Trần Phóng nhìn Mạc Lăng Thậm xúc động đi ra ngoài, vội vã đứng dậy truy hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Về nhà Tiêu Minh, anh tin bất kể Tiêu Minh đi đâu thì vẫn sẽ về nhà, cho nên anh muốn về đó chờ em ấy.”
Trần Phóng thở dài nhìn theo bóng lưng cao gầy của gã biến mất.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, nhìn thấy cái tên hiển thị, cậu không khỏi có chút buồn cười, người đó không ngờ lại gấp gáp gọi như thế.
“Alo! Không phải em đã gửi tin nhắn cho anh rồi sao?”
“Chỉ một tin nhắn là đủ? Không cùng anh ăn cơm thì chẳng lẽ không gọi cho anh báo cáo tiến độ làm việc sao?” Giọng Thẩm Thịnh Dương nghe rất khó chịu.
Trần Phóng yên lặng xổ ra ba cái hắc tuyến.
“Vốn hẹn em trưa nay đi ăn cơm là bởi vì Như Nhược Đương Sơ cũng tới. Nhưng nếu em không rảnh thì cũng chỉ biết chờ lần tới thôi.” Nói rồi, Thẩm Thịnh Dương chuẩn bị cúp điện thoại.
“Từ từ! Anh nói ai cơ?!” Trần Phóng không thể tin vào ai mình.
“Sao vậy? Không phải em hâm mộ Như Nhược Đương Sơ nhất sao?”
“Anh thực sự hẹn Như Nhược Đương Sơ á?”
Thẩm Thịnh Dương rõ ràng là tức rồi: “Em không tin thì thôi, anh tắt máy đây.”
“Chờ đã! Tôn ca… hahaha…” Trần Phóng nịnh hót cười: “Em làm sao mà không tin chứ, thật ra em cũng có việc gì đâu, hơn nữa mọi thứ cũng đã xong hết rồi, em về ngay đây!! Anh nhất định phải chờ em đấy!!”
Trần Phóng vội vàng cúp điện thoại, ra khỏi quán cafe, lao về toà nhà công ty.
Lúc thở hồng hộc chạy về Thịnh Dương thì đã thấy Thẩm Thịnh Dương đứng chờ ở cửa, một thân mặc áo măng tô đen, khí chất trác việt khiến không ít cô gái phải dừng chân, mà người nào đó không một chút lay động.
Nhìn thấy thân ảnh chạy trối chết của ai kia xuất hiện, đáy mắt anh mới lưu động, thuận bậc thang đi xuống.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một thiếu niên ngây ngô vội vã chạy tới, mà người đàn ông anh tuấn cao lớn lại chậm rãi đi qua. Rõ ràng khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại khiến người ta cố tình sinh ra ý nghĩ phấn hồng khác.
Khi Trần Phóng chạy tới trước mặt Thẩm Thịnh Dương thì đột ngột trẹo chân, một phát lao vào l*иg ngực Thẩm Thịnh Dương.
Đôi tay vững chãi của anh đón lấy cậu, còn không quên trêu chọc: “Trông em gấp gáp như thế, hẳn là ma lực của Như Nhược Đương Sơ rất lớn.”
Trần Phóng vội vàng muốn thoát ra khỏi l*иg ngực anh, người nào đó lại càng ôm chặt không đồng ý: “Nếu em có ý nghĩ đầu hoài tống bão với anh như thế, thì anh nên cố gắng hơn một chút đi.”
Cậu thấy ai kia không chút xấu hổ gì, liền tức giận đến nghiến răng: “Anh là đồ không biết xấu hổ!”
Thẩm Thịnh Dương không thèm quan tâm: “Nói thế, em đang mong anh làm ra chuyện không biết xấu hổ hơn?”
“…”
Tống Thừa Văn không phải kẻ nhẫn nại gì, cho nên Thẩm Thịnh Dương không tiếp tục trêu Trần Phóng nữa, anh liền đưa cậu tới nhà hàng đã hẹn trước.
