Trần Phóng không có hứng nghe, liền mở webgame Muôn Dân, chỉ cần download một bản dành cho di động là có thể chơi ngon lành. Tuy không phải là phiên bản đầy đủ nhưng bởi vì thuận tiện nhanh gọn nên nhận được không ít sự ủng hộ.
Từ sau khi Trần Phóng được tặng thêm chức nghiệp phụ liền không động qua, lần này chợt nhớ ra thì vào chơi một chút thôi.
Thấy hai người kia nói rất chuyên chú, Trần Phóng nghĩ bọn hắn sẽ không chú ý tới mình liền lặng lẽ cầm Ipad chuyển qua salon bên cạnh, bắt đầu chơi game.
Trên thực tế là cả hai đều để ý cậu di chuyển, chỉ có điều Trần Phóng tập trung chơi game, đầu không hề nhấc lên.
Đăng nhập trò chơi, nhân vật trong game đang đứng ở tân thủ thôn.
Mở bọc đồ, liền nhìn thấy bên trong là hồn đèn vĩnh cửu, giờ nó đã được gọi là Chuyển Hồn Đăng. Cái Chuyển Hồn Đăng này không thể tặng cho người khác, cả đời chỉ có một người được phép sử dụng, cũng chính là nó tự động nhận chủ. Hiện tại chủ nhân của nó chính là “Đánh rắm”!
Ngoại trừ có Chuyển Hồn Đăng, Trần Phóng còn được ban thêm một vài kỹ năng mới, trong đó có một cái gọi là gọi băng kêu tuyết gì gì đó. Người chơi có thể tạo gió cùng bão tuyết trong phạm vi 200m, còn có thể đóng băng kẻ địch, đây là một loại kỹ năng sát thương phạm vi lớn, nhưng thời gian đông lạnh rất ngắn.
Còn có có một kỹ năng càng trâu bò hơn, gọi là Trọng sinh vô hạn. Ngoại trừ có thể làm người chơi tái sinh n lần thì có thể tái sinh ngay lập tức cho người được chọn, không cần thời gian chờ. Có loại kỹ năng này, kể cả máu kẻ địch có trâu đến đâu thì cũng không chịu nổi, đó là thắng tuyệt đối!
“Uầy! Kỹ năng này cũng quá trâu!” Hai thứ này không phải kỹ năng kinh khủng gì cho cam, nhưng cũng đủ để khiến người khác tức đến hộc máu và nghẹn uất. Trần Phóng thực sự rất kích động, trong lúc nhất thời không giữ nổi miệng, phun ra mấy từ này.
Thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để hai người kia dừng cuộc nói chuyện, nhìn qua chỗ cậu. Trần Phóng lại hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục nóng sốt đi xem các kỹ năng khác.
Hơn một tuần không đăng nhập, Trần Phóng chợt phát hiện Muôn Dân đã được update, bây giờ phải lên đến cấp 100 mới là mãn cấp. Bây giờ cậu mới qua được cấp 50, vẫn còn nửa chặng đường nữa cơ.
Thăng cấp rất bình thường, mà cũng không thể không có chút nào dấu hiệu mà đùng một phát tăng. Chị xinh đẹp kia chính là yêu cầu phải mãn cấp, hiện tại phải cầy nhiều hơn 20 levels, cậu có thể chạy đi đòi nhiều tiền hơn một chút.
Tiện tay mò sang chim cánh cụt (QQ), cậu không thể không than thở rằng wifi của Trung Hằng quả thực quá tốt, tốc độ cứ là vèo vèo, nhanh hơn ở Thịnh Dương nhiều!
Chị xinh đẹp cũng vừa vặn online, cậu liền trình bày với cô ta.
Cô ta rất sảng khoái cho Trần Phóng thêm một khoản hoa hồng không nhỏ, thuận tiện hỏi xem công cuộc chinh phụ chức nghiệp phụ thế nào rồi. Cậu rất hàm súc báo cáo rằng mình đang tiến hành rất thuận lợi, chị xinh đẹp không hỏi nhiều, còn rất hào phóng boa cho cậu thêm một khoản.
Trần Phóng tất nhiên cầu còn không được, liên tục vỗ ngực đảm bảo, chỉ cần thêm mấy ngày thôi là sẽ đem acc luyện đến mãn cấp dâng lên.
Trở lại game, Trần Phóng phát hiện ra quanh acc của mình đã bị thật nhiều người vây quanh.
Không ít người chơi vây quanh Đánh rắm đương bất động, ríu ra ríu rít nói gì đó làm cậu hoa cả mắt.
Trần Phóng định mở miệng hỏi xem có chuyện gì xảy ra, thì bỗng có một người tiến lên, đẩy Đánh rắm một cái: “Hỏi cô đấy! Cô có phải là cái người tìm chức nghiệp Tuyết Nữ không? Nếu chưa logout thì kêu một tiếng xem nào?”
