Huyền Môn Tiểu Tổ Tông

Chương 6: Tiểu quỷ

Lạc Thanh Liên chẳng thèm để tâm đến những lời bàn tán xung quanh, cậu đeo ba lô, vẫy tay về phía Dung Tinh Lan, nói: “Về rồi thì nhớ gửi thời khóa biểu của anh hai cho tôi, tôi phải tìm lúc thích hợp để đích thân đến xin lỗi anh ấy.”

Dung Tinh Lan nhếch môi, đáp: “Chúc cậu may mắn.”

Lạc Thanh Liên hỏi thằng bạn thân cùng phòng xem mình ở đâu rồi thong thả đi về phía khu ký túc xá. Trên đường, cậu gặp vài sinh viên khác, ánh mắt họ nhìn cậu đầy phức tạp, thậm chí có người còn cố tình né tránh, như thể cậu là một thứ virus khổng lồ nào đó.

Từ khi bị khui ra là đồng tính, Lạc Thanh Liên đã nhiều lần nhận được những ánh nhìn như thế.

Nhưng trong lòng cậu hoàn toàn bình lặng. Dù gì cũng là một linh hồn từng sống mấy nghìn năm, chẳng đáng để so đo với mấy nhóc con này.

Lạc Thanh Liên đi thẳng về phòng ký túc.

Lý Gia Niên – chiến hữu chí cốt của cậu – không có ở phòng, chắc là đã xuống phòng tự học học tiếng Anh rồi. Dù sao thì Lý Gia Niên cũng là hình mẫu học bá tiêu chuẩn.

Trong phòng chỉ còn lại hai sinh viên khác.

Vừa mở cửa bước vào, Lạc Thanh Liên lập tức nhìn thấy giường mình bị đổ đầy nước tương, dấm và mì ăn liền. Sách vở trên bàn thì bị xé vụn thành từng mảnh, còn quần áo thì bị phá nát, vứt tả tơi trên sàn như một đống giẻ rách.

Hai sinh viên đang cởi trần chơi máy tính quay đầu lại khi nghe tiếng động. Nhìn thấy Lạc Thanh Liên, cả hai đều lộ vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rõ ràng đang chờ gây sự.

Thằng béo ngồi bên trái nhếch mép tỏ vẻ ghê tởm, lên tiếng:

“Lạc này, trước đã bảo cậu dọn đi nhưng cậu cứ mặt dày bám lấy cái phòng này. Mấy hôm trước bọn tôi cũng đã báo với cố vấn rồi, nói rõ cậu có đủ thói hư tật xấu, ảnh hưởng đến việc học và các mối quan hệ của bọn tôi. Một ngày! Cho cậu một ngày dọn khỏi đây. Đừng làm ô nhiễm bầu không khí nữa.”

Tên còn lại, mặt đầy mụn rỗ, tiếp lời với giọng miệt thị: “Đồ bê đê không biết xấu hổ, soi gương thử cái mặt cậu đi rồi hẵng mơ giành bạn trai với nữ thần Văn Na. Đúng là đầu có vấn đề.”

Thằng béo hằn học nói: “Nó là đồ đồng tính, đầu óc chắc chắn có vấn đề.”

Mặt rỗ phá lên cười, rồi tiếp tục buông ra mấy lời châm chọc đầy ác ý về phía Lạc Thanh Liên.

Chỉ nhìn qua tình hình là Lạc Thanh Liên đã hiểu ngay: cái chết của “chủ nhân” thân xác này chắc chắn không thể tách rời hai kẻ trước mặt - chúng là những kẻ đứng sau giật dây, đổ thêm dầu vào lửa.

Lạc Thanh Liên bước thẳng đến cạnh giường, đặt tay lên, khẽ lắc một cái rồi xoay người lại, lạnh lùng nói: “Nước tương, dấm và mì ăn liền - đồ của mày phải không, đồ heo mập? Qua đây liếʍ sạch cho tao. Sách là do cái mặt rỗ như mày xé nát? Tao muốn từng trang được dán lại y như cũ. Quần áo cũng vậy, khâu lại ngay. Nếu làm không xong, tao lấy mạng hai đứa. Mau, bắt đầu đi.”

Thằng béo và Mặt rỗ lập tức đứng phắt dậy.

Thằng béo trừng mắt, giận dữ và không tin nổi, vừa bẻ ngón tay vừa rít lên: “Thằng mặt trắng, mày chán sống rồi à? Dám ra lệnh cho bọn tao?”

