Trần Phóng nhìn bát cơm đầy thịt của Trần Tiểu Giang với bát toàn rau của mình, trong lòng phức tạp vùi đầu và cơm.
Ăn cơm xong, Trần Tiểu Giang về phòng, bác gái thu dọn bàn ăn còn cậu ngồi trên nệm đọc sách. Bác gái lau khô tay đi tới, ngồi xuống cạnh Trần Phóng: “Tiểu Phóng à, lúc bà nội qua đời có giao thứ gì cho con không?”
“Thứ gì ạ?” Cậu ngẩng đầu, khó hiểu hỏi lại.
Nếu không phải Trần Phóng là trẻ con, bà ta thật hoài nghi có phải cậu đang giả bộ.
“Một quyển sách nhỏ màu đỏ sậm.”
Trần Phóng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bà ta.
Bác gái nghĩ thầm: chẳng lẽ có? Vui mừng hỏi: “Con đã từng thấy qua chưa?”
Cậu chăm chú nhìn bà ta lúc lâu, lắc đầu: “Không có ạ…”
Bà ta thất vọng cúi đầu, lại tiếp tục không cam lòng nói: “Tiểu Phóng, có thật con không nhìn thấy không? Hay là con quên mất? Nghĩ kỹ lại đi?”
Trần Phóng cứ thế nhìn bà ta, không đáp.
Bác gái nhìn vẻ ngu ngốc của cậu, chắc mẩm cậu chưa từng nhìn thấy, mà kể cả có thì cũng chưa chắc đã nhớ, vì vậy mất hứng đứng dậy, qua loa nói: “Vậy con đi ngủ sớm đi, trẻ con đừng thức quá muộn!”. Ngược lại có cố gắng học thế nào vẫn chỉ là đứa ngu thôi! Trong lòng bà ta bỏ thêm một câu.
Đợi bác gái về phòng xong, Trần Phóng mới ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng đóng chặt rồi chuyển mắt tới cái gối cũ nát của mình. Cái gối này là do mẹ cậu tự tỉ mẩn may, từ lúc cậu sinh ra đến giờ vẫn luôn dùng. Nếu lúc nào bị rách thì bà nội lại giúp cậu vá lại.
Cái gối này… là thứ đồ quý giá nhất của cậu…
Mơ mơ màng màng chìm trong giấc ngủ, cậu cảm thấy một cái bóng đen lóe lên trước mắt mình nhưng không để ý, tiếp tục chìm vào giấc ngủ say…
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu lên đôi mắt của Trần Phóng. Cậu lười biếng mở mắt ra, nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi.
Nhanh chóng ngồi dậy rồi thu dọn chăn đệm, bác gái vừa vặn đi ra.
“Con chào bác!” Trần Phóng chào.
Bà ta lạnh nhạt nhìn cậu, gật đầu.
Trần Phóng nhún vai, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lúc ăn sáng, cậu luôn cảm nhận được ánh mắt của bác hai cứ rơi trên người mình, hơn nữa ông còn mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trần Phóng nghĩ là không có chuyện gì, vùi đầu vào ăn.
Bác gái đợi một hồi mà không thấy chồng mình có phản ứng liền kín đáo đá đá chân ông. Bác trai không chịu được nữa, đành mở miệng nói: “Tiểu Phóng à, bác có chuyện muốn nói với con.”
Trần Phóng lúc này mới đem mặt từ trong bát ngẩng lên nhìn ông.
Bác hai dừng một chút, ngượng ngùng cười cười, mặt xoắn xuýt thực trung thực: “Tiểu Phóng, con đã no chưa? Có muốn ăn thêm bát nữa không?”
“Không cần đâu ạ! Con no rồi!” Trần Phóng leo xuống khỏi ghế, cầm bát vào trong bếp.
“Cơ hội tốt như vậy sao ông không hỏi?” Bác gái tức đến đánh vào lưng ông.
“Tôi không phải không chuẩn bị kỹ càng sao? Chuyện như vậy, bà thế nào cũng phải bắt tôi nói ư?” Ông bị ép phải nói.
“Ông cũng là con của bà, số tiền kia ông không muốn à?”
“Đây không phải tiền của mẹ! Mà là tiền bồi thường vụ tai nạn của em trai tôi. Huống hồ Tiểu Phóng còn chưa trưởng thành, chúng ta lấy số tiền đó thì nó biết sống sao?”
“Cái gì mà làm sao? Hiện tại nó ăn ở tại nhà tôi, chẳng lẽ tôi phải nuôi không nó? Lấy tiền của ba mẹ nó không phải chuyện rất bình thường à?” Bà ta chọc chọc đầu chồng mình, hận rèn sắt không thành thép.
