Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 23: Quấy Rối

“Sếp, anh muốn tôi làm gì?”

Thẩm Thịnh Dương tuỳ ý chỉ chỉ: “Giúp tôi dọn nhà.”

“Dạ?” Trần Phóng tưởng mình nghe nhầm.

Anh nhắc lại: “Giúp tôi dọn nhà, đây là giúp sếp làm việc, tính lương thêm giờ.”

“… Vâng…” Trần Phóng nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy chỗ này quá sạch, ít nhất sạch hơn cái ổ chuột của cậu n lần: “Tôi nghĩ không có gì cần dọn cả…”

“Sao lại không có?” Thẩm Thịnh Dương cởi giầy, đi chân trần vào nhà: “Tôi yêu cầu phòng này không có một hạt bụi, nói cách khác, tôi có thể đi chân trần. Còn phải giúp tôi thu dọn đồ đạc, xếp gọn.”

Nói rồi, anh còn bổ sung: “Bây giờ tôi phải làm việc, lúc xong phải thấy cậu đã dọn phòng gọn gàng, sạch sẽ.”

Trần Phóng hết cách, đành gật đầu.

Thẩm Thịnh Dương bấy giờ mới hài lòng về phòng.

Trần Phóng không biết mình nên bắt tay từ đâu, đành tham quan nhà một vòng để tìm khăn lau, bắt đầu lau bàn. Khay trà chất một đống tạp chí cùng báo giấy linh tinh, phần nhiều là tạp chí tin học hoặc kinh tế, thời sự, trên đó viết một đống tiếng Anh nhìn là đau đầu.

Xếp gọn sách báo đặt sang một bên, cậu bắt đầu tỉ mỉ lau bàn.

Lúc đó, Thẩm Thịnh Dương đi ra rót ly nước, nhìn thấy Trần Phóng đang chuyên tâm quỳ trên sàn quét gầm bàn, mông cong lên, tóc ướt mồ hôi bết trên mặt. Thật ra gương mặt Trần Phóng rất thanh tú, chỉ có điều bị cái đầu tổ quạ che hết nét, không chỉ khiến người ta không nhìn được tướng mạo, mà còn tạo ấn tượng lôi thôi.

Cậu không hề phát hiện anh nhìn mình, vẫn chuyên chú quét tước.

Chờ đến khi cậu cảm thấy mình đã đạt đến cảnh giới không một hạt bụi Thẩm Thịnh Dương đề ra, mới thở hắt một cái, lồm cồm bò dậy.

Tăng ca thật không dễ dàng, ngày mai nhất định phải được dự chi một tháng lương thì cậu mới có thể thuận lợi sống qua một tháng này, nếu không ngỏm là cái chắc luôn!

Bò lên ghế salon, Trần Phóng sờ sờ chất liệu mềm mại của ghế, nghĩ: Ghế làm bằng cái gì thế nhỉ? Sao lại mềm, êm như vậy? Cậu nằm lên, mắt rũ xuống, cuối cùng nhắm lại, cứ thế ngủ thϊếp đi.

Công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Dương đang có dự định hợp tác khai phá smartphone với một công ty điện tử có tiếng trong nước. Thịnh Dương phụ trách mảng phát triển app, đồng thời nghiên cứu bản điện thoại cho game online “Muôn dân” nóng nhất hiện thời để hấp dẫn người dùng. Đương nhiên, phần trăm lợi nhuận không nhỏ, chính xác hơn thì đây là đơn đặt hàng lớn nhất kể từ khi sáng lập công ty, cho nên Thẩm Thịnh Dương tương đối xem trọng nó.

Hiện tại anh đang xem phương án hợp tác do cấp dưới chuyển lên, có rất nhiều điểm anh không hài lòng. Đối phương giống như có ý chiếm nhiều quyền lợi và vị trí cao hơn, Thẩm Thịnh Dương làm sao có thể để người ta trèo lên đầu mình được.

Anh sửa rất nhiều đề mục mới khiến người khác vừa thấy Thịnh Dương rất có thành ý hợp tác, nhưng không hề khúm núm, đánh mất tôn nghiêm mà bảo trì nguyên tắc nhất định.

Săm soi mãi cho đến khi tương đối hài lòng mới rời mắt, anh chợt nhớ ra Trần Phóng còn ở bên ngoài, không biết cậu đang làm gì mà chẳng nghe động tĩnh gì.