Mặt rỗ thì ngẩng đầu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Tin không? Tao đập chết mày bây giờ!”

Lạc Thanh Liên khẽ cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên người tiểu quỷ đang liên tục dùng móng tay chọc vào mông thằng béo - trò vui sắp bắt đầu rồi.

Trên người thằng béo này vậy mà lại vướng vào mạng người. Nếu không nhờ miếng ngọc đeo trên cổ từng được cao nhân khai quang trấn giữ, e rằng tiểu quỷ mang đầy oán khí kia đã sớm lấy mạng hắn ta rồi.

Đã vậy, chi bằng cậu tiễn luôn thằng béo một đoạn đường.

Chỉ sợ mình không lên tiếng thì người khác cứ tưởng mình là trái hồng mềm dễ bóp.

Không nói thêm lời nào, Lạc Thanh Liên thẳng tay bưng chậu nước bên cạnh, dội thẳng “ào” một phát lên chăn đệm của thằng béo.

Thằng béo bị hành động đột ngột ấy làm cho sững người một lúc, rồi lập tức gào lên phẫn nộ, cả đống mỡ nặng hai trăm cân theo đà mà lao thẳng về phía Lạc Thanh Liên như một quả núi di động.

Lạc Thanh Liên tuy cao ráo nhưng dáng người lại gầy, thường ngày luôn cúi đầu im lặng trông có vẻ dễ bắt nạt. Trước đây khi còn ở ký túc xá, hễ có chuyện không vừa ý là thằng béo lại kiếm cớ bắt nạt cậu. Mà “chủ nhân” cũ của thân xác này tính cách yếu đuối, bị bắt nạt cũng chỉ dám viết nhật ký, giận mà không dám nói ra.

Nếu không nhờ có Lý Gia Niên bảo vệ, e là cuộc sống còn khốn khổ hơn nữa.

Nhưng Lạc Thanh Liên không phải hạng người cam chịu. Cậu vung tay, trực tiếp nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, “rầm” một tiếng giáng thẳng vào thằng béo đang lao đến với nắm đấm giơ cao, đánh hắn ta ngã lăn ra đất. Chưa dừng lại, cậu còn đá mạnh một cú vào bụng đối phương, rồi không chút nương tay giẫm nát miếng ngọc đeo trên cổ hắn ta.

Miếng ngọc vỡ nát thành từng mảnh vụn, ánh sáng vàng nhạt từng bao phủ quanh người thằng béo cũng tan biến theo. Tiểu quỷ đầm đìa máu me phía sau hắn ta lập tức phát ra một tiếng cười khoái trá, âm thanh ghê rợn đến mức khiến người nghe sởn cả da gà.

Nhưng Lạc Thanh Liên chỉ khẽ cong môi, giọng lạnh lẽo vang lên từng chữ: “Có thù thì trả, có oán thì báo. Không báo lúc này, còn đợi đến khi nào?”

Tiểu quỷ dường như hiểu được lời Lạc Thanh Liên, lập tức cười khúc khích, dùng đôi tay nhỏ bé đẩy mạnh vào mông thằng béo, bắt đầu lùa hắn ta ra khỏi phòng.

Thân hình thì nhỏ nhưng sức lại lớn kinh người. Thằng béo nặng hai trăm cân chỉ cảm thấy một lực cực mạnh ép hắn phải bước đi, mà bản thân hoàn toàn không thể chống lại.

Trong phòng, đèn trần và đèn bàn nhấp nháy liên hồi, sáng tối lẫn lộn. Cửa sổ đóng chặt, rèm vẫn buông, vậy mà không gió lại tự bay phần phật, quét thẳng qua mặt tên mặt rỗ.

Hắn ta lập tức nổi da gà toàn thân, trợn trừng mắt hoảng hốt hét lên: “Lạc Thanh Liên! Mày đang giở trò ma quỷ gì vậy?”

Lạc Thanh Liên thản nhiên đứng nhìn thằng béo bị đẩy ra khỏi cửa phòng, ung dung đáp: “Không liên quan đến tao.”

Tên mặt rỗ: “…”

Hắn vội la lớn: “Vương Khải Minh, mày đang làm cái gì vậy? Mau quay lại! Mày định đi đâu đấy?”

Cuối hành lang rõ ràng có một ô cửa sổ đang mở để thông gió.

Lạc Thanh Liên lạnh lùng dõi theo tiểu quỷ vừa cười khúc khích vừa đẩy Vương Khải Minh tiến dần về phía đó. Trên đường đi, có mấy sinh viên trông thấy hắn ta, thậm chí còn chào hỏi.

