Chó Liếm Điên Phê Công Bị Vứt Bỏ

Chương 7: Anh trai dỗ dành/ Ꮯôn Ŧhịt̠ chen vào huyệt (H)

Khe thịt kẹp lấy cái mũi cao của hắn, bị không khí nóng ẩm làm cho run lên, Lộ Uyên Đình vùi vào chân cậu hít hà, chiếc lưỡi linh hoạt liếʍ quanh vòng một của bối thịt giữa khe thịt, côn ŧᏂịŧ căng phồng bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đang sung huyết, dưới cơn run rẩy không ngừng ưỡn thẳng thắt lưng đυ.ng vào sống mũi cao, thoải mái nghẹn ngào nuốt tiếng rêи ɾỉ xuống.

Chiếc lưỡi nóng hổi liếʍ láp khắp âʍ ɦộ, nặng nề liếʍ lên hai mép âʍ ɦộ căng mọng, đầu lưỡi lướt lên xuống tìm đến cái âʍ ѵậŧ căng tròn nhô ra, đầu lưỡi hung hăng thọc khắp lên hai viên thịt đầu gân yếu ớt, mang đến kɧoáı ©ảʍ như dòng điện chạy dọc toàn thân, hắn hút dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ khe thịt như liếʍ nước, liếʍ một phát làm Thẩm Vụ co rút toàn thân.

“Ư, thật thoải mái... Đình Đình liếʍ từ từ thôi... sẽ không có ai tranh với em đâu... a... đừng cắn âm đế mà…”

Hàm răng đột nhiên cắn nhẹ xuống viên thịt đáng thương kia, dùng đầu răng nhẹ nhàng ma sát khiến cả người cậu run lên, ngón tay nắm chặt ga giường, ngón chân co quắp vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong âʍ đa͙σ phun ra, Lộ Uyên Đình như ăn phải thứ gì ngon lành, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng luồn vào nơi sâu nhất đυ.ng vào điểm G mà liếʍ láp.

“A a a… Không được, đừng liếʍ mỗi nơi đó...... Phun nước, nước lại muốn phun ra ngoài rồi…”

Thẩm Vụ càng vặn vẹo kịch liệt, lại không cách nào thoát ra khỏi cái miệng đang đuổi theo hạ bộ của mình, huyệt thịt bị hắn ngậm chặt trong miệng, cậu muốn tránh không được, động đậy mông, lần lượt phun dâʍ ŧᏂủy̠ vào trong miệng, sung sướиɠ đến mức mất đi lý trí, dưới sự tấn công dữ dội của chiếc lưỡi, cậu lại một lần nữa được hắn đưa tới cực khoái, dươиɠ ѵậŧ đứng sừng sững giơ lên

cũng bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, tưới lên trên bụng mình.

Kỹ năng của Lộ Uyên Đình ngày càng thành thạo, đây đều là do cậu dung túng ra- ngoại trừ việc mỗi đêm hắn sẽ trèo lên giường, cởϊ qυầи của cậu ra, nghịch ngực mυ'ŧ huyệt cậu cả đêm, nên ngay cả khi hắn cảm thấy bồn chồn, miệng hắn luôn muốn ngậm cái gì đó vào miệng mυ'ŧ thật mạnh.

Đôi khi Thẩm Vụ không thể kiểm soát được Lộ Uyên Đình, để khiến hắn bình tĩnh lại, cậu đã chủ động cởi cúc quần áo của mình, tách chân ra đưa huyệt lên, cậu đưa cái đầu ngực cao su mà hắn thích nhất. Nhiều lần ban ngày cậu đang làm bài tập, Lộ Uyên Đình lặng lẽ chui xuống gầm bàn liếʍ huyệt của cậu.

Hắn dường như không bao giờ chán ăn, lưỡi hắn đưa vào âʍ đa͙σ, trêu chọc điên cuồng, sau này hắn có kỹ năng, biết được điểm nào là nhạy cảm, tùy theo chỗ đó mà liếʍ, mà liều mạng càn quét, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G làm cậu chảy ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ cho hắn uống.

Thẩm Vụ vẫn còn là một chàng trai trẻ, cơ thể non nớt của cậu không thể chịu đựng được việc bị chơi đùa trong một thời gian dài như vậy, cậu đã trở nên thật dâʍ đãиɠ, thân dưới dị dạng của cậu đã trở nên rất mẫn cảm, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ chảy ra liên tục, toàn bộ đều bị đầu lưỡi của hắn liếʍ lấy.

Cậu không muốn làm điều này, nhưng mỗi lần để xoa dịu Lộ Uyên Đình đang phát điên, cậu đều đưa huyệt ra dể làm hài lòng hắn, làm cho mình giống như một con điếm cho người khác phát tiết, sở hữu một âʍ ɦộ được người khác liếʍ láp triệt để.

Cậu sắp rơi vào du͙© vọиɠ đang bùng lên trong thân thể, không biết trên mặt mình đã lộ ra vẻ dâʍ đãиɠ, hai chân yếu ớt mở ra, khuôn mặt bị người gọi mình là anh trai làm cho đỏ bừng.

Sau khi Lộ Uyên Đình liếʍ sạch âʍ ɦộ đang chảy dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra khắp lỗ, Thẩm Vụ đã cao trào mấy lần, sau khi âʍ ɦộ được rời ra khỏi miệng hắn, nó ướŧ áŧ như mới bị ngâm nước nước, dâʍ ɖị©ɧ tí tách chảy xuống.

Lộ Uyên Đình tách hai chân cậu ra,ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào âʍ ɦộ non nớt đang phồng lên như cái bánh bao, sưng đỏ vì bị liếʍ quá lâu, nhìn môi thịt hơi tách ra, âʍ ѵậŧ đã sưng tấy không thể co nhỏ lại, cái lỗ nhỏ lộ ra đang không ngừng co rút muốn được ăn một thứ thật thô thật to.

Thẩm Vụ ngẩn người nhìn trần nhà, thân thể tựa hồ còn đang hồi tưởng cảm giác bị liếʍ đến phun nước vừa rồi, lúc này đầu lưỡi hắn rời khỏi nơi ở giữa hai chân cậu, nhất thời ngứa ngáy vô cùng, cậu thật muốn để hai chân lần nữa vòng qua cổ của Lộ Uyên Đình lần nữa, để cho hắn dùng đầu lưỡi thô ráp nặng nề liếʍ láp, liếʍ vào âʍ đa͙σ đang trống rỗng của mình.

Lộ Uyên Đình cởϊ qυầи mình ra, giải phóng côn ŧᏂịŧ sưng tấy đã sớm cương cứng, ma sát côn ŧᏂịŧ đầy gân trong khe thịt ướŧ áŧ vài lần.

“Anh ơi, cho em đυ. anh đi, côn ŧᏂịŧ của em đau quá, muốn lỗ nhỏ của anh ăn.”

Côn ŧᏂịŧ được thịt âʍ ɦộ ma sát đến thoải mái, Lộ Uyên Đình cúi đầu vội vàng hôn lên mặt Thẩm Vụ, không đợi cậu lên tiếng trả lời, hắn gấp gáp chồng qυყ đầυ lên cái huyệt nhỏ đang không ngừng co rút, qυყ đầυ to lớn chen vào bên trong.

Thẩm Vụ đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức tỉnh táo lại: “Không được…”

Nhưng đã quá muộn để ngăn hắn lại, côn ŧᏂịŧ to dài mở rộng âʍ đa͙σ chật hẹp một cách không thương tiếc, cứng rắn chen vào.