“Chuyện ấy, tôi muốn xin lỗi cậu, xin lỗi.” Du Việt Trạch đột nhiên nghiêm túc nhìn Trần Phóng khiến cậu có chút không thích ứng được, đặc biệt trong đôi mắt kia còn có ý như thâm tình, làm cậu không biết là mình có bị hoa mắt hay không.
“Không… không sao…” Cậu sứt mẻ lắp bắp nói, Du Việt Trạch như này càng kinh khủng hơn.
“Vậy, Trần Phóng, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.” Hắn dừng một chút, nhìn gương mặt ngơ ngác của người kia, như thể đã quyết tâm, nói: “Tôi thích em, em có nguyện ý ở bên tôi không?”
“Cậu?” Trần Phóng không chỉ nghĩ mình bị hoa mắt, mà tai cũng bị nghễnh ngãng nữa: “Cậu nói không nhầm đấy chứ?”
Du Việt Trạch là đang tỏ tình với cậu sao? Nhưng những lời này, kể cả là trên phim truyền hình thì cũng là nam nói với nữ, cậu giới tính nam mà. Du Việt Trạch cũng là nam, nói những lời này với cậu không phải đang bị bệnh đấy chứ?!
Như là nhìn thấu suy nghĩ của cậu, hắn nói: “Tôi không bị bệnh, cũng không bị ấm đầu, tôi khẳng định rõ ràng rằng, tôi Du Việt Trạch, tỏ tình với Trần Phóng, tôi thích em ấy, muốn ở bên em ấy!”
Người đàn ông kiêu ngạo cỡ nào, từ khi sinh ra chưa từng gặp khó khăn, hắn chỉ có vài lần thất bại cùng sợ hãi, đều xảy ra khi đối mặt với Trần Phóng.
Khi còn ở Mỹ, gặp những người tóc vàng mắt xanh, cùng với những người bạn học đồng thời phấn đấu. Cả khi đặt chân vào Wall Street, phải tự thân cố gắng cũng không hề căng thẳng như bây giờ, lòng bàn tay hắn muốn vắt ra cả đống mồ hôi, đôi mắt cứ chăm chú nhìn theo gương mặt kinh hoàng đến tái nhợt của Trần Phóng.
“Chuyện này… chuyện này nhất định là nhầm ở đâu rồi…” Trần Phóng nghĩ một hồi rồi từ từ mở miệng nói, đôi mắt thuần một sắc đen. Du Việt Trạch nhìn bản thân minh phản chiếu trong đó, nội tâm liền chìm xuống.
“Du Việt Trạch, tớ là nam, cậu cũng là nam, làm sao có thể yêu nhau. Huống hồ chúng ta không gặp nhau mười mấy năm, vừa gặp lại cậu đã nói như thế làm tớ không thể tin nổi, tự hỏi rằng có phải lại là một trò đùa nữa hay không.”
Những lời Trần Phóng nói như đao hạ xuống, từng từ từng từ làm tâm hắn từ từ chìm xuống đáy vực, thậm chí còn sâu hơn nữa.
“Trần Phóng…” Du Việt Trạch còn muốn nói nhưng cậu đã muốn chạy trối chết.
“Thật xin lỗi Du Việt Trạch, tớ đột nhiên thấy không khỏe, muốn về trước.”
Hắn kéo tay cậu, để tâm trạng bình tĩnh trở lại, nói: “Để tôi đưa em về.”
“Không cần, nhà tớ ngay đây thôi…”
“Tôi đưa em về.” Hắn lại khôi phục giọng điệu ngang ngược khiến Trần Phóng lại bị khuất phục.
“… Được rồi…”
Dọc một đường đi, Trần Phóng và Du Việt Trạch chỉ yên lặng bước, không ai nói lời nào.
Đưa Trần Phóng về trước cửa nhà Tiêu Minh, Du Việt Trạch kéo tay cậu lại, những ngón tay lạnh như băng chạm vào cánh tay nóng bỏng khiến da gà cậu đều nổi hết lên.
“Trần Phóng… tôi biết những lời vừa rồi quá đường đột khiến em chưa thể chấp nhận nổi. Nhưng tôi thực sự rất nghiêm túc, không đùa cợt gì em cả. Tôi hi vọng… em sẽ suy nghĩ kỹ, sau đó cho tôi một câu trả lời.”
Trần Phóng rất bất đắc dĩ, Du Việt Trạch là muốn một lời khẳng định, gật đầu, cũng không biết là gật cho có hay sẽ nghiêm túc cân nhắc.
Mà gật đầu một cái, dù sao cũng tốt hơn là không.
————
Trần Phóng đi vào trong nhà, liền thấy Thẩm Thịnh Dương đang ngồi cạnh bàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn cậu vào, mặt vô cảm xúc.
