Chó Liếm Điên Phê Công Bị Vứt Bỏ

Chương 41: Nhân cách thứ 2?

Thẩm Vụ cho rằng mình cũng điên rồi, cùng Lộ Uyên Đình cùng nhau điên, cũng không đến mức ban ngày đối mặt với một con chó chỉ biết khóc lóc, ban đêm lại bị một con chó điên dâʍ đãиɠ hành hạ.

Buổi sáng, cậu mơ hồ tỉnh lại không phải một lần, mắt còn chưa kịp mở ra, mơ hồ nghe được bên ngoài có người đi tới đi lui, tiếng dép trong nhà nhịp nhàng cọ vào mặt đất, cậu cảm giác được có người dùng tay vuốt ve mặt cậu.

“Anh ơi, dậy uống chút cháo rồi ngủ tiếp được không?”

Thẩm Vụ vẫn không mở mắt ra được, cậu nằm cuộn tròn ở trên giường ngủ như quả bóng, bị người ta chạm vào, thân thể lập tức run lên: “A, Đình Đình, đừng làm thế…”

Đêm qua bị làm thật quá đáng, đến bây giờ vẫn còn theo bản năng vô thức cầu xin, cảm giác có người kéo mình vào lòng sờ mặt, dùng lòng bàn tay to vỗ lưng an ủi cậu.

“Không làm… không làm nữa, anh dậy uống chút cháo đi, được không nào?”

Thẩm Vụ bối rối không trả lời được, sau đó bị hắn hôn lên miệng, cháo nóng hổi được đút từng chút một, cậu liếʍ liếʍ đôi môi nứt nẻ, cổ họng khô khốc sau khi nuốt cháo cũng cảm thấy dễ chịu, liền chủ động cắn đầu lưỡi đang với vào miệng mình, nuốt hết cháo được đút vào miệng, cho đến khi từng ngụm cháo trong bát cháo được đưa hết vào miệng mình.

Lúc này Thẩm Vụ mới chậm rãi mở mắt, yếu ớt nhìn Lộ Uyên Đình, thấy sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt đen tròn như cún con nhìn mình, nhất thời không phân biệt được Lộ Uyên Đình thật sự là một người như thế nào.

Sau khi được cho uống chút nước, cậu lại mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Khi cậu tỉnh lại thì trời đã tối, cậu vừa cử động một chút đã bị ai đó nắm lấy bàn tay đang buông thõng xuống mép giường.

Lộ Uyên Đình ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo, trong trạng thái vô cùng bất an cuộn tròn thân thể, một chiếc dép trên chân đã không còn, trông hắn đáng thương như một người vô gia cư ngủ trên đường phố, càng giống một chú cún con bơ vơ bị chủ bỏ rơi.

Hắn dùng hai tay nắm lấy tay Thẩm Vụ dán lên trên mặt mình, lúc cậu định rút ra, hắn trong giấc ngủ lại nói mớ vài câu.

Thẩm Vụ yên lặng nhìn hắn một lúc, đang nghĩ có nên đá hắn cho hả giận hay không, nhưng cuối cùng cậu lại nhẹ nhàng tránh hắn ra rồi rời khỏi giường, khập khiễng đi vào nhà vệ sinh vốc một vốc nước lạnh lên để rửa mặt.

Mấy phút sau, cậu lại không đành lòng đến bên giường, lay người còn đang nằm trên mặt đất dậy: “Lộ Uyên Đình, dậy đi.”

Lộ Uyên Đình chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy cậu lập tức ngồi dậy quỳ xuống trước giường, bộ dáng ngoan ngoãn giống như một con chó đang khóc.

“Em ngủ ở chỗ này làm gì?” Thẩm Vụ hỏi.

Hắn ngây ngốc nhìn cậu, nhỏ giọng rụt rè nói: “Em không dám ngủ trên giường, sợ anh mắng em.”

“Sao lúc tối hôm qua cậu không như vậy đi?” Giọng Thẩm Vụ vẫn còn khàn khàn, mông còn đau, trong lòng tràn đầy oán hận.

Lộ Uyên Đình lộ ra vẻ mặt ngây dại, lộ ra vẻ ngây thơ “Không phải em, em không có.”

Thẩm Vụ giơ tay nhìn đồng hồ, đã khuya rồi, liếc hắn một cái: “Ăn cơm chưa?”

Lộ Uyên Đình bị câu hỏi của cậu làm cho sửng sốt: “Anh không mắng em hả?”

“Anh mắng em thì có ích lợi gì sao? Mà lúc phát điên lên thì muốn làm gì thì làm à?”

“Em…”

Thẩm Vụ không muốn cùng hắn tranh luận chuyện này, sợ chọc giận hắn lại hóa thành một con chó điên hành hạ cậu nữa: “Em... Quên đi, muộn như vậy gọi đồ ăn ngoài nhé, em muốn ăn cái gì.”

Hắn đang đói.

Lộ Uyên Đình đứng dậy, đầu tiên là rụt rè nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cậu, sau khi xác định cậu thật sự không tức giận mới dám nghiêng người nhìn chằm chằm giao diện điện thoại của Thẩm Vụ: “Em có thể ăn cùng đồ ăn với anh được không?”

Ăn cái gì thì cũng đều phải cẩn thận chọn lựa chứ?

Thẩm Vụ thở dài, cam chịu gọi hai phần cơm giống nhau, sau đó quay đầu nhìn bụi đất dính trên mặt hắn: “Đi tắm đi, em có biết người mình đầy bụi nhìn dơ lắm không?”

“Vâng!” Lộ Uyên Đình dùng sức gật đầu, đây là lần đầu tiên sau khi đoàn tụ, anh của hắn lộ ra ánh mắt dịu dàng như vậy với hắn, hắn lập tức ngoan ngoãn vui vẻ nghe theo.

Khi hắn đang tắm, Lâm Các gọi điện tới, nói rằng cậu ấy sẽ tạm thời không thể giúp cậu chuyển nhà vào ngày mai vì có một số việc cá nhân.

Thật ra phần lớn hành lý của Thẩm Vụ đã được thu dọn xong, chỉ còn chờ công ty chuyển nhà và Lâm Các đến giúp đỡ, nhưng xét theo tình hình hiện tại, cậu thực sự không thể thoát khỏi con chó điên này.

Thẩm Vụ nói không cần nữa.

“Thực xin lỗi anh…” Lâm Các còn muốn cùng cậu nói cái gì, nhưng tựa hồ có người quấy rầy cậu chuyện gì, cậu trách mắng người kia vài câu, sau đó vội vàng cúp máy.