Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 46

Tan làm, Trần Phóng biết Thẩm Thịnh Dương vẫn đang ở trong phòng làm việc, cứ trù trừ mãi không biết có nên đi vào giải thích về chuyện hôm qua không.

Không ngờ chuông điện thoại lại vang lên, là Du Việt Trạch.

Lòng cậu lại cảm thấy phức tạp, hắn gọi, nên nghe hay không đây.

Nghe, cậu không biết nên đối mặt với lời tỏ tình của hắn thế nào, không nghe, cũng không tránh khỏi mình đã từ chối quá rõ ràng đi…

Trần Phóng rất xoắn xuýt, mà Du Việt Trạch rất kiên trì, như thể nếu cậu không nhận điện thoại thì hắn sẽ tiếp tục gọi đến bao giờ cậu chịu nghe thì thôi. Điều này khiến Trần Phóng hết cách, không thể làm gì khác là nhấn nút nghe.

“Alo?”

“Trần Phóng.” Giọng hắn không ngạo mạn như lúc trước, mà mang theo chút mệt mỏi.

“…”

“Em ở đâu vậy?” Du Việt Trạch hỏi.

“Tôi đang ở công ty.”

“Vậy em ra ngoài đi, tôi đang ở trước cửa công ty em.”

“Hả?” Trần Phóng không hề nghĩ tới người kia không nói tiếng nào mà đã lù lù ở dưới kia chặn người, nhưng mà cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Du Việt Trạch đây!

Như đoán được cậu muốn trốn tránh mình, hắn vội vàng nói: “Em không cần câu nệ, tôi chỉ muốn mời em bữa cơm, thuận tiện bàn bạc mấy vấn đề về công việc. Lẽ nào em không thấy việc báo cáo tiến độ với công ty đối tác là cần thiết sao?”

Lời tuy nói thế, nhưng mấy vấn đề này phải tìm Thẩm Thịnh Dương mà nói chứ, cậu tìm tôi bàm làm gì? Tôi và cậu ở cùng một đẳng cấp sao?

Trần Phóng nhịn không được phum tào, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, giống như hồi nhỏ luôn nhún nhường trước Du Việt Trạch. Hiện tại người kia đã là đại boss công ty đối tác, nếu cậu dám chậm trễ, người ta tức giận rồi gây khó dễ cho mình thì sao? Đây không phải là tự rước rắc rối vào mình sao?

“… Ừ, đợi tớ một chút.”

Chậm rì rì bò xuống tầng một, vừa mới đi ra cửa thì đã nhìn thấy Du Việt Trạch đứng dựa vào một cái xe ô tô đen, cầm điện thoại di động, vẫy tay với Trần Phóng, còm mỉm cười lộ ra hàm răng trắng noãn.

Nụ cười tươi dành cho cậu khiến mấy người qua đường cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút, mà Du Việt Trạch không chút để ý, hoặc là đã quen, cho nên chẳng thấy có gì là to tát cả.

Trần Phóng vẫn chậm rãi đi qua, nếu là trước đây thì Du Việt Trạch đã sớm giục giã om tỏi, nhưng bây giờ thì lại bình tĩnh mỉm cười chờ cậu lết mông tới.

Rốt cuộc cũng đứng trước mặt hắn, Trần Phóng không biết mình nên nói gì, vẫn là hắn chủ động kéo tay cậu, lôi đi: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Cậu cảnh giác nhỉn Du Việt Trạch.

Bộ mặt này của cậu khiến hắn có chút dở khóc dở cười: “Tôi chỉ muốn đi em đi ăn cơm, lẽ nào em không đói bụng sao?”

“Tôi…” Trên thực tế là bụng cậu đói cồn cào rồi, nhưng cậu lại không thành thật nói mình đói, mà vẫn là bụng cậu vẫn thành thật hơn nhiều, “Ọc ọc…” rất hoành tráng.

Có người đói thì sẽ không kêu, mà phản ứng của Trần Phóng luôn luôn tương đối nhạy bén, hơi đói thì bụng sẽ ọc ọc sôi, không chút nào lòe người.

Lần này cậu không có viện cớ, cũng không phảng kháng, cứ vậy bị Du Việt Trạch kéo vào xe.

“Em muốn ăn gì?” Du Việt Trạch hỏi.

“Tớ… tớ thì cái gì cũng được.” Trần Phóng không kén ăn, mà điều kiện cũng không cho phép cậu được kén ăn.

Hắn không tỏ rõ ý kiến, lái xe đi về phía trước, điện thoại của cậu lại đột ngột đổ chuông: “Alo?”

“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Thẩm Thịnh Dương rất trầm, hình như hắn đang không vui vẻ gì.

Thật khó khăn mới quyết định làm hòa với Trần Phóng rồi cùng về nhà, kết quả lúc xuống đến phòng kỹ thuật thì bàn làm việc chẳng thấy người đâu, khiến tâm tình anh càng là trầm xuống.

