Sau khi đến đồn cảnh sát, Dung Cửu Tiêu tiện đường dẫn Lạc Thanh Liên đi mua quần áo trong trung tâm thương mại. Trước đây, nguyên chủ thích những bộ đồ đơn giản với tông màu trắng đen, khí chất cũng mang cảm giác rụt rè, u ám, luôn khiến người khác thấy không thoải mái. Nhưng Lạc Thanh Liên bây giờ thì lại thích những bộ quần áo rực rỡ sắc màu, chọn liền hơn chục bộ đều là đồ hoa hoè hoa sói.
Các cô nhân viên trong cửa hàng không ngừng liếc nhìn về phía Dung Cửu Tiêu, nhỏ giọng bàn tán với nhau:
“Cặp đôi này đúng là trai tài trai sắc, một người thì chững chạc điềm đạm, người kia thì hoạt bát nhí nhảnh, đúng là trời sinh một cặp luôn á.”
“Á á á, tớ cũng thấy vậy! Nhưng hình như hai người họ đang giận nhau thì phải. Lúc nãy cái cậu nhí nhảnh đó định nắm tay bạn trai mình mà bị phũ phàng hất ra, rồi không dám động vào nữa, ánh mắt cậu ấy lúc đó đáng thương cực luôn!”
“Dù đang giận nhưng vẫn siêu cưng nha, nhìn cái cậu lạnh lùng kia vẫn dắt cậu nhí nhảnh đi mua quần áo đó thôi! Bạn trai tớ giờ còn lười đi dạo phố với tớ, mỗi lần kéo được hắn ra ngoài cứ như đòi mạng ấy.”
“Bạn trai hoàn hảo như vậy, hiếm thấy lắm luôn đó.”
“…”
Tuy Dung Cửu Tiêu nghe thấy hết rõ mồn một nhưng lại làm như chẳng để tâm. Việc anh dẫn Lạc Thanh Liên đi mua quần áo, một là do được mẹ nhờ vả, hai là muốn xem gu thẩm mỹ của tên nhóc này thế nào.
Dung Cửu Tiêu nhìn thiếu niên bước ra từ phòng thử đồ, hơi nheo mắt lại. Chỉ có thể nói, khuôn mặt của Lạc Thanh Liên thật sự không có gì để chê, ngay cả những màu như hồng phấn, xám tro hay xanh cỏ – những tông màu mà hầu hết con trai mặc lên đều trông sến súa – cậu ta vẫn có thể mặc một cách hoàn hảo, chẳng hề bị "quê".
“Á, đẹp quá trời luôn á!” Một chị nhân viên cửa hàng che miệng kêu lên, thậm chí còn không kiềm được mà lén lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Lạc Thanh Liên cười toe toét với Dung Cửu Tiêu đang ngồi trên ghế sofa xám, hỏi: “Cửu ca ca, bộ này đẹp không?”
Dung Cửu Tiêu liếc mắt một cái, đáp: “Được.”
Lạc Thanh Liên lại thay thêm mấy bộ nữa, lần nào Dung Cửu Tiêu cũng chỉ nói “được”, nhưng chẳng hề khen bộ nào là đẹp nhất.
Cuối cùng, Lạc Thanh Liên mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần bò xanh, bước đến trước mặt Dung Cửu Tiêu, hỏi: “Còn bộ này thì sao?”
Dung Cửu Tiêu nhận vài cuộc điện thoại, vừa mới cúp máy, liếc nhìn một cái rồi đáp: “Cũng được.”
Lạc Thanh Liên làm vẻ bất đắc dĩ, nói: “Haiz, ai bảo tôi là cái giá treo đồ trời sinh, lại còn đẹp trai nữa chứ, mặc cái gì lên người cũng đẹp. Người như tôi đây, có khoác bao tải lên người thì cũng đẹp gấp trăm lần người khác, đúng là khó chọn đồ thật.”
Dung Cửu Tiêu đã nhanh chóng quen với kiểu “tự biên tự diễn” khoe khoang không biết ngượng của tên nhóc này, chỉ tỏ vẻ không bình luận gì thêm.
Cô nhân viên bên cạnh thấy Lạc Thanh Liên thú vị quá, không nhịn được mà bật cười: “Quần áo bên cửa hàng bọn em đi theo phong cách thời trang, đúng là được nhiều bạn trẻ ưa chuộng, nhưng người mặc ra được cái thần thái như anh thì hiếm lắm đó.”
Lạc Thanh Liên cười hí hửng, nói: “Chị gái, chị đúng là biết nói chuyện ghê luôn! Nếu không phải tôi nghèo thì mấy bộ này tôi lấy hết không chừa cái nào!”