Cậu bị anh làm cho sợ hết hồn, anh cứ chú mục nhìn ra ngoài, vừa nãy Du Việt Trạch kéo tay cậu… có phải là bị anh nghe hết rồi không?
Trần Phóng có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thịnh Dương: “Em… em về rồi!”
Thẩm Thịnh Dương gật đầu, cầm Ipad trên bàn lên bắt đầu nghịch, không để ý cậu nữa.
Trần Phóng lúng túng đứng đợi một hồi, anh không để ý cậu làm cậu rất chột dạ, cẩn thận hỏi: “Sư phụ đâu rồi ạ?”
“Ra ngoài rồi.” Một chữ của anh quý như ngàn vàng.
“Vâng.” Cậu gật đầu, hết chuyện để nói rồi.
Nhìn Thẩm Thịnh Dương một hồi mà bây giờ anh không chịu quan tâm mình, Trần Phóng mặt mày xám xịt cúi đầu về phòng.
Nằm trên giường, những lời ban nãy của Du Việt Trạch cứ vang vọng trong đầu càng khiến Trần Phóng sợ. Du Việt Trạch thích cậu, cậu nghĩ yêu là gì, thì lập tức nảy ra hình ảnh của Thẩm Thịnh Dương.
Mà nếu người nói yêu cậu là Thẩm Thịnh Dương cứ xoay xoay trong đầu cậu, nếu người nói là anh thì cậu chắc chắn sẽ không nói ra câu trả lời giống vừa này. Trần Phóng không dám nghĩ, cũng không được nghĩ, cậu không phải là đồng tính luyến án, tuy cậu thích đọc tiểu thuyết đam mỹ của Như Nhược Đương Sơ, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ giống với những nhân vật trong các tiểu thuyết của đại thần, thích một người đàn ông, lại còn được một người đàn ông khác tỏ tình a a a a a a!!!
Trần Phóng càng nghĩ càng rối rắm, đầu mê mê sảng sảng, cứ thế ngủ mất tiêu.
Tiêu Minh đi về thì thuận tiện mua đồ ăn, hỏi Thẩm Thịnh Dương xem Trần Phóng đã về chưa.
Anh chỉ buồn bực đáp: “Về rồi.”
Y cũng không để ý nữa, chỉ cười cười rồi đi vào bếp làm bữa trưa cho cả ba.
Tiêu Minh nấu xong hết mà Trần Phóng vẫn chưa ra nên bảo Thẩm Thịnh Dương đi gọi.
Trên thế giới này, có người dám sai Thẩm Thịnh Dương động đậy cũng chỉ có số ít là Tiêu Minh. Anh đứng dậy tới trước cửa phòng Trần Phóng, không hề khách khí mà gõ mạnh, ấy thế mà người bên trong không chút để ý.
Thẩm Thịnh Dương thấy kỳ, cái đứa ngốc ở trong đó làm gì thế? Gõ mạnh như vậy mà cũng không biết.
Nói đi thì nói lại, từ lúc về đến giờ, Trần Phóng cứ ở lỳ trong phòng, không bước ra ngoài nửa bước.
Thẩm Thịnh Dương biết vừa nãy thái độ của mình có hơi quá trớn, nhưng anh là giận đó! Sáng sớm cậu đã chạy đi tìm Du Việt Trạch mà mãi không về. Lòng anh liền thấp thỏm, rồi nôn nóng bất an, tha thiết mong chờ ngồi đợi ở cửa xem bao giờ cái đứa nhỏ ngu si ấy mò về. Về rồi thì lại thấy cảnh tượng như thế, một ngọn lửa vô danh nổi lên, Trần Phóng thò đầu vào liền thành bia bắn, lửa đạn toàn bộ đều bắn hết về phía cậu.
Không biết Trần Phóng gặp chuyện gì, Thẩm Thịnh Dương liền vặn nắm cửa.
Nhìn thấy cậu của hiện tại, anh vừa bực vừa buồn cười. Đứa nhỏ kia không chút phòng bị ngủ ngon lành, áo phông vén lên một góc bụng trắng trắng như viên ngọc tốt nhất khiến Thẩm Thịnh Dương có chút đầu choáng mắt hoa.
Anh cố gắng kiềm chế, lấy chăn che phủ bụng cậu, rồi hít sâu mấy hơi, lay lay cậu: “Dậy, ăn cơm!”
Trong giấc ngủ mơ màng, Trần Phòng cảm thấy có người đang dùng hết sức bình sinh lay mình, mở mắt ra là gương mặt ngàn năm như một của Thẩm Thịnh Dương đang dòm mình, còn tưởng đang nằm mơ, đưa tay lên nắm lấy tay anh: “Tôn ca, anh đừng giận em được không?”
