Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 18: Vãn Đào (2)

Cảm nhận câu chuyện có chỗ kì lạ, Trần Phóng giãy dụa muốn thoát ra khỏi sự điều khiển của đào tinh nhưng vô dụng.

Nó điều khiển cơ thể cậu đến trước gian nhà, đẩy cửa bước vào.

Nam tử đương nằm trên giường, hình như đương trong giấc ngủ trưa, thuỵ nhan an tường, yên tĩnh. Một bên tay y còn có một quyển sách chưa kịp khép lại, rơi xuống đất.

Đào tinh đi tới, nhặt sách lên gấp lại, đặt cạnh y.

Nó ngồi ở mép giường, ngắm gương mặt say ngủ, giống như lần đầu tiên nó thành hình người, lần đầu tiên bước vào gian nhà tất cả như chưa từng thay đổi mà dường như cũng có sự đổi thay.

Nó cứ ngắm mãi, lâu đến nỗi Trần Phóng tường mình chuẩn bị ngủ gật tới nơi.

Đào tinh giờ mới đứng lên, đi tới trước cửa sổ, đẩy một cánh ra nhìn phía đối diện, cây đào nơi đó đã nở hoa tự lúc nào.

Trần Phóng không thể tin vào mắt mình, cái cây kia vừa mới lên chồi non, làm sao đã nở hoa rồi?

Nhưng đoá hoa nhanh chóng héo tàn, từng cánh rơi xuống đất, hoá thành tro.

Còn cậu cũng như mất khí lực, ngã sấp xuống đất.

Cây đào tinh đã rời khỏi cơ thể cậu.

Liệt Nhật Kiêu Dương chạy vào, nâng Trần Phóng dậy: “Cậu không sao chứ?”

Trần Phóng vẫn đang ngơ ngác nhớ lại câu nói cuối cùng của đào tinh với mình: “Hồn phách của ta thật ra không biến mất, ta chỉ là nhớ về quá khứ, luôn im lặng bảo vệ thời khắc này. Nếu Tuyết Nữ hận đến nỗi muốn gϊếŧ ta trước khi ta thành hình thì ta nên rời đi thôi. Cảm ơn ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng…”

Liệt Nhật Kiêu Dương quơ quơ tay trước mặt cậu mãi thì Trần Phóng mới tỉnh lại: “Tôi không sao.”

“Cây đào chết rồi?” Anh không bỗng chú ý tới gốc đào đang chết dần.

“Chắc vậy…” Cậu thì thào.

Đột nhiên không gian lại xoay chuyển, Trần Phóng và Liệt Nhật Kiêu Dương quay về sơn động Tuyết Nữ đang cư ẩn.

[Hệ thống: Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ [Tuyết Nữ]: “Khúc mắc chưa toại”. Mời người chơi đưa ra yêu cầu thưởng với Tuyết Nữ.]

“Ha ha ha!!” Một tràng cười lớn truyền đến, Tuyết Nữ ngửa đầu cười to: “Rốt cuộc, rốt cuộc ta đã gϊếŧ chết được con yêu tinh kia trước khi nó thành hình!! Như vậy trong lòng phu quân sẽ không có Vãn Đào, chỉ còn duy nhất mình ta!!!”

Trần Phóng đột nhiên cảm thấy Tuyết Nữ trên thực tế là một nhân vật đáng thương, đến cuối cùng nàng ta vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao mình bị phản bội.

"Chính ra chuyện này cũng không phải lỗi của Vãn Đào, cô cũng có một phần trách nhiệm.” Suy nghĩ một chút, Trần Phóng không nhịn được mở miệng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Tuyết Nữ ngừng cười, nhìn chằm chằm cậu.

“Nếu không phải cô với thiên binh, thiên tướng đánh nhau không ngừng, ép thôn dân lang bạt khắp nơi, làm chồng cô đơn côi một mình, cô không quan tâm anh ta thì tất yếu phải có người khác thay thế, chuyện này có gì kỳ lạ đâu.” Trần Phóng nói ra sự thật.

“Ta không quan tâm hắn thì hắn có thể tìm kẻ khác ư? Ta vì hắn phản bội cả thần giới mà hắn lại báo đáp ta bằng cách ở bên một con yêu quái ư?” Ánh mắt nàng ta trở nên hung ác hơn, tròng mắt mở to nhìn chằm chằm Trần Phóng.

“Tôi… tôi không có ý này…”

Liệt Nhật Kiêu Dương tiến lên một bước, ngắt lời cậu: “Được rồi, chúng tôi đã giữ đúng lời hứa, hiện tại muốn lĩnh thưởng.”

“Thưởng? Ta biết, ngươi muốn thần chức Tuyết Nữ, ta có thể cho ngươi.” Tuyết Nữ bỗng nhiên nở nụ cười: “Thế nhưng, sở hữu thần chức này, thì từ nay về sau vĩnh viễn không thể động tình, hơn nữa đời đời kiếp kiếp trông giữ hồn đèn vĩnh cửu, chịu cô quạnh một mình… ngươi nguyện ý sao?”