Thẩm Thịnh Dương đi dép ra ngoài xem, Trần Phóng đang ngủ ngon lành trên salon.

Nhẹ nhàng tới bên, thấy hai mắt cậu nhắm chặt, lông mày hơi nhíu. Mười mấy năm trước anh cũng ngồi xổm thế này để ngắm thân hình nhỏ bé…

Năm đó, gương mặt say ngủ của cậu rất đơn thuần, hiền lành, không muốn để tâm đến những chuyện khác mà chỉ nhắm mắt ngủ ngon lành. Lúc Trần Phóng ngủ, gần như vô cùng ngoan, có lúc vô tình lắc đầu một cái như đang cố thoát khỏi điều gì đó trong mơ.

Tách ra mười mấy năm, đến tột cùng là phải sống trong hoàn cảnh thế nào, gặp phải những chuyện gì mà nết khi bé vẫn còn? Một khắc kia, Thẩm Thịnh Dương thật muốn lay tỉnh Trần Phóng hỏi cho rõ.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc, anh vẫn là ngăn lại hành động của mình.

Từ phòng ngủ lấy ra một cái chăn, giúp cậu đắp kín rồi mới về phòng ngủ, chậm rãi đóng cửa…

Sáng hôm sau tỉnh lại, Trần Phóng mới phát hiện ra mình ngủ nguyên một đêm trên salon nhà Thẩm Thịnh Dương, cậu lập tức tỉnh cả ngủ, bò dậy.

Đang loay hoay chuẩn bị đi tìm Thẩm Thịnh Dương thì anh mặc áo ngủ lam nhạt, tay xoa xoa tóc đi ra.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“…” Trần Phóng ngơ ngác nhìn một Thẩm Thịnh Dương hiền lành vô hại khi mới tỉnh giấc, còn anh bị nhìn chòng chọc như thế có chút không thoải mái, giọng hơi nghẹn: “Nhìn cái gì?”

“… Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.” Thẩm Thịnh Dương gật đầu, ngón tay vốn phải chỉ về phòng dành cho khách thì lại chỉ thẳng phòng ngủ của mình, bảo: “Cậu có thể vào nhà tắm trong đó rửa mặt.”

“A… vâng…” Cậu lồm cồm đứng dậy: “Cảm ơn anh.”

Trần Phóng nhìn bàn chải và khăn mặt của anh nhưng không dám dùng, cho nên cậu chỉ quào quào rửa mặt rồi đi ra, nhìn đồng hồ, dự thấy thời gian vẫn còn kịp về nhà thay quần áo, quan trọng nhất phải gội đầu!

Thẩm Thịnh Dương đã sớm thay xong quần áo, tinh thần sảng khoái bưng hai cái đĩa từ bếp đặt lên bàn ăn.

Nhìn thấy Trần Phóng, anh chép miệng bảo: “Ngồi đi.”

Cậu không muốn làm anh mất mặt, đành phải nghe lệnh ngồi xuống vị trí bị chỉ điểm. Thẩm Thịnh Dương làm hai phần sandwich, trong thời gian ngắn như vậy mà anh vừa có thể nướng bánh vừa chiên được trứng, Trần Phóng thực sự cảm thán anh đúng là có chút tài năng.

“Muốn uống nước trái cây hay sữa bò?”

“Nước trái cây đi.” Trần Phóng nghĩ chỉ có trẻ con mới uống sữa bò!

Thẩm Thịnh Dương mím môi, rót cho cậu một ly sữa: “Cậu vẫn nên uống cái này đi.”

“Tại sao ạ?”

“Uống sữa mới cao được.”

“Tôi đã hết cái tuổi dài người rồi! Uống bao nhiêu sữa cũng vô dụng thôi!”

Thẩm Thịnh Dương bị những lời tự trách mình của Trần Phóng chọc cho bật cười, hai vành môi tách ra để lộ hàm răng trắng sứ, vị lãnh đạo này cười trông thật là đẹp trai!

Trần Phóng cắn một miếng sandwich do Thẩm Thịnh Dương làm, không khỏi cảm thán thực sự quá ngon. Nhìn cái bánh trên tay trông thực bình thường mà sao lại ngon đến thế? Cậu có chút không nghĩ ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thịnh Dương, anh vừa ăn sandwich, thi thoảng cầm tách cafe lên nhấp một ngụm, một tay thì cầm điện thoại lướt lướt.

