Một đêm ở bệnh viện, trên thực tế, Trần Tiểu Giang muốn xác định ông Trần Thắng Lợi sẽ không còn khả năng tỉnh lại nữa.
Mà gần như, khả năng ông tỉnh lại có độ khả thi rất thấp, việc này làm gã hơi hơi yên lòng.
“Xin hỏi anh là Trần Tiểu Giang đúng không?” Ba người đàn ông mặc cảnh phục đi vào phòng bệnh, dò hỏi Trần Tiểu Giang.
Lòng gã hoảng hốt: “Đúng vậy, xin hỏi các anh là?”
“Chúng tôi nghi ngờ anh đã đẩy ông Trần Thắng Lợi, dẫn đến ông ấy bị trọng thương, cho nên mời anh đến sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
“Không phải là tôi! Không phải là tôi!” Trần Tiểu Giang hoảng hốt phủ nhận, gã làm sao biết được từ đâu có mấy cảnh sát nhúng tay vào chuyện này chứ?
“Mẹ!! Mẹ!!” Gã gọi mẹ mình.
Mụ bác vừa mới ra ngoài mua đồ ăn, vừa định ăn hai miếng thì lại thấy có mấy người mặc cảnh phục kéo con trai mình ra ngoài.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì xảy ra?” Mụ không thèm lo tới đồ ăn nữa, chạy tới kéo Trần Tiểu Giang.
“Chúng tôi có một số vấn đề cần Trần Tiểu Giang hợp tác điều tra.” Cảnh sát nói mà không có biểu cảm gì.
“Mẹ! Mẹ mau nói cho bọn họ biết người đẩy baba không phải con! Không phải con!” Trần Tiểu Giang sốt ruột gào thét.
“Không phải là nó! Không phải nó!” Mụ vội vàng cản lại: “Tiểu Giang không cố ý đẩy lão Trần!”
Mọi âm thanh trong nháy mắt im bặt, Trần Tiểu Giang rất hy vọng trong một khắc lỗ tai gã nghe lầm, nếu không làm sao mà gã lại nghe thấy chính mẹ mình thừa nhận gã đẩy ba đây?
Cảnh sát một bộ hiểu rõ, nói: “Nếu như thế, thì cũng mời bác đi với chúng tôi.”
Mụ lập tức hối hận: “Không không không! Tôi nói nhầm! Con trai tôi không đẩy ba nó, làm sao con trai có thể đẩy ba mình được?”…
Trần Tiểu Giang ngồi trước bàn, không hề nói một câu, gã còn đang đấu tranh tư tưởng, nhưng trên thực tế, gã cũng không biết mình đang làm gì.
Cho tới bây giờ, gã mới có thời gian ngẫm nghĩ kỹ lại mình đã làm gì từ nhỏ tới giờ. Từ khi còn nhỏ, gã vẫn luôn là bảo bối được phủng trong lòng bàn tay, thứ gã muốn, gã chưa từng không chiếm được.
Gã nhớ khi ấy, gã chơi với một đứa trẻ khác, mà thằng đó có một cái ô tô đồ chơi, đó là thứ Trần Tiểu Giang rất thích. Dù sao vào những năm đó, để có một cái xe ô tô đồ chơi, không phải có tiền là có thể lấy được.
Trần Tiểu Giang muốn thằng bé kia cho mình chơi một chút, nhưng đứa bé thế nào cũng không chịu. Vì thế hai đứa chưa học được nhường nhịn bắt đầu đánh nhau.
Kết quả, Trần Tiểu Giang làm hỏng đồ chơi của thằng bé, đứa bé kia trở về cáo trạng. Trần Tiểu Giang cũng sợ, lạch bạch chạy về mách mẹ: “Mẹ! Vừa nãy có người đánh con!”
Mụ vừa nghe có người đánh con mình, không phân tốt xấu nhảy dựng lên: “Ai?! Ai dám đánh con?!”
Mụ vừa lôi nó ra ngoài thì đυ.ng phải đứa bé kia cùng mẹ nó. Mẹ cậu bé vốn kia đã hiểu rõ, thì bị Trần Tiểu Giang chỉ vào con trai: “Mẹ! Chính là nó!”
