Lúc Thẩm Vụ tỉnh lại, trời đã sáng tỏ, theo thói quen đưa tay tìm kiếm điện thoại di động ở bên giường để xem thời gian, rất tốt, ngủ một giấc đến tận hoàng hôn.
Đầu cậu cũng đau, mông cũng đau, lúc ngồi dậy để xuống giường thắt lưng cũng nhức mỏi không chịu nổi, cúi đầu nhìn lướt qua hạ thể của mình, bướm nhỏ sưng đỏ không chịu nổi, thịt mũm mĩm phồng lên, lật ra ngoài khép cũng không khép lại được, hiện ra miệng huyệt da^ʍ mỹ kia, ngón tay sờ lên vẫn còn hơi đau, thế nhưng may mắn là đã được rửa rất sạch sẽ, không sờ thấy nướ© ŧıểυ hay tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn gì.
Nhớ lại đủ loại hành vi phát điên của Lộ Uyên Đình đối với cậu vào tối hôm qua, Thẩm Vụ khập khiễng xuống giường mở tủ quần áo ôm quần áo ném vào vali, dọn đi! Di chuyển đi! Cậu nhất định phải nhanh chóng chuyển đi!
Thế nhưng bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn.
Không đúng!
Đây là giường của cậu, đây là phòng của cậu mà, cậu đi xuống giường và nhìn xung quanh và thấy rằng cậu vẫn ở trong nhà mình.
Lộ Uyên Đình đâu?
Chẳng lẽ tối hôm qua hắn đánh ngất cậu dây dưa cᏂị©Ꮒ cả một đêm, xong rồi lại đưa cậu trở về?
Cậu cho rằng dựa theo tính cách điên cuồng kia của Lộ Uyên Đình, bản thân cậu sẽ bị hắn dùng dây xích chó xích lại, nhưng mà hiện tại cậu vì sao lại có thể ở trong nhà mình.
Lộ Uyên Đình rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cậu đau đầu vò mái tóc, nhưng mà mặc kệ ra sao, có con chó điên ở phòng bên cạnh kia, nơi này khẳng định là không thể ở lại, thậm chí ngay cả thành phố này cậu cũng không muốn ở lại, lập tức nộp đơn xin từ chức với công ty, thế nhưng công ty cần thời gian tìm được người đến bàn giao công việc, nhất thời vẫn không thể để cậu rời đi.
Mỗi một ngày sau đó Thẩm Vụ đều kinh hồn bạt vía, ngay cả ở nhà cũng không ở mà ở bên ngoài tận mấy ngày, nhưng mà điều khiến cậu bất ngờ chính là, Lộ Uyên Đình ấy vậy mà không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa, ngày tháng yên tĩnh đến nỗi như thể đêm đó chỉ là một cơn ác mộng.
Thế nhưng cảm giác cậu bị nhìn trộm lại càng ngày càng rõ rệt, đi trên đường từ đầu đến cuối đều cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đang gắt gao nhìn bản thâm, vừa quay đầu để nhìn lại, ngoại trừ người qua đường thì cái gì cũng không có, cho dù là khi ngủ ở trong phòng khách sạn, cũng giống như có người đứng ở bên giường chằm chằm nhìn chính mình.
Vì thế cậu còn cố ý yêu cầu khách sạn cho xem camera giám sát, trên đó cho thấy ngoại trừ cậu và nhân viên quét dọn ra thì không còn có người thứ ba nào khác đi vào.
Hắn càng không có hành động, Thẩm Vụ lại càng cảm thấy quái dị, thật giống như trước cơn bão tố đến thì bầu trời vẫn luôn quang đãng, Lộ Uyên Đình có lẽ đang chờ đợi điều gì đó.
Thẩm Vụ căng thẳng ở trước cửa nhà Lộ Uyên Đình, lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng kia, tựa như Lộ Uyên Đình cũng ở trước cửa phòng kia đang nhìn bản thân cậu.
Cậu thật sự chịu không nổi cảm giác sợ hãi bị mãnh thú âm thầm ẩn náu ở bên cạnh, chẳng bằng thà đối mặt với nỗi sợ hãi còn hơn, đến hỏi Lộ Uyên Đình này rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng mà tính nguy hiểm của việc làm này quá cao, khi cậu khó có thể đưa ra được lựa chọn thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Lộ Uyên Đình ló ra hơn nửa người, bất ngờ ngẩng đầu không kịp đề phòng đối diện với Thẩm Vụ.
Nhịp tim Thẩm Vụ đột ngột tăng mạnh, biểu tình hoảng sợ còn chưa lộ ra, ai ngờ phản ứng của Lộ Uyên Đình còn lớn hơn cậu, đột nhiên hoảng sợ co rụt người lại, một lần nữa đóng mạnh cửa phòng nặng nề lại.
Thẩm Vụ:?
Hắn sợ cái gì vậy? Nên sợ hãi không phải là bản thân cậu sao?
Cậu dùng sức đập vào cửa mấy cái: "Lộ Uyên Đình, em ra cho anh. ”
Cánh cửa lại mở ra, Lộ Uyên Đình đứng ở khoảng trống giữa cửa và bậc nhà cúi đầu nhìn chân của mình không mang giày, giống như làm sai cái gì đó nên mới không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Vụ lấy một cái, chẳng qua là người Thẩm Vụ hơi nghiêng về phía trước một chút, vậy mà hắn lại sợ hãi đến run rẩy lùi về phía sau.
"Em đang sợ anh?" Thẩm Vụ trong đầu đầy sự nghi hoặc, cảm giác không thích hợp càng thêm dày đặc.
Người đêm đó điên cuồng đến thế vì sao lại tỏ ra biểu cảm như bây giờ?
"Lộ Uyên Đình, em đang làm cái quái gì vậy?"
Lộ Uyên Đình vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, môi mấp máy: "Không thể … Không thể …"