Ba, năm miếng xơi tái cái bánh, cầm ly sữa bò ùng ục uống cạn, cậu lau miệng, nói: “Cảm ơn lãnh đạo, tôi xin phép về trước thay quần áo!”

Thẩm Thịnh Dương thoáng gật đầu như đồng ý, Trần Phóng liền đứng dậy.

Mãi cho đến lúc ra khỏi nhà anh, cậu mới vỗ đầu một cái, cậu quên mất nói chuyện dự chi rồi! Nói thế, thì công sức lao động hùng hục tối qua thành công cốc rồi!

Trần Phóng thất vọng nghĩ ngợi, mệt mỏi về cái ổ chuột nhà mình, không ngờ rằng xui xẻo chỉ mới bắt đầu…

Vừa cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm, Trần Phóng mới làm ướt được tóc, xoa dầu gội đầu thì… hết nước!

Đầu cậu còn đầy bọt dầu gội, đau đớn đối diện với bi kịch. Làm thế nào với đống bọt này bây giờ? Lát nữa cậu còn phải đi làm!!

Cuối cùng, Trần Phóng đành phải dùng hết nước trong chậu rửa mặt dội tạm rồi mang cái đầu ướt nhẹp ra khỏi cửa.

Xe bus vào giờ cao điểm chật cứng người, vốn Trần Phóng không để ý, nhưng cậu cứ cảm thấy có gì đó chọt chọt vào mông mình.

Ban đầu cậu chỉ đơn giản nghĩ là mình tưởng tượng linh tinh, nhưng cứ thế hai lần, Trần Phóng đưa tay ra đằng sau vồ nhưng không bắt được cái gì liền không để ý nữa.

Nhưng chẳng bao lâu, cảm giác ấy lại quay lại, hơn nữa không còn là chọc mà cố ý dùng tay sờ mông cậu.

Trần Phóng ý thức được, có lẽ đây chính là quấy rối nơi công cộng trong truyền thuyết.

Má nó! Là đàn ông mà còn bị quấy rối, đúng là kẻ kia quá đói khát! Trần Phóng mắng trong lòng, mặt ngoài khéo léo lách người, kẻ kia cũng chen chen, bàn tay lần mò theo. Trần Phóng tất nhiên sẽ không chịu thua, tự mình nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng khoé mắt theo dõi động tĩnh phía sau.

Có mấy người đứng sau lưng, vài cô gái trẻ tuổi không thèm nhìn cậu đến một cái, có thể loại trừ, có một gã một tay nắm tay treo, một tay gẩy điện thoại, loại.

Kỳ quái! Cậu không thấy mấy tên chú bác trông biếи ŧɦái, thế là ai động thủ chứ?

Trần Phóng vẫn hơi nghi ngờ, đột nhiên có một người phụ nữ đẫy người rơi vào tầm mắt cậu. Điều cần nói là mụ ta làm như vô ý nhưng lại rất thô thiển nhìn lén khiến cậu thấy rất rợn người. Người phụ nữ nọ không nhìn Trần Phóng nữa mà chuyển hướng sang thanh niên đang chơi di động, ánh mắt cực kỳ xấu xa.

Hành động này đủ khiến Trần Phóng nhìn ra chút đầu mối, chẳng lẽ con mụ này là người động tay động chân sau lưng cậu?

Trần Phóng lặng lẽ nhìn mụ rồi chầm chậm xích người lại gần thanh niên kia. Cậu đã có thể vẽ ra trong đầu bàn tay bẩn thỉu của mụ ta chuẩn bị chạm vào người kia.

Xem ra cậu không thể không nhắc nhở gã, ai ngờ cậu vừa mới đưa tay ra thì xe bus đột nhiên quẹo gấp khiến tay cậu vừa vặn đặt trên ngực gã. Thanh niên cũng bị Trần Phóng doạ cho hết hồn, nhìn bộ dạng cậu tưởng là biếи ŧɦái, liền cảnh giác hỏi: “Cậu làm gì thế?”

“Tôi…” Trần Phóng không biết giải thích thế nào, muốn nói rằng có người định sàm sỡ cậu nhưng mà lại không có chứng cớ.

Con mụ mập lập tức thu tay lại, cười lạnh: “Bây giờ đúng là… đàn ông còn xuống tay với đàn ông. Chà chà! Thời thế thay đổi rồi!”