Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 55

Trong tay Trần Phóng nâng một ly cocktail màu sắc, bất an nhìn xung quanh.

Ngoại trừ Giang Dung mang giới tính nữ ra, thì gần như những ai có mặt ở đây này đều là đàn ông hết. Mà cô cũng đang nặc quần áo theo kiểu unisεメ nên cũng có thưer được xem là một chàng trai hơi nữ tính.

Trần Phóng kể cả có ngốc đi chăng nữa, cũng đoán ra nơi này đại khái là gay bar.

Không ngờ cậu lại bị dẫn tới nơi này…

Giang Dung lại chẳng quan tâm này đó, cầm cốc bia to đùng uống một hớp, sau đó làm mặt “sảng khoái”. Những gã đàn ông đơn côi lẻ bóng nhìn thấy cô tướng mạo nữ tính nhưng hành động lại rất dứt khoát đàn ông nên lập tức lộ ra ánh mắt hứng thú. Thế nhưng Giang Dung chẳng thèm để ý, nói với Trần Phóng: “Thấy được không? Hôm nay chị đây chính là mang chú tới đây học tập đó! Ở đây có dụ thụ cực phẩm đó nha! Mấy người đó tối nào cũng đến bar câu đàn ông, nếu em chú ý thì hãy học vài tuyệt chiêu để dụ dỗ lão đại, đảm bảo hữu hiệu!”

Vỗ vai cậu, Giang Dung ra hiệu Trần Phóng mau nhìn vào một góc.

Chỉ thấy trong góc đó có một người đàn ông mặc sơmi trắng cùng quần bò, tóc ngắn đen như mực, cho dù ánh sáng mập mờ cũng lập loè sáng chói. Cho dù y ngồi ở một góc không mấy nổi bật, nhưng không thể khiến ai lơ là được.

Người đàn ông, hay nói đúng hơn là thanh niên với hai gò mà trắng nõn, đôi ngươi đen tương xứng với màu tóc phát ra ý cười nhạt, cầm ly rượu pha lê trước mắt lên, đưa chất lỏng màu vàng vào cổ họng. Có ít rượu chảy ra khỏi khoé miệng, thuận theo đương cằm làm ra một hình ảnh gợi cảm.

Đã có mấy gã khó khăn nuốt nước miếng.

“Cái này gọi là “dục cầm cố túng”, thanh niên đó là lão thủ ở bar, nhìn rất thuần khiết phải không?”

“Vâng.” Trần Phóng nghiêm túc gậy đầu: “Cậu ta hẳn là chưa trưởng thành.”

Giang Dung nhún vai lắc đầu: “Theo đánh giá của chị, thì cậu ta ít nhất cũng phải hai mươi tuổi đổ lên, cho nên chị mới nói trông thuần khiết mà. Mỗi ngày đều dùng dáng vẻ ấy đi câu đàn ông, có khá nhiều người bị câu rồi!”

Đang nói dở thì thiếu niên đã đến bên một người đàn ông Âu phục giày da, tướng mạo trông khá ổn.

“Chào anh!” Y cười một nụ cười tự cho là tao nhã, lễ độ bậc nhất.

“Chà chà!” Giang Dung thở dài: “Đáng tiếc, không phải mục tiêu của Jack rồi.”

“Dạ?”

“Từ trước tới nay ánh mắt của Jack đều cao hơn đầu, làm sao có thể coi trọng loại trai như vậy được. Nếu đêm nay gã đi với cậu ta thì đúng là bôi nhọ danh hiệu ‘Dạ Vương tử’ rồi.”

“…”

Trần Phóng mơ màng nghe Giang Dung líu lo bên tai, mà người đàn ông gọi là Jack đang ung dung đối đáp với những vệ tinh xoay quanh, nhưng không có ai có thể thành công tiếp cận được gã.

Việc này… cũng cần đòi hỏi kỹ thuật đó!

Bất tri bất giác, Trần Phóng không biết mình đã nhấp bao nhiêu ngụm rượu. Cậu chỉ thấy đầu nằng nặng, trước mắt đã phân ra một người hai bóng.

“Trần Phóng… Trần Phóng…” Giang Dung vẫy vẫy trước mặt cậu.

Đầu cậu đột nhiên đập xuống quầy bar rồi không tỉnh lại nữa. Giang Dung thấy Trần Phóng đã say ngất, mà bên cạnh còn có mấy gã đã sớm rình cậu như hổ rình mồi, chậm rãi đi tới.