Vì thế, mụ bắt đầu thoá mạ, mụ bác vốn là một mụ đàn bà chanh chua, cũng không phải mỗi người mẹ đều chanh chua giống nhau. Mẹ đứa nhỏ kia là một người dịu dàng nội liễm, xưa nay chưa từng gặp qua người nào như thế, đương nhiên là thua trận.
Mang theo con trai xấu hổ đi về, đồng thời dặn con trai mình, về sau đừng chơi với Trần Tiểu Giang nữa.
Từ sau chuyện đó, gã liền biết, một khi làm sai chuyện gì, chỉ cần nói với mẹ, thì mẹ nhất định có thể giải quyết cho gã, gã luôn tin tưởng là thế.
Sau đó, Trần Phóng tới nhà gã, ngay từ lần đầu chạm mặt Trần Tiểu Giang đã thấy ngứa mắt. Quan trọng hơn, mẹ Trần Tiểu Giang lại đứng về phía Trần Phóng. Điều này làm gã vô cùng phẫn nộ, gã liền coi Trần Phóng là kẻ thù, một mực muốn đuổi cậu ra khỏi địa bàn của mình, đuổi ra khỏi tầm mắt của mình.
Ngược lại, như bác hai đã nói, gã vĩnh viễn không thể.
————
Cảnh sát ngồi trước mặt Trần Tiểu Giang, nói: “Mẹ anh vừa nói, là anh đẩy ông Trần Thắng Lợi, khiến đại não ông ấy bị va chạm nghiêm trọng, hiện tại đang hôn mê ở bệnh viện. Anh đây chính là gϊếŧ người chưa toại tội!”
“Không… tôi không đẩy baba…” Trần Tiểu Giang chậm rãi lắc đầu, tóc rối bù như tổ quạ, trên mặt là nước mắt chưa khô.
“Chúng tôi đã tìm thấy vết máu của ông Trần Thắng Lợi trên hộc tủ quần áo phòng anh, còn có mảnh sứ vỡ trên đất, đây rõ ràng là có người cố gắng giấu đi tang chứng vật chứng, có phải là anh hay không?” Đối phương từng bước ép sát.
“Không… không phải là tôi! Xưa nay tôi chưa làm chuyện gì sai hết, làm sao có thể? Các anh có thể hỏi mẹ tôi, mẹ tôi nói không sai thì chính là không sai…” Trần Tiểu Giang ôm đầu, lặp đi lặp lại mấy câu này.
“Trần Tiểu Giang! Trần Tiểu Giang!…”
“Không… không phải tôi… Tôi chưa từng làm sai chuyện gì…”
Viên cảnh sát ra ngoài cửa, gọi với ra ngoài: “Gọi vài người vào đây! Người này thần kinh không bình thường!”
“Được.”
————
“Trước mắt, đoàn luật sư của công ty chúng ta đã tìm được thủ đoạn mà công ty M kia đã lợi dụng để khống cáo các công ty khác sao chép. Những công ty này đã đồng ý liên thủ để cho công ty M kia sâu mọt ăn vị đắng. Hơn nữa chúng ta có thể lấy được hết các mã gốc của Muôn Dân, tính khả thi thắng vụ tố tụng này là rất cao.”
Thẩm Thịnh Dương lẳng lặng nghe rồi gật đầu: “Lần này mọi người làm rất tốt, vất vả rồi.”
“Chuyện này… Boss, nếu công ty M kia muốn lén lút hoà giải thì chúng ta có đồng ý không?”
“Tại sao phải đồng ý?” Anh cười lạnh: “Bây giờ quyền chủ động đang thuộc về chúng ta, hiện tại phía ta đã muốn lên toà, còn muốn tất cả mọi người đều biết. Như thế, ai nấy sẽ đều biết Thịnh Dương chúng ta không thể tuỳ tiện bị những kẻ xấu tuỳ tiện bêu riếu.”
“… Được, tôi sẽ đem ý của anh truyền đạt lại.” Tô Lâm gật đầu, không nói gì thêm.
Thẩm Thịnh Dương vẫn luôn im lặng, những người khác cũng không thể tự nhiên cho tan họp, mấy việc liên quan tới hầu toà đã xong, mọi người lập tức lâm
Vào im lặng.
Thẩm Thịnh Dương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngồi thẳng dậy: “Có chuyện này tôi muốn hỏi quản lý Tôn.”