Trần Phóng chỉ là đứa cày thuê, không quản tính chất thần chức này thế nào, cái này là chuyện của người ta, cậu không chút nghĩ ngợi, thẳng thừng: “Đương nhiên là được!”

Nhưng Liệt Nhật Kiêu Dương không cho là vậy, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Trần Phóng đồng ý, suýt chút nữa giận đến văng máu.

“Được! Ta sẽ tác thành cho ngươi!” Tuyết Nữ gật đầu.

“Chờ đã!” Liệt Nhật Kiêu Dương còn chưa kịp hô thì Trần Phóng đã thấy trên tay của mình nhiều hơn một cái hồn đèn vĩnh cửu.

[Hệ thống: Chúc mừng người chơi [Đánh rắm] đã đạt được thần chức [Tuyết Nữ], thành công thăng lên cấp thượng thần, Tuyết Nữ lãnh tình, trường sinh vạn thế. Chúc mừng ngươi đã nhận được sinh mệnh vĩnh cửu!]

Cậu đã đạt được thần chức Tuyết Nữ rồi!!

Đồng thời kênh [Thế giới] cũng đăng một tin y chang vậy.

[Thế giới: Chúc mừng người chơi [Đánh rắm] đã đạt được thần chức [Tuyết Nữ], thành công thăng lên cấp thượng thần.]

Tin tức này vừa ra đã khiến toàn thế giới sôi sùng sục!! Từ xưa đến nay chưa ai đạt được thần chức này, tất cả mọi người đều nhao nhao lên truy tìm xem ai là “Đánh rắm”!!?

“Nhanh logout đi! Nếu không lát nữa sẽ rắc rối!” Liệt Nhật Kiêu Dương sốt ruột nói với cậu.

Cậu vừa nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu: “À ừ!”

Thoát game, bây giờ Trần Phóng mới ngộ ra, cậu vừa đạt được thần chức Tuyết Nữ!

Điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là mình sẽ có thêm một khoản tiền vào tài khoản, hơn nữa về sau luyện acc đến mãn cấp cũng sẽ không còn nhiều khó khăn nữa.

Nghĩ vậy, cậu bình tĩnh tâm tình, quyết định đánh một giấc, còn gì thì mai nói sau.

Mơ màng làm một giấc, đang lúc đắm mình trong mộng đẹp thì cậu phải bò dậy nhận điện thoại, người gọi đến là một giọng đàn ông ôn hoà: “Xin chào, xin hỏi cậu có phải Trần Phóng tiên sinh không?”

“Vâng, là tôi.”

“Tôi đến từ ‘Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Thịnh Dương’, CV cậu gửi dự tuyển đã được xem. Chúc mừng cậu đã vượt qua vòng sơ tuyển, mời cậu xế chiều nay đến công ty làm một cuộc phỏng vấn, có được không?”

“Dạ được…” Trần Phóng còn chưa tỉnh ngủ, đột nhiên bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Xế chiều nay ạ?”

“Đúng vậy!” Tô Lâm bị thái độ của cậu doạ cho hết hồn, nhưng vẫn duy trì phong độ lịch sự bài bản: “Mời cậu ba giờ chiều nay đến công ty Thịnh Dương để phỏng vấn, được không?”

“… Vâng! Vâng!!” Trần Phóng vội vàng gật đầu, sợ mình sẽ để cơ hội này vụt mất.

“Vậy hẹn cậu vào lúc đó.”

Cúp điện thoại, Tô Lâm nhìn thời gian rồi âm thầm thở phào. Buổi phỏng vấn vốn bắt đầu vào hai giờ, nhưng nghe khẩu khí của đối phương thì e là không có khả năng có mặt vào lúc đó nên anh dứt khoát chuyển thành ba giờ.

Thân là thư ký của Boss, ngoại trừ phải thấy rõ ý đồ mặt nổi của Boss thì còn phải giúp Boss làm một số việc khác như gọi điện thoại cho một vài đối tượng đặc thù.

Thịnh Dương từ trước đến giờ đều dùng phương thức gửi thư điện tử cho các thí sinh dự tuyển, chưa từng đi gọi điện. Ấy vậy lần này Boss lại kêu Tô Lâm gọi điện thoại cho người này đến phỏng vấn, anh có thể lờ mờ đoán đối tượng này có lai lịch không nhỏ đâu.

Trần Phóng để điện thoại xuống nhưng lại cầm lên nhìn lại, sắp đến giờ hẹn rồi, không ngờ cậu ngủ một giấc dài như vậy.

