Huyền Môn Tiểu Tổ Tông

Chương 4: Máy bay chiến đấu trong giới nhan khống

Thế nhưng, Nhan phu nhân hoàn toàn không cho ai chen miệng vào, dứt khoát không để lại đường lui.

Lạc Thanh Liên chỉ có thể ôm ngực, âm thầm rơi lệ.

Để ăn mừng việc Lạc Thanh Liên sau ba tháng cuối cùng cũng chịu về nhà, Nhan phu nhân quyết định đích thân vào bếp.

Lạc Thanh Liên về phòng mình nằm một lát, trong đầu toàn là gương mặt đẹp trai rực trời kia. Cậu bỗng nhận ra một chuyện: bản thân vậy mà lại không nhìn ra được quá khứ, hiện tại hay tương lai của Dung Cửu Tiêu. Với một tiểu thiên tài của giới huyền học như cậu, đây quả là lần đầu tiên trong lịch sử!

Người định mệnh… Đây tuyệt đối là người định mệnh của cậu!

Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Liên bật dậy, chạy sang gõ cửa phòng Dung Tinh Lan bên cạnh.

Dung Tinh Lan đi dép lê lẹp xẹp ra mở cửa, mặt mày khó chịu nói: “Lại chuyện gì nữa đây?”

Lạc Thanh Liên cười hề hề: “Lão tam, hỏi chút, anh hai thích cái gì nhất?”

Dung Tinh Lan liếc cậu một cái đầy nghi ngờ: “Đừng có cười kiểu đó. Cậu cười như vậy làm tôi có cảm giác “chó sắp đi chúc Tết gà” rồi đấy.”

“Gà không tốt, tôi không cho phép cậu sỉ nhục bản thân như vậy.” Lạc Thanh Liên nói với vẻ đau lòng vô cùng.

Dung Tinh Lan: “…”

Dung Tinh Lan nói: “Cậu hỏi thăm sở thích của anh hai làm gì? Nếu định xin lỗi thì thôi đi, anh hai không để bụng, cũng chẳng để trong lòng. Đừng nghe mẹ nói anh ấy sĩ diện này nọ, thật ra anh ấy chẳng có tí tình cảm nào với cậu đâu. Cậu chủ động từ hôn là đúng ý anh ấy còn gì.”

Lạc Thanh Liên nghe vậy, trong lòng vẫn có chút khó chịu, nghĩ bụng: con đường theo đuổi chồng tương lai này e là dài dằng dặc, không dễ đi chút nào.

Nhưng nghĩ lại thì vô tình cũng tốt. Dù sao cái thân xác này giờ đã là người khác, nếu còn vướng víu tình xưa nghĩa cũ thì lại thành rắc rối.

Dù sao thì, liên minh chiến lược vẫn phải thành lập, người đầu tiên cần lôi kéo chính là lão tam nhà họ Dung đang đứng trước mặt đây.

“Xin lỗi là chuyện phải làm. Dù anh ấy có cần hay không, tôi cũng phải làm. Chuyện trước kia, đúng là tôi xử sự không đàng hoàng.”

Dù gì cũng cần một cái cớ để tiếp cận, dùng lý do xin lỗi là quá hợp tình hợp lý.

Lạc Thanh Liên xoa cằm, nghiêm túc nói: “Này, nếu tôi nói với cậu rằng tôi vừa gặp đã yêu Dung Cửu Tiêu, cậu có thấy tôi đang nói đùa không?”

Dung Tinh Lan nghe xong bèn cười khẩy một tiếng, giơ tay gõ vào đầu Lạc Thanh Liên một cái, nói:

“Đùa hay không thì không quan trọng. Nếu cậu thật sự trúng tiếng sét ái tình với anh ấy, vậy tôi chúc cậu may mắn từ bây giờ. Nhớ chọn sẵn cho mình một cái mộ phần phong thủy tốt một chút, Thanh Minh hằng năm tôi sẽ đến thắp hương cho.”

Lạc Thanh Liên: “…”

Lạc Thanh Liên làm linh mấy ngàn năm, đời này chỉ có hai nguyện vọng: một là được đầu thai chuyển thế thành người có máu có thịt; hai là tìm một lang quân tâm đầu ý hợp để cùng nhau tạo nghiệp - sinh con đẻ cái.

Tuy cậu là một "máy bay chiến đấu" trong giới "phi cơ hỗ trợ nhan khống" – si mê cái đẹp đến tận xương tủy – nhưng bản chất vẫn là một con cẩu độc thân thuần khiết và tự trọng. Cậu từng gặp vô số mỹ nhân, mỹ quỷ, lần nào cũng không nhịn được mà lại gần trêu chọc một chút, nhưng hầu như chỉ là kiểu ngắm nghía thưởng thức mà thôi, giống như thấy hoa cỏ đẹp thì muốn giơ tay sờ thử, nói trắng ra là… ngứa tay.

Thế nhưng, người thực sự khiến cậu rung động thì đúng là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm nay.