“Hello em trai! Anh thấy em trai say đứ đừ rồi, có cần anh giúp không?” Gã cười hèn mọn, đưa tay ra muốn tóm lấy cậu.

“Không cần!” Giang Dung chắn cho cậu: “Tôi sẽ đưa em ấy về, mọi việc luôn có trước có sau, đúng không?”

Gã đàn ông kinh ngạc trợn to mắt nhìn cô, gã hẫn cho là hai số 0 đi với nhau, không ngờ cái tên ẻo lả này lại là số một.

Có câu nói, hai thụ đi với nhau, tất có một công, quả là không sai.

Gã trơ mắt nhìn Giang Dung đỡ Trần Phóng đi, thấy cô bước vững vàng, sức khoẻ tốt mới không cản trở nữa.

Vừa ra khỏi gay bar, cô mới lảo đảo một chút, kể cả Trần Phóng có gầy yếu thì Giang Dung cũng chỉ nữ giấy, kể cả cô không phải giấy thì cũng không khiêng nổi cậu. Cô đặt Trần Phóng ngồi xuống băng ghế bên cạnh rồi cố gắng giữ để cậu không ngã.

Giang Dung sầu não nột chút, đại não xoay xoay, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Thịnh Dương.

“Alo?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền ra từ đầu bên kia, Giang Dung liền nắm lấy cơ hội, khoa trương hẻ: “Boss! Cứu mạng!!”

Thẩm Thịnh Dương nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Trần Phóng uống say rồi, bây giờ đang bất tỉnh nhân sự, tôi không biết nhà em ấy ở đâu. Tôi nghĩ anh thân là Đại boss của Thịnh Dương, hẳn là biết…” Nói xong, cô cẩn thận chờ anh trả lời.

Qua hồi lâu, Thẩm Thịnh Dương mới lạnh lùng hỏi: “Hai người đang ở đâu?”

Giang Dung đỡ Trần Phóng không lâu lắm thì một cái xe đen chậm rãi dừng trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của Thẩm Thịnh Dương: “Lên xe.”

Mở cửa hàng ghế sau, Giang Dung nhét cậu vào, thấy cô xong xuôi, anh mới lạnh lùng nói: “Tự cô đi taxi về nhà, được không.”

Đây rõ ràng không phải là câu hỏi, mà là mệnh lệnh đúng không?

Cô nuốt xuống những lời rít gào, ngoan ngoãn: “Được ạ.”

Vì thế ô tô lập tức vèo vèo lái đi, chỉ để lại khói xe mù mịt. Giang Dung không khỏi thương cho số phận bi thăm của mình một chút, chính bản thân mình liều chết đảm bảo mạng sống cho cậu, thế mà chỉ một câu tiện đường đưa về cũng không có ư?

————

Để xe dưới gara, anh ôm Trần Phóng dặt dẹo như bùn nhão vào thang máy. Trần Phóng nằm trong l*иg ngực nằm trong l*иg ngực Thẩm Thịnh Dương, còn chê tư thế không thoải mái, xoay xoay một lúc. Lòng Thẩm Thịnh Dương đã không vui , đã thế ai kia còn giãy dụa khiến anh ôm càng chặt hơn, như thể muốn khảm người vào trong ngực mình.

Trần Phóng đại khái cảm thấy mình không giãy được thì ngừng quấy rối, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh. Thẩm Thịnh Dương nhìn hai gò má đỏ bừng của cậu, lòng vừa bực vừa buồn cười, nhẹ nhàng hỏi: “Em uống bao nhiêu rượu mà lại say khướt thế này hả?”

Trên thực tế, thái dộ vừa nãy với Giang Dung đã là lịch sự lắm rồi! Dám đưa Trần Phóng đến mấy loại gay bar bát nháo, còn khiến cậu say, may mà còn biết gọi anh đến đón, nếu không thì anh sẽ không xử cô đơn giản như vậy đâu.

Ra khỏi thang máy, anh ôm Trần Phóng vào nhà, cúi xuống, lại phát hiện ra cậu đã tỉnh từ lúc nào. Đôi mắt đen nhánh nhìn anh, vì men say mà mang theo chút mờ mịt, nhìn Thẩm Thịnh Dương cười ngu.

Ngay lúc này, anh không rõ là ai kia đang tỉnh hay say nữa, hỏi: “Tỉnh rồi?”

Trần Phóng vẫn cười ngu, đột nhiên túm lấy cổ áo anh, tự mình rướn lên, đôi môi ấp áp chạm vào môi anh, khiến khổ chủ không đỡ nổi.