Một cô nhân viên khác buộc tóc đuôi ngựa cao cũng bật cười: “Bạn trai anh thanh toán hết rồi. Những bộ anh thử qua, anh ấy mua hết cả rồi.”
Lạc Thanh Liên giật nảy mình, tròn mắt nhìn cô nhân viên tóc đuôi ngựa, hỏi: “Sao chị biết anh ấy là bạn trai tôi?”
Chẳng lẽ chị này cũng là người trong giới huyền môn, nhìn thấy được sợi chỉ đỏ nối hai ngón út của bọn họ sao?
Cô nhân viên tóc đuôi ngựa chớp chớp mắt, cố nén lại cơn kích động muốn hét lên, nói: “Anh ấy chắc chắn là bạn trai anh rồi, vì bạn trai em chưa bao giờ chịu đi dạo phố với em, lại càng không vung tiền mua cho em nhiều quần áo như vậy.”
Lạc Thanh Liên: “…”
Cậu liếc nhìn gương mặt cô nhân viên một cái, rồi đột ngột kéo tay cô ấy lại, nhét vào tay một tấm danh thϊếp, nói:
“Chị gái à, nể tình giữa chúng ta có duyên, tôi cho chị vài lời khuyên: bên cạnh chị có tiểu nhân, ấn đường thì tối sầm, sắc mặt mang tử khí, e là sắp gặp chuyện chẳng lành. Tôi đề nghị chị nên tới chùa hoặc đạo quán xin một lá bùa hộ thân mang theo, dạo này tốt nhất tránh xa cây cối. Nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi vào số điện thoại này tìm tôi. Tôi chuyên bắt ma, xem bói, phong thủy, trừ tà, trị bệnh, bắt gian – chỉ có những thứ chị không nghĩ tới, chứ không có gì là tôi không làm được.”
Cô nhân viên tóc đuôi ngựa: “…”
Cô ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Liên, nụ cười cứng đờ trên mặt, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao. Ai mà ngờ được cái cậu trai xinh đẹp tươi tắn này, hóa ra lại là kiểu chuyên phát card đi lừa đảo cơ chứ?
Dung Cửu Tiêu không thể nhìn nổi nữa, xách lên hơn chục túi lớn nhỏ, chia một nửa quẳng cho Lạc Thanh Liên, rồi nói: “Câm miệng, đi thôi.”
Lạc Thanh Liên nhướng mày với cô nhân viên, rồi lon ton theo sau Dung Cửu Tiêu bước ra khỏi cửa hàng.
“Du Du, cậu trai đẹp kia buồn cười ghê, hóa ra là một tên lừa đảo giang hồ.” Một cô nhân viên khác bật cười, cầm lấy tấm danh thϊếp: “Không ngờ bây giờ vẫn còn người làm cái nghề này, chẳng phải là tấu hài sao?”
Trên danh thϊếp đó, viết lên một cái tên nổi bật “Dung Cửu Tiêu”, bên dưới không có chức danh gì, chỉ có một số điện thoại.
Cô nhân viên kia: “…”
Cái tên này… sao mà quen thế nhỉ?
Lý Du Du cũng không để tâm chuyện này, cười nói: “Chắc chỉ đùa cho vui thôi. Còn cái danh thϊếp này thật hay giả thì cũng không biết, cứ giữ lại đã.”
Tuy nhiên, Lý Du Du lại thầm nghĩ gần đây nên đi chùa bái Phật thật, dạo này đúng là xui xẻo liên miên…
Lạc Thanh Liên nhìn đống túi lớn túi nhỏ trên tay, hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói: “Cửu ca ca, sao anh lại mua cho tôi nhiều quần áo mới thế này? Một hai bộ là đủ mặc rồi mà.”
Dung Cửu Tiêu lạnh nhạt nói: “Bắt tôi chờ lâu như vậy, cậu chỉ định mua một hai bộ thử thôi à?”
Lạc Thanh Liên: “…”
Dung Cửu Tiêu liếc cậu một cái, hỏi: “Danh thϊếp ở đâu ra?”
Lạc Thanh Liên có chút chột dạ, đáp: “Hôm qua mẹ dúi cho tôi một tấm danh thϊếp của anh, bảo có chuyện gì thì tiện liên lạc… Tôi vừa nãy phấn khích quá, lỡ tay đưa cho cô nhân viên kia mất rồi.”
Dung Cửu Tiêu: “…”
Đã đưa danh thϊếp rồi thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, chẳng lẽ giờ đi đòi lại? Nhưng cái tính của Lạc Thanh Liên, cứ đi đến đâu là muốn bói toán cho người ta đến đó, đúng là cần sửa lại một chút. Người trong giới huyền môn kiêng kỵ nhất là bói quá chuẩn, nói quá sâu, làm lộ thiên cơ — cuối cùng nghiệp sẽ phản lên chính mình.