Chuyện này còn khó hơn cả đầu thai chuyển kiếp, nên Lạc Thanh Liên chiến ý dâng trào, tuyệt đối không chịu buông tay. Dù có phải tự chọn mồ rồi chui vào nằm, cậu cũng cam lòng.

Lạc Thanh Liên rốt cuộc cũng ngộ ra: Thiên Đạo ba ba không phải không thương mình, mà là suốt bao năm qua đang rèn luyện ý chí, thử thách độ kiên nhẫn của cậu - để cuối cùng ban cho cậu một cái bánh nhân đầy thịt, thơm lừng ngon nức mũi.

A Di Đà Phật, cậu chân thành xin lỗi vì những năm tháng trước đây từng mắng chửi Thiên Đạo ba ba không tiếc lời.

Lạc Thanh Liên nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt như sắp bước lên đoạn đầu đài, nói với khí khái hào hùng:

“Tôi sẽ tìm sẵn một ngôi mộ tốt cho mình. Nếu tôi thật sự hy sinh một cách vinh quang, nhớ đốt cho tôi nhiều vàng mã, phải là vàng thật nhé, gần đây âm phủ lạm phát kinh khủng, tiền giấy xài không nổi nữa rồi. À đúng rồi, nhớ làm thêm một tiểu người giấy theo hình mẫu anh hai mà đốt kèm, để tôi ở địa phủ còn có chút niềm an ủi.”

“…” Dung Tinh Lan mặt đen như đáy nồi - nó nói cái quỷ gì vậy chứ?

Hắn phát hiện từ sau khi Lạc Thanh Liên tự sát không thành, tên này liền mê mẩn mấy chuyện âm phủ, lúc nào cũng treo trên miệng.

Ngay sau đó, Dung Tinh Lan chợt nhận ra một chuyện, kinh hoảng thốt lên: “Lạc Thanh Liên… đừng nói là cậu thật sự phải lòng anh hai rồi đấy nhé?”

Lạc Thanh Liên liếc hắn một cái, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Không lẽ tôi nói dối cậu làm gì?”

Ban đầu, Dung Tinh Lan rất sốc, sau đó lập tức lộ ra vẻ hả hê, vỗ vai Lạc Thanh Liên nói: “Vậy tôi nói cho cậu biết, theo đuổi anh hai phải có bí quyết đấy.”

Lạc Thanh Liên phấn khởi hẳn lên: “Bí quyết gì? Mau nói tôi nghe!”

Dung Tinh Lan đáp: “Rất đơn giản: một là mặt phải đủ dày, hai là đừng biết xấu hổ, cứ bám lấy anh ấy không buông. Cậu vốn đã đẹp trai, lại còn gần gũi tiện đường tiếp cận, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ. Cố lên Lạc Lạc, tam ca ủng hộ cậu hết mình!”

Chẳng có ý tốt đẹp gì - hắn chỉ mong Dung Cửu Tiêu dạy cho Lạc Thanh Liên một bài học nên người, đừng cả ngày nhàn rỗi lại suy nghĩ vẩn vơ chuyện âm phủ nữa.

Lạc Thanh Liên thì đâu có biết cái tâm hiểm độc của Dung Tinh Lan, cậu còn nghiêm túc ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là có lý thật.

Trước kia ở Minh giới, mỗi lần gặp mấy con quỷ thích kể chuyện tình ái, chúng đều nói với cậu rằng: "Liệt nữ sợ triền nam", lại bảo "nam theo đuổi nam chỉ cách một lớp màn", giữa hai bên chỉ cần có người chủ động một chút, thì tờ giấy dán cửa cũng bị chọc nhẹ một cái là rách.

Thì ra vẻ ngoài của Dung Cửu Tiêu trông thì lạnh lùng, nhưng thực chất lại mê mẩn cái kiểu này - đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Lần này, Lạc Thanh Liên thu hoạch được không ít, gật gù tỏ vẻ hài lòng, nói: “Thế thì đơn giản. Tôi cái gì cũng không giỏi, chỉ riêng cái khoản mặt dày dây dưa không buông là số một thiên hạ. Cậu cứ chuẩn bị đổi miệng gọi tôi là chị dâu đi.”

“…”

Dung Tinh Lan giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống không dám nói gì thêm.

Lạc Thanh Liên tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này mà nắm rõ mối quan hệ trong nhà họ Dung. Biệt thự nhà họ Dung tuy lớn nhưng chủ nhà chỉ có bảy người: ba Dung, mẹ Nhan, đại thiếu gia Dung Tinh Hải đang trong quân đội, nhị thiếu gia Dung Cửu Tiêu, tam thiếu gia Dung Tinh Lan, con nuôi Lạc Thanh Liên, và tiểu thiếu gia Dung Tinh Thần hiện đang học trung học.

May mà nguyên chủ có thói quen viết nhật ký, giúp Lạc Thanh Liên tiết kiệm được không ít công sức.

Từ nhật ký có thể thấy, trong bốn người con trai nhà họ Dung, trừ Dung Cửu Tiêu ra thì ba người còn lại đều có chữ "Tinh" trong tên, là được cao nhân chỉ điểm.