[Chạy mất dép: Tôi nghĩ người này có thể là giả đó, nếu cô ta thực sự tìm thấy chức nghiệp Tuyết Nữ thì làm sao mới chỉ có 50 cấp, hiện tại khẳng định là phải mãn cấp rồi. Mấy người mãn cấp trong game chúng ta đều lên thành thượng thần rồi mà!]
[Tiểu Ngư Nhi: Đúng đúng! Từ sau khi có thông báo của hệ thống rằng có người tìm thấy Tuyết Nữ thì hàng nhái bắt đầu nhiều, nói không chừng đây cũng là hàng nhái đấy!]
Đột nhiên, có một tên đàn ông mặc áo trắng đi ra: “Có phải hàng nhái hay không, thì cùng tôi đánh một trận chẳng phải sẽ rõ sao?”
Trần Phóng nhìn cái tên đẹp trai đi tới trước mặt, tên acc là Giang Hà Lưu Thủy, là một người chơi mãn cấp.
Gã cũng là acc nhận thần chức sao? Khẩu khí thật lớn, còn muốn đánh nhau với cậu.
Trần Phóng không bởi vì gã muốn đánh là đánh, vốn muốn đứng nguyên giả chiết, chờ đám người kia cho là cậu chỉ đang online thôi, đợi bọn họ bỏ hết đi thì chạy luôn. Không ngờ lại trượt tay khiến nhân vật nhúc nhích một chút.
[Giang Hà Lưu Thủy: Được! Chuyển động rồi! Cô đang điều khiển, vậy cùng tôi đánh một trận đi! Vừa vặn chứng minh xem cô có phải người tìm thấy Tuyết Nữ không?]
Hết cách, cậu đành đánh chữ.
[Đánh rắm: Tại sao tôi phải đánh? Tôi thu được chức nghiệp Tuyết Nữ hay không thì cũng chẳng liên quan tới anh]
Giang Hà Lưu Thủy lập tức tức giận, lớn tiếng quát: “Làm sao không liên quan được? Hiện tại toàn server chỉ có mình cô đạt được nó, tất cả mọi người đều muốn được mở mang tầm mắt!”
Thật ra cậu hoàn toàn có thể bảo mình không phải là người đó, nhưng nếu lần này nói thì về sau nhất định sẽ bị người ta tra ra, huống hồ cậu cần gì phải nói dối chứ.
[Đánh rắm: Đúng thế, tôi chính là người tìm được thần chức Tuyết Nữ, vậy được chưa, tôi nghĩ tôi không cần phải đánh nhau với anh.]
Nói rồi, Trần Phóng điều khiển nhân vật của mình rời đi.
Giang Hà Lưu Thủy tiến lên một bước ngăn cản cậu: “Cô thừa nhận là được, tôi cũng không muốn làm sát người vô tội. Vậy để tôi mở mang kiến thức xem Tuyết Nữ đến tột cùng là lợi hại đến đâu đi.]
[Hệ thống: Người chơi Giang Hà Lưu Thủy gửi PK cho bạn, ai thắng ai thua, gặp trên giang hồ, xin hỏi có tiếp nhận không?]
Trần Phóng không nghĩ nhiều liền chọn [Không].
Người ta ăn no rửng mỡ, không phải cậu cũng thế, cậu đến tiền ăn cơm cũng không có đây này.
Lúc này, một cô nàng mặc quần áo hồng nhạt lả lướt từ trong đám người đi ra, mềm nhũn đi tới bên Giang Hà Lưu Thủy, mềm mại gọi một tiếng: “Chồng~”
Mọi người nhịn được không được quả quyết nhìn qua, đây không phải mỹ nữ xếp hạng số ba Yên Vũ Giang Nam sao?
Mà chưa từng nghe thấy Yên Vũ Giang Nam kết hôn nha? Mà đồ dát trên người ta toàn là đồ mãn cấp hết, cho dù có ghen đến đỏ mắt thì cũng chả ai nói được gì.
Giang Hà Lưu Thủy dương dương đắc ý ôm mỹ nhân vào ngực: “Vợ, không phải bảo em đến Tuyết Nhai chờ anh sao? Sao em lại tới đây?”
Những người khác lập tức hiểu ra gã quấn lấy Đánh rắm không tha chắc hẳn là vợ gã, Yên Vũ Giang Nam cũng muốn có thần chức Tuyết Nữ.
Ai ngờ, cô ta liếc nhìn Trần Phóng liền thay đổi sắc mặt: “Cô ta chính là người đã cướp mất thần chức Tuyết Nữ đáng lẽ phải thuộc về tôi!”
Cậu lập tức bối rối.