“Em…” Cậu dừng một chút: “Em tan làm rồi.”

Du Việt Trạch không hề kiêng dè gì mà thân mật liếc qua nhìn cậu, mà Trần Phóng không hề phát hiện ra.

“Sếp chưa tan tầm mà nhân viên đã về trước sao? Hóa ra nhân viên còn tích cực tan sở hơn cả sếp.” Thẩm Thịnh Dương lạnh nhạt nói.

“…”

“Em đang ở đâu?”

“Em… em đang ở trên xe của Du Việt Trạch…” Trần Phóng nhắm mắt lại, vẫn quyết định phải ăn ngay nói thật.

Nghe được câu trả lời này, huyệt thái dương của anh bắt đầu nhảy nhảy, cái tên gia hỏa này đúng là âm hồn bất tán mà!

“Sao em lại ở trên xe của cậu ta?” Thẩm Thịnh Dương một chút cũng không phát hiện giọng mình trở nên kỳ quái.

Trần Phóng lại còn chấp nhận để anh thẩm vấn mình, tự mình chột dạ: “Cậu ấy tìm em đi ăn cơm nên em đồng ý.”

Du Việt Trạch nghe thấy không đúng, dùng một tay duỗi ra, rút lấy điện thoại trên tay cậu. Trần Phóng vốn không để ý, liền bị hắn đạt được mục đích, cậu muốn đoạt lại điện thoại nhưng không dám, bởi vì Du Việt Trạch đang lái xe, mạng nhỏ của cậu đang ở trên tay hắn, vạn nhất xảy ra thảm kịch thì làm sao đây?

“Alo, Thẩm thổng.” Du Việt Trạch rất chắc chắn đôi phương là ai.

“Du tổng.” Thẩm Thịnh Dương ở đầu kia thì đang nhíu mày.

“Tôi và Trần Phóng là bạn học cũ, hiện tại còn có quan hệ hợp tác, tôi tìm cậu ấy ăn một bữa cơm cũng không kỳ quái đi?” Cho dù Du Việt Trạch dùng câu nghi vấn nhưng trên thực tế đã biểu lộ, tôi và Trần Phóng cùng nhau đi ăn không phải là chuyện cho anh xen vào.

“Cậu và Trần Phóng là bạn cũ, tôi cùng em ấy đương nhiên cũng có mười mấy năm giao tình. Hơn nữa tôi còn biết hai người chỉ coi là bạn học ba năm đi. Còn nữa, muốn bàn bạc với bên hợp tác thì tôi không phải là sự lựa chọn tốt nhất sao? Tôi nghĩ Trần Phóng chưa đủ độ để có thể cùng sếp của công ty đối tác dùng bữa cơm đâu.” Thẩm Thịnh Dương cũng vô cùng giảo hoạt, anh chỉ nói ra một nửa sự thật đã khiến Du Việt Trạch rối rắm.

Vốn cho là có thể giành lợi thế từ Thẩm Thịnh Dương, hóa ra cũng không phải, so ra thì Thẩm Thịnh Dương còn nhỉnh hơn hắn.

Trần Phóng ở bên cạnh im ắng nhìn sắc mặt không tốt của Du Việt Trạch, không biết Thẩm Thịnh Dương đang nói gì với hắn. Nhưng bây giờ cậu quan tâm cái mạng nhỏ của mình hơn, chỉ hy vọng anh đừng nói cái gì mang tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ là tốt rồi.

“Du Việt Trạch, cậu trả điện thoại cho tớ đi, tớ nói chuyện với Tôn ca…” Trần Phóng cẩn cẩn thận thận nói với hắn.

Du Việt Trạch nghe cái tên thân mật “Tôn ca” mà Trần Phóng dành cho anh, đột nhiên nghĩ tới một điều…

Khi hai người còn là bạn cùng bàn, có một thời gian tinh thần Trần Phóng rất sa sút, mỗi ngày đều trầm ngâm như thể có tâm sự. Phờ phạc đến lớp, trong giờ học cũng ngẩn người, tan học thì chạy về còn nhanh hơn thỏ.

Mỗi lần như thế đều khiến hắn không nhịn được mà cảm thán, thỏ mà cũng phải giả bộ chạy nhanh sao?

Có một hôm, các bạn học đều ra ngoài học thể dục, Trần Phóng do không khỏe nên không đi cùng, còn Du Việt Trạch thì càng không thích học thể dục.

Mình hắn ngồi đọc manga, còn Trần Phóng nằm lên bàn ngủ, trong lúc mơ màng, hắn nghe thấy miệng cậu lẩm nhẩm: “Tôn ca… Tôn ca…”

Cho dù chỉ có hai chữ nhẹ nhàng như thế, Du Việt Trạch vì tình ý nồng đậm mà sinh ấn tượng. Rốt cuộc là ai mới có thể khiến lúc cậu mơ màng ngủ còn tuyệt vọng gọi tên như vậy?