Không ai ngờ được, khi đến cạnh cửa sổ, Vương Khải Minh lại đột ngột thò người ra ngoài rồi lao đầu nhảy thẳng xuống.

Đám sinh viên: “!!!”

“Vãi đạn! Hắn nhảy lầu rồi!”

“A a a a a a!!!”

Tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi. Chỉ riêng Lạc Thanh Liên vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhìn tiểu quỷ đang ngồi vỗ tay cười toe toét trên bậu cửa sổ, rồi khẽ giơ tay lên triệu hồi nó lại.

Tiểu quỷ lập tức nhảy chân sáo về phía Lạc Thanh Liên, ôm chặt lấy một chân cậu không chịu buông.

Trên người Lạc Thanh Liên mang đầy âm khí, rất dễ dẫn dụ quỷ hồn. Tiểu quỷ cũng biết chọn chỗ mà bám, cảm nhận được khí tức khiến nó dễ chịu tỏa ra từ cậu nên mới chủ động lại gần để hấp thụ âm khí.

Chẳng bao lâu đã có người gọi cấp cứu. Tầng năm, Vương Khải Minh tuy nhảy xuống nhưng vẫn chưa chết, tạm thời còn thở thoi thóp.

Tên mặt rỗ sụp thẳng xuống sàn, toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn Lạc Thanh Liên.

Người khác có thể không biết, nhưng hắn thì rõ ràng - Lạc Thanh Liên bề ngoài không ra tay, nhưng tuyệt đối đã dùng tà thuật gì đó khiến Vương Khải Minh nhảy lầu.

Trong mắt hắn lúc này, thiếu niên kia với dung mạo kiều mị, môi khẽ nhếch như chẳng có gì quan trọng, chẳng khác nào một lệ quỷ sống - đáng sợ đến rợn người.

Lạc Thanh Liên quay sang nhìn hắn, nở nụ cười tươi rói: “Mặt rỗ à, lời ban nãy tao nói, mày cứ y nguyên mà làm theo, vậy thì tao sẽ không để ‘cậu bé’ kia chơi trò trốn tìm sau lưng mày nữa. Mày thấy thế có được không?”

Mặt rỗ suýt thì sụp đổ tinh thần. Mẹ nó chứ, ở đây làm gì có đứa nhỏ nào!

Nhưng rõ ràng Lạc Thanh Liên không phải người bình thường - điều đó không thể nghi ngờ. Tên mặt rỗ lập tức sợ đến mức tè ra quần, vừa gào khóc thảm thiết vừa nhận lỗi lia lịa, thề thốt sẽ không bao giờ dám bắt nạt Lạc Thanh Liên nữa, cam đoan ngay lập tức sẽ quay về dọn dẹp lại phòng.

Cảnh tượng đó khiến đám sinh viên đang tụ tập ở hành lang xem chuyện nhảy lầu đều mơ hồ như kẻ đầu trọc lần mò trong sương mù, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tên mặt rỗ, chính là Lưu Thiếu Nham bên khoa Đạo diễn - kẻ nổi tiếng xấc xược, thích bắt nạt người khác, lời nói cay nghiệt, ỷ vào việc cậu của mình là lãnh đạo trong trường nên luôn tác oai tác quái. Vậy mà hôm nay lại lần đầu tiên chịu nhận lỗi, còn tự mắng mình chẳng khác nào súc sinh.

Lạc Thanh Liên thảnh thơi ngồi xuống ghế, nhàn nhã nhìn Lưu Thiếu Nham vừa khóc vừa nuốt đống mì tôm đã đổ trên chăn của Lạc Thanh Liên như hổ đói. Cậu không khỏi thấy tiếc nuối, nói:

“Mày nói xem, lúc ấy nếu mày bỏ thêm ít phân hay nướ© ŧıểυ hoặc là côn trùng độc vào chăn tao, có phải giờ trò này còn hay hơn không?”

Lưu Thiếu Nham lập tức òa lên khóc lớn, hối hận không thôi. Chính hắn tay nhanh hơn não, nghe lời xúi giục của Vương béo, lấy luôn tô mì mới pha xong đổ cả nước lẫn cái lên chăn của Lạc Thanh Liên. Nào ngờ, kết cục tởm lợm lại rơi vào đầu hắn.

Dù sao, so ra thì hắn vẫn còn may mắn, không thấy Vương Khải Minh đã nhảy lầu không rõ sống chết rồi sao?