[Đánh rắm: Hình như tôi còn chưa từng gặp bạn.]
[Yên Vũ Giang Nam: Bây giờ cô tất nhiên sẽ không thừa nhận! Hơn một tuần trước, tôi đang ở Tuyết Nhai tìm tuyết thú, lúc sắp đánh chết nó thì cô đột nhiên xuất hiện. Ở sau lưng ám hại tôi đã không nói, còn dám đoạt mất quyển trục Tuyết Nữ. Lúc đó thương thế của tôi rất nặng, chưa kịp báo thù thì cô đã đạt được thần chức Tuyết Nữ, tôi càng không thể nào động đến cô. Thế nhưng ông trời hiểu lòng người, hiện tại có biết bao người ở đây, cô chạy không thoát đâu!]
Yên Vũ Giang Nam nói như tất cả những ai có mặt đều ủng hộ cô ta, thực ra đám đông hầu hết đều là muốn xem kịch vui thôi.
Trần Phóng thật sự dở khóc dở dười, cứ vậy son sắt biến trắng thành đen, cô ả này thật là có chút tài năng nhể.
[Đánh rắm: Cô nói là tôi đoạt tuyết thú của cô, có chứng cứ không?]
Yên Vũ Giang Nam lập tức đanh giọng hô: “Được lắm! Cô đang ỷ vào mình có thần chức Tuyết Nữ đúng không? Muốn chứng cứ thì tôi liền cho cô xem, lúc đó thì đừng có tự hổ thẹn!”
Cô ả vừa nói xong thì liền bất động, xem ra đi tìm cái gọi là chứng cứ rồi.
Trần Phóng cảm thấy rất thiếu muối, đang định xoay người rời đi thì bị Giang Hà Lưu Thủy ngăn cản: “Chờ đã, nếu cô khiến vợ tôi không vui thì tôi cũng sẽ không để cho cô đi dễ dàng thế đâu!”
Xem ra đôi nam nữ này là muốn làm khó cậu đến cùng đây mà!
[Đánh rắm: Tôi và mấy người không có gì cần nói, bây giờ tôi muốn đi, anh không có quyền ngăn tôi!]
Trần Phóng nói sự thực mà gã kia lại biến thành cậu không để gã vào mắt.
[Giang Hà Lưu Thủy: Được, nếu cô đã kiêu ngạo như thế thì chúng ta tỉ thí một chút, để xem Tuyết Nữ lợi hại đến thế nào!]
Nói rồi, gã bắn một chiêu hiểm về phía cậu. Trần Phóng nhất thời né không kịp, máu bay mấy một nửa. Mà cậu không thích vướng vào thị phi, không thích đánh với gã.
[Đánh rắm che ngực nói: Dừng tay, tôi không muốn đánh anh, đừng buộc tôi ra tay!]
Giang Hà Lưu Thủy nào có nghe lọt, lại tung thêm một chiêu sát thương, Đánh rắm dù sao cũng dù chỉ mới hơn 50 cấp, máu lập tức cạn, ngã trên đất.
Gã thu tay về, dương dương đắc ý nói: “Cái gì Tuyết Nữ cũng chỉ là như thế. Xem ra mọi người không cần đi tìm Tuyết Nữ nữa đâu, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ như vậy.”
Trần Phóng không phải cái bị bông mặc người đánh, nếu đối phương đã khiến mọi chuyện thành ra thế này thì cậu sẽ không cố kỵ gì nữa.
Giang Hà Lưu Thủy vừa dứt lời, thì Đánh rắm hồi máu, phục sinh đứng dậy.
“Chuyện gì thế này?” Quần chúng hóng hớt liền thấy thần kỳ, kể cả uống thuốc hồi sinh cũng không nhanh đến vậy đâu, gần như là lập tức sống lại vậy, dùng phương pháp gì thế?
Trần Phóng bây giờ mới nhớ ra mình đang chơi acc nữ, bị người ta vô cớ gϊếŧ, đặc biệt còn là acc mãn cấp, chỉ cần hơi hơi kích động đám đông là sẽ khiến đối phương chạy trối chết.
[Đánh rắm: Tôi từ đầu đều không ra tay, huống hồ tôi là người chơi mới chỉ có 50 cấp, còn anh thì mãn cấp rồi! Trước mặt nhiều người vô cớ đuổi gϊếŧ tôi, có còn hay không công đạo?]
“Đúng thế! Ông mãn cấp, lại chả quá chênh lệch à!” Những người chơi khác hình như tích tu không ít oán hận cùng đố kị khi gã vừa sở hữu mỹ nhân, vừa mãn cấp, có mấy người bắt đầu rục rịch lấy lòng Trần Phóng. Bị cậu kích động liền dồn dập chỉ trích Giang Hà Lưu Thủy.