Tống Thừa Văn là một nhân sĩ đẹp trai vạn phần, nhà hàng đồ tây sang trọng này là do hắn chọn. Trần Phóng chưa từng ăn qua cơm tây, nhìn nhà hàng bày trí xa hoa, liền bị một trận “đau trứng” xồ tới.
Thẩm Thịnh Dương dẫn Trần Phóng tới một bàn, ở đó đã có một người đàn ông anh tuấn, đi cùng một chàng trai thanh tú ngượng ngùng, bonus một đứa nhỏ đáng yêu ngồi trên đùi chàng trai.
Đứa nhỏ trên đùi cậu, bình chân như vại lúc lắc chân xem thực đơn.
Mà người đàn ông nọ hiển nhiên rất bất mãn với hành động của bé, bắn ánh mắt sắc bén qua, chỉ tiếc là đứa nhỏ không hề bị dao động.
Nhìn thấy Thẩm Thịnh Dương và Trần Phóng tới, Tống Thừa Văn gật đầu, hơi lộ ra ý cười: “Đến rồi? Ngồi đi.”
Diệp Sơ nhìn Thẩm Thịnh Dương, cũng khá hứng thú với Trần Phóng bên cạnh anh, cứ nhìn chằm chằm.
Thẩm Thịnh Dương giới thiệu mọi người cho Trần Phóng: “Đây là Tống Thừa Văn, người anh em tốt anh kết nghĩa bên Mỹ. Đây là… vợ cậu ta, Diệp Sơ, cũng là người em muốn gặp.” Thẩm Thịnh Dương cực không vui khi đế thêm câu này.
Trần Phóng thì hoàn toàn kích động, móng vuốt vồ lấy Diệp Sơ, mắt long lanh: “Thật không vậy? Anh là Như Nhược Đương Sơ sao?! Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy chân nhân, hình dáng anh giống y như những gì tôi tưởng tượng!”
“Ồ…” Diệp Sơ lúng túng không biết nói gì.
Tống Thừa Văn thả thực đơn trên tay xuống, đưa tới trước mặt Trần Phóng, cười như không cười bảo: “Trước tiên nên buông tay gọi món đã, muốn ăn gì cứ việc gọi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đưa Diệp Sơ đến ra mắt đại ca.”
Thẩm Thịnh Dương không khách khí trả lời hộ: “Nếu đã gọi tôi là đại ca thì Trần Phóng cũng là bậc trưởng bối của ông, sao có thể vô lễ như thế hả?”
“…” Trần Phóng và Diệp Sơ có cảm tưởng ngực mình như bị một tảng đá lớn bắn vào.
Cuối cùng vẫn là đứa nhỏ kia làm dịu đi bầu không khí: “Ba ơi! Con đói chết rồi! Được ăn chưa ạ? Con muốn ăn bánh ngọt!”
Tống Thừa Văn liếc nhìn Tống Đấu Đấu, không chút khác khí bác bỏ đề nghị này: “Còn chưa ăn cơm, nghĩ gì mà đòi ăn bánh ngọt?”
Trần Phóng nhìn đứa bé mặt trắng trắng bầu bầu như trứng gà này, đưa tay ra định véo mà bé: “Chào bạn nhỏ!”
Tống Đấu Đấu nhìn thấy cậu, lập tức ngoan ngoãn chào: “Con chào bác gái!”
“Hả…” Ngực Trần Phóng lập tức tan nát.
“Đấu Đấu, con nói gì vậy hả?” Diệp Sơ nhẹ giọng phê bình bé.
Tống Đấu Đấu uỷ khuất giải thích: “Là baba nói là dẫn chúng ta đi gặp bác Thẩm với vợ bác mà!”
Diệp Dơ máy móc quay đầu nhìn Tống Thừa Văn, ai kia thì rất thoải mái gật đầu.
“Lẽ nào ông với vị bên cạnh này không phải loại quan hệ đó sao?”