Về phần Dung Cửu Tiêu, Lạc Thanh Liên chỉ nhìn tướng mạo đã cảm thấy người này có mệnh cách tôn quý đến mức không thể bàn tới, muốn hiểu sâu hơn thì cần phải xem tay mới rõ.

Tuy vậy, chừng đó cũng đủ để cậu suy đoán: cái tên "Dung Cửu Tiêu" e rằng là dùng để trấn áp mệnh cách ấy, nhằm bảo vệ tính mạng của anh.

Loại mệnh cách cao quý đến mức cậu cũng không nhìn thấu được nguồn gốc, vốn không phải điều mà phàm nhân có thể gánh nổi — người thường nếu mang mệnh này, mười phần thì hết tám chín phần sẽ đoản thọ.

Nguyên chủ và Dung Cửu Tiêu không thân quen cũng là vì Dung Cửu Tiêu từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, đến khi lên đại học mới trở về, lại rất ít khi ở nhà. Phải nói rằng anh không thân thiết với bất kỳ ai trong nhà họ Dung. Ngay cả mẹ Nhan — người làm mẹ ruột — khi đối mặt với anh cũng có phần dè dặt.

Tối hôm đó, khi dùng bữa, ba Dung đã trở về.

Ba Dung tên đầy đủ là Dung Ngọc, từ nhỏ đã là kiểu con nhà người ta mà ai cũng ca tụng, có thể nói là tuổi trẻ tài cao. Giờ tuy đã hơn bốn mươi nhưng trông vẫn chẳng khác gì thanh niên ngoài ba mươi. Ông là người nắm quyền hiện tại của tập đoàn Dung thị, thuộc dạng nhân vật lớn mà bình thường chỉ thấy trên các bản tin tài chính.

Dung Ngọc mặc vest chỉn chu bước vào nhà, vừa trông thấy Lạc Thanh Liên đang ngồi cạnh mẹ Nhan ăn uống ngon lành thì lập tức hừ lạnh một tiếng.

Lạc Thanh Liên bị tiếng hừ đó làm cho giật mình, đánh rơi cả đũa xuống bàn, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ba Dung.

Dung Ngọc sải bước lại gần, mặt sa sầm nói với Lạc Thanh Liên: “Còn biết đường về à? Giỏi rồi đấy, cứng cáp rồi thì lòng dạ cũng bay xa luôn. Ba cực khổ nuôi con bao năm trời là để con vì một kẻ người ngoài mà uống thuốc tự tử sao? Nói ra thì đúng là mất hết mặt mũi của Dung Ngọc ba!”

Lạc Thanh Liên thấy tủi thân, giọng đầy uất ức: “Chuyện mất mặt như vậy… có thể đừng nhắc lại được không?”

Dung Ngọc còn định nổi giận tiếp, nhưng mẹ Nhan lập tức đập bàn một cái, đôi mày liễu dựng ngược, trừng mắt quát:

“Muốn dạy con thì cũng phải đợi ăn xong đã được không? Lạc Lạc vừa mới về nhà, anh đã bày ra bộ mặt đó. Nó là người bị bắt nạt, anh không bênh nó thì thôi lại còn mắng, anh còn ra thể thống người làm cha nữa không? Hay là trong mắt anh chẳng coi em ra gì?”

Dung Ngọc thấy vợ nổi giận thì lập tức đổi giọng: “Anh chỉ nói vậy thôi. Thằng nào dám ức hϊếp Lạc Lạc, anh nhất định không tha. Nhưng thằng nhóc này cũng cần nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân.”

Ông tức là vì có kẻ dám lừa gạt con trai mình, càng đau lòng cho nó bao nhiêu thì càng giận vì nó chẳng biết đấu tranh bấy nhiêu. Sau khi nghe thư ký báo lại chuyện Lạc Thanh Liên vì tình mà tự tử, ông liền lật tung cả bàn làm việc bằng gỗ lim nặng trịch, dọa thư ký ngồi phệt xuống đất, mãi mới đứng dậy nổi.

Dung Tinh Lan đứng xem náo nhiệt, còn góp thêm chuyện: “Chuyện này dễ thôi, bảo nó viết bản kiểm điểm ba vạn chữ, tự soi lại lỗi lầm cho sâu sắc vào.”

Lạc Thanh Liên: “…” Chắc chắn là cậu có thù oán với tôi rồi.

Dung Ngọc gật đầu, nhìn Lạc Thanh Liên gầy đến mức cằm nhọn hoắt, nói: “Cũng được. Nhìn cái thân thể gầy nhom này, chắc cũng không chịu nổi đòn, thôi thì ba không đánh nữa. Ăn cơm xong thì đi viết bản kiểm điểm ba vạn chữ, sáng mai trước khi đi học nộp vào phòng làm việc cho ba.”

Lạc Thanh Liên nhìn bàn đầy thức ăn ngon, lập tức thấy chẳng còn mùi vị gì nữa.