Bò ra khỏi giường, cậu vọt vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi lao ra mặc quần áo. Lúc chuẩn bị phi ra khỏi cửa thì Trần Phóng đột nhiên nhớ ra gì đó, ngừng động tác lại, chạy vào trong mở máy tính lên…

Cậu không biết đường đến công ty Thịnh Dương!!

Dùng máy tính mò ra bản đồ, cậu mới biết công ty này tọa lạc ở trung tâm thành phố, mà cậu lại ở ngoại ô thành phố C, muốn đến đó phải đi bằng tàu điện ngầm rồi đổi xe bus, đi thế nào cũng phải mất hơn một tiếng.

Trần Phóng chụp lại bản đồ bằng di động mới ra khỏi nhà.

————

Thẩm Thịnh Dương nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ, anh đứng dậy ra ngoài.

Tô Lâm đang ngồi tại bàn làm việc bên ngoài, rất kinh ngạc khi thấy Boss nhà mình xuất hiện, anh ngẫm nghĩ, không có hội nghị cũng chẳng có đối tác, khách hàng, sao Boss lại rời phòng làm việc?

“Lão đại…”

Thẩm Thịnh Dương dừng lại trước mặt Tô Lâm: “Buổi tuyển chọn nhân viên đã bắt đầu chưa?”

Tô Lâm nhìn đồng hồ, gật đầu: “Tôi nghĩ là rồi.”

Thẩm Thịnh Dương chỉ: “Ừ.” một tiếng, không nói thêm, đi ra ngoài.

Lẽ nào sếp đến xem? Thôi xin! Mặc dù Thịnh Dương không phải công ty nhất nhì nước gì nhưng nói thế nào cũng là hòn ngọc mới trong giới, một ông chủ đi xem buổi tuyển chọn nhân viên thì liệu có quá hạ giá không?

Nhưng Tô Lâm chỉ dám nghĩ trong lòng, còn đâu vẫn là trơ mắt nhìn bóng lưng của Thẩm Thịnh Dương biến mất.

Anh đi tới phòng tổ chức phỏng vấn, những người điều hành là các nhân viên có thâm niên của phòng kỹ thuật, có trưởng phòng mới nhận chức và cả Tôn Thanh.

Mấy người đang làm phỏng vấn nhận ra sự tồn tại của anh từ lúc anh tiến vào, ban đầu hơi kinh ngạc nhưng không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Những người tham gia phỏng vấn tuy thấy Thẩm Thịnh Dương nhưng không ai nhận ra, bởi vì anh chưa từng lộ diện trước mặt công chúng.

Họ không để ý, chỉ đơn giản nghĩ là một người không quá quan trọng nên ngồi yên tại chỗ chuẩn bị đến lượt.

Tầm mắt anh quét một vòng, không nhìn thấy người kia, lại im lặng không nói gì ra ngoài khiến các nhân viên phỏng vấn hai mặt nhìn nhau.

Tô Lâm đuổi tới, Thẩm Thịnh Dương lập tức hỏi: “Không gọi điện cho em ấy sao?”

“Tôi gọi rồi, nhưng xét tới tình hình cậu ấy không tới kịp vào lúc hai giờ nên tôi báo ba giờ, cho cậu ấy phỏng vấn cuối cùng.” Tô Lâm nói rõ ràng.

Anh gật đầu, không nói thêm, nếu em ấy không có ở đây thì cũng chả có gì đáng xem cả, anh quay lưng về phòng làm việc.

Tô Lâm đi theo, không ai phát hiện ra một thân ảnh núp phía sau…

“Em ấy” là ai? Đây là nghi hoặc duy nhất trong đầu Tôn Thanh, mà gã có thể xác nhận được người kia khiến Thẩm Thịnh Dương hao phí không ít tâm tư, lại đi bảo Tôn Lâm gọi điện thông báo riêng, đây là một tiền lệ chưa từng có.

Chuyện này khiến Tôn Thanh không thể không để mắt chú ý thật kỹ.

Trần Phóng vội vộng vàng vàng, sau khi xe đến điểm dừng liền liều mạng bay, may mắn kịp ba giờ.

Đây là lần đầu tiên Trần Phóng đến “Công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Dương”, công ty này nằm ở toà nhà cao nhất thành phố, có thể nói rất có khí phách.

Cửa thang máy vừa mở ra, Trần Phóng liền thấy bảng hướng dẫn đến nơi phỏng vấn, căn cứ theo hướng dẫn, cậu quẹo trái quẹo phải gần tạch mới tìm được cái phòng chết tiệt ấy.

Lúc đó,Trần Phóng cũng được đích mục sở thị tình cảnh của công ty, quan hệ giữa các nhân viên vô cùng tốt, mọi người cười nói với nhau, còn uống cafe, đây đúng là môi trường làm việc lý tưởng của cậu mà.

Cơ mà Trần Phóng lại quên mất, lý tưởng thì mãi chỉ là lý tưởng mà thôi…