Thẩm Vụ vô tri vô giác, căn bản không biết có một tên điên biếи ŧɦái đã sớm lén lút lắp đặt mấy cái giám sát trong nhà cậu, toàn bộ góc cạnh không góc chết đều thu lại nhất cử nhất động của cậu.
Không biết trong những đêm sau đó, con chó con biếи ŧɦái đều sẽ mò vào trong phòng cậu, ôm lấy cậu điên cuồng ngửi mùi hương trên người cậu mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ, chờ đến sáng sớm hôm sau mới lặng yên rời đi.
Lộ Uyên Đình thật sự là quá thích anh trai đang ngủ say, an tĩnh lại nhu thuận nhắm mắt lại, cho dù quần áo bị cởi ra không hay biết, tựa vào trong ngực hắn, được hắn yêu thích đùa bỡn khắp toàn thân, cũng sẽ không tỉnh lại sẽ chán ghét nhìn hắn, cậu chỉ biết khóc nức nở trong mộng khi bị sờ soạng.
Thẩm Vụ thật sự là ngủ rất sâu, cho dù âʍ ѵậŧ bị túm lấy dùng sức nhéo, cũng chỉ có thể hừ kêu phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ đầy tay Lộ Uyên Đình, sau đó thuần thục đem những dược vật kia bôi lên hết lần này đến lần khác.
"Đêm nay anh trai cao trào bốn lần, lại trở nên dâʍ đãиɠ hơn một chút rồi, thật muốn đem âʍ ѵậŧ chơi đến lồi ra không thể co lại được, khiến cho anh trai đi đường đều bởi vì mài mà phun nước ướt hết qυầи ɭóŧ."
Mỗi đêm hắn đều ghi chép số lần anh trai bị hắn chơi đến cao trào, đem thân thể của cậu từng bước từng bước dạy dỗ càng thêm dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ, tốt nhất là không thể xuống được giường, chỉ có thể mỗi ngày nằm trên giường mở chân chờ hắn yêu thương.
Bàn tay không nhịn được xoa nắn cái mông tròn trịa của Thẩm Vụ, côn ŧᏂịŧ ngang tàng chen chúc vào trong khe hở từng chút một cọ xát, cọ xát đến khi hậu huyệt cũng tràn ra nước, co rút khát vọng mong muốn có một thứ gì đó lấp đầy.
Đáy mắt Lộ Uyên Đình nhiễm du͙© vọиɠ cùng xâm lược rất sâu, "Anh trai cả đời này cũng đừng hòng rời xa em. ”
Thẩm Vụ run rẩy lông mi, giống như trong mộng đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm khi bị dã thú nhìn chằm chằm, bất an dịch chuyển thân thể, cả người lại bị đùa bỡn, ngón tay cắm vào trong nữ huyệt không ngừng quấy rầy, khiến cho cậu gào thét lần nữa đạt tới cao trào.
Chờ đến ngày hôm sau khi cậu tỉnh lại, Lộ Uyên Đình đã sớm làm sạch thân thể cậu, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Thẩm Vụ còn cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc khi Lộ Uyên Đình thật sự trở nên ngoan ngoãn như vậy, rõ ràng ở đối diện, thế nhưng thời gian của bọn họ hình như là sai lầm, căn bản không chạm vào được, hắn cũng chưa từng tới quấy rầy mình.
Thế nhưng cậu cũng không buông lỏng cảnh giác như vậy, từ đáy lòng cậu cho rằng Lộ Uyên Đình là một tên điên không thể khống chế, sau sáu năm chia xa, cậu càng không cho rằng bản thân mình còn có thể khống chế được hắn.
Hơn nữa cậu còn có thể nhận thấy thân thể xuất hiện dị thường rất nhỏ, đầu tiên là gần đây sẽ buồn ngủ quá sớm thì không nói, một giấc ngủ say thẳng cho đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, hạ thể ướt nóng ngứa ngáy bất giác phun ra chất lỏng trong suốt làm ướt qυầи ɭóŧ, ngón tay chỉ hễ chạm vào âʍ ѵậŧ lồi ra ngoài môi âʍ ɦộ kia thì sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người run lên.
Bất luận ban ngày đi làm đi đi lại lại, chân ma sát ở một chỗ liên tục đè ép nữ huyệt, độ nhạy cảm quá mức kia khiến cậu thiếu chút nữa ở trước mặt đồng nghiệp đạt cao trào, may mà mặc quần đen, chỉ là ướt một chút, không cẩn thận nhìn kỹ thì khó có thể nhìn ra được.
Và cậu đã có một giấc mơ như vậy.
Đó là chuyện xảy ra sáu năm trước, năm đó cậu phải đối mặt với kỳ thi đại học, học hành nặng nề khiến cậu không có nhiều kiên nhẫn để bầu bạn với Lộ Uyên Đình, cậu lập ra quy củ, lúc mình học hắn không thể quấy rầy.