Huyền Môn Tiểu Tổ Tông

Chương 8: Đính kim cương lên mặt

Dung Cửu Tiêu ra ngoài nghe điện thoại, liền có vài người tò mò ghé lại hỏi Lạc Thanh Liên: “Lạc Thanh Liên, cậu thật sự quen hai vị thiếu gia nhà họ Dung à? Cậu với họ… là quan hệ thế nào thế?”

“Đúng đó Tiểu Lạc, cậu giấu kỹ thật đấy. Quen được người tầm đó mà chẳng khoe khoang gì cả, tụi này không nhìn ra luôn!”

Tầng ký túc xá này chủ yếu là sinh viên ngành Diễn xuất và Đạo diễn. Ai mà chẳng biết Hoa Dung Giải Trí - dưới trướng tập đoàn Dung Thị - là ông lớn trong giới và là cỗ máy tạo ra siêu sao có tiếng. Không ít người muốn chen chân vào, chính vì vậy mà từ lúc nhập học, Dung Cửu Tiêu và Dung Tinh Lan đã là trung tâm của bao sự tâng bốc và săn đón.

Hai thiếu gia của Hoa Dung Giải Trí, bất cứ ai bám được vào cũng coi như ôm được đùi vàng.

Lạc Thanh Liên liếc qua họ một cái, mỉm cười nhàn nhạt: “Không có quan hệ gì đặc biệt cả. Chủ yếu là nhờ gương mặt đẹp trai với khí chất cá nhân xuất chúng mà tôi chinh phục được họ thôi. Không khoe mẽ, không tâng bốc, họ chỉ thích kết bạn với người như tôi - bình thản trước thị phi, nhân cách cao thượng.”

Dung Cửu Tiêu vừa nghe điện thoại xong quay về: “…”

Bây giờ cậu ta không chỉ là tự tâng bốc mình nữa, mà là đang tự đính kim cương lên mặt luôn rồi.

Một sinh viên không nhịn được bật cười, nói: “Bạn học Lạc, cậu tự luyến quá rồi đấy.”

Lạc Thanh Liên gật đầu, hoàn toàn không phủ nhận: “Tự luyến là một dạng khác của sự tự tin. Con người phải biết yêu bản thân trước thì người khác mới có thể thích mình. Cậu phải học theo tôi thì mới được người khác công nhận.”

Cả lớp: “…” Thật sự là vậy à?

Dung Cửu Tiêu không nghe nổi nữa, đi tới nói: “Tiết hôm nay xem ra cậu cũng chẳng học được đâu, chi bằng thu dọn đồ đạc rồi tranh thủ làm quen đường đi.”

Trước kia khi hai người đính hôn, mẹ Nhan từng nghĩ đến chuyện để hai đứa sống chung dưới một mái nhà cho tăng thêm tình cảm. Nhưng Lạc Thanh Liên lại luôn sợ Dung Cửu Tiêu đến mức chết khϊếp, không dám ở gần nên tìm đủ lý do để từ chối.

Vậy mà bây giờ, Lạc Thanh Liên lại trực tiếp xách balo, đôi mắt sáng rỡ, hào hứng đến gần Dung Cửu Tiêu: “Đi đi đi, em bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần, không học vào nổi nữa, cần phải nghỉ ngơi một thời gian đã.”

Dung Cửu Tiêu liếc cậu một cái: “Học kỳ này cậu phải thi tiếng Anh cấp sáu đấy, nhớ mang theo một quyển sách tiếng Anh về học.”

Lạc Thanh Liên: “…”

Tiếng Anh là cái giống gì chứ?

Dù sao thì Lạc Thanh Liên cũng sắp được "vào cửa chính rồi".

Đám sinh viên xung quanh gần như muốn rớt cả cằm, không hiểu nổi rốt cuộc Lạc Thanh Liên có bản lĩnh gì mà lại có thể khiến Dung Cửu Tiêu – vị đại thần ấy – đích thân quan tâm.

“Lạc Thanh Liên đúng là vận khí tốt thật.”

“Không ngờ cậu ta lại có liên hệ với công tử nhà họ Dung, xem ra trước giờ tụi mình trách nhầm cậu ta rồi.”

“Biết đâu lại là được bao nuôi ấy chứ, đừng quên biệt danh của cậu ta là gì.”

