Đương nhiên mấy chuyện này đều do một tay biên tập làm, qua nhiều năm không biết họ đã để bao nhiêu con cá thoát lưới, tất nhiên là chả để tâm, có thể ước lượng được số lương cực nhiều. Hơn nữa có không ít nhà văn “hot” đều dựa vào mấy loại truyện kia kia để nổi tiếng, bây giờ vô duyên vô cớ bị khóa, fans rất bất bình, đều gào lên muốn đòi công đạo cho tác giả đại nhân.
Nhưng mấy người đó á khẩu, vì tác giả nhà các bạn viết H văn nên bắt buộc phải khóa. Nên luật ban hành, bất kể nhà văn nào đăng tác phẩm vi phạm nguyên tắc, tác phẩm sẽ bị khóa và phải biên tập lại.
Nhưng nhóm tác giả này rất chủ quan, thì sửa cũng sửa rồi, cứ để lại bản gốc trên website đi, khóa thì kệ nó. Đợi sau này sóng yên biển lặng, hô hào người đọc mua sách giấy là được.
Mà nào có chuyện dễ như thế chứ, ngay khi mạng văn học Thịnh Thế ban hành luật khóa tác phẩm, các website đạo văn lại rầm rộ không ít, nếu không xem được bản chính thì đừng trách tôi đăng lại. Cho nên không ít người đọc chạy qua bên đạo, việc này khiến các biên tập của Thịnh Thế có chút đau đầu.
Hiện nay smartphone đang chiếm lĩnh thị trường, mấy cái app đủ thể loại ắt không thể thiếu. Mà vẫn chưa có mạng văn học nào đứng ra khai thác mảng này, có app thì đọc sách sẽ dễ hơn, còn được bổ sung thêm nhiều tính năng nữa.
Nếu như mạng văn học Thịnh Thế có thể đi trước một bước, nhất định có thể chiếm lĩnh thị trường, đồng thời cứu được nguy cơ suy tàn trước mắt.
Nhưng điều khiến các nhân viên phòng kỹ thuật bất ngờ chính là Trần Phóng là người gánh! Cậu vào Thịnh Dương chưa nổi một tháng, lại được làm công việc có tính trọng yếu như vậy. Mọi người nhịn không được bắt đầu suy đoán ô dù của cậu khẳng định là không nhỏ, mà ô dù của cậu là ai nhỉ?
Đã là chuyện bát quái thì tất nhiên có rất nhiều thám tử lao vào suy luận, hiện nay Thẩm Thịnh Dương là đối tượng có tính khả thi nhất. Anh không chỉ tự mình đến phòng kỹ thuật dự chi lương cho Trần Phóng, mà nhiệm vụ lần này, rất có thể cũng do Thẩm Thịnh Dương chỉ định. Cứ cho là thế đi, nhưng mọi người chỉ có thể xì xào trong im lặng, dù sao Thẩm Thịnh Dương cũng là đại boss, nếu để anh biết các cô yy anh thì bát cơm còn mà ăn hả?
Tôn Thanh nhìn bóng lưng vừa đứng dậy của Trần Phóng, bút chì trên tay bị bẻ gãy lúc nào không hay.
————
Trần Phóng sốt ruột ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc duyệt đồ án trên Ipad.
Một lát sau, anh thả Ipad xuống: “Cậu biết trong hai năm qua, thứ kiếm về nhiều tiền nhất cho mạng văn học Thịnh Thế không phải là sách xuất bản, mà là tiểu thuyết dành cho nam giới không?”
Trần Phóng gật đầu. Thịnh Thế được chia thành hai khu cho người đọc nam và nữ, bên nam thì thể loại hầu như là tiên hiệp, kiếm hiệp, tác phẩm hay không nhiều, nhưng một khi đã hoàn thành thì fans trung thành cực kỳ đông, lại còn rất điên, không ngừng bám theo, điên cuồng đập mìn, hoa hoét, không tiền tiếc các loại vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
“Vậy cậu nhìn bản demo của mình này, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng phái nữ sẽ chọn lựa chọn sử dụng app và xây dựng giao diện chủ yếu phục vụ đối tượng này?”