Thẩm Thịnh Dương bị gương mặt khẩn cầu làm cho kích động, quên cả rụt tay lại: “Cậu…”
Trần Phóng lúc này mới mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy móng vuốt của mình đang vồ chặt lấy anh anh, sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhảy dựng lên: “Tôn ca…”
Thẩm Thịnh Dương nhìn gương mặt trông như gặp quỷ của người kia, càng là giận, em có bản lĩnh nắm tay tôi nhưng không có bản lĩnh thừa nhận đúng không?
“Ra ngoài ăn cơm.” Lạnh lùng ném lại bốn chữ, Thẩm Thịnh Dương quay lưng ra ngoài.
Trần Phóng sờ mũi, ngoan ngoãn đi theo.
Tiêu Minh đã chuẩn bị xong cơm nước, thấy Trần Phóng với Thẩm Thịnh Dương đi ra liền bắt chuyện: “Nhanh lại đây ăn cơm!”
Trần Phóng ngoan ngoãn đi qua giúp y sới cơm, xong rồi bắt đầu an vị ăn.
Tiêu Minh nhìn Thẩm Thịnh Dương liền biết là anh không đúng, xong lại nhìn Trần Phóng, vẻ mặt có chút chột dạ, hình như lại vừa làm chuyện gì đuối lý, hai đứa này khẳng định là có vấn đề.
Ngồi xuống nâng bát lên, y vẫn mang theo gương mặt cười cười ôn hòa: “Tiểu Phóng, mai hai đứa về thành phố C à?”
“Vâng sư phụ, anh có đi cùng chúng em không?” Trần Phóng cắn đũa hỏi.
“Sư phụ già rồi, có đến thành phố C làm gì?”
“Sư phụ, anh đâu có già chứ?” Hiện tại y chỉ hơn ba mươi tuổi, là giai đoạn sung mãn nhất của đàn ông, lại còn cảm thán là mình già, thế người khác thì phải sống sao?
“Tiểu Phóng, em đã lớn rồi, phải biết tự mình xông pha.” Tiêu Minh biết Trần Phóng nếu không có y ở bên thì cuộc sống sẽ không dễ dàng, nhưng có một số chuyện, thì phải tự cậu gánh vác.
“Sư phụ…” Cậu còn muốn nói nữa thì bị y ngắt lời: “Được rồi, nếu nhớ sư phụ thì có thể về đây thăm anh!”
Cậu thấy y tuy là ôn hòa nói nhưng mang theo ngữ khí không được trái lệnh, biết Tiêu Minh thể nào cũng không thay đổi chủ ý, Trần Phóng không thể làm gì khác ngoài gật đầu, không lèm bèm nữa.
Bây giờ y mới nhẹ nhàng vỗ tay: “Ừ, ăn cơm thôi, phải đến mấy năm rồi em không được ăn cơm sư phụ nấu rồi nhỉ?”
“Vâng…” Lực chú ý của Trần Phóng bị Tiêu Minh chuyển sang vấn đề ăn uống, bữa cơm chỉ đơn giản với mấy món như trứng xào cà chua, thịt kho tàu, đậu phụ khô xào cần tây, hóa ra Tiêu Minh vẫn nhớ những món cậu thích ăn khiến cậu vô cùng cảm động.
Tiêu Minh gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát Trần Phóng: “Sư phụ nhớ nhất ngày xưa em thích ăn thịt kho tàu, ăn nhiều một chút.”
“Vâng!” Trần Phóng dụi mắt rồi gật đầu, bỏ thịt kho tàu vào miệng.
Thẩm Thịnh Dương gật đầu, ánh mắt lóe lên một suy nghĩ khác lạ: “Mai chúng ta về sớm một chút, còn rất nhiều thứ của khung app văn học cần cải tiến. Bên Trung Hằng cũng đang muốn bàn bạc với chúng ta về những app trò chơi khác.”
“Dạ?” Trần Phóng đang vùi đầu ăn liền kinh ngạc ngẩng lên, nhìn Tiêu Minh, rõ ràng là không nỡ đi.
Tiêu Minh cười với cậu: “Tiểu Phóng, em nên về sớm một chút, vẫn là công việc quan trọng hơn, không phải em nói muốn kiếm tiền nuôi sư phụ sao?”
Trần Phóng lập tức bị thuyết phục, gật gật: “Vâng sư phụ, vậy em sẽ về đi làm! Bao giờ được nghỉ em sẽ trở lại thăm anh!”
Thẩm Thịnh Dương nhìn Tiêu Minh nói cái gì là Trần Phóng nghe cái đấy liền thấy không vui, sắc mặt trầm xuống. Y nhận ra được sự khác lạ của anh, nhìn qua bên đó, Thẩm Thịnh Dương lại phục hồi như cũ.