Mà mười mấy năm sau, Trần Phóng lần thứ hai thốt ra cái tên này. Du Việt Trạch lập tức nghĩ ra, phải rồi, là anh ta, hóa ra Thẩm Thịnh Dương chính là “Tôn ca” đó.

Trần Phóng nhìn đôi mắt đầy tơ máu trông rất kinh khủng của hắn, lòng càng nặng hơn, lại làm sao đây?

Thẩm Thịnh Dương ở bên kia nhẹ giọng nói: “Phiền Du tổng trả điện thoại cho Trần Phóng, tôi có vài điều dặn dò em ấy.”

Du Việt Trạch nhìn Trần Phóng, trông gương mặt tội nghiệp của cậu, thoáng dừng một chút rồi trả điện thoại, bản thân tiếp tục chuyên chú lái xe.

Trần Phóng cầm điện thoại, đưa lên tai nghe, Thẩm Thịnh Dương không nhiều lời, nói: “Trước bảy giờ phải về nhà.”, dừng một chút, anh bổ sung: “Về nhà tôi.”

Rồi cúp điện thoại luôn.

Trần Phóng nhìn đồng hồ, bây giờ là năm rưỡi, trước bảy giờ, đúng là chỉ đủ để ăn một bữa cơm thôi.

Du Việt Trạch đưa cậu tới một nhà hàng chuyên món lẩu nổi tiếng của thành phố C. Lẩu là món Trần Phóng rất thích, không quan tâm là thứ gì, chỉ cần thả vào nồi nước dùng nóng hổi là sẽ trở thành mỹ vị, khiến cậu ăn đến không ngừng được.

Cho nên Trần Phóng vô cùng chờ mong, mà Du Việt Trạch nhìn ánh mắt thèm thuồng của cậu, liền biết mình chọn không sai, tâm tình cũng tạm hòa hoãn không ít.

Là nhà hàng nổi danh nhất thành phố C, còn là giờ ăn tối, đông người xếp hàng đợi xếp bàn cũng là bình thường. Trần Phóng nhìn hàng dài người ngồi đợi trên băng ghế, da đầu bắt đầu ngữa ngáy, muốn ăn một bữa ngon cũng chẳng phải chuyện gì dễ.

Du Việt Trạch đi tới quầy tiếp tân, nhân viên tiếp tân vô cùng lịch sự chào hỏi hắn.

“Chào quý khách, hiện tại đang có hai mươi ba bàn khách đang đợi, xin hỏi quý khách lấy số đợi sao?” Cô rất lịch sự hỏi.

Du Việt Trạch không để ý: “Tôi không cần đợi.”

Cô gái kia nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin cùng một thân ăn mặc sang trọng, ngầm hiểu hắn là tinh anh nhân sĩ, không dám tùy tiện nói năng lung tung, tránh đắc tội với người ta.

Cô đành nở nụ cười đạt chuẩn: “Thưa tiên sinh, nhà hàng của chúng tôi cần phải chờ, hoặc tôi có thể gọi giám đốc điều hành để nói chuyện với tiên sinh.”

Du Việt Trạch gật đầu.

Nữ tiếp tân gọi một cuộc điện thoại, giám đốc rất nhanh chân đi ra, nhìn thấy Du Việt Trạch liền vội vàng nghênh đón, đưa bàn tay trái ra nắm chặt lấy bàn tay phải của hắn: “Chào ngài chào ngài! Du tổng đến nhà hàng của chúng tôi đúng là một điều vinh hạnh! Chúng tôi cần phải hảo hảo đối đãi quý ngài!”

Cô gái tiếp tân nhìn thấy vậy, liền biết mình lựa chọn gọi giám đốc đúng là đúng đắn, không thể vì khuyết điểm của mình mà đắc tội với người không thể đắc tội được.

Trần Phóng và Du Việt Trạch đi vào một lô ghế riêng, cậu Du Việt Trạch dùng thái độ khiêm tốn, phong độ, phiên phiến nói chuyện, trong lòng có chút phức tạp, là cảm giác không nói ra được tư vị gì.

Trong lô ghế rất ấm, hai người ngồi mặt đối mặt, vị giám đốc nọ còn lo rằng không gian quá nhỏ, hỏi: “Du tổng, ngài thấy có chật không? Có cần tôi đổi cho ngài một lô lớn hơn không?”

Du Việt Trạch vung tay: “Không cần, chúng tôi chỉ có hai người, cũng không cần nhiều không gian.”

Du Việt Trạch đương nhiên là muốn như thế này, nhỏ hơn chút nữa thì càng tốt hơn, có thể rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Trần Phóng.