Tôn Thanh đột nhiên bị điểm chỉ, thân thể không tự chủ mà hơi run lên.
“Quan hệ của cậu với quản lý Trần bên Trung Hằng rất tốt đúng không?”
“Tôi và quản lý Trần chỉ do làm việc mới liên hệ với nhau, xưa nay chưa từng lén lút liên lạc qua.” Tôn Thanh theo bản năng quăng Trần Tiểu Giang đi không sót thứ gì.
“Thật không?” Thẩm Thịnh Dương cười lạnh: “Vậy tại sao trên ghi chép cuộc gọi trong điện thoại của Trần Tiểu Giang lại có vài cuộc điện thoại của cậu?”
Trước khi bác hai bị trọng thương, Trần Tiểu Giang đã nói chuyện điện thoại với Tôn Thanh, sau đó gã đã đẩy ba mình. Suy nghĩ kỹ một chút liền ngộ ra, nhất định Trần Tiểu Giang đã nói gì đó để rồi bị bác hai phát hiện, mới có thể biến mọi chuyện thành như thế.
“Ừm… Có lúc quản lý Trần nghĩ tới một chi tiết nhỏ muốn thảo luận nên mới gọi cho tôi.” Lòng bàn tay Tôn Thanh đổ mồ hôi lạnh.
“Ồ?” Anh vừa nghe xong, hỏi tiếp: “Vậy cậu nói cho tôi nghe, chi tiết nhỏ hai người bàn bạc là gì đi?”
“Cái này… nhiều lắm, tôi không nhớ rõ.”
Thẩm Thịnh Dương mở máy tính: “Bưu kiện công ty M nhận được vào lúc 07:23 tối. Lúc ấy toàn bộ nhân viên trong công ty đã tan làm, cho nên không ai nhìn thấy bưu kiện là do người nào gửi.”
“Mà vào lúc 07:23 tối, Trần Phóng đang ở cạnh tôi, làm sao có thời gian để gửi?”
Đôi đồng tử của Tôn Thanh căng lại, nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Thẩm Thịnh Dương, anh nói tiếp: “Trên thực tế rất đơn giản, Trần Phóng đang ở cùng với tôi, cho nên em ấy tuyệt đối không thể nằm trong vòng tình nghi. Nhưng tôi chỉ tò mò một điều, đến tột cùng là ai muốn hại Trần Phóng.”
Những nhân viên đang có mặt ở hội nghị bắt đầu xôn xao bàn tán , Tôn Lâm cũng không nhịn được mà đổ một đống mồ hôi lạnh vì Thẩm boss, come out mà cứ như ăn cơm bình thường, nào có thể không khiến người ta đổ mồ hôi chứ?
“Như vậy bảy giờ tối ngày hôm ấy đến cùng là còn ai ở phòng kỹ thuật? Quản lý Tôn, cậu muốn xem không?” Thẩm Thịnh Dương nhìn gương mặt tái nhợt của gã.
Tôn Thanh tự dặn mình trên định, ngày hôm đó rõ ràng gã đã kiểm tra máy quay an ninh của phòng kỹ thuật, cũng đã sớm tắt đi. Hơn nữa lúc ấy gã cũng chắc nịch rằng không có người nào, cho nên không thể bị nhìn thấy được.”
“Xem ra quả lý Tôn muốn xem, vậy thì cùng cho mọi người biết, kẻ bán đứng công ty rốt cuộc là ai.” Thẩm Thịnh Dương mở một video, thời gian biểu thị trên đó chính là 07:23 tối, máy quay đặt ở đối diện cửa chính phòng kỹ thuật.
“Cái này… cái này là không thể!” Tôn Thanh lập tức bật dậy.
“Khả năng không thể? Quản ký Tôm hãy nhìn lại rồi hãng nói.” Thẩm Thịnh Dương không mặn không nhạt nói.
Video rất nhanh xuất hiện thân ảnh của Tôn Thanh, gã nhìn đông nhìn tây một hồi mới mở cửa phòng kỹ thuật.
Tường của phòng này được được thiết kế bằng kính trong suốt, cho nên máy quay đã thu được toàn bộ những sự việc đã xảy ra bên trong.
Tôn Thanh mở máy tính của Trần Phóng, hack password, vào hòm thư rồi gửi đi một bưu kiện. Làm xong, gã liền đi ra, mặt cười đắc ý.
