Thạch Lựu Chín

Chương 4

Tâm tư Thượng nhị công tử rối rắm.

Song Cát không biết mình đã bước vào trong phòng trà từ lúc nào. Vừa đến gần, nàng liền đưa mắt liếc nhìn Thượng nhị công tử.

Đại công tử thanh tuấn bị bỏ quên có ngũ quan lạnh lùng, hàng mày rậm của chàng nhíu lại, ngữ khí tăng lên, "Trong phủ không có ai dạy ngươi quy củ "không được vô lễ nhìn trộm chủ tử" sao?! Quả nhiên là tiểu môn tiểu hộ (gia đình bình dân, nghèo), không ra thể thống gì cả!”

Thượng nhị công tử nghe vậy, cảm thấy hôm nay đại ca không hiền lành giống như ngày thường, ngược lại có chút nghiêm khắc.

Nhìn đôi mắt tiểu nha đầu quyến rũ kia đỏ bừng giống như bộ dáng thỏ con bị dọa sợ, hắn liền muốn bảo vệ nàng! Vì thế lần đầu tiên lớn mật phản bác đại ca: "Đại ca, huynh đừng dọa nàng sợ. Nàng ấy cũng không cố ý.”

Thượng đại công tử nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn nhị đệ, hiếm khi chàng thấy nhị đệ nhu nhược của mình lại có thể nói ra được những lời như này.

Chàng liền đưa mắt đánh giá Song Cát.

Dáng người tiểu cô nương hơi gầy, cao hơn một chút so với những cô nương bình thường khác, da trắng môi hồng, mái tóc dài bóng mượt, đôi mắt đen láy. Tuy không thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại ngọt ngào ngoan ngoãn.

Đôi mắt to sáng ngời rưng rưng nước mắt, khiến nam nhân muốn yêu thương, che chở. Cho nên, ... Cũng không trách nhị đệ khác thường được.

Đại công tử suy ngẫm xong, đôi mắt liền trở nên ảm đạm, nhất thời trong sảnh đường rơi vào im lặng.

Theo sự im lặng không khí cũng trở nên kìm nén hơn, Song Cát khép hai chân đứng khúm núm, mười ngón tay xoắn vào nhau, căng thẳng nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Hai vị công tử trước mặt, người lớn tuổi hơn thì anh tuần, có khí chất. Người còn lại gầy yếu thanh tú nhưng cũng được xem là ưa nhìn.

Tổ mẫu nói hắn chính là phu quân của nàng……

Song Cát lại e thẹn, khẽ cắn môi cúi đầu đầy lúng túng.

Hai vị công tử thấy nàng như thế, nhị công tử xấu hổ mím môi cúi đầu không dám nhìn.

Còn đại công tử tuy không thể hiện cảm xúc gì nhưng cũng có tâm tư riêng.

Tướng mạo vị hôn thê của nhị đệ thật sự rất xinh đẹp——

Con mắt của tổ mẫu quả thật rất tinh tường!

Nhưng tính tình này……

Đại công tử đáng giá vị hôn thê của đệ đệ bằng con mắt nghiêm khắc nhất từ trước đến giờ, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Nhíu mày lại nhíu mày.

Đôi nam nữ trạc tuổi nhau vô cùng bất an dưới ánh nhìn soi xét của vị đại bá tương lai.

Cuối cùng đại công tử nói: "Ngươi chính là tiểu thư trong phủ?”

Thấy nàng không tự tiết lộ thân phận, nên chàng tự mình nói rõ ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Song Cát đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhị công tử ở một bên nhìn vị hôn thê của mình, hắn xấu hổ liên tục nhìn nàng vài lần, cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Đại công tử liền dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Ngươi ngồi đi.”

Một người ra lệnh một người làm theo.

Thanh âm thiếu niên mười bảy tuổi trải qua thời kỳ vỡ giọng nên nghe rất trầm thấp. Chàng lại còn ra vẻ già dặn cho nên uy thế lại càng tăng lên.

Một thiếu niên như vậy, người có chút nhãn lực (tầm nhìn, con mắt đánh giá) đều biết tương lai tiền đồ của chàng vô cùng rộng mở.

Ngược lại, nhị đệ ngồi bên cạnh, lại rất tầm thường. Nhưng một thiếu niên mờ nhạt như vậy, lại khiến thiếu nữ bên cạnh nhớ thương trong lòng.

Xuất giá tòng phu.

Song Cát từ nhỏ đã đọc Tứ thư, từ nhỏ nàng đã thấm nhuần tư tưởng trượng phu là thiên tử.

"Mã phủ chỉ có một vị thiên kim con vợ lẽ, là vị hôn thê của nhị đệ Cửu Lâm, chính là ngươi?" Chàng hỏi lại.

Song Cát khẽ cắn cánh môi, lại liếc trộm Thượng Nhị công tử một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy nàng khẳng định thân phận, trong lòng Thượng đại công tử lại bất mãn, "Không ra thể thống gì cả! "

Lời nói ra cực kỳ giống trưởng bối trong nhà.

"Ngươi là một nữ tử trong khuê phòng lại chạy tới nhìn vị hôn phu, truyền ra ngoài khiến người bên ngoài chê cười nhà chúng ta thì sao?”

Song Cát cả kinh, nước mắt lưng tròng ngước mắt nhìn về phía đại bá tương lai. Người thiếu niên này tuy là tuổi trẻ tuấn tú, nhưng quá uy nghiêm khiến nàng rất sợ hãi.

Thượng nhị công tử không thể ngồi nhìn vị hôn thê bị huynh trưởng quát lớn như thế nữa, nghĩ đến người ta cũng đến để gặp mình, liền trượng nghĩa bênh vực: "Đại ca, Song Cát làm vậy cũng là vì đệ..."