Thẩm Thịnh Dương mở to mắt, nhìn gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, xúc cảm trên môi rất chân thật, thật ngây ngô mang theo mùi vị ngọt ngào, mềm mại nhưng vẫn có chút gì đó không thật.

Chậm rãi nhắm mắt, anh hoà vào sự mềm mại, ấm áp thực tế này. Hai bàn tay xoa má Trần Phóng, làm sâu hơn nụ hôn này. Ngay giữa khi ngất ngây, Trần Phóng đột nhiên cảm thấy một vật thể trươn tuột chui vào miệng mình, bá đạo chiếm lĩnh khoang miệng cậu, làm cậu không thể xin tha mà chỉ có thể trầm luân theo sự dẫn dắt của anh, ngực từ từ nóng lên.

Qua hồi lâu, Thẩm Thịnh Dương cảm thấy mình không thể không chế được nữa, kịp thời buông Trần Phóng ra. Anh chưa từng động tình mãnh liệt nhanh như thế, Trần Phóng của lúc tỉnh vẫn khiến anh có thể khống chế bản thân.

Trán cụng nhẹ vào trán Trần Phóng, Thẩm Thịnh Dương khẽ thở hổn hển, mà ai kia thì nhắm mắt, ngủ luôn.

Này là sao? Chọc người còn chạy? Thẩm Thịnh Dương nhìn Trần Phóng đang say giấc nồng, nhớ tới nụ hôn kia, khoé miệng anh giương lên ý cười mơ hồ.

Ôm chặt Trần Phóng vào lòng, anh leo lên một giường với cậu, cảm nhận được luồng hô hấp ấm áp nhẹ nhàng trong ngực, lần đầu tiên cảm thấy được đủ đầy như thế.

Lúc Trần Phóng mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy eo mình như sắp gãy đôi. Rêи ɾỉ một tiếng rồi mở mắt, bị gương mặt đẹp trai trước mắt doạ cho hết hồn.

Lui lui lại phía sau nhưng bị một đôi tay mạnh mẽ chế trụ, không trách eo như muốn đứt đôi. Bị đôi tay rắn chắc như thế đè nguyên đêm thì không đau mới là lạ đấy!

Trần Phóng cảm thấy hơi khó chịu, khẽ giật giật cơ thể muốn tránh đi. Ai ngờ Thẩm Thịnh Dương như có ý thức, tay càng giữ chặt hơn. Trần Phóng muốn anh thả mình ra, nhưng nhìn thấy thuỵ nhan an tĩnh của ai kia, cậu lại không đành lòng, hình như còn quên mất mình chiếm tiện nghi của người ta nữa cơ.

Cuối cùng tay lại vô ý thức xoa xoa trên gương mặt anh tuấn của Thẩm Thịnh Dương. Không thể phủ nhận, anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà cậu từng gặp, về sau đó thì chẳng thấy ai đẹp trai nữa hết.

Cậu đột nhiên rất 囧 nghĩ ra, được nằm trên cùng một cái giường với người đẹp trai như này, không phải cậu nên tạ ơn thánh thần sao?

Ngay lúc cậu đang nghĩ bậy bạ thì một đôi mắt đen chợt mở ra, hướng ánh nhìn trêu chọc về phía cậu.

“Anh…” Trần Phóng sợ hết hồn, vội vã rút tay lại.

“Hoá ra không chỉ mượn cơ hội uống say mà cưỡng hôn người khác mà còn thừa dịp người ta ngủ mà đánh lén, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được.” Người nào đó vừa tỉnh ngủ thì chất giọng đàn ông càng thêm khàn khàn.

Trần Phóng lại nghe đến tâm can run rẩy, đánh lén thì đúng là cậu, còn cưỡng hôn, cưỡng hôn ai cơ?!

Trần Phóng kinh ngạc trợn to mắt, Thẩm Thịnh Dương bị biểu cảm này của cậu chọc cho tâm tình vô cùng tốt, xoay người, đặt Trần Phóng ở dưới thân.

“Không nhớ?” Ngón tay thon dài điểm lên chóp mũi cậu: “Nếu không nhớ, anh không ngại giúp em phục hồi.”

“Cái gì…” Tiếng của Trần Phóng bị nụ hôn của Thẩm Thịnh Dương nuốt xuống, cái lưỡi bá đạo vô cùng… Trong lúc Trần Phóng không tỉnh táo liền thành công cướp đoạt, không thể khiến người ta phản bác nổi.