Trần Phóng thực sự không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cảm thán, người đàn ông Tống Thừa Văn này, đều là vật chủng có lực sát thương kinh khủng giống hệt Thẩm Thịnh Dương, không động vào thì sẽ an toàn hơn.
Nhưng được ăn cơm với Diệp Sơ vẫn khiến Trần Phóng rất vui vẻ, trong lúc ăn cứ liên tục hỏi Diệp Sơ hết đông rồi tới tây, cốt chỉ để đại nhân công nhận mình là một tên fan cuồng nhiệt thôi.
Mà Tống Thừa Văn với Thẩm Thịnh Dương lại không vui vẻ như thế, mặt tối sầm lại. Thẩm Thịnh Dương đang thầm nghĩ, có phải anh sai lầm khi dẫn Trần Phóng đi gặp Diệp Sơ hay không đây.
Mãi mới xong bữa cơm, Thẩm Thịnh Dương lấy lý do là đã quá muộn, bảo Trần Phóng đi về.
Trần Phóng lưu luyến nhìn Diệp Sơ, đột nhiên nhớ ra mình chưa có số điện thoại của cậu: “Cho tôi xin số được không, hay hòm thư cũng được, đại nhân à~~”
Thẩm Thịnh Dương nghe đến từ “đại nhân” cuối cùng, ánh mắt hoàn toàn tối sầm, kéo Trần Phóng vào trong xe, ấn chặt người xuống, hỏi: “Em vừa gọi Diệp Sơ là gì?”
Cậu nhìn gương mặt đen sì gần trong gang tấc, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, cậu rất thức thời đánh giá tình hình hiện tại, cũng xem là phải trả lời thế nào nữa.
“Thì… thì là đại nhân đó! Không phải fan đều gọi tác giả mình yêu mến là như vậy sao?” Cậu chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả.
“Ồ, anh còn biết… trong mạng văn học Thịnh Thế có rất nhiều tác giả sáng tác truyện về tình cảm giữa mình và fan, em đã từng đọc chưa?” Thẩm Thịnh Dương nheo mắt hỏi.
“Chưa chưa! Tuyệt đối chưa từng đọc!” Trần Phóng có bị điên mới khai là có.
Nhưng cậu đột nhiên lại ngu si, đệm thêm một câu nữa: “Nhưng sao anh lại biết?”, nói rồi mới nhận ra mình ngu quá, vội vã ôm lấy đầu, biến thành con đà điểu.
Thẩm Thịnh Dương buồn cười nhìn động tác của ai kia, không tức giận nữa.
“Được rồi, về công ty thôi.” Nói rồi, anh nổ máy xe.
Nhưng không ngờ, ở công ty có một biến cố đang chờ sẵn hai người.
Từ lúc Trần Phóng đi vào công ty, cậu đã cảm giác được ánh mắt mọi người mình hơi khác lạ.
Thẩm Thịnh Dương căn bản không quan tâm lắm, định đi thẳng vào văn phòng thì bị Tôn Thanh gọi lại; “Thẩm tổng, tôi có việc quan trọng cần nói.”
Mọi người bình thường hay gọi anh là lão đại hoặc nửa đùa nửa thật kêu Boss, nếu đã gọi nghiêm túc là Thẩm Tổng thì rất hiếm khi. Thẩm Thịnh Dương nghiêng đầu nhìn gã rồi gật đầu, để Tôn Thanh đi vào.
Mà Trần Phóng cảm thấy, lúc hai người kia vào văn phòng thì những ánh mắt khác chĩa về phía mình lani càng thêm phức tạp hơn.
Cậu cố trấn định mình, đi về phòng kỹ thuật. Những đồng nghiệp trong phòng thấy cậu, đầu tiên là ngẩn người, sau đó là tận lực chúi đầu vào công việc của mình.
Giang Dung cũng phải do dự rất lâu, nhưng vẫn đi tới: “Trần Phóng, chị nói với chú chuyện này.”
“Sao thế ạ?”