Hết thảy đã sáng tỏ, kẻ bày trò sau lưng không ai khác chính là Tôn Thanh.
Gã mặt xám như tro tàn nhìn chứng cứ xác thực trước mắt. Không thể nào! Làm sao có thể bị quay được?
“Cái này…. Cái này là không thể! Nhất định là có người bịa đặt!” Tôn Thanh nhìn Thẩm Thịnh Dương: “Thẩm tổng, tôi tuyệt đối trung thành với anh, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy!”
“Tôn Thanh, không phải tôi không cho cậu cơ hội.” Thẩm Thịnh Dương bình tĩnh nhìn gã: “Khi cậu nói cho tôi biết tin công ty M lấy được mã gốc của Muôn Dân, rồi số mã kia được gửi từ máy tính của Trần Phóng, kỳ thực tôi đã cho cậu cơ hội rồi.”
“Tôi chưa nói với mọi người rằng có một máy quay loại nhỏ được bí mật lắp đặt. Đây là yêu cầu bên phía Trung Hằng, thuộc phạm trù hợp đồng hợp tác. Phía bọn họ không muốn có sâu mọt trong nội bộ hai bên, tôi cũng đồng ý.”
Hoá ra… là như vậy…
Hoá ra hết thảy chỉ là vai hề Tôn Thanh tự diễn, tự coi đó là trò hay. Nhưng trong mắt người khác thì chỉ là một tiết mục sứt sẹo mà thôi.
“Tôi chấp nhận mọi hình phạt từ công ty.” Gã tuyệt vọng nói.
“Tôn Thanh đã từng vì Thịnh Dương trả nhiều tâm huyết, thế nhưng khi trước mạng văn học Thịnh Thế bị hacker công kích, Tôm Thanh đã không làm tròn nhiệm vụ. Lần này còn là chuyện bán đứng công ty, tuyệt đối không thể nương tay. Vì vậy, tôi tuyên bố, Tôn Thanh chính thức không còn là nhân viên của Thịnh Dương, trong giới IT, cũng không còn một vị trí.”
Coi như Thẩm Thịnh Dương đã hạ thủ lưu tình, nhưng trên thực tế, anh đã cướp mất toàn bộ sự kiêu ngạo của gã, chính là kỹ thuật tin học của mình. Bây giờ, Thẩm Thịnh Dương không chỉ khai trừ gã, mà còn làm gã mất đất đặt chân trong giới, điều này có khác gì phế bỏ tay chân của gã đâu?
Trần Phóng nhìn Tôn Thanh thu dọn đồ đạc, rõ ràng gã không ưa cậu, rồi còn hãm hại cậu. Nhưng nhìn bộ dáng tiều tuỵ của Tôn Thanh, Trần Phóng lại có chút không đành lòng.
Tôn Thanh ngẩng đầu lên thấy Trần Phóng, tự giễu cười: “Cậu bây giờ rất đắc ý đúng không?”
“Tôi… quản lý Tôn, tôi không hiểu vì sao anh luôn không vừa mắt với tôi, bởi vì tôi không có bằng cấp chuyên nghiệp sao?” Trần Phóng nhìn gã, nghiêm túc hỏi: “Nếu có thể, tôi cũng rất muốn học tin học nhưng đáng tiếc là không có cơ hội. Nhưng anh cũng không thể vì nguyên nhân này mà ghét tôi được.”
Tôn Thanh nhìn Trần Phóng, như thể muốn xem con người thật của cậu là thế nào. Cuối cùng, gã thở dài: “Cuối cùng tôi có thể hiểu một chút, vì sao Thẩm Thịnh Dương lại thích cậu.”
Thẩm Thịnh Dương… chẳng có lẽ…
Trần Phóng bị chính suy nghĩ của mình làm tỉnh ra, cậu vẫn luôn không nhận ra Tôn Thanh có ý tứ với Thẩm Thịnh Dương…
Cậu cứ vậy gô lên cổ anh một kết luận, Thẩm Thịnh Dương ơi là Thẩm Thịnh Dương! Anh đúng là cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!
————
Nghe điện thoại từ mụ bác gái, lòng Trần Phóng thực sự rất phức tạp.
Mụ nói, Trần Tiểu Giang điên rồi, còn hy vọng cậu cứu gã.