“Tôi biết mạng văn học Thịnh Thế chia ra hai mảng hướng tới hai dòng độc giả, trên căn bản là không liên quan tới nhau. Hơn nữa, mỗi khi ngồi xe bus, tôi phát hiện ra rất nhiều cô gái đều lên mạng đọc tiểu thuyết, còn cánh đàn ông thì hay dùng điện thoại để chơi game, đây chính là đặc điểm khác nhau mà tôi nhận ra. Nếu tung app, tôi tin thành phần đầu tiên download về thử sử dụng sẽ là nữ giới.” Trần Phóng ngừng một chút: “Đương nhiên, tôi không có ý là bộ phận nam giới không cần, nhưng tôi nghĩ phải chia hai giao diện cho cả hai giới. Bởi vì nếu là con gái, đương nhiên sẽ không thích trong app mình thích xuất hiện quá nhiều ‘chủng mã văn’[1]!”
“Chủng mã văn?”
Trần Phóng che miệng lại, nhận ra mình nói ngu, nhưng trong mắt cậu, những tên đàn ông kia toàn viết về một nam chính bình thường, sau đó không ngừng phấn đấu nên đã thu hái được nhiều thành quả, giàu to, mà quan trọng nhất là… một nhà đầy gái đẹp.
Mấy đứa con trai mới lớn đều sẽ thích đọc truyện như thế, mà Trần Phóng mỗi lần sờ đến thì chỉ muốn tự chọt mù hai mắt, thật sự không thấm nổi.
Cho nên cậu tìm định nghĩa trên internet, bọn họ gọi thứ tiểu thuyết này là “chủng điền văn”.
Mà bây giờ cậu còn đang ngồi trước mặt ông chủ của mạng văn học Thịnh Thế, tằng tằng phê phán các tác phẩm trên "con đẻ", liệu anh có tức giận không?
Trần Phóng cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Thịnh Dương, không thấy anh làm mặt lạnh như dự đoán.
Thẩm Thịnh Dương nhếch nhếch miệng: “Tôi thật sự có chút tò mò, cậu thích đọc thể loại tiểu thuyết nào?”
“Tôi…” Trần Phóng sờ sờ gáy, cậu không thể không nói mình thích đọc đam mỹ, à không, chỉ có tiểu thuyết của Như Nhược Đương Sơ thôi!
Vì cả tuần phải hoàn thành khung app nên cậu không theo kịp tiến độ của Như Nhược Đương Sơ. Không biết đại nhân đã viết tới đâu rồi nhỉ?
“Cậu thân là nhân viên quản lý của mạng văn học Thịnh Thế mà không theo dõi truyện ư?” Anh kinh ngạc hỏi.
Trần Phóng chỉ lo anh quở trách mình, liền vội vàng nói: “Có đọc chứ! Làm sao mà tôi không đọc được! Tôi rất thích đọc truyện của tác giả Như Nhược Đương Sơ!”
“… Như Nhược Đương Sơ…” Lúc Thẩm Thịnh Dương nói ra cái tên này, Trần Phóng chả biết mình có cảm giác gì nữa. Dưới cờ Thịnh Thế có rất nhiều nhà văn, anh chắc hẳn sẽ không biết nhà văn đam mỹ Như Nhược Đương Sơ đi…
Nếu Thẩm Thịnh Dương biết cậu thích đọc đam mỹ, liệu có nghĩ cậu là tên biếи ŧɦái không, hay sẽ cho cậu thích đàn ông, nếu là vậy thì đúng là hiểu lầm to!
Ngay khi Trần Phóng cảm thấy mình xui xẻo, thì Thẩm Thịnh Dương lại phá vỡ lời cầu nguyện của cậu.
“Như Nhược Đương Sơ… Là tác giả đang giữ ngôi ‘Tác giả đề cử’?” Anh nhướn mày, ánh mắt làm như vô ý đảo qua gương mặt cứng ngắc của cậu, sung sướиɠ đập cho câu nữa: “Chắc cậu hẳn phải biết cách đây không lâu, website của chúng ta bị hacker tấn công. Thật ra cũng không gây tổn thất gì lớn, chỉ là chen Như Nhược Đương Sơ vào vị trí đầu bảng của Lang Yêu Liễu Nhiễu, cậu thấy thế nào?"
