Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 6: Thầy (2)

Từ hôm đó, Trần Phóng bắt đầu gọi Tiêu Minh là thầy.

Vật bái sư, y đưa cho cậu một miếng ngọc: “Cái này là lần trước anh đi du lịch Tân Cương mua về, không đáng mấy đồng đâu! Em nhận lấy làm kỷ niệm đi!”

Trần Phóng nào dám nhận, nhưng y một mực mềm mỏng bảo cậu cầm: “Cứ nhận lấy, nếu không thì anh không có cảm giác mình là sư phụ!”

Cậu hết cách, cẩn thận đưa tay đón.

Bài tập đầu tiên Tiêu Minh giao cho cậu khá nhẹ nhàng, là để cậu chép hai mươi sáu chữ cái alphabet.

Y dặn: “Muốn viết được phương trình mã thì đầu tiên phải học tiếng Anh để làm nền tảng!”

Trần Phóng ngoan ngoãn bò ra bàn, chăm chỉ chép chép.

Lúc Sun nghỉ tay đi uống nước, nhìn thấy Trần Phóng rất tập trung, tâm hơi khó chịu, trào phúng bảo: “Viết gì mà khó nhìn thế!”

Tiêu Minh lập tức phản bác: “Sun! Lẽ nào em quên lúc nhỏ mình viết xấu bị ông lấy gậy đánh tay hả?”

Anh thấy y bóc mẽ mình nên ngưng miệng, cầm ly nước trở lại máy tính của mình.

Bầu trời dần ngả đen, Sun rốt cuộc tắt máy rồi đứng dậy, thấy Trần Phóng vẫn nhoài người viết chữ, công nhận đứa nhỏ này rất kiên trì.

“Sun, đưa Tiểu Phóng về nhà đi! Để em ấy đi một mình anh không yên tâm!” Tiêu Minh ngẩng đầu nói với anh.

Sun suy nghĩ, gật đầu.

“Nhóc, tôi đưa cậu về!” Sun nói với Trần Phóng đang bò ra bàn, cậu ngơ ngác nhìn anh rồi lật đật đứng dậy.

Đeo cặp cẩn thận rồi lẽo đẽo đi theo.

“Chờ chút!” Tiêu Minh gọi hai người lại, lấy trong ví mười đồng đưa cho Sun: “Hai đứa đi ăn tối đi, đừng để em ấy đói bụng, đang tuổi phát triển.”

Sun mạnh mẽ giật lấy tờ tiền: “Chẳng lẽ em không trong tuổi lớn à? Đột nhiên anh biến thành bà mẹ, kỳ lạ vậy?”

“Vậy trả cho anh! Tự mình bỏ tiền mời Tiểu Phóng ăn cơm đi!” Tiêu Minh vươn tay muốn lấy lại tiền.

Anh né tránh: “Tiền đã đưa sao trả lại được! Yên tâm, không đủ em sẽ bù!”

“Đây mới là bộ dáng của đàn anh!” Y hài lòng, mắt cong cong cười.

“Cái gì mà đàn anh? Em đâu phải học trò của anh?” Sun khinh bỉ đính chính.

“Yên tâm đi… anh đây cũng không muốn có một tên học sinh không biết nghe lời! Tiểu Phóng thật tốt~ có thể nhào, nặn, làm gì cũng được!” Xem ra Tiêu Minh tương đối hài lòng.

“Thầy! Em không phải là cao su!” Trần Phóng lập tức kêu lên. Lẽ nào y nhận cậu làm học sinh là muốn biết cậu thành cao su dẻo dẻo ư?

Trong đầu cậu lập tức nhảy ra hình ảnh mình bị đưa vào thùng nhựa trong suốt, Tiêu Minh tà ác cười lôi ra rồi bắt đầu nắm chặt người cậu bắt đầu xoa xoa, kéo kéo.

