Thập Niên 80: Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập Niên

Chương 27: Không nhớ hình dáng em gái

Không phải là chị ta có thành kiến với em chồng, trên thực tế, lúc chị ta được gả tới nhà họ Tô, chị chồng đã lấy chồng, bố mẹ chồng cũng bận công việc, nên thời gian ở chung với em chồng lúc đó còn là học sinh khá dài.

Trong ấn tượng của chị ta, em chồng có tính cách hướng nội, khép kín, không thích nói chuyện, chỉ thích lặng lẽ làm việc của mình, bình thường ở trong nhà tồn tại như một cái bóng, không lắm chuyện như chị chồng.

Sau đó bắt đầu có chuyện ép thanh niên trí thức về nông thôn, mẹ chồng là người đầu tiên ghi tên cho em chồng.

Nhưng chị ta vẫn có chút căng thẳng, đã sáu năm không gặp, không biết bây giờ em chồng còn dễ chung sống như trước không.

"Lén lén lút lút đứng ngoài cửa làm gì?" Vai của Chu Ngọc Trúc đột nhiên bị vỗ một cái.

"Ôi mẹ ơi." Chu Ngọc Trúc hét lên một tiếng, sợ hết hồn, nhảy từ bậc thềm xuống dưới.

Tô Cẩm Vũ giơ tay lên, nhìn vợ mình kinh hồn bạt vía với vẻ khó hiểu:

"Em làm sao đấy? Đang nghĩ gì à? Bị dọa đến mức đấy?"

Nói xong anh ta quay đầu lại định mở cửa ra.

Chu Ngọc Trúc vội vàng bước tới, giơ tay giữ bàn tay đang cầm túi của Tô Cẩm Vũ lại, kéo anh ta xuống khỏi bậc thềm, lại gần nhỏ giọng nói:

"Em đang xem, hình như cô nhỏ về rồi, em nghe thấy bọn trẻ con gọi cô ơi."

"Ý em là Cẩm Tú về rồi à?" Tô Cẩm Vũ không khỏi kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Không phải nói cho Quốc Tử về trước sao?"

"Ai mà biết được, em vừa hé cửa ra nhìn vào bên trong, thấy cô ấy đang giặt quần áo."

"Về thì về thôi, lại nói, em gái cũng năm sáu năm rồi không về nhà." Trong đầu Tô Cẩm Vũ hồi tưởng lại em gái nhỏ nhất, phát hiện mình lại không nhớ ra hình dáng em gái như thế nào, chỉ lờ mờ nhớ bộ dạng cúi thấp đầu.

Nói xong, anh ta rút tay ra khỏi tay Chu Ngọc Trúc, đẩy cửa đi vào.

Thực ra Tô Cẩm Tú đã sớm nghe thấy giọng nói ở bên ngoài, nhưng cô cố tình coi như không thấy, cúi đầu ra sức giặt quần áo, đuôi tóc theo động tác của cô cũng đung đưa qua lại.

Sau đó, Tô Cẩm Tú nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô bất chợt giật bắn người.

Sau đó giống như cảnh quay chậm trong phim truyền hình, Tô Cẩm Tú từ từ quay đầu lại, biểu cảm trên mặt đầu tiên là mờ mịt, sau đó biến thành sửng sốt.

Chớp mắt sau đó cô đứng vụt dậy, chạy ào về phía Tô Cẩm Vũ như chim non về rừng, chui thẳng vào lòng anh ta.