“Lạc Bạch Liên mà, một đoá sen trắng yếu ớt đáng thương. Sau khi bị bóc mẽ là kẻ thứ ba bám dai như đỉa, cậu ta khóc lóc, ăn vạ, giả vờ đòi chết, rồi tự tẩy trắng mình sạch bong. Không phải chính là một đóa bạch liên hoa to tướng hay sao?”

“Chẳng lẽ Dung thiếu gia lại thích kiểu người như vậy?”

“Không thể nào, Dung thiếu gia mà lại là gay à?”

“…”

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Lý Gia Niên vừa từ thư viện trở về thì hoảng hốt, lập tức gọi điện cho Lạc Thanh Liên để hỏi cho ra lẽ.

Lạc Thanh Liên vui vẻ nói: “Không sao đâu~! Mấy ngày tới tôi sẽ ở nhà anh trai, cậu đừng lo. Tiền viện phí tôi đã chuyển cho cậu rồi, nhớ kiểm tra nha. À đúng rồi, nhớ canh tên Mặt Rỗ giùm tôi, hắn còn phải khâu lại sách và vá quần áo cho tôi, chưa xong thì đừng cho hắn ngủ.”

“…” Lý Gia Niên hạ giọng nói: “Tên mập đó sao lại nhảy lầu? Không phải do cậu đẩy đấy chứ?”

“Tôi thuần khiết, lương thiện thế này, sao có thể làm chuyện đó được chứ?” Lạc Thanh Liên làm mặt vô tội, nói: “Có khi là sau khi gặp tôi, hắn mới ngộ ra rằng “so với người khác thì mình thua toàn tập”, bản thân lại làm quá nhiều việc xấu, cảm thấy cắn rứt lương tâm, muốn sớm đầu thai làm lại cuộc đời, không còn mặt mũi sống tiếp nên mới nhảy lầu đó.”

Lý Gia Niên: “…”

Dù lời này nghe có vẻ tào lao thật, nhưng miễn là không phải Lạc Thanh Liên ra tay thì cũng tạm yên tâm.

Trên đường đi, phía sau Lạc Thanh Liên còn lẽo đẽo một tiểu quỷ đầu bê bết máu. Nhưng trên trán nó đã được cậu vẽ một đạo phù, tránh để nó tan biến dưới ánh mặt trời.

Ban đầu, Lạc Thanh Liên định đưa nó đi siêu độ nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, đành phải tạm thời mang nó về nhà trước.

Đi được một đoạn, Lạc Thanh Liên chủ động nói: “Cái tên mập kia chính là người nhảy lầu đó, không phải em đẩy đâu.”

Dung Cửu Tiêu liếc cậu một cái, rồi như vô tình lại liếc qua lá bùa chống nắng dán trên trán tiểu quỷ kia.

Dung Cửu Tiêu nói: “Trước khi chết, hắn đã cãi nhau với cậu. Cảnh sát chắc chắn sẽ đến hỏi chuyện.”

Lạc Thanh Liên biết ở thế giới này, cảnh sát đại diện cho chính nghĩa, nên gật đầu nói: “Em không sợ bị hỏi, chỉ sợ họ không hỏi. Tên mập đó từng gϊếŧ người, hắn đã gϊếŧ một đứa trẻ ba tuổi.”

Sắc mặt Dung Cửu Tiêu vẫn không thay đổi, hỏi: “Cậu biết bằng cách nào?”

Lạc Thanh Liên chỉ vào mũi mình, nói: “Vì em là thiên tài huyền thuật. Hắn từng có một đứa em trai bị chính tay hắn đẩy từ trên lầu xuống mà chết. Nhưng mọi người đều tưởng thằng bé nghịch ngợm, tự trèo lên cửa sổ rồi ngã xuống.”

Trên gương mặt điển trai lạnh lùng của Dung Cửu Tiêu, cuối cùng cũng xuất hiện một chút cảm xúc dao động.

“Cậu biết gọi hồn sao?” Dung Cửu Tiêu hỏi.

