Chó Liếm Điên Phê Công Bị Vứt Bỏ

Chương 5: Làm thế nào để dạy dỗ chó điên 2

Thẩm Vụ không nói gì, cậu quay người về đằng sau như muốn nghe giấu nét mặt mừng rỡ trên gương mặt, cậu cực kì mong chờ phản ứng của “mẹ kế”. Không ngoài mong đợi của cậu, vào tầm nửa đêm có thể nghe thấy một tiếng hét kinh thiên động địa, Thẩm Vụ đứng ở trên lầu nhìn bộ dạng tức giận của mẹ kế trong lòng ngập tràn vui vẻ, ngay từ nhỏ cậu đã không thích người này, trong suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ, Thẩm Vụ cho rằng nếu bà ta không xuất hiện thì bố và mẹ sẽ không ly hôn, thậm chí sau khi biết Lộ Uyên Đình không phải là đứa trẻ bình thường cậu cực kì vui vẻ, trong đầu bắt đầu lên kế hoạch để thao túng tâm lý đứa trẻ này.

Vì thế trước mặt em trai, Thẩm Vụ luôn là người anh hiền lành tốt bụng, chỉ cần em muốn anh có thể cùng em chơi cả ngày, em không muốn làm bài tập thì anh sẽ giúp em viết, em không thích ăn cơm thì chúng ta cùng nhau đi ăn đồ ăn vặt thậm chí buổi tối sẽ ru ngu cho đứa ngốc kia khiến đứa ngốc kia tin sái cổ.

Cuối cùng Lộ Uyên Đình chìm vào sự dịu dàng quan tâm của người anh trai này, chỉ cần Thẩm Vụ chỉ hướng Đông, hắn tuyệt đối không đi sang hướng Tây, cả ngày luôn tìm cách ở bên cạnh anh trai giống như một người hầu nhỏ, thậm chí cho dù Thẩm Vụ có ngủ say thì Lộ Uyên Đình sẽ đứng một góc nhìn anh trai.

Tuy nhiên có một điểm của Lộ Uyên Đình khiến Thẩm Vụ cực kì đau đầu chính là hắn đã coi anh thành vật sở hữu cá nhân, trong mắt của Lộ Uyên Đình cậu chính là một món đồ chơi giống như một con búp bê vậy, chỉ có thể chịu sự khống chế từ em trai mà thôi, lúc nào cũng phải nằm ngoan ngoãn trong bán kính không được phép đi ra ngoài.

Chính vì thế nên Lộ Uyên Đình cực kì ghét cảm giác chia lìa anh trai, ghét việc anh trai nói chuyện hay quan tâm người khác, ghét việc anh trai đi học cho nên có một lần hắn nhìn thấy có người đang nói chuyện với anh trai đã cực kì tức giận, lao lên đánh người đó một trận.

Bời vì Lộ Uyên Đình không đi học nên Thẩm Vụ cũng không thể nào đi học, cậu không thể nào cùng hắn ở nhà được, mỗi ngày đi học cậu phải cùng thằng nhóc này đánh đòn tâm lý. Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Vụ đeo cặp sách, Lộ Uyên Đình sẽ ôm chặt lấy chân tay anh trai như không muốn rời xa, lúc đó Thẩm Vụ sẽ nghiêm mặt làm ra vẻ tức giận hỏi

“Đình Đình, em không nghe lời anh sao?”

Lộ Uyên Đình nhìn gương mặt giận dữ của anh trai, trong lòng có chút do dự, nhưng hắn không muốn để anh trai ra khỏi nhà, bởi vì sau khi anh trai rời khỏi đây thời gian trôi qua rất chậm, hắn sẽ cảm thấy cực kì khó chịu, bực bội muốn gϊếŧ người khác, cho dù có làm cách nào đi chăng nữa cũng không giải tỏa được cảm giác này. Vì thế hắn im lặng, gương mặt ngập tràn uất ức hai tay ôm chặt lấy Thẩm Vụ không muốn để anh trai rời đi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã tám năm trôi qua, Lộ Uyên Đình đã cao hơn rất nhiều. Bây giờ hắn chính là một thiếu niên sáng láng, làn da trắng như tuyết, đôi mi dài và đen cong vυ't như muốn che đi đôi mắt huyền bí kia, bộ dạng không khác gì một thiếu niên u buồn, đặc biệt lúc này vị thiếu niên đó còn nhìn bạn bằng ánh mắt nũng nịu.

Nhưng Thẩm Vụ đã hiểu quá rõ con người này, cậu biết đối phương chỉ đang giả vờ mà thôi, chỉ cần chứng kiến bộ dạng phát điên của hắn chắc chắn sẽ không ai nghĩ người này chính là một con cừu non vô hại, cậu dịu dàng hôn lên trán:

“Đình Đình ngoan ngoãn nhé, anh phải đi học rồi, bao giờ về chúng ta lại chơi tiếp.”

Lúc này sắc mặt của Lộ Uyên Đình mới dễ coi, hắn ngập tràn không tình nguyên nói:

“Nếu thế anh phải về sớm đấy nhé!”

Thẩm Vụ cười thầm trong lòng, lúc này cậu cho rằng bản thân đã hoàn toàn khống chế đối phương nhưng cậu không hề biết rằng ngay giây phút cậu bước ra khỏi cửa, gương mặt của Lộ Uyên Đình thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử ánh mắt cực kì hung ác giống như một con sư tử đang nhìn con mồi:

“Đúng là phiền phức thật, sao anh trai chưa về cơ chứ”

“Có phải anh ấy không cần mình nữa không?”

“Là vì tối qua mình khiến anh ấy tức giận sao?”

Rõ ràng chỉ mới chưa đầy ba mươi phút trôi qua nhưng dường như tâm trạng của Lộ Uyên Đình càng mất khống chế, hắn không ngừng cắn vào ngón tay, lẩm bẩm khó chịu:

“Tại sao cơ chứ, rõ ràng trông anh ấy có vẻ rất vui vẻ mà, đóa hoa cũng phun rất nhiều nước cho mình uống nhưng tại sao anh ấy lại muốn rời khỏi mình cơ chứ.. Lẽ nào anh ấy không thích mình sao, vì ghét mình nên không muốn cho mình chạm vào..rõ ràng anh ấy nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ mình đau như thế mà”

Sau một hồi suy nghĩ Lộ Uyên Đình đứng dậy đẩy cửa như muốn ra khỏi nhà, ngay lập tức các người hầu xuất hiện ngăn cản, một cô hầu nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, tầm mười lăm phút sau, Lộ Uyên Đình đã bị đè lên giường, một người bác sĩ tiến lại gần để trấn tĩnh tâm lý hắn nhưng hắn không ngừng kích động la lớn:

“Thả tôi ra ngoài”