịch, ngược lại thật sự có chút cảm giác siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Thẩm Kiều từ nhỏ đã lớn lên ở đây, cảnh như vậy đã thấy quá nhiều lần, lần này trở lại trốn cũ, không những không có cảm giác thân thiết, mà ngược lại, cứ như có tảng đá chặn nơi ngực, hận không thể thở dài một tiếng cho thoải mái.

Nhưng hắn không dư thời gian để cảm thán, dựa vào sự che chắn của cây rừng, rẽ theo lối đi, đi thẳng về phía một tòa lầu có kiến trúc hai tầng.

Chưa đến gần tòa lầu, hắn liền ngừng lại, híp mắt nhìn ra phía xa xa, hơi ngạc nhiên.

Chỗ kia được gọi là Ngọc Hư Các, là nơi mà các đời chưởng giáo ở, cũng vốn là nơi hắn từng sống.

Sau khi hắn rơi xuống vực, Úc Ái tiếp quản Huyền Đô Sơn, đảm nhiệm chức vụ đại chưởng giáo. Cứ nhìn những hành vi hiện tại của Huyền Đô Sơn, cũng không khó nhìn ra dã tâm cùng ý đồ của Úc Ái, cho nên Thẩm Kiều vốn cho rằng hắn nhất định sẽ vào Ngọc Hư Các ở.

Ai biết vừa nhìn đã thấy cửa chính của các đóng chặt, không hề có ánh nến, hẳn là không có ai bên trong.

Lẽ nào Úc Ái muốn đợi đến khi tổ chức Ngọc Đài luận đạo, sau khi danh chính ngôn thuận mới dọn đến ở?

Thẩm Kiều trầm ngâm chốc lát, thầm nghĩ nếu Ngọc Hư các không có ai, vậy có lẽ nên tới chỗ Úc Ái vốn ở nhìn qua xem sao.

Ý niệm này vừa hiện lên, hắn liền nhìn thấy từ phía xa xa tự hồ có bóng người khoác áo bào cầm đuốc đi tới, di chuyển về phía Ngọc Hư các.

Bóng dáng rất quen thuộc, nhưng mà nhãn lực hiện tại của Thẩm Kiều không bằng lúc trước, cho nên cũng không dám xác nhận, chỉ có thể nhíu mày nhìn chằm chằm hồi lâu, mới có thể xác nhận người kia vô cùng có khả năng là sư đệ của mình, Úc Ái.

Tuy nói đêm khuya quạnh quẽ, nhưng dù sao nơi này cũng là địa phận mà chưởng giáo dùng để thanh tu, người không phận sự không được phép vào, lại có trận pháp bảo vệ, đệ tử tầm thường cũng không thể tiến vào được, như vậy không ngờ lại thuận tiện cho Thẩm Kiều không ít.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đi tới gần xác định rõ rồi tính tiếp.

Úc Ái cầm đuốc đi vào Ngọc Hư các, cách cửa sổ, Thẩm Kiều nhìn thấy một gian phòng trên lầu hai rất nhanh hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Kia đúng là gian phòng trước kia hắn ở.

Chỉ là Thẩm Kiều đánh giá cao năng lực hiện tại của chính mình, cũng đánh giá thấp năng lực của Úc Ái. Hắn vừa mới thoáng tới gần một chút, liền có một thanh âm vang lên: “Bằng hữu phương nào không mời mà đến?”

Thanh âm này từ Ngọc Hư các phía xa kia truyền đến, nhưng lại như nổ ầm bên tai Thẩm Kiều. Lỗ tai hắn ông một tiếng, ngực nhất thời có chút khó thở đau đớn, không khỏi phải lùi lại ba bước, trong lòng biết đây là do đối phương đã chèn thêm nội lực vào trong thanh âm.

“Là ta, Úc Ái sư đệ.” Hắn lấy lại bình tĩnh nói.

Hắn biết Úc Ái có thể nghe thấy.

Đúng như dự đoán, một khắc sau, trong Ngọc Hư các vang lên một tiếng động nhỏ, một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

“Chưởng giáo sư huynh?!”

Ngữ điệu mang theo ngạc nhiên, và cả sự vui sướиɠ mà Thẩm Kiều không hề nghĩ đến.

Giống như đối với sự xuất hiện của hắn, Úc Ái tuy rằng bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập chờ mong.