Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 44

Trần Phóng bị anh nói thế nhưng lại không dám đi, cứ cẩn thận nhìn sắc mặt ai kia, nói: “Em…”

Thẩm Thịnh Dương thực ra đã bạo phát xong, nhìn vẻ mặt của cậu cũng không đành lòng, mà anh lại không chịu mất mặt: “Em cái gì mà em, mau về đi, chẳng lẽ còn muốn tôi đưa em về?”

Trần Phóng há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì, cúi đầu xịu mặt quay người ra ngoài.

Thẩm Thịnh Dương lại tức lần nữa nhưng không có nơi để xả, đành phải hận hận đóng laptop, vứt mạnh trên ghế salon sinh muộn tao khí.

————

Trần Phóng đến công ty, không biết Thẩm Thịnh Dương còn giận cậu hay không, mà bản thân cậu cũng không biết vì sao anh lại nổi nóng.

Tới trước văn phòng của ai kia, Trần Phóng cứ trù trừ mãi không biết có nên gõ cửa không.

“Tránh ra!” Từ phía sau truyền tới một giọng nam lạnh lùng.

Trần Phóng quay đầu nhìn thì thấy Tôn Thanh đứng sau mình, gã lạnh mặt, lại không thèm nhìn Trần Phóng lấy một cái.

Cậu lui sang bên cạnh mấy bước để gã đi, Tôn Thanh gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói dễ nghe quen thuộc: “Mời vào.”

Tôn Thanh không thèm tra xét cậu mà nghiêng đầu, sau đó mở cửa đi vào, rồi đóng cửa chặt đến không để hở một khe.

Thẩm Thịnh Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn Thanh cầm văn kiện trong tay, đi tới rồi thả nó trước mặt anh: “Phiên bản điện tử tôi nộp cho anh, còn đây là phương án đề xuất app game Muôn Dân Thịnh Dương kết hợp với điện tử Trung Hằng, mời anh xem qua.”

Thẩm Thịnh Dương lại không mở ra, nói: “Tôi đã xem, bổ sung thêm vài thứ thì trên cơ bản có thể dựa theo ý tưởng đó để thiết kế. Mặt khác, phải đồng bộ tiến hành khai phá app văn học Thịnh Thế.”

“Được.” Tôn Thanh đương nhiên không có vấn đề, ngược lại, đây là cơ hội tốt để gã biểu hiện. Có lẽ gã có thế dựa vào cơ hội lần này để có thể nhận được lời khen ngợi của anh, từ đó trở lại vị trí trưởng phòng phòng kỹ thuật.

“Thẩm tổng, phòng kỹ thuật của Trung Hằng cũng đã cử người sang trợ giúp, xế chiều nay đại diện bên đó sẽ đến Thịnh Dương.”

“Ừ, tôi biết rồi, cậu cứ bàn bạc với bên kia cho tốt.” Thẩm Thịnh Dương gật đầu, tiếp tục cúi xuống xem văn kiện, ý tứ mời gã đi ra.

Tôn Thanh tham lam nhìn gò mà của anh, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi xin phép ra ngoài.”

Đến giữa trưa Trần Phóng vẫn không thấy Thẩm Thịnh Dương đâu, xế chiều làm như vô tình hỏi Giang Dung vì sao sếp tổng không ở văn phòng, kết quả nghe thấy anh ra ngoài từ trưa, cậu liền vô cùng thất vọng.

Cậu không thể làm gì khác ngoài biến thất vọng thành động lực, tích cực làm việc hơn nữa.

Ngoại trừ việc sáng tạo app mạng văn học Thịnh Thế, còn có một việc khác khiến Trần Phóng nóng ruột nóng gan hơn là tiểu thuyết của Như Nhược Đương Sơ. Mấy ngày không đảo qua, cậu phát hiện số chương mới đã tăng không ít, huống chi sau khi lên bảng danh sách “Tác giả đề cử”, mỗi ngày chương mới đều rất đủ đầy, ngày càng trên vạn chữ và vân vân, không ít tác giả làm như vậy.

Trần Phóng mở “Yêu là nảy nở từ bên trong”, không chỉ tăng lượng chữ mà nhân khí cũng vùn vụt nhảy lên. Lượt click, số lượt bình không ngừng đi lên. Hơn nữa Trần Phóng cũng rất vui mừng phát hiện tiểu thuyết nào đã thuận lợi lên V.

Tác giả đại nhân yêu quý đã được vào V, sao cậu lại không có chút gì để diễn tả nỗi vui mừng của mình chứ?