“Trần Phóng là cháu tôi! Việc chăm sóc nó là nên…” Bác hai yếu ớt phản bác.
“Trần Thắng Lợi! Ông muốn cãi nhau với tôi hả? Nếu nói như thế, thì ông cứ sống với thằng cháu yêu quý của ông đi! Tôi mang Tiểu Giang về nhà mẹ đẻ, hai bác cháu ông muốn làm gì thì làm!” Bác gái lại sử dụng đòn sát thủ, khiến ông lại rối rắm.
“Đừng… đừng như thế….” Bác hai vội xua tay: “Là tôi sai, tôi sẽ tìm Tiểu Phóng để hỏi, bà cho tôi thời gian đi!”
“Tôi cho ông biết, kiên nhẫn của tôi có hạn! Tối nay ông phải cho tôi biết quyển sổ tiết kiệm kia rốt cuộc ở chỗ nào? Tôi không tin thằng nhãi kia không biết!” Bác gái nói xong, đứng dậy cầm bát đi.
Trần Phóng đi ra, sắc mặt vẫn như thường, làm như không nghe được đoạn đối thoại của hai bác. Bác hai yên tâm, giục cậu: “Tiểu Phóng à, nhanh chân một chút kẻo muộn học!”
Trần Phóng đeo cặp lên lưng, lủi thủi đi.
Đột nhiên, gáy cậu bị vỗ một cái, Sun sánh ngang cậu: “Nhóc! Làm sao thế?”
Cậu lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ủ dột đi về phía trước.
Sun ở trong lòng oán thầm: này mà không gọi là có chuyện? Rõ ràng là bộ mặt em đang buồn, anh mau đến an ủi em đi!
Nhưng Sun không phải loại người đi an ủi người ta, chỉ có thể đi bên cạnh cậu, không nói câu nào.
Cuối cùng vẫn là Trần Phóng không nhịn được, quay đầu hỏi: “Anh Tôn… anh sống một mình có cô đơn không?”
Sun đặt hai tay lên gáy: “Cũng chẳng làm sao, ở cùng với người mình không thích hoặc kẻ ghét mình thì thà sống một mình còn tốt hơn!”
Anh chỉ tùy ý nói mấy câu mà Trần Phóng nghiêm túc suy tính, dọc một đường đều tính toán nên ngó lơ Sun. Anh cảm thấy mình bị hắt hủi mà không biết nói cái gì, mà anh thực để ý nha!!
Đi vào lớp, Trần Phóng bỏ sách ra khỏi cặp, vẫn tiếp tục suy nghĩ vấn đề kia. Du Việt Trạch đến, ngồi vào chỗ bên cạnh cậu cũng không để ý.
Mãi cho đến khi một bàn tay quơ quơ trước mặt Trần Phóng mới hoàn hồn.
Du Việt Trạch mất tự nhiên hỏi: “Làm bài tập chưa?”
Trần Phóng lập tức cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
“Cho tao mượn!” Cậu ta nói như chuyện đương nhiên.
“Không được!”
“Sao lại không? Tao đâu có nhờ mày làm giúp?”
“Nhưng bài tập của tớ cũng không để cậu sao chép đâu!”
Lòi cậu nói tựa hồ cũng có đạo lý khiến cậu ta lần nữa không phản bác nổi.
Trần Phóng tiếp tục rơi vào trạng thái trầm tư, Du Việt Trạch đột nhiên đẩy đẩy tay cậu, tò mò: “Ê! Mày đang nghĩ gì thế?”
“Tớ đang nghĩ…” Trần Phóng theo bản năng định nói ra, may vừa lúc ngừng lại. Nhìn bộ dạng hứng thú của cậu ta, như thể không phù hợp với hình tượng bất cần đời: “Tớ chưa nghĩ ra…”
Cậu ta chặc một tiếng: “Tao không thấy lạ đâu!”
Tan học, Trần Phóng lập tức về nhà, không tìm Sun, cũng không đến chỗ Tiêu Minh. Điều này làm cho Sun cố ý ở lại chờ thấy rất buồn bực, hôm qua mặt dày mày dạn đòi đi cùng, hôm nay thế mà dám đi trước!
Về đến nhà, bác hai đã sớm tan làm, ngồi trong phòng khách.
Ông nhìn thấy Trần Phóng, cười ha hả: “Tiểu Phóng! Hôm nay bác hai mua đồ ăn rất ngon này! Tối nay hai bác cháu mình sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, con có vui không?”
Cậu rất cho ông mặt mũi mà cười lớn: “Vui ạ!”