Sun nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu, không khỏi muốn cười, đẩy đẩy bảo: “Đi! Dẫn nhóc đi ăn cơm!”

Tiêu Minh phất tay với cả hai: “Đi đường cẩn thận!”

Trần Phóng theo sau anh, tỉ mỉ quan sát, phát hiện mình thấp hơn Sun đến cả một cái đầu, miễn cưỡng lắm mới có thể chạm tới vai anh.

“Anh Tôn! Sao anh có thể cao thế ạ?” Cậu tò mò đi nhanh vài bước, hỏi anh.

Sun quay đầu liếc cậu một cái, hình như là nhìn ánh mắt ngô nghê của người nào đó, thờ ơ: “Tôi ăn cơm nhiều hơn nhóc mấy năm, lại không thể dài hơn nhóc sao?”

Trần Phóng ngẫm thấy cũng đúng, lại hỏi: “Anh ở cùng với ba mẹ à?”

Hôm qua Trần Phóng qua cửa sổ nhìn bên trong nhà của Sun, lớn mà sang trọng, khác hẳn với căn nhà nhỏ tí của bác hai. Nhưng cậu mới tới hai ngày, hôm qua chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy anh, không thấy những người khác nên mới hỏi vậy.

Anh trầm mặc một chút, lạnh nhạt đáp: “Tôi sống một mình.”

“Ồ… A?!” Trần Phóng đột nhiên ngộ ra. Anh sống một mình? Không phải anh ấy mới học lớp sáu sao?!

“Kỳ quái hả?” Trên mặt Sun rõ ràng viết: Cậu dám ý kiến?

Trần Phóng theo bản năng lắc đầu một cái.

Vì vậy dọc đường hai người trầm mặc, Sun đưa Trần Phóng tới một quán mỳ nhỏ, gọi hai bát.

Đừng coi thường tiệm nhỏ, nhưng mỳ cực kỳ ngon! Măng non giòn giòn, nước dùng thanh còn sợi mỳ mềm mềm, giá cả rất phải chăng, chỉ ba đồng một bát.

Về sau là niên đại giá cả nhảy vọt, những món ăn truyền thống đều tăng giá chóng mặt mà nguyên liệu bị ăn bớt. Trần Phóng thỉnh thoảng khỏi nhà để đi ăn một bát mỳ ở quán nhỏ bên cạnh, nhưng làm thế nào cũng không phải mùi vị năm ấy, nên cậu luôn canh cánh trong lòng.

Tốc độ ăn của Sun so với cậu nhanh hơn rất nhiều, nhanh, gọn, nhẹ đưa bát mỳ vào bụng. Còn Trần Phóng trên mồm đầy mỳ, mà dưới bát vẫn còn rất nhiều.

Anh nhìn cậu khổ sở đẩy nhanh tốc độ, cốt làm sao có thể nhanh nhanh chóng chóng ăn hết liền bảo: “Cứ từ từ ăn, không ai cướp của cậu đâu!”

Trần Phóng ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh rất bình thường, không có dáng vẻ khó chịu liền gật đầu, động tác chậm dần lại, ban nãy đúng là cậu suýt thì nghẹn chết!

Ăn xong mỳ, Sun tiếp tục đưa cậu về nhà bác hai.

Nhớ đến sự cố phát sinh sáng nay, Trần Phóng không biết mình có nên ở cái nhà này nữa hay không. Không biết bác gái đã nguôi giận chưa, nếu bà chưa hết giận thì có phải sẽ đuổi cậu đi không?

Anh đứng sau cậu, nhìn bộ dáng trù trừ của người nào đó liền hiểu cậu đang lo lắng chuyện buổi sáng, định bụng bước lên thì cửa đột nhiên mở ra.

Bác gái xuất hiện ở cửa, nhìn thấy cậu thì mặt lo lắng, khoa trương chạy tới ôm chầm lấy Trần Phóng. Sun rất đúng lúc tránh qua một bên, nấp vào gốc đại thụ phía sau.