Mà nhìn cái hầu bao dẹp lép, thôi, chủ yếu vẫn nên đóng góp tinh thần đi…

Vì vậy, Trần Phóng ném một quả mìn cho Như Nhược Đương Sơ, chỉ có một quả, không nhiều hơn. Mà quả mìn nhỏ này đã bao hàm bao nhiêu tình yêu thương mến của Trần Phóng, cuối cùng lại bị từng quả đạn khác hoành tráng hơn nhấn chìm.

Nhưng Trần Phóng vô cùng vui mừng, liền vội vã bấm vào mấy chương mình chưa kịp đọc, một bên đọc một bên sửa chữa.

Trong lúc đang nồng cháy một tình yêu, cửa phòng bị đẩy ra, Trần Phóng ngồi cạnh cửa, được người mới tới hỏi: “Trưởng phòng kỹ thuật đâu?”

Cậu đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, người kia không chỉ mặt gọi tên, đương nhiên cũng không biết gã đang nói chuyện với mình.

Một cái chân đưa qua đá đá ghế tựa của Trần Phóng: “Này, tôi nói với cậu đấy, trưởng phòng kỹ thuật đâu?”

Trần Phóng bây giờ mới nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo phách lối này, thoại nhìn không lớn hơn mình mấy tuổi mà lại khiến cậu chẳng ưa tí nào.

Người đàn ông kia thấy cậu cứ ngốc nghếch nhìn mình mà không nói lời nào, trong lòng càng thêm khó chịu, coi như mình đυ.ng phải kẻ ngu là do xúi quẩy đi: “Này! Có phải nghe không hiểu tiếng người không vậy? Tôi hỏi trưởng phòng kỹ thuật của mấy người đâu?”

Trần Phóng đương nhiên không phải quả hồng nhuyễn mặc người ta bóp, chỉ vào bên trong, nói: “Ở trong kia” rồi không quan tâm nữa.

Gã đàn ông kia nổi giận, giọng cũng lớn lên: “Cậu biết tôi là ai không?”

“Vậy anh có biết đây là đâu không?” Cậu hỏi ngược lại.

Gã nhất thời không phải ứng kịp: “Có ý gì?”

“Ở đây là Thịnh Dương, nếu anh không phải là nhân viên của Thịnh Dương thì mong anh rõ ràng mình đang ở địa bàn của ai.” Trần Phóng rất hùng hồn nói.

Gã không ngờ cậu lại phản bác như vậy, nghẹn giọng, sắc mặt đỏ lên.

“Trần Phóng!” Một tiếng gọi nghiêm nghị vang lên sau lưng.

Gã đàn ông nghe tới hai từ “Trần Phóng”, ánh mắt lập tức trở nên ác độc.

“Trần Phóng…” Gã nghiến răng nghiến lợi nhẩm lại tên cậu.

Trần Phóng nhìn ánh mắt của người đàn ông xa lạ này, cảm thấy chẳng hiểu gì mà cũng thấy có chút gì đó không đúng.

Tôn Thanh chậm rãi đi tới, lườm Trần Phóng rồi lại nhìn người đàn ông kia: “Xin hỏi anh là…”

“Tôi là đại diện điện tử Trung Hằng phái tới để cùng trợ giúp phía các anh công tác sáng tạo app. Tuy rằng phần kỹ thuật là do các anh đảm nhiệm, nhưng nếu không làm rõ yêu cầu của phía bên tiêu thụ là Trung Hằng thì làm ra xong cũng là mất sức trắng, anh thấy có đúng không?” Gã chân thành nói.

“Phải. Tôi là trưởng phòng kỹ hthuật kiêm người phụ trách phương án mở app game Muôn Dân, Tôn Thanh, hân hạnh được gặp.” Tôn Thanh cười ôn hòa tự giới thiệu bản thân.

“Tôi là Trần Tiểu Giang.” Lúc Trần Tiểu Giang tự giới thiệu, làm như vô tình liếc nhìn Trần Phóng.

Trần Phóng lập tức mở to mắt, cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác không tốt từ đâu mà tới, hóa ra gã là Trần Tiểu Giang…

Sau khi Tôn Thanh và Trần Tiểu Giang bắt tay liền mời vào trong: “Xin mời.”

“Được.” Trần Tiểu Giang gật đầu, đi theo Tôn Thanh.

Trần Phóng thì vẫn chưa ra khỏi nỗi khϊếp sợ.

Chuyện bị bác gái đuổi ra ngoài, cậu cũng có nghĩ tới, một trăm đồng đột nhiên xuất hiện trong túi cậu là từ đâu ra. Thật ra muốn nghĩ thông thì cũng không phải là vấn đề khó.