Anh cố ý bỏ qua sắc mặt trắng bệch của Trần Phóng, nhìn cậu chằm chằm, như thể rất muốn nghe ý kiến.
Cậu có thể có ho he gì đây, lẽ nào lại đi nói mình chính là hacker đó sao! Cậu quá yêu thích Như Nhược Đương Sơ nên mới tấn công website, thay đổi danh sách của họ một chút thôi mà…
Nếu nói thế thì Trần Phóng đừng có mơ nữa, chắc chắn sẽ bị Thẩm Thịnh Dương đá lên sao Hỏa!
“Có chuyện như vậy sao, thật lạ đời mà!” Cậu ngây ngô cười.
“Cho nên tôi mới hỏi cậu.” Đôi mắt đen thẳm của anh nhìn chòng chọc Trần Phóng.
“Chắc là… chắc là… hacker đó thích tiểu thuyết của Như Nhược Đương Sơ, cho nên muốn giúp đại nhân được hấp thu ánh sáng đó mà.” Trần Phóng không thể làm gì khác ngoài cẩn thận nói ra một phần suy nghĩ.
Thẩm Thịnh Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ mà “Ồ!” một tiếng: “Nghe giống cậu đấy.”
“Sếp! Anh đừng có mà nói lung tung nhớ! Tôi sao có thể là hacker mũ đen được, tôi cũng chưa từng hack trang web của anh!” Trần Phóng son sắt vỗ ngực thề thốt, nhưng lập tức cảm thấy nói thế cũng không phải. Nếu cậu thật sự không làm, sao phải sốt sắng giải thích, càng nói càng cho thấy cậu đang chột dạ.
“Đúng vậy, người của chúng ta sao có thể làm
mấy loại chuyện như kẻ trộm được?” Thẩm Thịnh Dương hài lòng gật đầu, nhấn mạnh mấy từ “như kẻ trộm” khiến con tim nhỏ bé của Trần Phóng run rẩy.
Hài lòng nhìn bộ dạng suy sụp của cậu, tâm lý đùa dai của anh vô cùng thỏa mãn, cuối cùng vung tay lên bảo: “Được rồi, cậu về trước đi, ngày mai cùng tôi đến chỗ điện tử Trung Hằng gặp tân tổng giám đốc bên đó.”
“Vâng.” Trần Phóng như nhận lệnh đặc xá, vội vã bật dậy chạy trốn. Hành động này khiến Thẩm Thịnh Dương không khỏi vuốt cằm nghĩ ngợi, anh kể chuyện cười hình như có hơi quá, cậu sợ sệt là anh chả biết làm gì luôn.
Về phòng kỹ thuật là đúng lúc tan tầm, Trần Phóng liền nhanh gọn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Trần Phóng!” Tôn Thanh quăng một tệp văn kiện đến trước mặt cậu, sắc mặt cực kém bảo: “Tôi đã nói cậu phải tổng kết toàn bộ các bảng mã của Thịnh Dương, tại sao cậu chỉ làm duy nhất Thịnh Thế?”
Động tác của Trần Phóng dừng một chút, không nóng cũng chả lạnh nói: “Trưởng phòng Tôn, chức vị của tôi là kỹ thuật viên mạng văn học Thịnh Thế, vì sao tôi phải làm những việc ngoài phạm vi công việc của mình được?”
Tuy chỉ có xem xét và tổng kết mã của mạng văn học, Trần Phóng đã phải bỏ ra ba buổi tối. Cho dù biết đây là việc vô ích, ở phòng kỹ thuật làm gì có ai chịu làm đâu? Trần Phóng cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên là nhìn được ra ý định muốn chỉnh cậu của gã.
Tôn Thanh nhìn sắc mặt bình tĩnh của Trần Phóng, tự động lý giải rằng sau lưng cậu có bệ đỡ rất vững chắc. Vừa nghĩ tới chỗ dựa đó rất có thể là Thẩm Thịnh Dương, gã lại hận đến nghiến răng.