Dung Cửu Tiêu hỏi: “Cậu thích xem bói cho người khác đến vậy à?”
Lạc Thanh Liên gật đầu, đáp: “Tôi sống nhờ vào nghề này mà. Nhưng dạo gần đây tôi thấy mình có vẻ có thêm năng khiếu bắt gian và tìm tiểu tam nữa. Tôi đang suy nghĩ xem có nên làm thêm nghề tay trái là thám tử tư không, nghe nói hái ra tiền lắm.”
Dung Cửu Tiêu liếc cậu một cái, thản nhiên nói: “Đừng quên bây giờ cậu vẫn là học sinh, phải lấy việc học làm chính. Học kỳ đã qua hơn nửa, sắp tới còn có kỳ thi tiếng Anh cấp sáu, môn chuyên ngành cũng cần tập trung học hành. Cậu từng quyết tâm trở thành ngôi sao lớn, đừng quên giấc mơ ban đầu của mình.”
Lạc Thanh Liên cúi đầu tra thử từ khóa “ngôi sao” rồi phát hiện có rất nhiều người hâm mộ, thậm chí còn được tôn sùng như tín ngưỡng. Trong đầu cậu lập tức hiện ra ánh sáng công đức vàng chói lóa.
Kiếm tiền thì có thể nhưng công đức và tín ngưỡng đâu phải muốn là có. Lạc Thanh Liên lập tức gật đầu liên tục, nói: “Đúng đúng đúng! Tôi vẫn phải trở thành một ngôi sao lớn! Tôi muốn làm minh tinh của giới huyền môn, thiên sư của giới showbiz! Tôi muốn trở thành ngôi sao xuyên giới!”
Dung Cửu Tiêu: “…”
Dẫn một đứa nhỏ thế này đi còn mệt hơn cả đi làm. Có lẽ vài hôm nữa nên giao Lạc Thanh Liên cho Dung Tinh Lan quản lý thì hơn.
Còn chưa ra khỏi cửa trung tâm thương mại, Lạc Thanh Liên đã nghe thấy có người gọi tên mình.
“Lạc Thanh Liên, đợi đã!” Một anh chàng đẹp trai hớt hơ hớt hải chạy tới, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng bản thân.
Lạc Thanh Liên dừng bước, liếc nhìn một cái, lập tức bật cười, nói: “Thì ra là cậu à, con “rùa xanh cỏ”.”
Mạnh Trọng Hạ giật mạnh khóe miệng, nói: “Tôi tên là Mạnh Trọng Hạ.”
Tên nhóc Lạc Thanh Liên này cực kỳ thù dai, lần trước Mạnh Trọng Hạ nói xấu cậu ngay trước sạp xem bói, thế là cậu đặt cho hắn biệt danh “Rùa Xanh Cỏ” vì… hắn bị đội nón xanh.
Lạc Thanh Liên gật gù, hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Mạnh Trọng Hạ có chút do dự liếc nhìn Dung Cửu Tiêu bên cạnh — người đang tỏa ra khí thế mạnh mẽ — rồi hơi lo lắng nói: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một lát không? Chuyện này mà để Dung nhị thiếu nghe thấy thì không hay lắm.”
Lạc Thanh Liên nhướng mày, nói: “Giữa tôi với Cửu ca ca chẳng có bí mật gì đâu. Cậu mà đòi nói chuyện riêng ngay trước mặt anh ấy, tôi sợ Cửu ca ca sẽ nghĩ lung tung đấy.”
Dung Cửu Tiêu rất bình tĩnh nói: “Hai người cứ nói chuyện, tôi ra xe chờ.”
Lạc Thanh Liên nhìn Mạnh Trọng Hạ đầy oán trách: “Tôi sẽ không thích cậu đâu, cậu nên dẹp cái ý nghĩ đó đi.”
Ánh mắt đó khiến Mạnh Trọng Hạ rợn cả sống lưng, rùng mình rồi nói: “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy! Bổn thiếu gia chỉ thích mấy cô gái trắng trẻo thơm tho thôi, không thích mấy gã đàn ông thô ráp hôi hám như mình đâu!”
Lạc Thanh Liên không vui, liền giơ cánh tay của mình dí sát vào mũi Mạnh Trọng Hạ: “Ai bảo đàn ông là thô ráp hôi hám chứ? Tôi mềm mại, dẻo dai, biết nhào lộn, biết xoạc chân, người còn thơm mát tự nhiên nữa kìa, chẳng kém gì con gái cả!”