“Tiểu Phóng à! Con chạy đi đâu vậy?! Bác lo cho con gần chết!” Đôi tay to lớn của bà ta nắm lấy đầu cậu ra sức lắc lắc, Trần Phóng đau rất đau nhưng không dám kêu.

“Tiểu Phóng à, sớm nay là bác mắng oan con! Bác không nên nói con như vậy! Thật ra bác rất thương con! Con biết mà, đúng không?”

“… Vâng ạ…”

“Tiểu Phóng! Bác biết con là một đứa trẻ số khổ! Trước đây là bác không tốt, không nhanh nhanh nhận chăm sóc con! Nhưng bây giờ con yên tâm! Bác sẽ coi con như là con trai của mình mà săn sóc, con hãy coi bác là mẹ, coi nơi này là nhà của mình, được chứ?” Trần Phóng nhìn hàng lệ quanh viền mắt bà, dáng vẻ bà hiện tại quá hiền lành khiến cậu đột nhiên nghĩ rốt cuộc mình cũng có nhà?

“Vâng ạ!” Trần Phóng gật mạnh đầu.

Nhìn hai người vui mừng vào nhà, đóng cửa, Sun mới từ trong bóng tối bước ra. Anh suy nghĩ, nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng.

Vào trong, cậu nhìn thấy Trần Tiểu Giang ở phòng khách bày đồ chơi.

Từ đầu đều là Trần Phóng thức dậy rồi thu dọn chăn đệm, mà Trần Tiểu Giang thì tùy ý bày bừa đồ chơi dưới đất, chơi chán thì để cậu dọn.

Sáng sớm nay nó phát rồ lấy cặp sách đập Trần Phóng là bởi vì cậu còn đang ngủ, chiếm mất không gian chơi của nó.

Nhưng bây giờ không giống nhau, chăn đệm của cậu vẫn chỉnh tề đặt ở chỗ cũ, còn Trần Tiểu Giang ngồi một góc chơi, không hề lấn sang địa phận của cậu.

Trần Tiểu Giang quay đầu nhìn Trần Phóng, vẫn là gương mặt hung tợn nhưng không dám nói gì, cúi đầu tiếp tục mần mò thẻ trò chơi.

Bác gái chỉ Trần Tiểu Giang: “Tiểu Giang! Con thu đồ chơi vào gọn gàng mau! Xem kìa, chỗ nào cũng bừa bộn!”

Triều Tiểu Giang liếc nhìn mấy tấm thẻ nơi xa, không tình nguyện đứng dậy nhặt.

Bà ta cười ha hả xoay đầu, từ ái xoa đầu Trân Phóng: “Tiểu Phóng à, con có đói bụng không? Để bác nấu cơm cho con ăn!”

“Không cần đâu ạ, con ăn ở ngoài rồi ạ!” Cậu lắc đầu.

“Con ăn rồi?” Bà ta lập tức sốt sắng: “Tiền ở đâu ra?”

“À…” Cậu ấp úng: “Là bạn học cho con ăn mỳ ạ!”

“À, là như vậy! Tiểu Phóng, con chờ một chút!” Bác gái vội vàng đi vào phòng ngủ, cậu yên lặng theo sau, thấy bà ta đang lục tung ngăn kéo tìm đồ, còn nghiêm túc đếm đếm mới yên lòng.

Trần Tiểu Giang đi tới phía sau Trần Phóng, đột nhiên hô lên: “Mày đứng đây làm gì?”

“Không… Không có ạ…” Cậu sợ hết hồn, nhìn gương mặt nghi ngờ của nó, không biết nói sao cho phải.

Trần Tiểu Giang vẫn không ngừng nghi ngờ, đang định nói thì đột nhiên nhảy ra chủ ý, hừ hừ hai tiếng liền đi khiến cậu không hiểu gì.