Gã cười lạnh một tiếng: “Sau lưng có gậy chống đúng là khác biệt, có thể cây ngay không sợ chết đứng, coi cấp trên là hạt bụi trong mắt nhỉ?"
Trần Phóng chỉ thấy chả hiểu gì cả, cậu có núi dựa lúc nào thế?
Hai người giằng co lẫn nhau, Trần Phóng lại không dám nói phải đi, miễn cho Tôn Thanh lại hoạnh họe.
“Vậy anh hi vọng tôi làm thế nào?” Trần Phóng bất đắc dĩ hỏi.
“Hừ! Tôi dám chỉ huy cậu sao?” Nói xong, Tôn Thanh xoay người rời khỏi văn phòng.
Trần Phóng đứng một mình, mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng toẹt ra đi, lấp lửng một nửa liền âm dương quái khí đi ra ngoài, là muốn cậu tăng ca hay thế nào đây?
Nghĩ một hồi, Trần Phóng thu dọn đồ đạc rời công ty.
Vừa mới ra đến cổng, cậu liền nghe thấy một thanh âm kiêu căng gọi mình: “Trần Phóng!”
Cậu dừng một chút, không phải Tôn Thanh trở lại chứ, mà nghe giọng thì không giống. Quay đầu qua đó nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng dưới gốc cây, đẹp trai cực khf, nhìn cậu, biểu cảm trên mặt trên mặt chính là khinh bỉ cả thế giới.
Là người đàn ông này gọi cậu sao? Cậu đâu có quen người này chứ.
—————————————
[1]: Ngựa đực văn, tức chủng mã văn, là thể loại Tom Tsu (tương tự Mari Sue) nhất phu đa thê mà con trai cực kỳ thích.
Những truyện loại này có nhân vật chính là nam, thường có một xuất thân thấp kém với quá khứ bị kẻ khác diệt môn, khinh thường, chà đạp, cướp vợ, đánh đập, ức hϊếp… Sau lại được cao nhân chỉ bảo, nhặt được bí kiếp, tìm được đan dược…, sau đó với bàn tay vàng và vận may thần thánh được tác giả (cũng là nam) ban cho, nhân vật chính thống nhất giang hồ, diệt boss, thu tiểu đệ làm thủ hạ, thu muội tử vào hậu cung (ít thì vài chục người, trung bình thì 100, nhiều thì 3000), hốt hết đồ tốt trên thế giới, thu phục ma giới, gϊếŧ thiên đế đoạt ngôi… cuối cùng làm chủ tam giới và sở hữu hậu cung với đủ loại nữ nhân từ loli đến ngực bự, từ dịu dàng cho tới cá tính, từ bạch liên hoa đến lan hoa đến hoa hồng có gai, từ thỏ đến hồ ly đến rắn độc, từ người đến ma đến yêu đến tiên đến thánh đến thú, từ thôn nữ đến tỳ nữ đến thánh nữ đến chiến nữ đến vương nữ…
Ngoài nam chính và muội tử, các nhân vật phụ đều từ tầm thường đến não tàn. Nam chính trong truyện chỉ biết lấy kinh nghiệm lên Lv, tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, gặp gái là nhào vô XXOO, nhưng lại có vận mệnh nghịch thiên đáng ăn hành. Nữ trong truyện gặp nam chính là đổ, tự hiến thân, câu dẫn, sẵn sàng chia sẻ chàng với mấy chục cô khác. Một đặc điểm nữa chính là: nữ trong truyện chính là tình báo, tài trợ, bệ phóng, bảo kê, tăng máu, tăng sức, cứu mạng, dâng bảo, chỉ đường, giải độc, hiến kế, bla bla bla cho ngựa đực nam. Có thể nói một câu xanh rờn: Không có gái è cổ ra giúp, bây làm quái gì còn mạng mà luyện Lv, thu bảo, thắng boss, lên làm thánh Tom Tsu ở cái thế giới não tàn đó chứ! (Cre: Alice)