Trần Phóng chỉ hỏi một câu: “Có phải bác hai là do anh ta đẩy không?”
Mụ yếu ớt hỏi: “Nếu bác nói thật, con có thể cứu nó không?”
“…”
“Được, bác nói! Bác nói!” Mụ rất sốt ruột, chỉ sợ Trần Phóng sẽ đổi ý: “Thật ra tối hôm đó, bác hai của con nói đi lấy ví tiền nên bác chờ dưới nhà. Kết quả đợi mãi không thấy xuống, còn nghe thấy tiếng kêu của ông ấy nên chạy lên nhìn. Ông ấy ngã dưới đất, đầu đầy máu còn Tiểu Giang đứng một bên. Tiểu Giang khẳng định nó không cố ý, lúc ấy nó cũng sợ đến choáng váng, ông ấy là baba của nó, làm sao nó có thể gây thương tích cho ông ấy?” Mụ tiếp tục khóc tố: “Tiểu Phóng à, bác biết trước kia là do bác không đúng, lúc nào cũng ghét bỏ con. Nhưng dù sao chúng ta cũng là thân thích, Tiểu Giang là đứa con duy nhất của bác hai, lẽ nào con cứ trơ mắt nhìn con bác bị huỷ đời sao?”
Trần Phóng nghe mụ khóc thảm kể lể, một câu cũng không đáp. Mãi cho đến khi mụ tưởng rằng Trần Phóng không nghe thì cậu mới chậm rãi nói: “Thật ra từ rất lâu trước đây tôi nên buông bỏ. Tôi có bác, bác ấy tên là Lục Ái Hoa, cũng có một người anh là Lục Tiểu Hoa. Bác xem, không phải tôi không có người nhà…”
Mụ nghe ra ý tứ của Trần Phóng, lại như không hiểu, liên tục kêu tên cậu: “Trần Phóng! Trần Phóng!…”
Trần Phóng buông điện thoại, tâm tình phi thường bình tĩnh.
Ba ngày sau, bệnh viện tuyên bố bác hai do mất máu quá nhiều, đồng thời không được đưa đi điều trị kịp thời nên đã tử trần. Trần Tiểu Giang chính thức bị bắt vì tội cố ý hại người, mụ bác cũng nhiều lần đến tìm Trần Phóng nhưng đều bị cậu tránh né.
Có những người, gắn bó với mình bằng sức mạnh yếu ớt còn có thể biến mất, còn những gì dễ trông thấy trước mắt, đâu có dễ nói?
Kết cục của Trần Tiểu Giang thế nào đâu có liên quan tới cậu? Bọn họ đã triệt để trở thành những người dưng rồi.
————
“Chúng ta sắp hoàn thành dự án sáng tạo app cùng Trung Hằng, thời gian về sau sẽ tương đối rảnh rỗi, em có muốn đi đâu không?” Thẩm Thịnh Dương ngồi trên ghế salon đọc báo, làm như không có ý tứ gì hỏi.
“Sao thế? Anh muốn đưa em đi chơi hả?” Trần Phóng ngẩng đầu, mắt toả sáng.
Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu đưa cậu đi đó đây giải sầu hẳn là sẽ thư giãn hơn chút ít. Mà cái loại đại phúc hắc muộn tao như Thẩm Thịnh Dương làm sao có thể nói những lời đó chứ?
“Ồ… nếu em không muốn đi thì…”
“Ấy! Sao em lại không muốn đi chứ!” Trần Phóng vội vã nhảy lên: “Đây chính là tự anh nói! Không được đổi ý!”
“Ừm.”
Một lát sau, cậu lại hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu nhỉ?”
“…”
Trần Phóng vắt óc suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được chỗ nào. Trong nước, quá bình thường, lại còn nhiều người, ra nước ngoài, cậu là đứa mù đường, đi đâu được?
“Hà Lan.”
“Hả? Sao lại là Hà Lan?”
“Hà Lan có cối xay gió.”
Trần Phóng nghĩ nghĩ, ừ, Hà Lan rất đẹp, còn có cối xay gió, có rất nhiều đồ ăn ngon nữa! Được đó! Đi Hà Lan cũng không tồi!
Nhưng có một điều cậu không biết, đó là Hà Lan là quốc gia cho phép kết hôn đồng tính O(∩_∩)O~!