“Không phải gọi hồn, là cảm ứng.” Lạc Thanh Liên với đôi mắt đen láy sâu như mực, nhìn Dung Cửu Tiêu nói: “Em có thể thông qua hồn ma của người chết để thấy được những chuyện họ từng trải qua. Hôm nay, thằng béo chính là bị đứa em trai đã chết của mình đẩy xuống — một mạng đổi một mạng, em thấy chẳng có gì sai cả. Em trai hắn đã chết hơn nửa năm rồi, hồn còn chưa chuyển kiếp, rõ ràng là mang đầy oán niệm. Nếu không để nó trả thù, e rằng chẳng mấy chốc sẽ hóa thành lệ quỷ hại người.”

Dung Cửu Tiêu nhìn cậu, hỏi: “Cậu nói những chuyện này với tôi, không sợ tôi nghĩ cậu bị điên à?”

Lạc Thanh Liên không biết thân phận thật của mình bị lộ hay chưa, nhưng dù sao cậu chắc chắn đã không còn là người của trước đây nữa rồi. Điều khiến Dung Cửu Tiêu ngạc nhiên là đối phương chẳng thèm giấu giếm sự khác biệt của mình, chẳng rõ là vì quá ngây thơ chưa từng va chạm cuộc đời, hay là quá tự tin vào năng lực bản thân.

Lạc Thanh Liên khẽ cười, má trái lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt đào hoa cong cong như trăng non.

Cậu nói: “Anh có coi em là kẻ điên cũng chẳng sao, dù sao sau này em sẽ có nhiều cơ hội để chứng minh mình là người bình thường. Hơn nữa, em thấy đã xác định sau này anh là chồng của em thì em nên thành thật với anh, nói sớm vẫn hơn.”

Dung Cửu Tiêu: “…” Không ngờ lý do lại là cái này.

Dung Cửu Tiêu lạnh nhạt nói: “Chúng ta đã hủy hôn ước rồi.”

Lạc Thanh Liên nhìn Dung Cửu Tiêu với vẻ mặt si mê: “Dù làm người hay làm ma cũng phải thành thật giữ chữ tín, không thể là kẻ bội bạc vô tình. Một ngày làm vợ nuôi từ bé, cả đời là vợ nuôi từ bé! Em, Lạc Thanh Liên, đã nói thì sẽ làm, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu thất hứa, xin trời đánh sét giáng, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Dung Cửu Tiêu nhìn Lạc Thanh Liên bằng ánh mắt nguy hiểm: “Cậu đang uy hϊếp tôi đấy à?”

Lạc Thanh Liên ấm ức nói: “Em đâu có uy hϊếp anh. Em là vừa gặp đã yêu, càng nhìn càng thích. Em đang nghiêm túc tỏ tình và theo đuổi anh đấy.”

Dung Cửu Tiêu khó chịu nhếch khóe môi, quyết định bỏ qua chủ đề này.

Căn hộ dạng thông tầng mà Dung Cửu Tiêu mua nằm ngay gần trường đại học. Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến khu nhà.

Khu này có môi trường khá tốt, yên tĩnh giữa lòng đô thị, cây xanh rợp bóng, thuộc loại khu cao cấp.

Dung Cửu Tiêu sống ở tầng tám. Sau khi vào nhà, Lạc Thanh Liên không chút khách sáo, tự nhiên đi một vòng tham quan tầng dưới, chẳng hề xem mình là người ngoài.

Dung Cửu Tiêu nói: “Phòng của cậu là căn thứ hai trên lầu, đồ đạc bên trong đã sắp xếp xong, cậu có thể lên xem.”

Lạc Thanh Liên lập tức xúc động nói: “Cửu ca ca, có phải anh đã sớm mong em dọn vào ở nên mới chuẩn bị sẵn cho em không?”

“Không phải.” Dung Cửu Tiêu lạnh lùng phủ nhận: “Là mẹ biết chuyện sáng nay của cậu nên bảo tôi thu nhận cậu. Căn phòng đó là do bên dịch vụ dọn dẹp vừa đến xử lý xong.”

Lạc Thanh Liên: “... Ồ.”

Cậu cụp đầu, vẻ mặt ủ rũ, bước từng bước nặng nề lên lầu. Sau lưng còn có một tiểu quỷ bắt chước y chang, khiến Dung Cửu Tiêu nhìn mà thấy buồn cười.

Chờ Lạc Thanh Liên khuất khỏi tầm mắt, Dung Cửu Tiêu mới từ trong túi lấy ra một chiếc la bàn nhỏ bằng bàn tay.