Bác gái sẽ không bỏ vào, bác hai thì càng không, đương nhiên sẽ chỉ sót lại anh họ… Trần Tiểu Giang.

Ngay từ ban đầu Trần Tiểu Giang đã căm ghét cậu, hận không thể đuổi cậu ra ngoài. Cho dù học chung một trường tiểu học thì sau sự kiện đó, nhìn thấy Trần Phóng không hề thê thảm như trong tưởng tượng mà vẫn nhàn nhã tự tại học trong trường, nó càng không thoải mái.

Mà Trần Phóng đương nhiên cũng cảm nhận được ác ý từ nó, mỗi lần đυ.ng cậu ở trường là mắt sẽ trợn trắng lên, làm như không nhìn thấy cậu đi ngang qua. Trần Phóng cũng chẳng buồn nói, nếu Trần Tiểu Giang đã không ưa mình thì mình cũng chẳng cần gì phải cà khịa vào, vì thế mà mối quan hệ của hai người cứ ngày càng căng.

Cuối cùng vì chuyện bác hai phát bệnh mà tạm thời hạ hỏa, nhưng cũng vì chuyện đó mà triệt để bùng lên.

Năm năm trước, bác hai đang làm việc thì đột nhiên cảm thấy bụng mình đau quặn, vốn tưởng buổi trưa mình ăn phải thứ gì đó ôi thiu, nhịn một chút là qua. Không ngờ mồ hôi lạnh cứ ứa ra, mắt nổ đom đóm, trực tiếp bất tỉnh.

Lúc bác gái nhận được điện thoại thì chồng mình đã ở trong bệnh viện. Lúc chạy đến thì biết được ông bị xơ gan cấp tính. Hơn nữa bệnh tình không được chạy chữa đúng lúc nên đã chuyển biến xấu, cần nhanh chóng làm giải phẫu mới có thể ngăn chặn di căn.

Năm đó bệnh viện là nơi khiến người nghèo chùn bước, nhưng nếu không giải phẫu mà cứ để bệnh chuyển biến xấu thì khả năng sống sót của bác hai không nhiều.

Tiền nằm viện, tiền giải phẫu, còn bảy tám loại phí khác gộp vào, tính ra phải hơn mười vạn.

Mấy năm nay bác hai làm việc không tốt, lại hỏi mượn của họ hàng thân thích cũng không phải không có, nhưng vấn đề là Trần Tiểu Giang thi đại học vào năm ấy.

Trần Tiểu Giang muốn thi đại học, học phí hết mấy vạn, giải phẫu cho bác hai xong thì còn đâu ra tiền nữa?

Bác gái phải lựa chọn giữa con trai và chồng.

Trần Tiểu Giang không được học đại học bằng lấy mạng của gã, cũng là mạng của bác gái. Gã là kỳ vọng cả đời của mụ, con trai của mình không thành công, thì mình còn sống làm gì.

Mà nhị thúc không có tiền giải phẫu, chỉ còn nước chờ nằm vào quan tài.

Có thể sao? Hai ngày này, thực sự khiến bác gái bạc cả đầu. môi hở răng lạnh, không thể lựa chọn được, cả hai đều là muốn lấy tim của mụ.

Lúc Trần Phóng nghe nói đến bệnh tình của bác hai thì mụ đã quyết định xong, mọi người trong phố đều nói mụ đón chồng về nhà, đồng thời cắt hết thuốc men rồi chữa trị, nghiễm nhiên chính là muốn ông chờ chết.

Mụ ta là một người phụ nữ ác độc, không ngại những lời đàm tiếu, thế nào cũng không lau động. Mỗi ngày đều mua gà vịt hầm canh tẩm bổ cho chồng, không mời bác sĩ, không mua thuốc. Phải biết rằng, chỉ có một hộp thuốc nhỏ nhỏ nhưng mệnh giá thì không nhỏ chút nào.

Trần Tiểu Giang rất sợ mẹ gã sẽ chọn chữa bệnh cho ba mà không để hắn học đại học, lo lắng đề phòng, hoảng sợ không đến một ngày. Bây giờ nhìn thái độ của mụ, biết là sẽ cho gã tiếp tục học, tuy có lỗi với ba, nhưng gã vẫn thở phào nhẹ nhõm, gã không muốn nửa cuộc đời còn lại của mình phí phạm bởi bệnh tật của ông già.

Bác hai rất tuyệt vọng nhưng ông không còn cách nào. Ông là chủ một gia đình, không thể quá ích kỷ. Kể cả có chữa được bệnh thì sẽ khiến con trai oán hận mình, ông không muốn nhìn thấy. Bởi vậy ông chấp nhận, nằm trên giường cứ vậy chờ chết…