“Hôm nay có một tin truyền ra, công ty M khống Thịnh Dương sao chép đã có được mã game của chúng ta. Chuyện này đối với chúng ta là phi thường bất lợi, chúng ta rất có thể sẽ thua kiện. Sau đó Tôn Thanh điều tra từng máy tính của mỗi thành viên trong phòng, thì phát hiện số mã đó được gửi tự máy tính của em.”
“Em?!” Trần Phóng mở máy tính của mình, cậu đâu có biết mình đã từng gửi đi thứ kinh khủng như thế?
Mỗi một máy tính trong phòng kỹ thuật của Thịnh Dương đều có một tường lửa độc lập để đảm bảo an toàn, để nếu lỡ một máy bị nhiễm virus, thì các máy khác sẽ không hề hấn gì.
Đồng thời, mỗi người cũng cài mật mã cá nhân, mọi người hẳn là không giải được.
Tôn Thanh hẳn là vận dụng lịch sử sử dụng của từng người mà tra ra máy tính của Trần Phóng từng gửi bưu kiện cho công ty M.
“Chuyện này không thể nào! Từ trước tới giờ em không biết người nước ngoài nào, tự dưng gửi tệp tin cho họ làm gì chứ?!” Trần Phóng cảm thấy vô cùng hoang đường.
“Chị cũng cảm thấy em là đứa không có gan đó, nếu không thì Thẩm Boss lại chả dùng đại hình trên giường để ‘hầu hạ’ em à?”
Trần Phóng bị những lời hạn chế độ tuổi của Giang Dung làm cho mặt đỏ au, không biết trả lời thế nào.
“Nhưng em sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy!” Trần Phóng thực sự không có lời nào để nói, không làm chính là không làm!
Ngay lúc này, Tôn Thanh trở lại phòng kỹ thuật, liếc mắt nhìn cậu, không nói gì mà đi vào phòng làm việc của mình.
“Thấy không? Tôn Thanh nhất định đã bêu xấu em trước mặt Boss, chỉ có điều hẳn là Boss đang đứng về phía em nên không để gã tiểu nhân đắc chí được!”
Trần Phóng dù đã biết Tôn Thanh không yêu quý gì mình, nhưng mà giữa Giang Dung với gã xảy ra chuyện gì mà lại khắc nhau đến thế?
Cậu không nhịn được sự tò mò, chọc chọc cô, hỏi nhỏ: “Dung tỷ, chị với Tôn Thanh có thù hận gì sao? Em suốt ngày thấy chị với anh ta hằn học với nhau vậy?”
Giang Dung tức đến suýt nữa máu không lên nổi não: “Ôi chao! Chị đây là đang giúp chú đó, mà chú còn trách chị nữa! Nhưng cái loại người giả mù mưa sa như gã, chị đã sớm ngứa mắt rồi!”
“À…” Trần Phóng gật đầu: “Vậy cảm ơn chị!”
Cô vô lực phun tào…
Trần Phóng còn định nói, nhưng đột nhiên thấy Trần Tiểu Giang nổi giận đùng đùng đi tới, ném văn kiện trên tay vào mặt Trần Phóng, mắng chửi: “Nghe nói cậu bán mã game Muôn Dân cho công ty M?!”
“Tôi không làm.” Trần Phóng cau mày.
“Không làm?!” Gã hừ lạnh, hiển nhiên không quan tâm: “Nếu cậu không làm thì sao tôi lại nhận được tin như vậy? Thật không ngờ, trông thì thành thành thật thật, mà lại đi làm chuyện như thế!”
“Cậu có biết việc mình bán đứng Thịnh Dương cũng sẽ gây tổn thất không nhỏ với Trung Hằng chúng tôi không? Trung Hằng muốn cài đặt app Muôn Dân trong dòng điện thoại di động sắp ra mắt. Cậu nói cho tôi hay, nếu Muôn Dân thực sự bị cho là sao chép, thì làm sao có thể tung ra được đây?” Trần Tiểu Giang nói đến dõng dạc, vô cùng đau đớn, như thể gã biết chắc chắn Trần Phóng chính là người bán mã game vậy.