Ngày hôm sau, Trần Phóng không dậy muộn nữa, đúng giờ liền rời giường.

Vừa mới ra khỏi chăn đã thấy bác gái bận rộn trong bếp.

Trần Phóng nghĩ, hiện tại mình đang ở nhờ nhà người ta, tuy bác đã nói coi cậu là người trong nhà nhưng dù gì cũng không thể giống Trần Tiểu Giang chân chính ăn cơm cả đời, áo được bưng tới tay.

“Bác ơi! Có gì cần con hỗ trợ không ạ?” Đi vào bếp, Trần Phóng đứng phía sau bà, hỏi.

“Không cần! Không cần!” Bác gái vừa thấy Trần Phóng, sửng sốt một chút liền đeo lên mặt nụ cười nhã nhặn: “Con ra ngoài trước đi! Lập tức có bữa sáng ngay!”

Thời điểm cậu trở lại phòng khách thì bác hai đã ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng ngủ đi ra.

Thấy cậu, ông lập tức đôn hậu mỉm cười, ngoắc tay gọi: “Tiểu Phóng! Mau đến đây!”

Trần Phóng ngoan ngoãn đi tới.

“Hôm qua con đi chỗ nào chơi thế? Bác nghe nói con rất muộn mới về. Tiểu Phóng à, bạn nhỏ ra ngoài chơi là chuyện rất bình thường, nhưng khu này tương đối nguy hiểm. Buổi tối không có nhiều đèn đường, con chỉ là đứa nhỏ…”

“Con biết rồi ạ… Từ nay con sẽ không về trễ nữa!” Cậu nghiêm túc đảm bảo.

“Ừ, ngoan lắm!” Bác hai sờ đầu cậu, không nói gì thêm.

Bác gái ra khỏi bếp, vừa vặn đối mắt với chồng, hai người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.

Để Trần Phóng với chồng ăn trước, bà đi gọi Trần Tiểu Giang dậy.

Nó chưa tỉnh ngủ, mơ mơ, màng màng đi ra, nhìn thấy Trần Phóng chân chính ăn một quả trứng trần, cho là cậu ăn của nó, lập tức gào lên: “Thằng ăn trộm! Sao lại lấy trứng của tao?”

Đồng thời quay đầu nhìn mẹ mình, hi vọng bà ta bênh mình.

Cậu vô tội ngừng ăn: “Đây là của anh ạ?”

“Không phải!” Bác gái lập tức xua tay: “Trứng trần của con đây này! Về sau con với Tiểu Phóng mỗi đứa một quả nhé Tiểu Giang! Tiểu Phóng là em trai con, con phải cùng nhường nhịn, sẻ chia với em mới đúng!”

Trần Tiểu Giang to giọng, bĩu môi tức giận: “Nó không phải là em trai con! Con không có đứa em nào xấu như vậy!”

Hồi đó ngũ quan của cậu rất thanh tú, nhưng dinh dưỡng không đầy đủ nên người khá gầy. Còn Trần Tiểu Giang được chăm ăn, chăm ngủ đầy đủ nên thành loại hình béo mập. Nói thật, chẳng ai nghĩ hai đứa là anh em.

Trần Phóng ngơ ngác nhìn vành mắt đỏ hồng của nó. Cậu rất muốn nói em không phải em trai của anh, càng không muốn làm em trai của anh. Nhưng nói như vậy thì chắc nó cũng chẳng chịu.

Trần Tiểu Giang ném bát đũa, giận dỗi bỏ chạy về phòng, mẹ nó lập tức đuổi theo.

“Tiểu Phóng, con không cần để ý nó, cứ ăn đi!” Bác hai bình tĩnh ngồi nguyên, thúc giục.

Ăn xong, Trần Phóng vẫn chưa thấy hai mẹ con nhà nọ đi ra, cậu mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu hiền của bà, đạt chuẩn giọng điệu mà một người mẹ nên nói với con trai.