Trần Tiểu Giang cũng mới vào tới cửa, nhìn thấy Trần Phóng cùng bố mình hòa thuận vui vẻ nói chuyện, nó hừ lạnh một tiếng, không quan tâm mà chạy vào phòng.
Mãi cho đến lúc ăn cơm mới được mẹ kéo ra.
Trong bữa, bác hai gắp vào bát Trần Phóng một cái đùi gà lớn. Phải biết từ trước đến giờ chỉ có Trần Tiểu Giang mới được ăn đùi gà, hiện tại đùi gà của nó cũng bị chiếm mất một nửa.
“Tiểu Phóng, từ ngày con tới nhà bác đều không được ăn ngon, nhìn gương mặt hóp vào của con này…” Ông đau lòng nói.
“Văn Lệ à, từ nay bà phải chăm sóc Tiểu Phóng thật tốt. Tiểu Phóng là con trai chúng ta…” Ông nói với vợ.
Bà hờ hững đáp: “Biết rồi.” rồi liếc mắt lườm ông.
Bác hai gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tiểu Phóng, ngày bà nội con qua đời mà hai bác lại không tới nhìn lần cuối được… bà có dặn dò con điều gì không?”
Vốn là nhà ông nhận được tin bệnh tình của mẹ ngay càng nguy kịch, rất muốn chạy tới. Nhưng không ngờ hôm đó Trần Tiểu Giang sống chết không cho hai người đi mới làm cho ông được gặp mẹ mình lần cuối, cũng dẫn đến bí ẩn khó giải của quyển sổ tiết kiệm, có lẽ chỉ có Trần Phóng mới biết nó ở chỗ nào…
Trần Phóng trầm mặc một hồi mới quyết định nói: “Thật ra…”
“Ba! Con không tìm thấy tiền của mình!” Trần Tiểu Giang đột nhiên ngắt lời cậu.
Sự chú ý của mọi người lập tức bị nó hấp dẫn: “Tiền nào?”
“Là tiền ba mới cho con đó! Có hai mươi mấy đồng, hôm qua con để bên giường, sáng nay không thấy tăm hơn đâu!” Nó sốt sắng nói.
Vào thời điểm đó, hai mươi mấy đồng không phải số tiền nhỏ, bác gái đau lòng muốn chết: “Làm sao mà mất được? Đây là tiền tiêu vặt một tháng của con, nếu đói bụng thì biết lấy gì mua đồ ăn đây?”
“Cho nên con nhất định phải tìm chúng!” Nói rồi, ánh mắt của Trần Tiểu Giang phóng lên người Trần Phóng.
Cậu vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Em không lấy tiền của anh!”
“Tao đâu có nói mày lấy? Chẳng lẽ chột dạ?” Trần Tiểu Giang tựa hồ nhận định là cậu trộm tiền của nó, cắn chặt không tha.
“Em không lấy tiền của anh, sao lại chột dạ được?” Cậu không hiểu.
“Được! Nếu không phải là mày, thì trước hết để tao lục soát cặp sách!”
Trần Tiểu Giang một bộ ép buộc, Trần Phóng lại không cho là vậy: “Tại sao em lại cho anh lục soát chứ? Rõ ràng em không có lấy tiền của anh! Nếu để anh lục thì không phải thừa nhận mình là kẻ trộm sao?”
Trần Tiểu Giang không để ý tới cậu, nhảy xuống khỏi ghế dựa, hùng hổ dốc ngược cặp sách của cậu xuống. Vốn bên trong chỉ có sách vở, dụng cụ học tập bình thường, nhưng thật sự có mấy đồng tiền rơi ra từ khe nhỏ.
Trần Tiểu Giang chạy tới, cầm lấy hai mươi mấy đồng tiền, không ngờ lại thêm một tờ một trăm đồng nữa. Nói cách khác, trong cặp sách của Trần Phóng tổng cộng có một trăm hai mươi đồng!
Đây không phải là số tiền nhỏ, đối với công nhân đi làm đáng giá nửa tháng lương. Bác gái khϊếp sợ nhìn số tiền trong tay con trai, giật lấy: “Tiểu Phóng! Tại sao cháu lại có nhiều tiền như thế?!”
Trần Phóng không ngờ trong cặp sách nhiều tiền đến thế một mặt vô tội: “Con không biết…”
Bác gái hình như nhớ ra gì đó, chạy vào phòng ngủ, bác trai cũng đi theo, chỉ thấy vợ mình kéo ngăn kéo cuối cùng lấy ví tiền ra, một đồng một đồng tỉ mỉ đếm, phát hiện thiếu mất một tờ.
“Tiền này… tiền này…” Bà ta nhìn đồng tiền một trăm rơi ra từ cặp sách của cậu: “Nó trộm của tôi!”